10.Cho anh yêu em lần cuối
Trọng Hùng chở Martin về nhà mình cất xe rồi đi bộ ra ao sen gần nhà. Hai người mọi người dựa vào một bên góc cây. Ngồi tâm sự với nhau.
- Đúng là ở miền quê. Thanh bình yên tĩnh không như Hà Nội.
- Em rất ít khi ở Hà Nội, em học ở Sài Gòn mà. Nhưng em thường nghe người ta nói Sài Gòn dễ chịu hơn Hà Nội. Trước đây khi cỡ tuổi em bây giờ rảnh rỗi anh thường làm gì.
- Anh ít rảnh lắm, rảnh hơn ba hôm thì về Việt Nam thăm Tiến Linh. Hơn một tuần thì về thăm gia đình. Đôi lúc Linh cũng bay qua đó thăm anh. Còn một ngày, nửa ngày thì đi đạp xe, câu cá hay đọc sách gì đó.
- Em cũng hay đọc sách và lang thang ở những con phố xa lạ. Sau đó đi đại vào một quán nào đó ăn mấy cái bánh xèo hay gỏi cuốn rồi về. Ở Sài Gòn em cũng có bạn nhưng em thích ở một mình thôi. Còn khi về Thanh Hóa em thường ra đây. Ở đây vắng lắm nếu anh nằm trên thuyền giữa ao sen này, có chết người ta cũng không biết.
- Còn khi nhớ nhà em làm gì
- Gọi cho Tý Em. Nói hết với nó. Sống chết cũng không gọi về nhà. Gọi về càng nhớ thêm.
- Anh xa nhà từ bé nên giai đoạn đầu anh cũng như em. Sau này dần dần cũng quen.
- Anh gặp Tiến Linh thế nào.
- Đợt đó U19 Úc qua Việt Nam đá giao hữu. Tiến Linh là thông dịch viên tình nguyện ở sân Thống Nhất. Bọn anh gặp gỡ rồi xin Facebook nhau để tiện trao đổi. Thời gian đó vì rào cản ngôn ngữ nên anh đi đâu cũng cầu cứu Tiến Linh. Rồi nhắn tin qua lại thấy nói chuyện cũng hợp nhau. Rồi anh về lại Úc nhưng bọn anh vẫn giữ liên lạc. Trong một lần anh được nghĩ anh quyết định qua Việt Nam thăm Tiến Linh. Trong kỳ nghỉ đó Tiến Linh đã tỏ tình với anh. Và mối quan hệ đã kéo dài đến bây giờ và bọn anh sắp về chung một nhà
- Linh lớn hay nhỏ tuổi hơn anh
- Linh cỡ tuổi em á
- Có nghĩa là lúc mới quen Linh mới mười bảy tuổi. Anh dụ dỗ trẻ vị thành niên kìa.
- ... - Martin bật cười - Vậy mà em cũng nghĩ ra. Vậy anh với em cùng vào tù vì tội danh như nhau. Em quen Lâm lúc Lâm cũng mười bảy đó thôi.
- Yêu xa gần sáu năm bọn anh thật vĩ đại
- Đó là lí do vì sao anh phải cưới Tiến Linh.
- Có quá sớm không. Bọn em cũng mới hai mươi hai tuổi.
- Không để lâu được.
- Sao vậy
- Thật ra thì không nên cưới khi quen dưới ba tháng và quá ba năm. Vội vã cưới sớm sẽ không hiểu nhau. Quen lâu quá sẽ chán nhau. Anh định cưới khi Tiến Linh vừa tốt nghiệp cấp ba nhưng ba mẹ cậu ấy nói đợi cậu ấy tốt nghiệp đại học đi. Anh đã đợi Linh tốt nghiệp đại học và đi làm gần một năm. Anh sẽ không đợi lâu hơn nữa. Nếu anh đợi Linh đến hai mươi lăm tuổi có nghĩa bọn anh gần tám năm. Hơi lâu rồi đó. Đủ thời gian để hiểu hết nhau rồi nhưng sẽ chán nhau thôi. Đến lúc đó bọn anh chia tay anh cảm thấy rất có lỗi vì đã để cậu ấy dùng cả thanh xuân để yêu anh.
- Anh nói cũng có lý. Có nghĩa là yêu là phải lấy liền tay hả.
- Để lâu thằng khác lấy sao. Bọn anh còn yêu xa nữa.
- .... - Tý Anh bật cười - Anh thật thú vị.
- Nói về anh nhiều rồi nói về em đi
- Em có gì để nói, em nói anh nghe rồi. Em nghĩ Lâm cũng đã nói rõ với anh rồi.
- Nói với anh suy nghĩ của em bây giờ về lúc đó đi
- Nếu như lúc đó em chọn con tim thì em sẽ níu kéo, bằng mọi giá duy trì mối quan hệ ấy. Để em được yêu lâu hơn một chút nữa. Có khi bây giờ em sẽ như anh, sẽ cùng Lâm kết hôn. Tiếc là em và Lâm đều chọn lí trí. Chọn buông tay nhau và bây giờ đã như thế này. Đã hơn một lần em phải kiềm lòng lại để không nói cho Lâm biết, em muốn bọn mình yêu lại từ đầu. Nhưng rồi em chợt nhận ra bọn em lỡ duyên rồi còn đâu. Mỗi lần em về đây em đều thấy hình ảnh của em trong Thái Bình. Em cảm thấy cậu ấy rất tốt, hai người bọn họ mới thật sự là của nhau. Ngày xưa em đã từ bỏ để cho cậu ấy hy vọng. Em không thể cướp đi hy vọng của cậu ấy được.
- Xã hội này còn nhiều người lắm anh tin sẽ có người yêu em - Martin tém tóc mái lên cho Tý Anh
- Em vẫn đang chờ đây. Martin sao khi kết hôn anh sẽ làm gì.
- Vẫn đi đá bóng thôi. Nhưng anh sẽ mở trung tâm dạy tiếng Việt ở bên đó. Anh muốn nhiều người con Việt biết tiếng mẹ của mình.
- Anh không định về thi đấu cho Tổ Quốc
- Anh đã có ý định như bây giờ Tiến Linh không chịu. Có lẽ anh sẽ từ từ thuyết phục cậu ấy.
- Anh từng nghe câu này chưa "Học vấn không có quê hương nhưng người có học vấn phải có Tổ Quốc" nên em hy vọng anh sẽ về cống hiến cho Việt Nam.
- Đến lúc đó anh mời em làm người đại diện em nhất định không được từ chối đó
- Nhất trí.
- Tặng em nè
Martin đưa chiếc nhẫn cỏ về phía Tý Anh. Cậu có một chút ngỡ ngàng. Rồi cầm lên ngó tới ngó lui.
- Đẹp vậy, sao anh làm được vậy
- Anh Vương chỉ
- Hùng ơi
- ...
Martin đưa bàn tay trái mình lên cho cậu xem. Trên ngón áp út cũng có một chiếc nhẫn gần giống như vậy
- Nếu như được sinh ra ở một cuộc đời mới, thì em làm vợ anh nhé
- Không hứa. Lỡ không gặp được thì sao.
- Anh sẽ tìm được em bằng mọi giá.
Martin bất ngờ hôn lên môi Tý Anh khiến cậu không kịp phản ứng.
Nhưng đã có đến thì phải có đi. Thời gian của họ cũng đã hết. Martin cõng Tý Anh về nhà. Rồi cậu tiễn anh đến nhà ga. Ôm anh lần cuối rồi lầm lũi một mình ra về.
Tạm biệt anh, Martin. Người tình một đêm đặc biệt của em.
___________
Cách đó gần hai tiếng thì Văn Đạt và Hoàng Đức đã đến nhà ga. Lần này hai người quyết định không đi đâu nữa mà ngồi đợi. Cô bán vé nói Martin đã mua vé, thì kiểu gì chút anh ấy cũng có mặt ở đây.
Hoàng Đức bảo Văn Đạt về đi. Cậu sẽ ngồi đây đợi anh Martin rồi sẽ đi tàu hỏa về Hà Nội. Anh không cần lo, nhưng Văn Đạt cứ khăng khăng muốn ngồi đợi cùng cậu. Trước khi tàu chạy mười phút thì Hoàng Đức đã gặp được Martin.
- Về đi, tớ lên tàu ngay ấy mà
- ...
- Về đi, định cấm câu làm rể Thanh Hóa à
- ...
- Hay tớ gọi Học sang chở cậu về
- ...
- GIỜ CẬU MUỐN GÌ
- CHƯA TRẢ TIỀN XE MÀ ĐUỔI NGƯỜI TA VỀ LÀ SAO
- Vậy sao không nói
- Đức ơi, lên tàu - Martin gọi Hoàng Đức
- Dạ...tớ trả cho cậu liền
Hoàng Đức hôn má Văn Đạt một cái thật kêu. Khiến anh giật mình tim lệch hẳn một nhịp. Anh lấy tay sờ má mình.
- Có dịp ra Hòa Lạc chơi nhé, tớ chờ cậu.
Hoàng Đức nói rồi chạy thẳng lên tàu. Lên tàu rồi cậu còn ló đầu ra cửa sổ vẫy vẫy tay và cười với anh.
- Khôn như em quê anh đầy. Sao lại quỵt tiền người ta.
- Kệ em. Em đang tạo ấn tượng với người ta.
___________
Martin và Hoàng Đức đến buổi tiệc đã hơn 6h30. Và dường như bọn họ đã trể.
Anh bước vào phòng trang điểm. Tiến Linh đang ngồi một mình trong đó và cậu vẫn chưa thay đồ.
- Linh sao em còn chưa thay đồ
- Anh về rồi đó à. Martin. Em có chuyện muốn nói với anh
- Em nói đi
- Anh có thật sự muốn chúng ta kết hôn
-...
- Em hỏi thật. Lúc không có anh ở đây. Em đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai chúng ta. Em biết, anh đã nhận ra nó có vấn đề. Tại sao lại cố gắng vun đắp.
- Vì anh yêu em
- Nhưng, Martin hôn nhân không phải chỉ có yêu thương là đủ. Nó cần nhiều thứ lắm. Nó cần cả sự thấu hiểu mà cả anh và em đều không có. Em nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Đừng cố chấp rồi vỡ lở rồi hủy hoại tương lai của hai đứa. Với lại - Tiến Linh cầm bàn tay trái của Martin - Martin Lo đã không còn yêu một mình Nguyễn Tiến Linh - Cậu xoa xoa chiếc nhẫn cỏ trên tay Martin - Đi với em
Tiến Linh cầm tay Martin dắt anh ra giữa sân khấu. Cậu cầm micro và nói lớn trước toàn quan khách.
- Cảm ơn mọi người đã đến dự lễ kết hôn của Linh và anh Martin. Nhưng Linh thành thật xin lỗi mọi người. Hôn lễ này xin được hủy bỏ. Không có lỗi từ ai cả. Chỉ là đến phút này Linh và Martin mới nhận ra không hợp nhau. Thật lòng xin lỗi mọi người
Cậu buông micro và cúi gập người xuống tỏ vẻ xin lỗi. Cậu quay qua ôm Martin một cái rồi buông ra.
- Martin đi đi. Đi tìm người anh thật sự yêu.
Martin nhìn Tiến Linh, cậu gật đầu với anh. Anh ôm cậu một lần nữa rồi đi thẳng ra ngoài. Anh gặp đám người Trọng Đại, Hoàng Đức.
- Tụi bây là những người bạn tuyệt vời của tao. Đợi tao về Hà Nội lần nữa nợ nần mình tính sau.
Sau khi Martin rời đi Tiến Linh đã quỵ hẳn xuống. Cậu che miệng khóc nức nở. Hoàng Nam ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu trấn an.
- Không sao hết. Dũng cảm lắm chàng trai.
Ở góc ngoài cửa.
- Chết rồi mọi người ơi. Thằng Chiến đâu rồi - Hoàng Đức chợt nhớ ra hét lên
_____________
Sáng hôm sau
Tiến Linh thu dọn quần áo và đồ đạc cần thiết bỏ vào vali. Cậu đã đặt vé đi Úc. Lúc này cậu cần một góc nào đó để trốn vào. Để mọi người không biết nổi đau của mình.
Tiến Linh đeo một cái kính đen to. Để che đi đôi mắt sưng to vì khóc của mình. Cậu tự nhủ mình sẽ ổn. Con đường này là chính cậu chọn mà.
Rồi tiếng thông báo hành khách lên máy bay cũng vang lên. Cầm chặt cái chuông gió hình quả đào của mình trong tay. Có người nói với cậu quả đào sẽ giúp đường tình duyên của cậu thuận lợi hơn. Tất cả chỉ là tương đối thôi. Cuộc sống chẳng có gì là tuyệt đối đối.
- Xin lỗi cậu.
Một người bất cẩn va vào Tiến Linh làm cậu rớt cái chuông gió trên tay xuống đất vỡ ra.
- Thật tình xin lỗi cậu, để tôi đền cho cậu
- Nhưng chuông gió này trên đời chỉ có một cái thôi
Tiến ngồi xuống nhặt từng mảnh lên.
Tấn Tài định đi vào cổng chợt nghe một giọng quen quen. Anh đi về phía nơi đó
Tấn Tài cầm tay Tiến Linh dìu cậu đứng lên. Anh nhìn cậu rồi cậu lại nhìn anh.
_______________
Martin tới Thanh Hóa lập tức lên đảo Nghi Sơn tìm Trọng Hùng. Anh chạy đến nhà nội cậu. Và gặp ba cậu đầu tiên
- Bác ơi cho cháu hỏi Hùng đâu rồi ạ, Tý Anh đâu rồi bác
- Ủa nó đi với con từ hôm qua chưa về mà
- Dạ - Cậu ngạc nhiên mở mắt to lên - Dạ con cảm ơn. Con sẽ quay lại sau.
Anh nhanh chóng rời khỏi đảo chạy đến nhà cậu nhưng thấy nhà đóng cửa chỉ còn một nơi thôi. Ao sen.
Anh nhanh chóng chạy đến đó. Anh tìm kiếm xung quanh không thấy cậu đâu dưới gốc cây hôm qua cũng chả thấy.
Hay là ở dưới thuyền.
- Tý Anh ơi, Tý Anh
Tý Anh đang nằm mơ màng giật mình tỉnh dậy. Cậu ngồi dậy và thấy Martin đang đứng trên bờ.
- Anh quay lại đây làm gì
- Anh quay lại tìm người đại diện cho mình
- Lương bổng như thế nào
- Rẻ bèo luôn. Hai mươi đô một tháng.
- Em đồng ý
Martin mừng rỡ vội cởi giày, xoắn quần lên lội về phía thuyền của cậu
THE END
//////////////
Hẹn gặp mọi người ở fic khác nối liền với fic này. Có tên "Em gì ơi" không thì mình không biết.
Vote và comment cho mình biết bạn thích nhất nhân vật nào nhé
Fic mới xoay quanh Xuân Tú, Đức Chiến và đồng bọn.
Nhưng chưa xác định bao giờ đăng. Mình đang bị deadline dí sấp mặt 😵😵😵
Khá buồn vì đây là fic ít người đọc nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip