Chương 5: Thành cổ Alan

Alan là khu thành cổ nổi tiếng còn sót lại của lục địa bí ẩn đã biến mất của Alantic. Toàn bộ khu này là một kiến trúc đền thờ cổ với đá lục ngọc bảo và saphia. Những người cá sống gần khu vực này cũng không thường xuyên qua lại nơi đây, mặc dù có rất nhiều người muốn tìm đến nơi này để săn tìm báu vật, nhưng sự xuất hiện của những con quái vật biển được cho là canh giữ khu vực này luôn là trở ngại đáng sợ nhất. Những con quái vật ở đây đều được xếp vào quái vật cấp S (super), hoặc cấp SS. Không có nhà thám hiểm hay pháp sư nào liều lĩnh đối đầu với chúng. Người ta biết đến thành cổ Alan từ khoảng 200 năm trước theo tư liệu của người cá, và nhóm phát hiện ra khu vực này đầu tiên phải kể đến chính là nhóm “ốc vượt biển”, chính nhờ họ mà một phần bí ẩn và nền văn minh của Alantic được mở ra. 
Điều mà Ran không ngờ là, sư phụ cô, chính là một trong số những người đầu tiên tìm thấy đảo thần tiên, và nhận được sự tôn trọng từ thần tiên ngư, tuy nhiên, bà đã không tiết lộ sự việc này và do đó, các thần tiên ngư đã vẫn được bình yên trong lãnh địa của mình, ít nhất cho đến ngày Murin dạt tới đây. Việc trò chuyện với Murin hé lộ một cuốn nhật ký do chính tay Titapha viết và để lại cho người kế thừa chính thức của bà, đang được các thần tiên ngư giữ tại đảo thần tiên. Chính vì điều này, Ran mong chóng đến được khu vực thành cổ nhiều nhất, trong khi Shinichi đang suy tính xem nên đối đầu thế nào với lũ quái vật và đặc tính của chúng. 
Con tàu của cướp biển được trang trí lại với tất cả những gì các thủy thủ có thể có trong suốt chuyến đi, cả lá cờ cũng đã được thay đổi với biểu tượng hai thanh kiếm mới. Hóa ra những người này hoàn toàn không phải những tên cướp biển xấu xa. Trước đây họ đều là những thủy thủ đi biển dày dạn kinh nghiệm, trải qua quãng đời trai trẻ trên biển, họ đến cái tuổi bắt đầu của tuổi già, nhưng trí lực vẫn khao khát những ngày tháng phía trước, vẫn mong chớ những chuyến phiêu lưu, hoặc bởi ít nhất một lần trong đời họ chưa được thưởng thức một chuyến đi phiêu lưu thực sự. Nói cách khác, những con người này không được những thuyền trưởng các tàu buôn ưa thích cho lắm, vậy nên họ gia nhập một hội có các hoàn cảnh giống mình để sẻ chia và mơ ước. Chuyến đi này đem lại cho họ hồi hộp, yêu cầu sự dũng cảm, và thậm chí cả lòng hy sinh, những điều ấy đủ làm thỏa mãn giấc mơ bấy lâu của họ.
Trên boong tàu, thuyền trưởng và nhóm bạn đang nhìn hải đồ. Trên hải đồ đánh dấu hầu như không có một hòn đảo, và một khu vực được khoanh tròn đỏ. Đây là ký hiệu cho thấy đó là vùng biển nhiều nguy hiểm. Thuyền trưởng đang chỉ cho họ thấy những điểm đánh dấu mà tại đó họ phải vượt qua những con xoáy hung dữ, những cơn giông bất ngờ và những dòng hải lưu cực mạnh.
Hai ngày đường hành trình đầy nguy hiểm, có lúc họ tưởng tất cả đã rớt xuống biển trong đêm bão, hay đứng tim nhìn dòng xoáy khổng lồ gào thét mời gọi, tưởng như chỉ còn chút xíu nữa là tất cả bị nó nuốt gọn và xé xác. May mắn của họ có lẽ là Murin đã báo trước cho họ những cơn bão, những luồng nước và kể cả việc những con cá mập Goanl hung dữ đang đi săn mồi.
Sáng sớm của ngày thứ 3 ...... 
Bão ầm ầm đổ về kéo theo những con sóng hung dữ cao đến 5 mét. Tiếng thuyền trưởng hét vang chỉ huy các thủy thủ vượt qua những con sóng, giữ vững tay lái hay tát nước khỏi mạn thuyền. 
- Tanktank. 
Ran nhanh tay túm lấy chân chú chó ngay khi mạn thuyền bị nghiêng về trái. Sau đó giữ lại một chỗ bằng sợi dây thừng. Để không bị xô khỏi con tàu, mọi người trên thuyền đều buộc dây vào người và tàu. Ran thấy Sonoko ban đầu có chút sợ hãi, nhưng càng về sau, cô nàng càng tỏ ra can đảm hơn rất nhiều, và cho dù cô nàng hay chạy rất nhanh khỏi những thứ có vẻ nguy hiểm, và hay bắt nạt các thủy thủ trên tàu, thì cô ấy vẫn sẵng sàng giúp họ trong mọi hoàn cảnh. Đây là cơn bão thứ 3 trong vùng biển đỏ, cho đến giờ vẫn chưa ai biết được bí mật của Shinichi, nhưng dường như Murin đã nhận ra trên người Shinichi có một phép thuật bao phủ, nó đã nói bóng gió rằng, trên đảo thần tiên, mọi lời nguyền đều không có tác dụng, tuy nhiên, mãi về sau, khi đặt chân đến hòn đảo, Ran mới hiểu được ý của nó. Và cậu thống nhất là lịch sự sống trong một cái túi đã được gia cường bằng phép thuật và chống va đập, điều tất yếu là Ran hoặc Tanktank có thể mang nó một cách dễ dàng.
- Bên phải, bên phải .. thuyền trưởng .. con sóng bên phải.
- Tất cả sẵn sàng, chúng ta sẽ vượt qua nó.
Bên phải con tàu, một con sóng lớn đang lao tới. Không nao núng, con tàu tăng tốc. Mọi người kinh khiếp nhìn bức tường sóng lừng lững đang vươn tới như muốn nuốt chửng con tàu.
- Chúng ta sẽ không vượt qua kịp trước khi nó đổ xuống mất.
- Cậu có chắc không?
- Chúng ta phải làm gì đó.
- Làm gì bây giờ, tớ không biết về phép thuật hệ nước.
- Được rồi, Ran, hãy vào phòng thuyền trưởng, trong đó có cái hòm mà tớ để đấy, lấy có một bọc thuốc nổ. Sonoko hãy kiếm cho tờ một ít dây thừng. Này anh kia, theo tôi. Shinichi chỉ một người thủy thủ đứng đó.
- Cậu định làm gì? Ran hỏi sau khi cô đã lấy đầy đủ mọi thứ. Thuốc nổ không thể cháy trong lúc mưa bão thế này được.
- Không phải lúc nào cũng như vậy, cái vỏ đó không thấm nước đâu.
Shinichi chỉ đạo mọi người buộc một chuỗi thuốc nổ phía đuôi thuyền, sao cho sau khi đốt, luồng hơi của chúng sẽ được đẩy về một phía. Mọi người hối hả làm theo cậu, ngay gần lúc đó, cơn sóng đang đến.
- Nhanh lên, các thủy thủ, lạy thần Thor, hoặc là chúng ta vượt qua, hoặc là tất cả chúng ta sẽ chết hết. Vị thuyền trưởng cầm lái vững chắc.
Bỗng nghe một tiếng “Bùm”, con thuyền đột nhiên tăng tốc vọt thẳng về phía trước, đúng theo nguyên tắc phản lực do khối thuốc nổ ở đuôi tàu gây ra.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét nối đuôi nhau vang dội. ... 
Ầm ầm...
Nước bắn tung tóe.
....
Sau giây phút chấn động, con tàu đã dừng lại, mọi người ai ấy đều ướt như chuột lột, ngẩng đầu nhìn nhau, và ánh bình minh phía đông đang rực rỡ, mà chỉ mấy giây trước họ còn ở trong con sóng khủng khiếp.
Rồi những tiếng cười bắt đầu nổi lên, tiếng hô ran dậy biển, mọi người hò reo, vui mừng, vỗ tay ... Ran, Shinichi và Sonoko nhìn nhau cười rạng rỡ. Tanktank lúc này tru lên một hồi đầy oai hùng, rồi nõ rũ rũ bộ lông cho nước bắn đi bớt. Dưới biển, Murin đột ngột phi thân từ dưới nước lao thẳng lên, xoay 3 vòng, rơi xuống. 
Chưa bao giờ có một bình minh đẹp đến thế, ít nhất là đối với những con người vừa thoát khỏi cái chết.
“Xin chào mọi người đã đến với vùng biển của thành cổ Alan”. Murin nói với tất cả.
Vùng biển thanh bình và đẹp tuyệt vời, phía sau họ, cơn bão vẫn đang gầm thét. Trong lòng mỗi người cảm xúc đều dâng trào.
- Thật tuyệt vời, đây có lẽ là chuyến đi tuyệt nhất đời tôi. Thuyền trưởng nhận xét.
- Sau chuyến đi này, có lẽ tôi sẽ phải nghỉ cả tháng trời để dưỡng sức ấy chứ. Một thủy thủ khác nói.
Nhiều tiếng nói cười liên tiếp rộ lên phía sau, đám thủy thủ bắt đầu chúc mừng nhau và khoác vai nhau thân ái.
Sau giây phút hân hoan, thuyền trưởng nhìn hải đồ và nói.
- Thật tốt đấy, cô bé tóc đen ạ, chúng ta không có bất cứ thông tin gì về vùng biển này, và theo truyền thuyết thì ta chắc chắn rằng chúng ta là con thuyền đầu tiên vượt qua cái đám kia, ông ta chỉ vào đám mây mù phía sau, bây giờ thì chúng tôi thấy rằng mình cũng có đôi chút may mắn, vậy giờ chúng ta sẽ đi đâu?
- Hòn đảo của người cá, đâu đó ở ngoài kia, Ran chỉ về phía trước, tôi nghĩ rằng Murin có thể dẫn đường cho thuyền tới đó.
- Được rồi, các thủy thủ, dong buồm lên nào, chúng ta đã vượt qua địa ngục, và thề có thần biển, chúng ta có luồng gió thuận lợi đây rồi. Nhanh nào nhanh nào. .. Anh kia, đi ra hộ mọi người và để cái bánh lái cho ta ... 
Thuyền trưởng vừa đi ra, vừa xua tay chỉ huy mọi người, Sonoko nhìn theo ông ta đến cuối mạn tàu, rồi nói với Ran.
- Cậu có chắc rằng chúng ta sẽ đến đảo người cá?
- Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như Karen quả thật là một quái vật nguy hiểm thì tớ không thể để những người vô tội can dự vào truyện này, và cũng không thể để họ gặp nguy hiểm.
- Nguy hiểm à? Cậu biết rõ mà, nguy hiểm là bạn của nhà thám hiểm đấy.
- Sonoko, tớ cũng không bắt buộc cậu trong truyện này, tớ nghĩ ... 
- Hey, Sonoko đặt một ngón tay cái lên môi Ran, suỵt.......... cậu biết đấy, tớ luôn ao ước được trải qua những câu truyện như thế này, chưa bao giờ tớ có cảm giác như trong hai ngày qua, sợ hãi, hoảng loạn, nhưng đầy ấm áp, tự tin và trên hết là tớ .. tớ cảm thấy rất tuyệt vời. Thật đấy, có một điều gì đó rất mới mẻ ... 
- Cảm giác sống thật với bản thân. Shinichi nói xen vào.
Như mọi lần, cậu nghĩ cô nàng sẽ phản pháo lại. Tuy nhiên.
- Đúng như vậy. Sonoko gật nhẹ đầu và nhìn ra biển.
Ran cười nhẹ, cô nghĩ cô bạn cứng đầu này không dễ gì bảo được.
- Đất liền. Hoa tiêu tàu hô to.
Mọi người nhìn về phía mũi tàu, từ phía xa, bóng hòn đảo người cá hiện ra. Một màu xanh trải dài trên hòn đảo, nhìn từ xa nó giống như một nàng tiên cá đang nằm phơi mình giữa biển khơi, đó là nguồn gốc của tên gọi người cá.
Mọi người thả neo tàu gần một vách đá để tránh bão và các luồng hải lưu lớn, một con thuyền đưa mọi người vào bờ. Hòn đảo có một con vịnh tuyệt đẹp với những dải cát trắng và những hòn đá nhô ra khỏi bờ, kết hợp với những cây dừa tạo ra một thắng cảnh tuyệt đẹp. Điều đó giúp cho Murin có thể tiến lại gần bờ mà không bị mắc cạn.
Tối hôm đó, mọi người ngồi bàn tán kế hoạch cho ngày hôm sau. Ran canh giờ trực khi Shinichi trở lại thành người, họ dùng một cái chăn nhỏ để che đi luồng ánh sáng phát ra. Trong lúc đó, Ran ngồi tập trung tư tưởng.
.........
Quần đảo Asiki, sự tĩnh lặng thanh bình và yên ả chưa bao giờ báo hiệu một tai họa nào kể từ sau những tháng năm đen tối nhất của 500 năm trước. Nhưng phá vỡ sự yên ả của màn đêm là một con người mệt lả và ướt sũng, nét mặt kinh hoàng bò lên từ bãi biển, rồi anh ta kiệt sức nằm ở đó, mặc sóng biển đánh dạt dào.

.............
- Úng a ở ành àng ... ọc ọc .. ien a áy ... ọc ọc.
Sonoko vừa bơi với chiếc đuôi thoải mái, nhưng cô nàng quên mất là không nên mở miệng nói trong trường hợp này, câu nói vừa rồi là “Chúng ta trở thành nàng tiên cá đấy”, nhưng cô nàng nói làm cho những bọt nước nổi lên tạo lên tiếng òng ọc. Điều đó làm Shinichi phì cười, cậu vừa lòng với quang khí mà Ran tạo ra, và lý do nữa đó là quang khí luôn đi cùng với cô ấy. 
“Thôi nào, Sonoko, chúng ta có thể nói chuyện bằng thần giao cách cảm cơ mà”.
“yeah, nhưng mà tớ vẫn chưa quen được với điều đó”.
Theo một cách nào đó, Murin sử dụng phép thuật biến chân của Ran và Sonoko trở thành một cái đuôi cá với những cái vảy xanh óng màu nước biển, sau tai của họ xuất hiện một cái mang nhỏ cho phép họ có thể thở dưới nước. Tanktank thì biến thành một chú cá heo trắng xinh xắn, tuy nhiên, Murin nói rằng phép thuật đó chỉ có thời hạn trong 2 giờ thôi.
“Phép thuật này hữu hiệu khi các bạn ở dưới nước, đặc biệt là giúp chúng ta bơi nhanh hơn”.
Cả nhóm đang bơi dọc theo những luồng hải lưu chảy xung quanh hòn đảo, dựa vào hướng của dòng chảy để bơi nhanh hơn đến thành cổ Alan. Qua những dải san hô, đùa giỡn với một vài đàn cá, họ nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm. Làn nước lạnh ngắt phía dưới tỏa lên một cảm giác đáng sợ. Lúc này hai chiếc râu trên đầu Murin rực sáng, nó lao thẳng xuống dưới.
“Tớ có cảm tưởng chúng ta đang đi xuống địa ngục”. Sonoko nói.
“Vậy cô nghĩ rằng cả một đế chế nằm dưới đáy biển có thể dễ tìm vậy sao?”. Shinichi hỏi lại.
“Đi nhanh nào hai người, ánh sáng của Murin đang bỏ xa chúng ta đấy”.
Lặn sâu xuống dưới vực thẳm lạnh lẽo, ẩn sâu dưới lớp nước lạnh, sâu hàng ngàn mét dưới đáy biển, một tòa thành cổ sừng sững hiện ra với những mảng đá vững chắc với thời gian. Từ trên những bức tường ánh sáng ngọc lục bảo tỏa sáng làm cho những đám rong rêu có màu xanh nhạt. Thi thoảng, bắt gặp những viên saphia màu đỏ, nhiều khi ngỡ như mắt của một con quái vật đang rình mò. Tất cả thể hiện một tòa thành uy nghi và lộng lẫy với mái tháp cao và rộng. Nhưng vết nứt vỡ và đổ nát có vẻ như không làm mất đi được vẻ hùng dũng uy nghi của nó. Đền thờ nằm tại trung tâm của tòa thành, nơi có viên ngọc lục bảo sáng nhất, đẹp nhất đang tỏa sáng. 
Mái tháp nhọn khiến Ran liên tưởng đến một mái tháp của tòa lâu đài nào đó, tuy nhiên, lặn sâu xuống bên dưới, cô mới nhận thấy nó thực sự lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Mái tháp được xây dựng cao trên 30 mét, với những bức tường dày đến cả mét về chiều ngang, không gian trong đó rộng lớn và sáng hơn những khu khác trong khu thành. Và những viên đá saphia to lớn được xếp thành một hình tròn trong căn phòng rộng lớn đó. Phía bên dưới một trận đồ phép thuật được bày ra, bao gồm ngôi sao sáu cánh và những ký tự pháp thuật. Trên bức tường, đều có rất nhiều các ký tự khác nhau. Nếu như không phải ở dưới nước, thì nơi này quả thật sẽ tràn ngập ánh sáng và vô cùng đẹp đẽ. Lý do là các cửa thông ở mọi hướng cho phép ánh sáng vào căn phòng.
Cả nhóm đều ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kỳ lạ của nó.
“Có lẽ, loại trừ những bức tường đổ nát, vẻ đẹp của khu đền thờ này vẫn không thay đổi từ khi nó bị chìm cho đến nay”.
“Có lẽ vậy”.
“Lần trước, khi đi dạo quanh khu này, tôi đã gặp con quỷ đó, nó đã thừa lúc tôi không để ý và lấy trộm”.
“Mình nghĩ cậu có phép thuật bảo vệ mà, Murin”.
“Sonoko, Murin đã nói là cậu ấy đã sơ ý rồi mà”.
“Rồi rồi, và mình hy vọng là chúng ta không gặp con quái đó ở đây”.
“Nếu như lời của Murin nói thì nó ở đâu trong khu thành cổ này, liệu chúng ta có thể bắt đầu tìm ở đâu không?”
“Nếu nó còn giữ viên ngọc của tôi, tôi còn cảm nhận được nó, từ đây chúng ta đi về phía trước”.
Mọi người bơi theo Murin, lượn qua những vách tường lạnh lẽo và bám đầy những sinh vật phù du, và rồi cuối cùng. .. 
“Tôi đã nhìn thấy nó”.
“Đâu?”
“Ở đó”.
“Cậu chắc chứ đó là ... Cậu nói đó là nó”.
Cả nhóm nín thở, tìm chỗ nấp, phía xa xa, một khối đen khổng lồ tĩnh lặng nằm yên trong một góc, một chấm đỏ phía trên cho thấy nó là một viên ngọc.
“Đó là viên ngọc của tôi”.
“Và cậu đã nói là nó khá nhỏ, có gì sai sót ở đây chăng?” Sonoko đưa tay chỉ cái đống đen to lớn đang hiển diện ở phía trước.
“Nó phải to hơn cả cái tòa lâu đài của tớ”.
“Cậu ở trong một tòa nhà to vậy sao?”
“Tớ, hey, không phải vấn đề đó chứ, và nếu như đó là con vật mà chúng ta tìm kiếm thì nó đâu phải là một con bạch tuộc bình thường đâu”.
“Murin?”
“Có thể do viên ngọc đã cung cấp cho nó một nguồn năng lực lớn”.
“Và cũng có thể do nó ăn con mồi lớn hơn”.
“Ran, tớ thấy hơi chóng mặt”.
“Sắp hết giờ phép thuật, chúng ta phải nổi lên”.
“Liệu nó có .. “
“Tôi nghĩ nó không để ý chúng ta bây giờ đâu, chuyện này không giống như chúng ta bàn luận nữa, phải tìm cách nào đó khác”.
“Đúng vậy, chúng ta lên đã”.

Trên tàu, Sonoko vẫn cảm thấy nổi gai ốc khi cô nghĩ đến con quái vật đó. Mặc dù dưới ánh nắng mặt trời của buổi trưa nhưng có vẻ như cô vẫn không hết lạnh.
- Cậu đang sợ. Ran tiến đến gần cô bạn, tóc cô bay trong gió và có vẻ đã được hong khô, thanh kiếm bên hông cùng lưỡi dao làm tăng thêm ở cô một vẻ chiến binh đầy quyến rũ.
- Tớ, tớ .. nghĩ là thế.
- Lần đầu tiên nhìn thấy lũ Garat tớ cũng đã rất sợ.
- Vậy à? Cậu có bỏ chạy không?
- Có chứ, lúc đó tớ đã không làm được gì ngoài việc chạy trốn.
- Và .. 
- Sư phụ đã cứu tớ.
- Và ... sau này cậu còn sợ chúng không?
- Sợ hãi .. chứng tỏ rằng cậu còn muốn được sống, sư phụ đã nói như vậy. Đó là một cảm giác hoàn toàn bình thường, một cảm giác của bản năng, nhờ có nó mà ta biết phải chiến đấu như thế nào. Điều đó, không có gì là xấu hổ cả, đó là điều rất tự nhiên, là bản năng tự nhiên của con người.
- Vậy cậu cũng sợ nó.
- Ừ, mình có.
- Và cậu vẫn giúp cá tiên Murin chứ.
- Đúng vậy.
- Chiến thắng nỗi sợ hãi.
- Đúng. Và chiến thắng bản thân mình. 
Ran ôm nhẹ Sonoko, chia sẻ với cô nỗi sợ của mình, giống như lần đầu tiên cô nghe tiếng hú của Garat.
Bỗng nhiên, Tanktank hướng về phía bên trái mạn tàu, sủa lên một cách gấp gáp. Nó đi đi lại trên tàu và liên tục sủa cho đến khi có người chú ý. Mọi người đổ ra nhìn, nó vừa sủa vừa hướng đầu về phía trước.
- Nó muốn nói điều gì đó với chúng ta hay sao vậy?
- Tớ nghĩ vậy, Tanktank chưa bao giờ như vậy cả. Shinichi nhảy ra chỗ nó.
- Ran, lấy ống nhòm đi.
- Murin đâu rồi?
- Thuyền trưởng, có gì ở đó vậy?
Vẻ mặt thuyền trưởng lúc này đang tái xám, sau khi nhìn qua ống nhòm, chuyện gì vậy? Ran hỏi.
Cô giằng lấy ống nhòm và nhìn vào.
- Ôi, không thể tin được.
Mọi người bắt đầu tò mò và với tay lấy ống nhòm.
- Con quái vật, con quái vật đang đến. Một thủy thủ hét lên.
Tất cả bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, nhao nhao. Một giọng nói hét lên.
- Tất cả không có gì phải lo lắng, con quái vật đó chưa đến chỗ chúng ta, nó chỉ đang tấn công con tàu đó. 
- Nhưng nếu nó thấy chúng ta.
- Không được sợ hãi, tinh thần của người thủy thủ đâu rồi, chúng ta còn có một kiếm sĩ rất giỏi ... 
- Nhưng cô ấy không ở đây ...
- Chúng ta, . . cái gì?
- Cô ấy kìa.
Quả thật, lúc này, ở phía xa, một con tàu đang bị tấn công, những chiếc tua giơ thẳng lên trời đập xuống con thuyền làm gãy cột buồm chính, mọi người trên tàu hoảng loạn, có người nhảy bừa xuống biển. Không kịp suy nghĩ, Ran ngay lập tức chạy đến chỗ họ, với kỹ thuật phong vân tốn, cô hoàn toàn có thể phi thân lên mặt nước không mấy khó khăn. (kỹ thuật đứng trên nước: skillLoad).
- Ran, Ran, Sonoko gọi với theo.
Riêng Shinichi cậu đã leo lên vai cô tự lúc nào.

Trên con thuyền nhỏ hỗn loạn, hơn mười thủy thủ rơi vào tình trạng hoảng hốt. Lúc này, một cậu thiếu niên da ngăm ngăm đang chỉ huy.
- Mọi người bình tĩnh, tránh xa cái xúc tua đó. Kazuha, cẩn thận. Hakuba, cậu thế nào?
Một anh chàng tóc vàng đứng cạnh đó đang gảy đàn ghi ta bas, mỗi tiếng đàn phát ra tạo thành một vệt sáng tấn công vào những chiếc xúc tua đang trồi trên mặt biển. Nhưng con quái vật, dường như không có chút hề hấn.
- Chết tiệt, nó không có tác dụng, con quái vật này quá mạnh.
- Kazuha, cậu là pháp sư đấy?
- Nhưng tớ chưa nhìn thấy con quái vật này bao giờ, và tớ .. tớ sợ.
- Aaaaaaa Hatori. Hatori giữ chắc.
Trong lúc mọi người hớ hênh, con quái vật đã lùa một xúc tua túm được Hatori.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: