Chờ em lớn nhé được không? - Diệp Lạc Vô Tâm

- "Năm em 7 tuổi, anh đã hứa rằng sẽ lấy em. Năm em 10 tuổi, vì em mà anh buộc phải chia tay với người anh yêu mến. Năm em 14 tuổi, anh đính hôn với em nhưng vẫn còn vấn vương một bóng hình bên Anh quốc. Có phải em quá ích kỷ không, ích kỷ làm xiềng xích cuốn lấy chân anh, khiến anh không có được thế giới riêng của mình. Vậy thì em sẽ buông tay, em sẽ trưởng thành và anh phải hạnh phúc nhé."

- "Không nhìn thấy anh, nhớ thật nhiều. Gặp được rồi... còn không bằng không gặp! Yêu một người đau đớn như thế đấy, buông tay so với yêu lại càng thêm đau"

- "Còn có một thứ tình yêu, dịu dàng như nhiệt độ cơ thể người, trong sạch như dòng nước mát. Vì chính mình đã thành thói quen, thế nên có ấm áp hơn nữa cũng đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó..."

- "Yêu, chính là muốn ở cùng một chỗ với một người, dù là một giây cũng nguyện không chia lìa."

- "Có lẽ chẳng nên cưỡng cầu, có lẽ không nên vương vấn, nhưng lại chẳng muốn buông tay. Biết rằng chẳng nên nhung nhớ, biết rằng không nên chờ đợi, nhưng lại chẳng muốn ra đi..."

- "Có mất đi mới thấy trân trọng. Có nỗ lực mới giành được hạnh phúc."

- "Có đôi khi, lùi một bước, mới có thể để cho chính mình và người khác có khoảng trời vùng vẫy tung bay."

- "Cảnh giới cao nhất của nỗi nhớ một người không phải là xuân hạ thu đông đều lấy nước mắt rửa mặt, mà là lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm những lời dặn dò của người ấy, chăm sóc tốt chính mình."

- "Chẳng qua, thời gian vẫn còn có ưu điểm, nó sẽ nuôi dưỡng ra một thứ mang tên "thói quen". Thói quen là một thuốc gây tê mạnh mẽ, đau đớn sâu đến nhường nào cũng đều có thể bị nó gây tê liệt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip