Chương 12

13. 5 năm

Trần Thác biết mình là một quái vật, và sau khi dần trưởng thành, gặp được nhiều người hơn, anh càng nhận ra rõ ràng điều này.

Anh có cơ quan sinh dục nữ, sẽ có kinh nguyệt, thậm chí có tử cung. Mặc dù vậy, anh vẫn luôn cho rằng mình là một người đàn ông, đến mức chưa bao giờ xem xét khả năng mình sẽ mang thai.

Chu Dương dẫn Trần Thác đến ở trong một làng chài hẻo lánh, chưa được khai phá. Suốt dọc đường đi, Trần Thác đều may mắn vì mình đã mang theo tất cả số tiền mặt trong căn phòng đó, khiến họ tạm thời không gặp khó khăn về mặt tiền bạc.
Cách làng chài không xa có một thị trấn nhỏ. Trần Thác và Chu Dương tìm được công việc ở đó. Hiện tại, họ tạm thời không thể dùng chứng minh thư, đương nhiên cũng không tìm được công việc tốt. Tiền lương nhận được cũng chỉ đủ sống qua ngày, nhưng cả hai đều không có yêu cầu cao về vật chất, nên cuộc sống cũng trôi qua nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, vừa mới ổn định được một thời gian, Trần Thác lại phát hiện cơ thể mình có chút không ổn.

Ban đầu là đầu vú to ra. Núm vú của Trần Thác vốn đã lớn hơn nhiều so với đàn ông bình thường, giờ lại sưng lên đến gần bằng quả nho. Ngay cả sự cọ xát của quần áo cũng khiến anh không thoải mái, thậm chí ảnh hưởng đến công việc. Trước khi ra ngoài, anh đều phải dùng miếng dán ngực để hai viên ngực cương cứng không quá lộ liễu.

Sau đó, anh phát hiện mình trở nên thích ngủ. Thường ngày 7 giờ có thể dậy, nhưng bây giờ luôn phải ngủ đến khi Chu Dương đến gọi. Khi làm việc cũng không có tinh thần.

Khi Trần Thác tình cờ xem ngày, anh chợt nhận ra tháng này mình không có kinh nguyệt. Anh hoảng loạn chạy đi mua mấy que thử về kiểm tra, chỉ tiếc là dù anh thử mấy lần, đều hiện hai vạch.

Thật sự mang thai...

Lúc này, phản ứng đầu tiên của anh lại là đứa bé này không thể giữ.
Hiện giờ chính họ còn phải trốn đông trốn tây, đứa bé sinh ra chẳng lẽ cũng phải theo họ chạy khắp nơi sao? Hơn nữa, việc sinh con có nghĩa là anh phải để lộ cơ quan dị dạng đó trước mặt một bác sĩ xa lạ. Anh không chắc mình có đủ dũng khí như vậy.

Nhưng chẳng lẽ phải bỏ đi?

Trần Thác với vẻ mặt chết lặng vuốt ve bụng mình. Anh không dám tưởng tượng lại có một sinh mệnh nhỏ bất ngờ đang được nuôi dưỡng trong cơ thể kỳ quái như vậy của mình.

Thật ra, anh có chút không nỡ.

Trần Thác và Chu Dương, những đứa trẻ lớn lên từ trại mồ côi, luôn thiếu thốn sự trung thành và yêu thương. Họ khao khát một gia đình ấm áp hơn bất kỳ ai khác, nhưng đồng thời, về mặt này, họ lại nhút nhát hơn bất kỳ ai, không dám và cũng không biết cách chủ động thể hiện tình cảm của mình.

Và đứa bé này, nếu được sinh ra, trên thế giới này sẽ có một người thân có chung huyết thống với anh.

Hơn nữa, chính anh đã bị cha mẹ bỏ rơi, vì vậy anh cũng đặc biệt không muốn trở thành một người bỏ rơi con cái.

Nên làm thế nào cho phải?

Đầu óc Trần Thác hỗn loạn. Hai ý tưởng hoàn toàn khác nhau giằng co trong suy nghĩ của anh, nhưng tay anh lại không ngừng vuốt ve bụng mình, như một cách an ủi.

Khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ rất nhiều, về đứa bé, về Chu Dương, về tương lai. Thứ duy nhất anh không nghĩ đến là cha của đứa bé. Điều đó đối với anh không quan trọng.

Khi Chu Dương trở về, liền thấy bộ dạng thất thần của Trần Thác.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cậu đi đến bên cạnh Trần Thác, lo lắng nhìn anh.

"Tôi mang thai rồi, Dương ca."

Trần Thác ngây ngốc nói, giọng nghẹn lại như sắp khóc.

Sắc mặt Chu Dương lập tức trở nên u ám. Cậu dường như vô cùng phẫn nộ, nhưng lại ngại trước mặt Trần Thác, chỉ có thể cố gắng kiềm nén cơn giận trong lòng. Cậu cố làm cho mình trông không có vẻ đáng sợ, để không làm Trần Thác đang bồn chồn lo lắng sợ hãi.

"Cậu muốn giữ đứa bé này lại không?"

"Tôi không biết... Dương ca... tôi thực sự không biết."

Trần Thác từ trước đến nay là một người đàn ông quyết đoán, kiên định. Chu Dương chưa bao giờ thấy anh do dự như hôm nay.

"Đừng lo, A Thác."

Chu Dương nắm chặt tay Trần Thác, dường như muốn mượn đó để cho anh một chút sức mạnh.

"Bây giờ không biết thì chúng ta từ từ suy nghĩ. Nếu cậu muốn giữ lại, tôi sẽ cùng cậu sinh nó ra. Cậu làm bố, tôi làm mẹ. Nếu cậu không muốn giữ, tôi sẽ cùng cậu đi bỏ nó, rồi chúng ta chuyển đến một nơi khác sống. Tóm lại, cậu đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh cậu."

Giọng nói của Chu Dương vô cùng kiên định, điều này thực sự khiến Trần Thác an tâm hơn rất nhiều.

"Dương ca... cảm ơn cậu."

Có lẽ là xuất phát từ cảm giác muốn che chở, cuối cùng Trần Thác vẫn quyết định giữ lại đứa bé này.

Đứa con ngoài ý muốn này đã làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của hai người. Công việc của Chu Dương cũng vất vả hơn. Mặc dù hiện tại Trần Thác vẫn có thể đi làm bình thường, nhưng sau này bụng to lên sẽ không tiện ra ngoài. Hơn nữa, việc sinh nở và hồi phục sau đó đều cần tiền.

Hai người đàn ông to lớn đều bối rối về chuyện mang thai này. Mặc dù Trần Thác cảm thấy mình không có gì khác biệt, nhưng trong mắt Chu Dương, anh lại trở thành một món đồ dễ vỡ. Đồ nặng không được động vào, việc nhà vốn là mỗi người một ngày cũng không cần anh làm. Ngay cả nước cũng không dám cho anh uống quá nóng. Vì vậy, Trần Thác vốn dĩ vì mang thai có chút mệt mỏi lại được chăm sóc đến tinh thần đầy đủ. Ngược lại, chính Chu Dương lại lo lắng cái này cái kia, đến mức ngủ không ngon giấc, trên mặt treo một đôi quầng thâm , cả người tiều tụy đi trông thấy.

Cuối cùng, vẫn là bị Trần Thác mạnh mẽ ấn xuống giường, bắt nghỉ ngơi thật tốt mới chịu từ bỏ.

Chu Dương lúc rảnh rỗi ở chỗ làm thích nhất là đọc sách. Cậu mượn một đống sách về kiến thức sinh sản và trẻ sơ sinh, có thời gian là lại đọc. Cậu còn mỗi ngày quấn lấy những người đàn ông có vợ đã từng mang thai và sinh con để học hỏi kinh nghiệm, khiến mọi người đều biết 'vợ' của Chu Dương sắp sinh. Có những người chị tốt bụng cũng sẽ kể cho cậu nghe những đồ cần chuẩn bị trước khi đến bệnh viện, cũng như những điều cần chú ý khi sinh. Chu Dương nghe rất nghiêm túc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều ghi nhớ.

Đến khi Trần Thác sắp sinh, Chu Dương còn tỏ ra như một bà bầu hơn cả Trần Thác. Mặt cậu trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy. Khi Trần Thác được đẩy vào phòng sinh, người đàn ông cơ bắp cao gần 1 mét 9 này, đứng ngoài phòng sinh suýt khóc. Mọi người xung quanh đều nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc.

Cho đến khi y tá bế đứa bé ra, trao cho cậu, nói một câu "hai cha con bình an", Chu Dương mới luống cuống ôm đứa bé, dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới phát hiện ngay cả chân mình cũng mềm nhũn.
Cùng lúc đó, tin tức Trần Thác là người lưỡng tính cũng lan truyền trong bệnh viện.

Cả hai đều ý thức được không thể ở lại đây lâu. May mắn thay, thể chất Trần Thác tốt, sau khi sinh không lâu đã như một người bình thường. Vốn dĩ chỉ cần ở lại ba ngày là có thể xuất viện, nhưng Chu Dương lại cứng rắn bắt anh ở lại 5 ngày.

Trong khoảng thời gian này, Chu Dương cũng không ra ngoài làm việc, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc hai bảo bối, một lớn một nhỏ. Đồng thời, cậu cũng đang tìm địa điểm để chuẩn bị dọn đi.

Con của Trần Thác là một bé trai bình thường, được Chu Dương đặt tên là Trần An, hy vọng đứa bé này có thể lớn lên bình an. Đứa bé này giống Trần Thác, từ nhỏ đã lớn lên khỏe mạnh, bụ bẫm, rất đáng yêu.
Đến khi Trần An tròn một tuổi, họ liền lặng lẽ rời khỏi làng chài này.
Trần Thác không biết Lộ Niên Tích trước đây đã phát hiện sự bất thường của mình như thế nào, vì vậy ngoài lần chạy trốn đầu tiên, anh hầu như chưa bao giờ sử dụng viên ngọc . Họ không có chỗ ở cố định, sau đó dứt khoát dựa vào việc chụp ảnh, bán ảnh và quay video ngắn để kiếm sống. Khi còn trong quân đội, Chu Dương đã từng tiếp xúc với loại hình này, sản phẩm làm ra cũng coi như không tệ. Còn Trần Thác cũng nhận một số đơn dịch thuật trên mạng để làm. Tính ra làm công việc lặt vặt cũng sống khá ổn.

Hơn nữa có Trần An, tên nhóc gây rối này, không khí mỗi ngày đều sôi động và đầy đủ.

Cuộc sống như vậy đã trôi qua 5 năm.

14. Bắt được anh rồi, vợ yêu

5 năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn.

Nhưng đối với Nghiêm Tu mà nói, lại thực sự quá dài. Anh ta hối hận vô cùng, không phải hối hận vì đã giam cầm Trần Thác, mà là hối hận vì chính tay mình đã đưa viên ngọc đó cho Trần Thác, dẫn đến việc anh rời đi. Hối hận vì mình đã dễ dàng tin tưởng cái tên kỹ nữ này.

Những ý niệm này điên cuồng lên men trong đầu Nghiêm Tu, thúc đẩy anh ta mấy năm nay giống như một con chó hoang, ngửi thấy tung tích của Trần Thác là bất chấp tất cả chạy đến, nhưng trước sau vẫn không tìm được người đàn ông đã bỏ trốn.

Anh ta tìm người đến phát điên rồi.

Thật ra, khi Trần Thác vừa rời đi, anh ta vẫn chưa nhận ra mình đã bị lợi dụng. Nhưng sau khi Trần Thác đi, anh ta đêm đêm mất ngủ, trong đầu liên tục nghĩ về Trần Thác. Anh ta không ngừng hồi tưởng lại những lời Trần Thác nói với mình, những cái nhìn dịu dàng và sự cố ý lấy lòng đó. Dần dần, anh ta cũng nhận ra mọi chuyện trước đây không hề đơn giản như vậy.

Trần Thác có lẽ căn bản không hề thích anh ta nhiều , chỉ là cảm thấy anh ta dễ lừa, cho nên dễ dàng dỗ anh ta để lấy được viên ngọc và rời đi thành công.

Ngày đó, anh ta đã đánh nhau một trận với Thẩm Dung và Lộ Niên Tích vừa vội vã đến. Ba người tự xưng là con cháu danh gia vọng tộc cao quý hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, giống như những con chó điên đánh nhau thành một mớ bòng bong. Cả ba rời đi trong bộ dạng chật vật.
Nhưng đồng thời, họ cũng nhận ra rằng lúc này, nếu ai tìm thấy Trần Thác trước thì người đó có thể độc chiếm anh.

Nói ra cũng thật buồn cười, nếu ba người liên thủ, không chừng còn có cơ hội phát hiện ra hành tung của Trần Thác. Nhưng cố tình họ lại từ chối hợp tác, phân tán tìm kiếm, ngược lại để Chu Dương mang Trần Thác rời đi thuận lợi.

Cứ thế, một cuộc tìm kiếm đã kéo dài 5 năm.

Nghiêm Tu đã sớm tốt nghiệp và vào làm trong xí nghiệp của gia tộc. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ta đã khiến cha mình yên tâm giao một phần sản nghiệp cho bản thân xử lý. Anh ta cũng không làm gia đình thất vọng, sự nghiệp phát triển không ngừng. Được xã hội mài giũa đã giúp anh ta học cách kiềm chế tính nóng nảy của mình, cả người trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng anh ta trước sau không cười cũng chẳng yêu ai, cả người giống như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, sắc bén không giấu được mũi nhọn.

Những năm gần đây, không ít người nhào vào lòng anh ta , có người tinh tế xinh đẹp, có người đáng yêu đơn thuần, thậm chí cũng có những người đàn ông vạm vỡ, rắn chắc giống như Trần Thác. Nhưng họ trước sau không phải là Trần Thác.

Việc tìm được người đàn ông đó dường như đã trở thành chấp niệm của anh ta . Anh ta không có lúc nào là không muốn bắt Trần Thác trở về, còng xích anh lại, thậm chí đánh gãy chân anh, bịt miệng anh để anh không bao giờ có thể rời xa mình nữa, không bao giờ có thể dùng những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt mình nữa.

Đến mức dù biết không thể, anh ta cũng không thể ngừng nghĩ rằng, nếu như bản thân không vì thể diện mà nói dối, nếu như anh ta không giao viên ngọc cho Trần Thác, có phải bây giờ người đàn ông đó vẫn còn ở bên cạnh anh ta không? Dù cho anh không chỉ thuộc về một mình anh ta , anh ta cũng không quan tâm.

Anh ta không biết nỗi nhớ này là vì chấp niệm đơn thuần không có được hay vì một điều gì khác, chỉ biết bản thân thực sự... rất nhớ Trần Thác.

Và  thời gian 5 năm thực sự quá dài.

Đôi khi anh ta thậm chí nghi ngờ có phải Thẩm Dung hoặc Lộ Niên Tích đã tìm thấy Trần Thác, lén giấu anh đi, nên anh ta dù có nỗ lực tìm kiếm thế nào cũng vô ích.

Nghiêm Tu hoàn toàn không biết không chỉ có mình anh ta nghĩ như vậy, ngay cả Lộ Niên Tích và Thẩm Dung cũng nghĩ như vậy.

Ba người bạn thân vốn hòa hợp, không hẹn mà cùng nghi ngờ lẫn nhau.

Mấy năm gần đây, Thẩm Dung trước mặt người ngoài vẫn thể hiện sự ôn hòa, tự mãn như trước. Việc Trần Thác rời đi dường như không gây ảnh hưởng lớn đến hắn.

Nhưng hắn vẫn từ chối đề nghị du học của gia đình, chọn ở lại trong nước, tự mình tay trắng lập nghiệp mở một công ty. Mấy năm nay, hắn dồn toàn bộ tâm lực vào công việc, mưu toan muốn xóa bỏ ảnh hưởng của Trần Thác đối với hắn.

Nhưng hắn đã thất bại.

Hắn đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Trần Thác đối với mình, đánh giá thấp chấp niệm của hắn với Trần Thác, đồng thời cũng đánh giá thấp... tình yêu của hắn đối với Trần Thác.
Điều này quá nực cười. Sau khi đã làm tổn thương Trần Thác, sau khi đã chia sẻ Trần Thác với người khác, sau khi Trần Thác rời đi, hắn mới chậm chạp phát hiện ra những cơn giận vô cớ và sự ghen tị không thể giải thích được của mình đều bắt nguồn từ việc hắn yêu Trần Thác.

Khi hắn cho rằng Trần Thác lên giường với người phụ nữ khác mà xấu hổ hóa giận, lẽ ra hắn nên nhận ra sự đặc biệt của Trần Thác đối với mình mới đúng, nhưng lại tức điên lên mà làm những chuyện ngu ngốc đó.
Thẩm Dung đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt Trần Thác biến mất. Trong 5 năm này, hắn đã tự hành hạ bản thân, hồi tưởng lại ánh mắt của Trần Thác khi nhìn hắn, hắn lúc này mới bừng tỉnh nhận ra mình đã mất đi một thứ quan trọng đến nhường nào.
Nhưng không sao, Trần Thác là người vợ mà hắn đã xác định, một ngày nào đó hắn sẽ tự tay mang Trần Thác về ngôi nhà mà hắn đã tỉ mỉ xây dựng cho anh.

Năm năm sau, khi nhìn thấy tin nhắn Lộ Niên Tích gửi về Trần Thác, Thẩm Dung thậm chí không kịp suy nghĩ mà vội vã chạy đến căn chung cư đã từng giam cầm Trần Thác.

Nhưng khi đến nơi, Thẩm Dung lại phát hiện bên cạnh Lộ Niên Tích, ngoài Nghiêm Tu còn có một người đàn ông trẻ tuổi khác. Người thanh niên này có lẽ không nổi tiếng, nhưng trong giới của họ lại là một người tuyệt đối không thể trêu chọc. Cha của người này là cấp cao trong quân đội, là một tồn tại ngay cả họ cũng không thể dễ dàng đắc tội.

Thẩm Dung nhìn về phía Lộ Niên Tích, dùng ánh mắt dò hỏi rốt cuộc đây là tình huống gì.

"Được rồi, tôi cũng lười nói chuyện vớ vẩn. Vợ tôi và vợ các cậu đã chạy trốn, tôi cũng đến để tìm người."

Thấy mọi người đến đủ, người thanh niên nói thẳng.

"Vợ của hắn là Chu Dương, vệ sĩ cũ của cha tôi, bạn thân từ nhỏ của Trần Thác."

Khi nhắc đến bốn chữ "bạn thân từ nhỏ", Lộ Niên Tích không kìm được nghiến răng.

Nghe những lời này, Thẩm Dung bỗng nhiên lóe lên một tia sáng. Dường như có một vài manh mối rải rác cuối cùng cũng được xâu chuỗi lại. Trước đây, hắn vẫn luôn nghi ngờ là Lộ Niên Tích hoặc Nghiêm Tu đã vô tình nói ra cuộc đối thoại của họ cho Trần Thác, dẫn đến thái độ của Trần Thác thay đổi. Nào ngờ, ở giữa có thể còn tồn tại những người khác.

Những năm gần đây, Lộ Niên Tích là người duy nhất từng có hành tung xác định của Trần Thác trong tay. Nhưng mỗi lần đi tìm đều chậm hơn một bước. Hắn nhận ra một mình không thể bắt được Trần Thác, nhưng lại không cam lòng chia sẻ với họ, chỉ có thể thử đi thử lại rồi lại bỏ lỡ.

Giờ đây, người thanh niên cũng mất "vợ" đến tìm, cậu ta mới hiểu ra mình đã đánh giá thấp điều gì, đó chính là người vệ sĩ đột nhiên từ chức sau khi Trần Thác bị họ nhốt.

Vì Chu Dương trước đây phục vụ trong một đơn vị quân đội có cấp độ an toàn tương đối cao, nên hồ sơ của cậu bị phong tỏa. Cũng vì vậy, Lộ Niên Tích khi điều tra Trần Thác căn bản không phát hiện ra rằng Trần Thác lại có một người bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Và chính người bạn thân này đã nhiều lần giúp Trần Thác thoát khỏi sự truy lùng của cậu ta . Không, không chỉ có cậu, mà còn cả người thanh niên trước mặt này.

Tuy người thanh niên có quyền cao chức trọng, nhưng gia đình hắn dường như rất phản đối việc hắn tìm người đàn ông đó, nên người thanh niên không thể dùng tài nguyên của gia đình, chỉ có thể lén lút tìm người, điều tra một hồi lâu mới tìm được manh mối về Trần Thác.

Nghĩ đến vợ mình ở một mình với người đàn ông khác suốt 5 năm, mấy người đàn ông mất vợ liền nóng lòng muốn bắt người vợ không ngoan của mình về.
Lần này, họ làm việc hiệu quả đến bất ngờ. Chỉ trong một đêm đã xác định phương án bắt người. Bây giờ chỉ còn chờ hai người đã chạy trốn 5 năm lộ ra dấu vết.

Hoàn toàn không biết mình đã bị mấy con sói đói dòm ngó, Trần Thác và Chu Dương đang đau đầu về vấn đề hộ khẩu của Trần An. Chỉ còn một năm nữa, thằng nhóc này sẽ phải đi học tiểu học, nhưng hiện tại họ không có chỗ ở cố định, thậm chí cả chứng minh thư cũng là giả. Điều này khiến Trần Thác đau đầu không thôi.
Trần Thác cũng không ngờ ba tên khốn đó lại tìm hắn lâu đến vậy.
May mắn thay, một tháng trước, Chu Dương nói với anh rằng hiện tại số người tìm kiếm họ bên ngoài đã ít đi rất nhiều. Có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, nhóm người còn lại sẽ hoàn toàn biến mất, lúc đó họ có thể nghĩ cách làm lại hộ khẩu cho Trần An.
Trần Thác cũng cảm thấy không tệ, nhưng họ cũng không lập tức lơi lỏng cảnh giác mà cẩn thận chờ thêm nửa năm mới bắt đầu hành động.

Nhưng anh không ngờ Chu Dương chỉ đi ra ngoài mua bánh sinh nhật cho Trần An lại không bao giờ quay lại. Khi Chu Dương mất liên lạc, anh nên theo thỏa thuận mà mang Trần An rời đi. Nhưng Trần Thác trong lòng vẫn luôn ôm hy vọng, nói không chừng chờ thêm một lát nữa Dương ca sẽ quay lại.

Nhưng cuối cùng, anh chờ đợi không phải là Chu Dương mà là một mũi thuốc tê từ trên cao bắn xuống.
Anh thấy tình hình không ổn, vừa định tạm dừng thời gian thì một nhóm người lạ nhanh chóng mở cửa, chế ngự anh. Việc đầu tiên họ làm sau khi bắt được anh là tháo viên ngọc  treo trên cổ anh, đưa cho Lộ Niên Tích đang từ từ bước vào.

"Tìm thấy cậu rồi... Trần Thác."

Thẩm Dung và Nghiêm Tu đi ra từ phía sau cậu ta , hai mắt đỏ hoe nhìn Trần Thác, dường như hưng phấn đến cực điểm.

Lúc này, ý thức của Trần Thác đã có chút mơ hồ. Cuối cùng, anh chỉ nhớ rằng Trần An từ trong phòng chạy ra, vội vàng đến bên cạnh anh, muốn cứu Trần Thác khỏi tay những người lạ đó, nhưng đứa bé nhỏ bé dù đã dùng hết sức lực cũng không làm được gì.
Anh nghe thấy Trần An khóc gọi anh.

"Ba ơi!"

Trong lúc mơ màng, anh dường như thấy khuôn mặt u ám của ba tên khốn đó, trông tối hơn rất nhiều.

15. Vợ của chúng ta (có chút H)

Đầu rất đau, là một cơn đau kéo dài.

Trần Thác nhắm mắt lại xoa đầu, suy nghĩ đến Trần An và Chu Dương, đột nhiên mở to mắt.

Anh lo lắng ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Dung đang mặc bộ vest, ngồi trên sofa, vẻ mặt hoàn toàn thong dong. Hắn lười biếng nhìn cuốn sách trên tay, nhưng khi Trần Thác nhìn sang, lại phát hiện bên trong cuốn sách mà anh tưởng là sách lại toàn là ảnh chụp của chính mình.

Thật biến thái.

"Tỉnh rồi à?"

Thẩm Dung biến thái không chút hoảng hốt quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông đã lâu không gặp. 5 năm này Trần Thác dường như sống không tệ. Đôi mắt vốn dĩ u ám, ủ rũ giờ trở nên sáng ngời có thần, đường nét khuôn mặt sắc bén, cơ thể cũng càng thêm rắn chắc.

Trong ký ức của hắn, cặp mông vốn đã to và mềm mại giờ càng thêm đầy đặn. Cũng phải thôi, đã giúp thằng đàn ông hoang sinh một đứa con, sao có thể không to ra được. Sữa của Trần Thác e rằng không chỉ cho đứa bé uống, tên gian phu kia hẳn cũng đã uống không ít mới nuôi dưỡng ngực Trần Thác giống như trái cây đã chín muồi, cả người toát ra vẻ quyến rũ chết người.

Thẩm Dung có thể tưởng tượng ra sữa chảy ra từ núm vú của Trần Thác, hẳn là ngọt ngào đến mức nào.

Nhưng tên kỹ nữ này lại để người khác chiếm lấy thân mình, còn sinh con hoang cho người khác. Nghĩ đến đây, Thẩm Dung liền cảm thấy trong lòng có một khao khát phá hoại mãnh liệt. Nhưng đây là người vợ mà hắn đã vất vả lắm mới tìm về, hắn không thể làm tổn thương Trần Thác.

Trần Thác hoàn toàn không biết Thẩm Dung đang nghĩ gì. Anh lắc lắc đầu. Bộ dạng cao ngạo của Thẩm Dung thật sự làm anh buồn nôn. Anh nắm chặt bàn tay, chỉ ước gì có thể đấm một cú lên mặt Thẩm Dung, làm gãy hết răng của hắn. Nhưng cả Chu Dương và con trai đều rơi vào tay kẻ khác, anh thực sự không dám hành động bốc đồng.

"Dương ca và tiểu An đâu?"

Khi nói, Trần Thác mới phát hiện trên cổ mình có thêm một cái xiềng xích nặng trịch. Anh đột nhiên nhận ra mình lại một lần nữa bị nhốt lại, giống hệt như 5 năm trước. Điều này khiến anh chợt có ảo giác rằng 5 năm tự do và vui vẻ vừa qua chỉ là do mình bị giam giữ quá lâu nên sinh ra ảo tưởng, thực ra ngay từ đầu anh đã không rời khỏi nhà tù này.

"Dương ca?"

Cách xưng hô này khiến Thẩm Dung cười nhạo một tiếng, bàn tay nắm chặt tờ báo càng dùng sức hơn.
Rõ ràng là vợ của hắn, không chỉ cùng thằng đàn ông hoang chạy trốn suốt 5 năm, bây giờ bị bắt về lại còn trước mặt chồng mình mà thân mật gọi tên người đàn ông khác như vậy. Thực sự nên được dạy dỗ lại cho đàng hoàng.
Thẩm Dung đang chuẩn bị quát mắng, lại thấy người đàn ông bỗng nhiên hòa hoãn sắc mặt, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nằm úp sấp lên đùi mình, ngoan ngoãn nhìn về phía hắn:

"Trần An không phải con của tôi và Dương... Chu Dương."

Thẩm Dung sững sờ, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng.

"Tiểu An năm nay đã 5 tuổi rưỡi, cho nên..."

Trần Thác vừa nói, vừa nắm lấy tay trái của Thẩm Dung, dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát.

"Tôi chỉ muốn xác nhận họ an toàn thôi..."

Dường như là một ám chỉ có điểm dừng.

"Chu Dương bị người đàn ông của hắn đưa về, còn Trần An... Trần An đang ở nhà tôi. Tôi đã tìm một người bảo mẫu để chăm sóc nó."

Thẩm Dung ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh trả lời. Nhưng trên khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, ôn hòa lúc này lại mang theo vài phần vội vàng rõ rệt.

"Thằng bé đó thực sự không phải con của cậu và Chu Dương sao?"

"Chu Dương đối với tôi mà nói là người thân, là anh trai."

Trần Thác nói, chủ động nâng mặt Thẩm Dung lên, vươn lưỡi ái muội liếm láp môi dưới của hắn.

"Cậu đừng tưởng làm như vậy là có thể lấy lòng tôi."

Vẻ mặt Thẩm Dung tuy có vẻ khắc nghiệt nhưng lại dịu đi trông thấy. Hắn không thể kiểm soát được khao khát trong lòng, cuối cùng vẫn đưa tay đỡ cằm Trần Thác, hôn ngọt ngào lên người đàn ông ngoan ngoãn trước mặt:

"Bây giờ trở về rồi thì đừng đi nữa. Chờ một thời gian nữa chúng ta sẽ kết hôn."

Cách nói trắng trợn này lẽ ra phải làm Trần Thác vô cùng khinh thường, nhưng lúc này anh lại không còn sức lực để chú ý đến những chi tiết không quan trọng đó.

Kết... kết hôn? Ann nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng nhìn biểu cảm không cho phép phản bác của Thẩm Dung lại không dám hỏi thêm.

"Mặc dù chúng ta không thể đăng ký kết hôn, nhưng những nghi thức cần có vẫn phải làm."

Thẩm Dung nói một cách nhẹ nhàng.

"Đương nhiên."

"Dù Trần An là con của ai, chúng ta cũng sẽ đối xử tốt với nó."

Người đàn ông trước mắt cười lên vô cùng dịu dàng, lông mi dày cong cong nhấp nháy như một chiếc quạt nhỏ. Nhưng Trần Thác nhìn nụ cười tươi đẹp, hài lòng trên mặt Thẩm Dung, trong lòng lại dâng lên một trận lạnh lẽo. Anh biết đây là người đàn ông đang dùng Trần An uy hiếp anh.

"Đứa bé vô tội... cậu... các cậu đừng làm tổn thương nó... được không?"

"Chúng tôi làm sao có thể làm tổn thương con của chính mình chứ?"

Thẩm Dung dường như vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng không lâu sau, hắn nhìn người đàn ông đang tỏ ra yếu thế, cuối cùng vẫn cởi bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa.

Hắn véo cằm Trần Thác, nhẹ giọng nói:

"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, ở lại làm vợ của chúng tôi, tôi bảo đảm Trần An, con trai của chúng tôi, sẽ lớn lên bình an, học trường tốt nhất, ăn sung mặc sướng, sẽ có một tương lai tươi sáng."

Thẩm Dung đương nhiên biết Trần Thác hiện giờ đang tái diễn trò cũ, dùng sự ngoan ngoãn để làm họ lơi lỏng cảnh giác. Ngay cả việc đứa bé này rốt cuộc có phải là con trai của một trong ba người họ như Trần Thác đã ám chỉ hay không vẫn còn cần phải điều tra.

Tuy nhiên, không cần phải thể hiện bộ mặt giả dối kia trước mặt Trần Thác thực sự khiến Thẩm Dung vô cùng hưng phấn. Bàn tay thon dài luồn vào quần áo Trần Thác, vuốt ve cơ thể quyến rũ này. Hành động của hắn không hề dịu dàng như trước, mà thô bạo và mạnh mẽ. Rất nhanh đã để lại không ít vết bầm tím trên làn da màu mật ong của Trần Thác.

Nhưng Trần Thác lại chỉ nghĩ đến câu "vợ của chúng tôi" mà Thẩm Dung vừa nói.

"Chúng tôi"?

Chẳng lẽ Thẩm Dung thực sự cho anh thành vợ chung cho ba người sao?
Nên nói là đúng là bạn thân sao? Ngay cả người cũng có thể chia sẻ.
Trần Thác trong lòng mỉa mai, nhưng trên mặt lại không chút biến sắc, cúi mắt không nhìn Thẩm Dung.
Đôi bàn tay thon dài, trắng nõn kia siết chặt eo Trần Thác, ấn cặp mông mềm mại của anh lên đùi mình. Dương vật nóng bỏng dán chặt vào lồn nhỏ của Trần Thác.

Quần áo bị xé nát dễ dàng.

Thẩm Dung bẻ rộng đôi chân rắn chắc của Trần Thác, trên mặt mang theo sự hưng phấn vặn vẹo. Đôi mắt dài, đẹp đẽ nhìn chằm chằm Trần Thác, dường như chỉ cần Trần Thác phản kháng một chút, hắn sẽ không chút do dự đâm thẳng dương vật gân guốc kia vào cơ thể Trần Thác.

"Đừng như vậy... Thẩm Dung..."

Trần Thác sợ hãi. Cơ thể anh vì tàn dư của thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mềm nhũn đến mức ngay cả phản kháng một chút cũng không làm được. Nếu Thẩm Dung trực tiếp tiến vào, cái lồn nhỏ đã lâu không ăn dương vật chắc chắn sẽ bị chịch nát.
Trần Thác cúi đầu lấy lòng hôn lên đôi mắt Thẩm Dung. Ngay khi cảm xúc của Thẩm Dung vừa dịu xuống, mông của Trần Thác lại vì căng thẳng mà run lên một chút. Cái lỗ lồn mềm mại, khô khốc kia cọ qua đỉnh dương vật, khiến Thẩm Dung ngay lập tức mất đi lý trí.

Dương vật thô dài không hề có chút bôi trơn nào, mạnh mẽ đâm vào không có báo trước, làm Trần Thác đau đớn vô cùng. Cơ thể anh theo bản năng căng cứng lại, kẹp chặt dương vật của Thẩm Dung, vừa khó chịu lại vừa sảng khoái.

"5 năm rồi, con vợ dâm đãng cuối cùng cũng quay về bên tôi..."

Hắn run rẩy hôn lên xương quai xanh của Trần Thác, giống như ôm lấy báu vật đã mất mà tìm lại được.
Dương vật bị Thẩm Dung cầm trong tay mà thưởng thức. Ngón tay thon dài mân mê lỗ sáo, lòng bàn tay xoa nắn hai viên trứng dái tròn trịa. Cảm giác tê dại lan từ gốc rễ khiến Trần Thác sảng khoái đến tê cả sống lưng.
Tương ứng với điều đó là lồn múp bị dương vật to lớn chèn ép, căng đến mức vừa đau vừa tức. Vị trí huyệt bị đâm mạnh đến mức cơ thể anh không ngừng run rẩy, cả người bị đâm bắn lên phía trước một chút.

"Đồ khốn! Cậu buông tôi ra!"

Độ sâu và sự thô bạo chưa từng có khiến Trần Thác hoảng hốt. Anh muốn giãy giụa nhưng động tác vặn eo ngoài việc nuốt dương vật vào sâu hơn thì cũng không có tác dụng.
Vật cứng nóng bỏng kia không ngừng đi sâu hơn, mạnh mẽ đâm vào lớp thịt mềm mại của lồn.
Trong miệng Trần Thác phát ra những lời chửi thề yếu ớt, hoàn toàn không còn sự ngoan ngoãn trước đó.

"Không giả vờ nữa à?"

Ngược lại, Thẩm Dung nghe Trần Thác chửi anh không những không tức giận, dương vật ngược lại càng cứng hơn. Hắn hung hăng đè chặt eo Trần Thác, đóng đinh anh lên dương vật của mình.

Những động tác vụng về và lồn dâm siết chặt của Trần Thác khiến Thẩm Dung xác định được rằng mấy năm nay Trần Thác rời đi quả thật không có quan hệ với người khác.
Hắn nóng lòng muốn va chạm trong cái lồn non nớt thuộc về mình, nhưng may mắn là hắn vẫn nhớ rằng cái lỗ lồn mềm mại này đã lâu không ăn dương vật. Hắn ngoan ngoãn cắm ở trong lồn, để miếng thịt mềm bao lấy dương vật của mình.

Chờ đến khi cái lồn dâm đãng kia thích ứng, Thẩm Dung mới vặn eo, mặc kệ tiếng khóc lóc của Trần Thác, dùng sức đâm hông mà kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip