Chương 34

" Tử Du đi tới ngồi xuống cạnh nàng, cô nắm chặt tay nàng, khẽ hít sâu cho tâm tình đang nóng giận mà vơi đi bớt mới nói

- Sa Hạ, xin lỗi, em không nên nổi giận với chị

- Tử Du, em không thể một lần tin chị được sao? - Sa Hạ nhỏ giọng hỏi. Tử Du chưa một lần tin tưởng vào bản thân nàng. Luôn xem nàng như một đứa vô dụng mà ngăn cản. Sa Hạ rất ghét cảm giác đó.

- Em tin chứ, em tin Sa Hạ nhưng em cũng không muốn mất chị

- Tử Du, chị sẽ không để bản thân mình bị thương. Nên........chị muốn giúp em với Tĩnh Nam

- Được rồi, nhưng hứa với em........sau việc này, chị phải nói với gia đình và ra nước ngoài điều trị - Tử Du xoay nhẹ người nàng để cả hai đối mắt nhau

Tay cô cũng đưa ra ánh mắt nhìn Sa Hạ như muốn cùng nàng móc tay hứa với mình

Sa Hạ hơi chừng chừ xen lẫn sự lo lắng, bởi vì nàng biết muốn trị dứt căn bệnh của bản thân cần mất rất nhiều thời gian , nàng không sợ đau, cũng chẳng sợ chết chỉ sợ khi bản thân xui xẻo mà không thể trở về, Tử Du lại một lần nữa rơi vào sự việc đó.

- Vậy Tử Du, em có thể hứa với chị một việc không?

- Sa Hạ.....

- Nếu lúc đó chị không quay về được, em đừng chờ chị nữa......hãy mở lòng đón nhận người xứng đáng hơn chị được chứ? Em......chỉ cần đặt chị vào một góc trái tim thôi cũng được - Sa Hạ nghẹn ngào đưa tay đặt lên nơi con tim của Tử Du đang đập nhanh.

Tử Du đưa đôi tay run rẩy nắm lấy tay nàng mà siết chặt , gương mặt cũng đã ướt đẫm vì nước mắt của bản thân

- Sa Hạ, hãy quên những gì chị vừa nói với em, chỉ cần nhớ rằng chị đã hứa sau khi xong việc ở đây, chị sẽ cùng gia đình đi nước ngoài chữa bệnh. Chúng ta sẽ lại ở bên nhau, em yêu chị ,Sa Hạ

Vừa dứt lời cô đột ngột buông tay nàng ra, nước mắt cũng rơi liên tục hơn. Tử Du cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình mà bật cười nhẹ. Cô không tin có ngày mình sẽ phải dùng năng lực lên người mình yêu.

- Tử Du, sao em lại khóc

Tử Du ngước lên nhìn Sa Hạ đang lo lắng lấy khăn tay lau gương mặt mình. Cô không nhịn được ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào bụng nàng mà khóc lớn .

Sa Hạ lúc này không hiểu gì cả. Nàng nhớ không lầm bản thân mình và cô còn đang giận nhau nữa. Không hiểu sau đột nhiên lại thấy cô ngồi bên cạnh khóc như vậy. Nàng cảm thấy bản thân đã quên gì đó nhỉ?

- Tử Du

Tử Du lúc này mới chịu rời khỏi nàng, tay tự lau lấy những giọt nước mắt ngước nhìn nàng hỏi

- Sa Hạ.....chị có nhớ mình đã hứa gì với em không?

- Hửm? Hứa sao? Ừm........đúng rồi chính là cùng em giải quyết việc ở đây xong, rồi sẽ đi chữa bệnh đúng chứ? Nhưng mà chị đã hứa lúc nào ấy nhỉ? Chẳng nhớ gì cả

- không sao cả, chỉ cần chị nhớ thực hiện nó thôi. Em yêu chị - Tử Du tay liên tục cưng chiều xoa lấy đầu nàng

- Nhưng mà Du, chúng ta......hòa rồi sao?

- Hửm? ........à phải hòa rồi, còn có chị thể giúp em với Tĩnh Nam

- Cảm ơn em Tử Du - Sa Hạ bất ngờ ôm lấy người Tử Du

Tay cô cũng ôm chặt nàng vào người,khẽ nói bên tai nàng

- xin chị......lúc đó đừng quên em

Sa Hạ không nói gì cả, chỉ im lặng ôm lấy Tử Du, lặng lẽ rơi nước mắt
____________________________________

Từ hôm đó trở đi,mỗi khi Tử Du và Tĩnh Nam cùng nhau xem lại những thứ giấy tờ đã bị đốt đi thì Sa Hạ đều có mặt xem cùng.

Cũng nhờ có sự góp mặt của nàng vào mà quá trình làm việc càng nhanh hơn. Và họ đã dần tìm ra được sự thật, người viết những thứ này chính là người thầy chủ nhiệm của họ.

- Nếu ghép lại thì đây như một cuốn nhật kí đấy nhỉ? - Tĩnh Nam đột nhiên lên tiếng sau khi ngồi xếp từng tâm giấy chồng lên nhau rồi ngước nhìn Tử Du rồi lại nhìn Sa Hạ đang cẩn thận nhìn lại quá khứ của tờ giấy trên tay và ghi chép lại nội dung trên đó

Nhưng một lúc lâu vẫn không thấy họ trả lời ,dường như hai người đối diện cô không để tâm gì đến lời cô nói lắm. Tĩnh Nam khó chịu nói

- Còn sống chưa chết nha

- Sao đấy Danh tiểu thư? - Tử Du lúc này mới dời tầm mắt của bản thân khỏi Sa Hạ mà nhìn Tĩnh Nam châm chọc

- Bị thồn cơm chó đầy họng được chưa? - cô liếc cái tên trước mặt đang cười châm chọc mình

- Vậy sao không rủ chị Nhã Nghiên tới?

- Chị ấy dạo này cứ dính bà chị chân giò kia. Quên cmn có người yêu rồi

Nhắc đến tên người kia, Tĩnh Nam cảm thấy tức. Mấy bữa nay không biết Nhã Nghiên bị gì cứ dính bà chị Tĩnh Đào như keo dính chuột. Cô rủ nàng đi coi phim, đi ăn uống đều bị từ chối với lí do có hẹn với Tĩnh Đào. Nhiều lúc cô muốn cách li nàng với Tĩnh Đào luôn đó

Tĩnh Nam đột nhiên nhìn Sa Hạ đang được Tử Du lau mồ hôi liền gọi

- Mà chị Sa Hạ

- Sao đấy Tĩnh Nam

- Chị có biết vì sao dạo này Nhã Nghiên với Tĩnh Đào cứ dính nhau không?

- Chị.......cũng không biết, dạo này chị đi cùng hai đứa mà - Sa Hạ nhìn gương mặt mong chờ của Tĩnh Nam, trong có chút không nỡ nói dối cô nhưng rồi vẫn phải kìm lòng mà lắc đầu bảo không biết gì

Tĩnh Nam gật gù thất vọng, tiếp tục dịch nghĩa những từ ngữ trên tờ giấy trắng đã được Sa Hạ phục hồi lại

- Sa Hạ này, dạo này năng lực của chị có lẽ đã phát triển hơn rồi. Hạn chế sử dụng khi không cần thiết nhé - Tử Du đưa nàng chai nước lạnh đã mở sẵn cho nàng không quên dặn dò

Sa Hạ gật đầu, tay nhận lấy chai nước uống liên tục

Như nhớ ra gì đó, Tử Du quay qua nhìn Tĩnh Nam hỏi

- Này Tĩnh Nam, không phải sắp sinh nhật mày rồi sao? Năm nay tính ở đâu?

- cứ như mọi năm đi - Cô ngước lên không nhanh không chậm nói ra. Dù sao thì sinh nhật cô mọi năm đều chỉ có bạn thân ở bên cạnh. Ba mẹ thì luôn bận bịu cho cái gọi là sự nghiệp và gia tộc của hai người họ. Nhiều lúc cô còn quên mất mình còn đủ ba mẹ, cứ nghĩ là trẻ mồ côi nữa cơ đấy.

- Ừm........ Mà này, Tĩnh Nam

- Sao?

- Đã nói chuyện lại với ông Danh chưa?

- Ông ấy.......có lẽ quên mất có đứa con gái tên Tĩnh Nam rồi - Tĩnh Nam cười buồn , từ sau chuyện đó, cô và ba mình như cắt đứt liên lạc vậy. Lúc xảy ra việc đó, cô đã biết rõ ông ta sẽ bỏ mặc mình rồi. Một người luôn muốn con mình hoàn hảo thì làm sao chấp nhận việc nó từng bị trầm cảm và bây giờ có cả bệnh tâm lí ám ảnh. Mọi lần mẹ vẫn gọi điện cho cô nhưng dạo gần đây cũng như ông ấy vậy, bật vô âm tính luôn rồi. Họ thật sự từ mặt cô rồi sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip