Chương 21: Sự Bình Yên Trước Cơn Bão
Tấn tỉnh dậy trong một màu trắng toát và mùi thuốc sát trùng. Cậu ta đang nằm trên một chiếc giường y tế cứng ngắc, trong một căn phòng vô trùng lạnh lẽo. Ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt, nhức nhối. Cậu ta cố gắng cử động, nhưng toàn thân đau nhức như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Ký ức về buổi "thử nghiệm" kinh hoàng ùa về, và cậu ta bất giác rùng mình.
Cánh cửa phòng mở ra. Không phải thầy Vỹ. Không phải Trí hay Duy Mạnh. Là Nữ y tá. Bà ta bước vào, không một chút cảm xúc, theo sau là hai gã nhân viên y tế nam to như hai con gấu.
"Đến giờ trị liệu,"
bà ta nói, giọng lạnh như băng.
Không đợi Tấn trả lời, hai gã hộ pháp tiến tới, lột phăng tấm chăn mỏng, để lộ ra cơ thể trần truồng, bầm dập của Tấn. Chúng nó nhấc bổng cậu ta lên một cách thô bạo, như đang nhấc một bao tải, và đặt cậu ta lên một chiếc giường massage bằng kim loại.
"Bắt đầu đi,"
Nữ y tá ra lệnh.
Và rồi, cơn ác mộng bắt đầu.
Đây không phải là một buổi massage thư giãn. Đây là một màn tra tấn. Hai gã hộ pháp dùng khuỷu tay, dùng đầu gối, day nghiến vào từng thớ cơ trên người Tấn. Chúng nó bẻ người cậu ta, kéo căng các khớp xương đến giới hạn, không một chút thương tiếc.
"Á... Á... ĐAU! ĐỪNG... GÃY... GÃY TAY MẤT...!"
Tấn gào lên, nhưng hai gã kia không hề dừng lại.
"La hét vô ích,"
giọng Nữ y tá vang lên.
"Đây là liệu pháp phục hồi mô sâu. Phải phá vỡ những cơ bắp đã bị tổn thương, thì nó mới có thể tái tạo lại, mạnh mẽ hơn."
Tấn chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Nước mắt trào ra vì đau đớn. Cậu ta cảm thấy cơ thể mình như đang bị tháo rời ra từng mảnh.
       
               
Sau màn tra tấn cơ bắp, chúng nó lại vác cậu ta, ném vào một bồn tắm lớn chứa đầy một thứ chất lỏng màu xanh sẫm, bốc khói nghi ngút.
"Á Á Á Á! NÓNG! RÁT!"
Tấn hét lên khi làn da bầm dập của cậu ta chạm vào thứ nước thuốc bỏng rát. Mùi thảo dược và hóa chất nồng nặc xộc vào mũi.
Cậu ta bị ép phải ngâm mình trong đó suốt một tiếng đồng hồ, cảm giác như đang bị luộc sống.
Quá trình này lặp đi lặp lại suốt ba ngày. Mỗi ngày là một chu kỳ của sự hủy diệt và tái tạo. Cơ thể Tấn đau đớn đến tột cùng, nhưng lạ thay, cậu ta lại cảm thấy mình đang mạnh mẽ hơn, dẻo dai hơn.
Vào ngày thứ ba, sau khi buổi "trị liệu" cuối cùng kết thúc, Nữ y tá đích thân đến "kiểm tra". Bà ta ra lệnh cho Tấn cởi đồ, rồi bắt đầu xem xét cơ thể cậu ta một cách kỹ lưỡng, như một người thợ máy đang kiểm tra một cỗ máy đắt tiền.
Bà ta đeo găng tay y tế, kiểm tra từng vết bầm, rồi lạnh lùng, đưa một ngón tay đã được bôi trơn vào lỗ đít của Tấn.
"Hự...!" Tấn giật mình.
"Đứng im,"
bà ta ra lệnh.
"Kiểm tra tổn thương bên trong."
Ngón tay bà ta di chuyển một cách máy móc, chuyên nghiệp.
"Tốt. Vết rách đang lành lại tốt. Độ đàn hồi đã trở lại."
Sau khi đã kiểm tra xong, bà ta tháo găng tay, vứt vào thùng rác. Bà ta nhìn thẳng vào mắt Tấn, ánh mắt lạnh lẽo, không một chút dâm dục, chỉ có sự cảnh báo.
"Nghe cho kỹ đây, Tấn. Từ bây giờ cho đến khi giải đấu kết thúc, cơ thể của mày không phải là của mày. Nó là tài sản quý giá nhất của Học viện Lam Sơn. Mày ăn gì, uống gì, ngủ lúc nào, thậm chí là đi ỉa lúc nào, đều phải theo lịch trình."
Bà ta chỉ vào một bảng kế hoạch dày đặc trên tường.
       
               
"Mày không được phép tự sướng. Mày không được phép có bất kỳ hoạt động thể chất nào ngoài lịch trình. Mày chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: hồi phục và duy trì cơ thể này ở trạng thái hoàn hảo."
Bà ta tiến lại gần, ghé sát vào tai Tấn.
"Nếu mày làm hỏng nó,"
bà ta thì thầm,
"thì Lão Kỷ sẽ không vui đâu. Mà khi Lão Kỷ không vui, thì ngay cả thầy Vỹ cũng phải sợ. Mày hiểu chưa?"
Tấn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu ta chỉ có thể gật đầu, giọng nói yếu ớt.
"Dạ... em hiểu."
Cậu ta đã không còn là một con người nữa. Cậu ta là một tài sản. Một vũ khí đang được bảo dưỡng lần cuối, chờ ngày ra trận.
Sau ba ngày bị giam cầm và tái tạo trong phòng y tế, Tấn được thả ra. Cậu ta bước đi trên hành lang, cơ thể cảm thấy nhẹ bẫng và tràn đầy một nguồn năng lượng kỳ lạ. Cậu ta không còn cảm thấy đau đớn. Cậu ta không còn cảm thấy gì cả. Cậu ta như một người ngoài đang điều khiển một cơ thể không phải của mình.
       
               
Một học sinh lớp dưới đến đưa tin.
"Thưa anh Tấn, thầy Trí và anh Duy Mạnh đang đợi anh ở phòng sinh hoạt chung ạ."
Tấn gật đầu. Cậu ta biết đây là bài kiểm tra cuối cùng.
Cậu ta bước vào phòng sinh hoạt chung cao cấp. Bên trong, chỉ có Trí và Duy Mạnh. Không có sự ồn ào, không có vẻ hưởng lạc. Không khí nghiêm túc như một buổi họp.
"Lại đây, Tấn,"
Trí nói, chỉ vào tấm thảm lông ở giữa phòng. Duy Mạnh đứng khoanh tay ở một góc, quan sát.
"Lão Kỷ vừa gửi thông số mới nhất,"
Trí nói, tay lướt trên một chiếc máy tính bảng.
"Nhịp tim khi nghỉ của cậu đã giảm, cho thấy hiệu suất hoạt động tăng. Tốt. Nhưng đó chỉ là lý thuyết. Hôm nay là buổi kiểm tra thực hành cuối cùng trước khi 'hàng' được giao. Không được phép có sai sót."
Duy Mạnh nói chen vào, giọng không còn vẻ miệt thị mà chỉ có sự nghiêm túc của một người đồng nghiệp.
"Tao sẽ lo phần 'đầu vào'. Kiểm tra phản xạ họng và khả năng chịu đựng áp suất. Trí sẽ lo phần 'đầu ra'. Kiểm tra độ đàn hồi và khả năng điều khiển cơ vòng."
Họ đang nói về cơ thể của Tấn như đang nói về một chiếc xe đua.
"Cởi đồ,"
Trí ra lệnh.
"Nằm sấp."
Tấn bình thản làm theo. Cậu ta nằm sấp xuống tấm thảm, chổng cặp mông đã được "bảo dưỡng" kỹ lưỡng của mình lên.
Buổi "hiệu chỉnh" bắt đầu.
.............
Duy Mạnh quỳ xuống trước mặt Tấn, còn Trí thì quỳ ở phía sau. Họ hành động một cách đồng bộ, chuyên nghiệp.
"Bắt đầu kiểm tra 'đầu vào',"
Duy Mạnh nói, và bắt đầu dùng miệng. Hắn ta không còn bú một cách ngạo mạn nữa. Hắn ta đang "kiểm tra". Hắn ta dùng những kỹ thuật điêu luyện nhất, lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc nông, để xem phản ứng của Tấn.
Cùng lúc đó, ở phía sau, Trí cũng bắt đầu công việc của mình. Hắn ta dùng ngón tay, được bôi một thứ dầu đặc biệt, từ từ tiến vào.
Cơ thể Tấn bắt đầu phản ứng lại. Cậu ta rên, những tiếng rên đều đều, máy móc.
Hai vị "kỹ thuật viên" bắt đầu nói chuyện với nhau, ngay trên cơ thể Tấn.
"Phản xạ cơ vòng tốt,"
Trí nói.
"Thử yêu cầu nó siết lại xem."
"Tấn. Siết,"
Duy Mạnh ra lệnh, giọng bị bóp nghẹt.
"Hự...!"
Tấn rên lên một tiếng gắng sức, lỗ đít cậu ta siết chặt lại.
"Đạt yêu cầu,"
Trí nói.
"Độ co thắt 8/10. Tiếp tục."
"Phản xạ nuốt sâu có chút ngập ngừng,"
Duy Mạnh nhận xét.
"Cần luyện tập thêm. Mở cổ họng ra, Tấn!"
"Ọt... ọt...!"
"Tốt hơn rồi."
Sau khi đã kiểm tra bằng những công cụ "nhỏ", họ quyết định chuyển sang "tải nặng".
       
               
"Đổi vị trí,"
Trí nói.
"Tôi sẽ vào trước. Cậu tiếp tục kiểm tra miệng."
PHẬP!
"Á... ừm..."
Tấn rên lên khi con cặc của Trí tiến vào.
Trí bắt đầu địt, một cách máy móc, đều đặn.
"Duy Mạnh, tăng tốc độ lên. Xem nhịp tim tối đa của nó là bao nhiêu."
Duy Mạnh tuân lệnh, bắt đầu bú mút một cách điên cuồng. Tấn bị đẩy vào một cơn lốc khoái lạc. Lỗ đít thì bị một cỗ máy chính xác tấn công. Con cặc thì bị một cái máy hút bụi vắt kiệt.
"Nhịp tim 180... 190..."
Vỹ, không biết đã bước vào phòng từ lúc nào, đang đứng đó, nhìn vào máy tính bảng và đọc to các chỉ số.
"Huyết áp tăng. Tốt. Tiếp tục đẩy đến giới hạn."
"Á... Á... KHÔNG... KHÔNG CHỊU NỔI... SẮP... SẮP RA RỒI...!"
Tấn gào lên.
"Duy Mạnh, dừng lại!"
Vỹ ra lệnh.
"Trí, tiếp tục. Không cho nó bắn."
Duy Mạnh lập tức nhả ra. Chỉ còn lại sự tấn công từ phía sau của Trí. Hắn ta dùng kỹ thuật của mình để tra tấn, đưa Tấn đến bờ vực rồi lại kéo lại.
"EM... EM XIN THẦY... CHO EM RA...!"
"Chưa được,"
Vỹ nói, mắt vẫn dán vào màn hình.
"Các chỉ số vẫn chưa đạt đỉnh. Duy Mạnh, địt nó. Trí, chuyển sang miệng."
       
               
Vai trò lại được hoán đổi. Duy Mạnh, với con cặc thô bạo của mình, thay thế Trí. Còn Trí, với cái miệng lạnh lẽo của mình, lại tiếp tục công việc của Duy Mạnh. Cơn ác mộng lại tiếp diễn, chỉ là đổi vị.
Cuối cùng, khi các chỉ số trên màn hình của Vỹ đạt đến một ngưỡng đỏ rực, hắn ta mới gật đầu.
"Được rồi. Cho nó giải tỏa."
Đó là một mệnh lệnh. Trí và Duy Mạnh, như hai cỗ máy, cùng nhau hợp sức. Họ dùng tất cả kỹ năng của mình, tấn công Tấn từ cả hai phía, một cách đồng bộ, với một mục đích duy nhất: tạo ra một cơn cực khoái hủy diệt.
"GRÀO O O O O O O O O O!"
Tấn gầm lên một tiếng cuối cùng, cơ thể co giật dữ dội, bắn ra trong một cơn cực khoái máy móc, không cảm xúc.
Buổi "hiệu chỉnh" kết thúc.
Vỹ bước tới.
"Tình trạng rất tốt. Độ đàn hồi đã cải thiện 15%. Phản xạ khoái lạc nhạy hơn."
Hắn ta nhìn xuống Tấn đang nằm thở hổn hển.
"Hiệu chỉnh hoàn tất. Vũ khí đã sẵn sàng."
Buổi "hiệu chỉnh" kết thúc. Tấn nằm đó, cơ thể là một mớ hỗn độn của sự kiệt sức và một nguồn năng lượng kỳ lạ, nhân tạo.
       
               
Vỹ nhìn vào các con số trên máy tính bảng của mình, rồi gật đầu hài lòng. Hắn ta ra hiệu. Trí và Duy Mạnh, không một lời nói, bắt đầu "dọn dẹp" hiện trường. Họ làm việc một cách chuyên nghiệp, lau chùi cơ thể Tấn bằng những chiếc khăn ấm, thu dọn dụng cụ. Tấn được đối xử như một chiếc siêu xe vừa được bảo dưỡng xong.
"Mặc đồ vào đi,"
Vỹ ra lệnh.
"Chuẩn bị ra đón khách."
Tấn, Trí và Duy Mạnh cùng nhau mặc lại bộ đồng phục sang trọng của Lam Sơn. Không còn sự thù địch giữa họ nữa. Giờ đây, họ là ba mũi đinh ba sắc bén nhất, ba vũ khí tối thượng của cùng một cỗ máy chiến tranh. Họ đứng đó, im lặng, chờ đợi.
UUUU...
Một tiếng còi hú trầm, dài vang vọng khắp học viện. Đó là tín hiệu. Kẻ thù đã đến cổng.
"Đi nào," Vỹ nói.
Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đi đến phòng sinh hoạt chung cao cấp, nơi có một ban công lớn nhìn thẳng ra cổng chính của học viện. Lão Kỷ và các giáo viên khác đã đứng đó chờ sẵn.
       
               
Tấn đứng ở hàng đầu, bên cạnh Trí và Duy Mạnh. Cậu ta nhìn xuống. Một chiếc xe bus cũ kỹ, trông giống một chiếc xe chở quân hơn là xe chở học sinh, đang từ từ tiến vào. Nó trông thật lạc lõng và thô thiển giữa khuôn viên được cắt tỉa hoàn hảo của Lam Sơn.
Cánh cửa xe bật mở.
Và đội Hùng Vương tràn ra.
Họ không bước xuống. Họ tràn ra như một bầy thú hoang được thả khỏi lồng. Ồn ào, hỗn loạn, đầy vẻ thách thức. Dẫn đầu là thầy Khánh và thầy Hưng, hai con gấu điên, theo sau là một đám học sinh trông đứa nào đứa nấy đều hiếu chiến và dâm đãng.
Tấn đứng trên cao, nhìn xuống. Cậu ta quan sát.
Ánh mắt Duy Mạnh dán chặt vào đám đông, trong mắt rực lửa căm hờn và ham muốn trả thù. Lần này, hắn ta nghĩ, tao sẽ hút cạn chúng mày, hút đến khi chúng mày chỉ còn là những cái xác khô.
Trí thì lại lạnh lùng hơn. Hắn ta không nhìn vào đám đông. Hắn ta chỉ nhìn vào hai người. Một người là Quang, con thú hoang dã. Người còn lại là Hiếu, con quỷ trí tuệ. Sức mạnh đối đầu trí tuệ, hắn ta nghĩ. Thật thú vị. Để xem triết lý của ai sẽ chiến thắng.
Còn Tấn, cậu ta không nhìn họ như những đối thủ.
Cậu ta nhìn họ như định mệnh của mình.
       
               
Cậu ta nhìn thấy Hiếu, con quỷ sẽ dùng trí tuệ để tháo rời cậu ta ra. Cậu ta nhìn thấy những kẻ khác, những kẻ có thể sẽ là người hủy diệt cậu ta trên chính cơ thể cậu ta. Ánh mắt cậu ta không có sự sợ hãi. Không có sự căm hận. Chỉ có một sự chấp nhận lạnh lẽo. Cậu ta đã được rèn giũa, được chuẩn bị cho chính khoảnh khắc này.
Đến rồi, cậu ta nghĩ, tay vô thức siết chặt lại. Vận mệnh của mình. Sàn đấu đã sẵn sàng.
Chiếc xe bus đóng sầm cửa lại. Cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip