Bảy Kiếp (P2)

5

Kiếp thứ năm

Nàng từ nhỏ đã mù hai mắt, nhưng dung mạo tính tình đều tốt, tiếng thơm vang xa cả vùng.

Vừa tròn mười sáu tuổi, cha mẹ vì nàng mà kén rể chọn chồng. Người nam tử ấy tuấn tú nho nhã, chỉ vì cảnh nhà sa sút, cùng đường mới vào ở rể.

Nàng cùng hắn tương kính như tân, cũng ân ân ái ái được hai năm.

Chính là sau hai năm, vô duyên vô cớ nổi lên một trận hỏa hoạn lớn, hắn đúng lúc không ở nhà, nàng tuy mù nhưng được cứu thoát; mà song thân của nàng lại vùi thân trong biển lửa.

Lúc nàng cực kỳ bi thương, cũng may có hắn thương yêu chở che, tinh thần dần dần hồi phục.

Sau đó hắn mang nàng về nhà của mình, về cố hương của hắn.

Nàng nhìn không thấy, lại không quen thuộc với nơi này, đang lúc mò mẫm đi lại trong nhà, lại nghe được giọng nói của trượng phu.

Hắn đang bái tế cha mẹ của mình. Hắn nói, cha mẹ, đại thù đã báo, kẻ hãm hại chúng ta con đã phóng hoả thiêu chết bọn chúng; chỉ là con gái của bọn chúng, xin cha mẹ tha thứ, con đối với nàng là chân tâm thật ý, thật sự không thể xuống tay. Nàng là một người con gái tốt, chuyện song thân nàng gây nên, nàng không hề biết. Con muốn sống chung với nàng cả đời.

Nàng xông vào, phẫn nộ mà thương tâm.

Nàng nói, thiếp vẫn biết mắt của mình là do có người gây nghiệt, nhưng ông trời lại trừng phạt lên người thiếp; không ngờ người gây nghiệt chính là cha mẹ thiếp. Thế nhưng, thiếp cả đời này đều phải sống trong u tối, đã là một sự trừng phạt rồi, chàng vì sao không thể buông xuống hận thù mà còn giết cha mẹ thiếp? Chàng là trượng phu của thiếp, chàng muốn thiếp làm sao đây?

Thân thể nàng bỗng mềm nhũng ngã xuống đất. Hắn phát hiện mạch đập của nàng yếu ớt như đèn cạn dầu, trong lòng kinh hãi.

Nàng thống khổ khóc nói, có lẽ kiếp trước thiếp mang nợ chàng, kiếp này chàng mới đến tìm thiếp để đòi lại. Nhưng chàng thương thiếp yêu thiếp nên cuối cùng không thể xuống tay với thiếp, chỉ có thể thực hiện với người thân của thiếp.

Bản thân sao có thể nhẫn tâm oán chàng hận chàng? Nhưng mà, người chàng hại chết không phải thiếp, mà chính là cha mẹ thiếp. Kiếp sau, chàng bảo thiếp làm sao đây, bắt chàng trả món nợ này sao?

Lệ trong mắt hắn chảy xuống. Là ta nợ nàng; kiếp sau, nếu nàng không đành lòng bắt ta trả, thế thì, hãy để ta đến trả cho nàng nhé.

Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, thế là đã xong những dây dưa bất biến của kiếp này.

6

Kiếp thứ sáu

.

Năm ấy ở lễ hội hoa đăng Trung thu, hắn và nàng ở trong đám đông chen chúc vô ý va vào nhau.

Khi bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi, trong chớp mắt ấy tựa hồ ký ức của một ngàn năm trước chợt ùa về trong tâm tưởng của cả hai, một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ trào dâng trong lòng.

Thế nhưng hắn lại chưa từng gặp qua nàng, nàng cũng chưa từng nhìn thấy hắn.

Giống như có ma lực hấp dẫn, trái tim của hắn và nàng, đều đập lỗi nhịp.

Sau đó, bọn họ bị đám đông tách ra.

Trước khi bóng hình của đối phương dần dần tan biến, ánh mắt của hắn và nàng, trước sau vẫn không dời đi, trong lòng đã khắc ghi khuôn mặt của đối phương.

Sau đó, hắn và nàng mới biết, bọn họ, dĩ nhiên là hậu duệ của hai gia tộc có mối thù truyền kiếp.

Đều tự cảm thán tạo hóa trêu ngươi, nhưng cũng không kiềm nén được tình cảm giấu kín trong đáy lòng dành cho người kia.

Len lén gặp mặt, len lén vui cười, song, rốt cuộc vẫn bị phát hiện.

Tộc trưởng của hai nhà tức giận; có thể nào dung túng con cháu có hành vi đại nghịch bất đạo đến nhường ấy? Hai người đều bị trừng phạt bằng gia pháp, quan hệ của hai gia tộc càng thêm ác liệt, đều đổ lỗi cho con cái nhà kia hư hỏng đến quyến rũ con của mình.

Mặc cho trên người có bao nhiêu đau đớn da thịt, mặc cho hai gia tộc có ngăn cấm quyết liệt đến cỡ nào, hai trái tim non trẻ lại càng ngày càng kiên định sánh bước bên nhau đi đến cùng.

Hắn trăm cay nghìn đắng mới có thể sai người hầu thân tín của mình đi gởi lời cho nàng, nói, có chịu theo anh đi đến chân trời cuối đất, từ bỏ hết mọi thứ không; nàng cũng trăm phương nghìn kế đáp lời hắn, nói, em đi với anh; có anh, em mới có tất cả.

Song, kết cuộc cũng không đẹp đẽ như cả hắn và nàng từng vẽ ra.

Nàng hao tổn biết bao tâm sức mới trốn được ra khỏi nhà, chạy tới nơi đã hẹn ước, nhưng hắn không có xuất hiện, người xuất hiện lại là người hầu của hắn.

Người hầu nói, tiểu thư, cô nghe xong thì không nên quá đau buồn. Tộc trưởng có hỏi thiếu gia, nếu như bây giờ, ta đồng ý đem cả gia nghiệp giao cho con, nhưng với điều kiện là không được có bất kỳ mối liên hệ với con bé kia, lập tức kết hôn với người ta đã định, con có bằng lòng không? Tôi cũng không biết thiếu gia trả lời như thế nào, chỉ là nghe cậu bảo tôi tới đây chuyển cho tiểu thư một câu, nói, thực xin lỗi, anh không tới được rồi.

Lòng của nàng, trong khoảnh khắc ấy vỡ thành trăm ngàn mảnh.

Cõi lòng chết lặng mà trở về nhà, không một chút kháng cự với quyết định của trưởng bối, đồng ý đi lấy chồng.

Ngày làm hỉ sự, người hầu của hắn mang theo một thân rướm máu chi chít vết thương, bị đuổi đánh, lại dũng cảm quên mình vọt vào phòng. Người hầu kêu to, tiểu thư, đừng lấy chồng!

Nàng bảo vệ hắn, nói, anh có việc gì, cứ từ từ mà nói thôi.

Tất cả mọi người đều không dám tiến lên. Ai cũng nhìn thấy được, trong tay nàng đang thủ sẵn một cây kim khâu, mà phương hướng, chính là chĩa vào cổ của tân lang thư sinh kia.

Người hầu ngậm ngùi rơi lệ một lúc, mới nói tiếp.

Tiểu thư, ngày đó lời tôi nói với cô chỉ là một nửa tôi nghe được; sau khi trở về, tôi mới biết được sự tình vốn không như tôi nghĩ.

Tôi không biết là ngày đó tộc trưởng còn đặt ở trước mặt thiếu gia một ly rượu độc. Tộc trưởng hỏi thiếu gia nói, nhưng thiếu gia kỳ thật một lời cũng không đáp, chỉ lẳng lặng uống hết rượu độc, sau đó lớn tiếng nói vọng ra với tôi đang ở ngoài phòng, đến nói với tiểu thư một câu, thực xin lỗi, anh không tới được rồi.

Tôi liền đi chuyển lời cho tiểu thư; chờ tôi chạy trở về thì cơ thể thiếu gia cũng đã lạnh rồi.

Tôi mỗi ngày đều muốn đến nói cho tiểu thư biết chân tướng, nhưng mà nơi này người phòng ta phòng rất chặt.

Tiểu thư, hôm nay tôi liều chết xông vào, chỉ muốn nói với cô, thiếu gia chưa bao giờ phụ cô, cô trăm ngàn lần cũng đừng làm việc dại khờ.

Nàng lẳng lặng nghe xong. Xương cốt cả người đều rã rời, trong miệng phun ra từng bụm máu tươi. Song, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.

Nàng cười, vô cùng bi ai, lẳng lặng cười.

Nàng nói với người hầu, có lẽ, đây chính là do số mệnh của tôi và chàng gắn kết với nhau. Đã định trước tôi cùng chàng cả đời dây dưa không dứt nhưng lại chẳng có kết quả tốt đẹp. Càng có lẽ, tôi và chàng đã sớm dây dưa với nhau mấy đời mấy kiếp, bằng không, vì sao tôi lại cảm thấy mỏi mệt như thế này? Tôi không còn tâm nguyện gì nữa, chỉ cầu anh mang tôi đi, chôn cất một chỗ với chàng.

Không để cho ai khuyên bảo can ngăn, nàng nắm kim khâu trong tay, đâm vào yết hầu của mình.

7

Cũng không phải là kiếp thứ bảy

Ban đầu là như thế nào nhỉ?

.

Nàng tỉnh lại, mang theo cảm giác tang thương vô bờ.

Đứng bên cạnh nàng, là vị thần đứng trên vạn thần. Mà chính nàng, nàng đã nhớ lại, hoá ra mình chỉ là một tiểu tiên tử động lòng phàm, chỉ vì nàng chơi đùa nghịch phá trên áng mây, mà bị mưa cuốn xuống phàm trần, gặp được một nam tử, mà nam tử kia, lấy chiếc ô xanh của mình che trên đầu nàng, lại để xiêm y của mình ướt đẫm đến trong suốt.

Vì thế, nàng trở về trời nói với vị thần tối cao rằng, nàng không muốn làm tiên tử nữa, nàng không muốn ở trên trời nữa, nàng muốn làm người phàm, nàng muốn đến phàm trần.

Vị thần tối cao nói, ngươi thấy như vậy đáng giá sao? Chỉ vì nam tử kia ở nhân gian che cho ngươi vài giọt mưa, ngươi đã động lòng phàm lại muốn vì hắn mà từ bỏ cả tiên cảnh sao?

Nàng kiên định gật đầu.

Vị thần tối cao nói, được rồi, ta có thể đáp ứng cho ngươi, nhưng ngươi phải trải qua những khó khăn trắc trở. Hắn cũng thế. Ta đem ngươi và hắn nhập vào sinh tử luân hồi, các ngươi phải trải qua bảy kiếp tôi luyện, ta lập ra cho các ngươi mấy kiếp oan oán, các ngươi nhất định phải trải qua những nhận thức ban sơ nhất cùng mối dây dưa oan oán mấy kiếp, nếu như cuối cùng, các ngươi có thể ở trong luân hồi, đạt tới cảnh giới sinh tử gắn bó, ta liền thành toàn cho ngươi và hắn; nếu như không được, mang ngươi đi hôi phi yên diệt. Ngươi còn muốn làm người phàm không?

Tiểu tiên tử chẳng thể khống chế nhịp đập của con tim, không hề chùn bước mà dấn thân tiến vào mấy kiếp luân hồi kia chứa đựng biết bao trần ai khổ luỵ.

Hoá ra, ban đầu là như thế này.

Nhưng mà, nàng nghĩ, vì sao chỉ có sáu kiếp luân hồi? Kiếp thứ bảy đâu?

Nàng hoang mang nhìn vị thần tối cao.

Vị thần tối cao nói, ta vốn lập ra cho các ngươi bảy kiếp dây dưa khổ luỵ, nghĩ rằng đến kiếp thứ bảy ngươi và hắn vẫn còn trầm luân trong oan oan tương báo vô tận. Không ngờ ngươi và hắn lại gắn kết với nhau quá sâu nặng, chỉ bằng sáu kiếp, đã đạt tới sinh tử gắn bó. Kiếp thứ bảy kia, đã vô dụng rồi.

Ta thực hiện lời hứa của mình để cho ngươi đi làm người phàm.

Lập ra kiếp thứ bảy cho ngươi xuống nhân gian. Một kiếp này, ta ban cho ngươi và hắn ân ái hạnh phúc.

8

Thần ban cho kiếp thứ bảy

Khí trời đột nhiên trở nên thất thường muốn mưa liền mưa, rõ ràng trời trong xanh là thế, mà trong tích tắc đã giăng đầy dông tố.

Trong lúc vội vàng chạy đi tránh mưa nàng ngã trên mặt đất.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có một chiếc ô, người cầm ô là một vị nam tử anh tuấn.

Hắn cũng đưa ô che trên đỉnh đầu nàng, để xiêm y của mình ướt đẫm đến trong suốt.

Hắn đưa tay về phía nàng, nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn, hắn khép bàn tay lại, dịu dàng nâng nàng dậy.

Một chiếc ô, bao lấy bóng hình của hai người, dần dần mờ khuất.

9

Hắn

Ngày đó, ở trong cơn mưa nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất, trong nháy mắt ta có một thứ cảm giác, giống như nhìn thấy, một vị tiên tử không cẩn thận bị mưa cuốn xuống nhân gian.

Trái tim chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Ta đi tới, dùng ô của mình che mưa cho nàng, dằn lòng đưa tay ra, sau khi nâng nàng dậy, vẫn không buông tay.

Cho tới bây giờ, vẫn không buông tay.

Ta đã từng mơ, trong giấc mơ ấy nàng là tiên tử trên trời, vốn vô ưu vô lự, khi ở trong lòng đã có ta, liền liều lĩnh đi xuống nhân gian.

Tỉnh lại, như hư như thực.

Trong những năm tháng về sau, ta nhất định dùng cả tấm lòng yêu thương che chở nàng.

Bởi vì, nàng vì yêu ta, đã từ bỏ, cả tiên cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip