Người (từng) là ánh sáng trong vạn kiếp lưu đày.
Sự xuất hiện của anh khiến em nhận ra em nợ trái tim mình một sự đối xử dịu dàng giữa những cơn bão lòng cứ liên tục ập đến.
Em đã mất rất lâu để tính toán đường đi nước bước nhưng rồi cũng phải thừa nhận rằng chuyện tình cảm chưa bao giờ là điều đơn giản; rằng chỉ yêu thôi là chưa đủ, chỉ cười thôi chưa chắc đã hạnh phúc. Rồi lại vùi mình trong đống suy nghĩ rối như tơ vò mà không thể tự mình thoát ra được. Có lẽ anh thấy em đáng thương đến mức thảm hại khi thấy em hết lần này đến lần khác tự đứng lên sau những trận 'bạo hành ngôn từ' rồi lại cười nói như thể em không còn biết đau, nhưng không anh ạ. Người ta từng nói khi thất vọng ngập tràn trong từng ngóc ngách của cơ thể, bóp nghẹt trong mọi suy nghĩ, cảm xúc, người ta sẽ chừa cho mình đường lui bằng cách rời đi.
Nhưng anh biết không? Một con người có thể làm được rất nhiều điều phi thường, kể cả việc thay đổi tư duy, ngoại hình, và tính cách của một người khác. Em trải qua quá nhiều để hiểu rằng góc nhìn một chiều từ phía bản thân là không đủ trong câu chuyện 2 người. Cái 'đường lui' mà em chừa ra có thể bị coi là sự trốn chạy hèn nhát thay vì đứng lại và chọn sửa chữa, dù những gì còn lại chỉ là đống tàn tro của một cuộc chiến dai dẳng. Hoặc cũng có thể do em thật sự không còn thấy đau khi đi trên đổ vỡ, không còn cảm thấy mình nhỏ bé trước biển lửa, suy cho cùng thì không thể giết một người đã chết đến 2 lần.
Em cảm nhận được anh thương em thế nào, nhưng thương thôi là chưa đủ, em cũng không có quyền mong cầu nhiều hơn khi bản thân em không thể đáp trả lại anh những thứ anh xứng đáng được nhận. Em biết em ích kỉ khi cố giữ anh bên mình như lá chắn bảo vệ em khỏi những tiêu cực đang cố gặm nhấm từng tế bào trong em, thứ lỗi cho em nếu em không thể viết tặng cho anh một cái kết đẹp nhưng em luôn muốn anh được hạnh phúc trọn vẹn dù người bên anh sau này là ai đi chăng nữa.
Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thật sự rất khó khăn. Dù cho em cảm kích sự đồng cảm cũng không thể phủ nhận em yêu sự hi sinh của người cố ôm lấy thái cực đối nghịch - tình yêu kì cục nhể. Dù cho giữa 2 đứa sau này có thế nào, em cũng chỉ mong mình giữ được hình ảnh đẹp trong mắt nhau đến phút cuối cùng, vì có lẽ số phận đã vạch sẵn những gì nó đáng lẽ phải như vậy.
Con người tồn tại ở trên thế giới này, đều có một sự liên kết nhất định với nhau, có thể xuất phát từ lối sống tập thể thưở hồng hoang, cũng có thể vì bản chất của con người là luôn mang lòng trắc ẩn trong mình. Vì lẽ đó mà con người học được cách quan tâm và đồng cảm với những người xung quanh. Nhưng không phải với ai ta cũng có thể dễ dàng mở lòng đón nhận họ. Em cực kì kén người để mở lòng, nhất là khi khoảng cách là một cái màn hình. Nhưng có lẽ em ngửi được mùi an toàn.
Có những ngày ấy, bản thân em rốt cuộc không biết em đang làm gì. Rõ ràng là em rất khổ sở, cũng rất khó chịu. Nhưng mọi thứ kẹt lại trong lòng mình, cảm giác như mọi cảm xúc bỗng dưng biến thành mũi dao nhọn từng chút, từng chút một khoét mất sự sống của em. Em không nói, cũng không thể nói. Em chỉ biết câm nín, nhìn sự tủi hờn của mình trào dâng, cảm giác với tay lên thôi là bao nhiêu những ẩn ức đã không thể đứng yên một chỗ. Em bị chính bản ngã của mình vùi lấp, tất cả mọi thứ cứ dồn lại, thành một mớ hỗn độn mà tự mình không thể gỡ được. Thậm chí không còn đủ sức để than vãn, ngay cả khi ở dưới ánh sáng tuyệt đẹp của trần thế, em vẫn thấy tâm hồn như bị giam hãm nơi địa ngục.
Nhưng rồi anh xuất hiện - người là ánh sáng trong vạn kiếp lưu đày của em.
Từ ngày anh đến, băng bó những vết thương đã đóng vẩy trên tâm hồn em, xoa dịu những trầy xước em tự mình gây ra trên con đường sỏi đá em chọn, gạt đi những giọt nước mắt còn đang đọng ở khóe mắt còn đang trực chờ lăn xuống, em tự nhủ mình sẽ không khóc đâu, em sẽ cố gắng không bị những giai điệu chết chóc cuốn lấy, sẽ cố không để những trang giấy trắng ra án tử hình, sẽ cố gắng không biến mất, trước khi cây thập giá đời của em gãy xuống, trơ trọi với thời gian.
Cảm ơn anh vì đã xuất hiện và chọn ở lại đồng hành cùng em.
-
Thời gian rồi cũng khiến em nhận ra em không đủ kiên nhẫn để giữ em là chính em của những thuở đầu. Không phải vì bản chất em khác mà chẳng qua áp lực dồn nén ngày càng nhiều còn em đang tìm kiếm cho mình một chỗ 'xả đạn'.
Em dồn nén tất cả tiêu cực, tất cả giận hờn mà người khác nhào nặn đưa em để rồi em ném về phía anh. Và em biết anh không đáng phải chịu những chuyện như thế. Nếu anh có thắc mắc về chuyện em có khó chịu với anh không, không, nhưng anh nuông chiều em đến mức nhu nhược, đến nỗi chuyện em đổ dồn tiêu cực lên anh anh cũng thoải mái đón nhận. Việc đấy càng làm em khó chịu, vì đáng lẽ câu trả lời nên là không.
Em không dám nói trước nhưng em nghĩ làm gì mình cũng nên nghĩ đến trường hợp tệ nhất có thể xảy ra - rằng sau tất cả em vẫn không thể cho anh được một danh phận gì xứng với những gì anh hi sinh vì em. Em xin lỗi.
-
Rốt cuộc thì điều gì đến thì cũng phải đến, chỉ vì mình cố gắng trì trệ nó không có nghĩa mình có thể khiến thời gian dừng lại mãi mãi. Và có những mối quan hệ xuất hiện để khiến mình nhận ra những điều vốn dĩ luôn tồn tại trước mắt mình.
Và câu chuyện này sau cùng cũng chỉ có 2 người viết và một người nghe.
Mình bắt đầu giật mình tỉnh ngộ sau vài ba cơn mơ, vì thực tại quá đẹp này khiến mình biết đây không thể nào là thật, mà có là thật thì cũng không phải con đường dành cho mình. Mình chỉ mượn chút hạnh phúc của người khác và đến giờ phải hoàn trả rồi.
Mình nhận ra việc đồng hành cùng một người là rất khó. Mình nhận ra thương thôi là chưa đủ, không phải cứ muốn mọi điều tốt đẹp nhất dành cho người ta là đã viết xong cốt truyện. Không hề. Ngay từ đầu đã có những mảnh ghép chẳng vừa vặn dù cho mình có cố căn chỉnh hay uốn nắn lại bản thân, mình chỉ có thể bỏ đi những phần không phù hợp với người ta chứ chẳng thể nào sinh ra được thứ người ta cần. Và kể cả nếu cố biến mình giống bản thể hoàn hảo dành cho người ta, mọi thứ chỉ càng méo mó thêm.
Mình hiểu cảm giác khó chịu của mình đến từ đâu khi thấy anh không quyết định được cho bản thân một khuôn mẫu nhất định. Just pop out of my head, khi mình nói chuyện với con bạn về vấn đề tình cảm nó đang gặp phải. And I just felt the same lol. Mình không thích khi người khác cứ cố thay đổi bản thân vì mình, mình ghét việc "vì mình như này nên người ta phải như kia". Just be yourself bro. Mình ghét việc đấy vì cảm thấy như mình đang là lí do sống của một người khác, vì sự hiện diện của mình trong cuộc đời người kia là quá nhiều trong khi thực tế chưa đem lại cho nhau được danh phận gì. Mình sống cho cuộc đời mình đã đủ mệt rồi, mình không sinh ra để kham thêm cuộc đời của người khác. Mình hiểu họ cũng chỉ làm thế để mình vui nhưng có vẻ mọi thứ chỉ phản tác dụng. Mình bắt đầu chán ghét cái dáng vẻ không chính kiến, không cố định của anh từ lúc ấy.
Mình cũng đặt ra câu hỏi cho bản thân, từ bao giờ mình lại hay nổi cáu đến mức này. Vì mình từng rất yếu đuối, yếu đuối đến tự mình chán ghét bản thân. Mình khóc vì mọi thứ và đổ lỗi cho mọi bi ai trên đời này đều do sự hiện diện của mình. Đến giờ lại biến thành một bản thể sẵn sàng xù gai lên để tự vệ trước một cơn gió thổi qua. Mình biết đây không phải là mình, nhưng mình quá sợ phải đưa đứa trẻ đang trốn trong lòng mình ra cho bất kì ai, vì kể cả những người mình thương nhất cũng từng vô tình để lại vết sẹo dài trong trái tim đứa trẻ ấy. Gia đình, bạn bè và cả người đồng hành mình dự định đi cùng đến sau này. Không một ai ngoài mình được phép tiếp cận con người thật của mình một lần nào nữa.
-
02.09.2025
Không biết có phải lần cuối không nhưng những dòng này được viết ra vào lúc em quyết định buông bỏ hết quá khứ, bao gồm cả những kỉ niệm phủ bụi và những vết thương chằng chịt dày xéo em suốt bao năm qua, và cả anh.
Chuyện buông bỏ hết quá khứ và bước tiếp đáng lẽ em nên làm từ lâu rồi nhưng em cứ cố bấu víu vào để gặm nhấm nỗi đau âm ỉ mon men rình rập em mỗi đêm và cơn đau quặn thắt chạy dọc khắp cơ thể. Có lẽ trong một thời gian dài em 'nghiện' cảm giác tự dằn vặt, ngày ngày đối diện với câu hỏi của mẹ:" sao mắt sưng húp thế?". Em biết nó không phải thứ em nên dung nạp nhưng em cứ tiếp tục vòng lặp đấy sau khi nhận ra nỗi đau thể xác để lại quá nhiều dấu vết; chỉ có những trận khóc ầm ĩ là không ai biết. Giờ em mới thấu câu khi mình cần một người nhưng họ không còn nữa, hóa ra không chỉ cái chết mới là sự chia lìa, đôi khi vài lần chết yểu trong lòng cũng thay đổi một con người, đến khi em nhìn mình trong gương với bọng mắt đỏ, em mới nhận ra người em muốn gặp nhất đã không còn. Em muốn chạy đến ôm lấy cái bóng nhỏ bé của em vào 2 năm trước, khi em 'yêu' mà chưa hề biết đến việc yêu là sẽ đau thế này. Nhưng đời mà anh, em tin mọi thứ xảy ra đều có lí do của nó. Tốt đến mấy cuối cùng chia hai ngả có lẽ cũng là do cạn duyên, gặp được nhau cũng là may mắn rồi, làm gì có quyền đòi hỏi gì hơn đúng không anh? Cũng đến lúc em phải buông bỏ tất cả những gì thuộc về bản ngã, phải thích nghi để ở bên một người, kể cả cho dù thế là đánh mất mình, phải tồn tại trong cuộc đời mà em không sống, nhưng biết sao được giờ, hắn là người em chọn để trao mình. Em vừa hận vừa yêu trong khi ngoài kia rõ ràng vẫn đang có người nhẹ nhàng ngồi nghe em nức nở mà chưa một lần trách.
Nhưng quyết định rời xa anh cũng là chuyện em cắn răng thực hiện. Vì nhiều lí do, em không thể tự lừa mình rằng hắn chưa từng tốt với em như anh làm. Hắn cũng từng kiên nhẫn rồi dỗ em nức nở trong khi bản thân cũng vụng về và hoảng loạn, cũng đã từng có thời gian em được nâng niu như bông hoa nhỏ. Nhưng những gì anh làm cũng làm em thấy anh không thể chịu đựng được em trong thời gian dài như hắn, em bất ổn trong 2 năm mà hắn vẫn chọn thà chửi cho em tỉnh cũng không buông tay em vì hắn biết em không chịu được sự im lặng. Anh có biết im lặng đôi khi còn ồn ào hơn bất kì tiếng gào thét nào không? Em cũng nên để anh đi thay vì tiếp tục giữ anh làm liều thuốc cho tâm hồn em rồi. Đến một ngày em nhận ra mình 'lạm dụng thuốc' trong khi không thể cho anh nổi một danh phận hay một cảm xúc đi quá giới hạn, em không giống anh em, em không thể hành động mà không dằn vặt trong lòng được. Âu cũng tốt khi nhận ra bản ngã còn phần lương thiện em giữ đến cùng. Em cũng giật mình khi mình thấy anh có dáng vẻ giống với một người từng rất thương em, chữ thương có thể thấy trong từng hành động, cử chỉ, lời nói và ánh mắt, người có 10 cũng sẽ trộm thêm một số nếu em buột miệng nói em thích 11. Nhưng những người như thế thì không nên ở bên một đứa bất ổn như em. Anh xứng đáng với một cô hiểu chuyện hơn, biết chăm sóc anh hơn em. Anh xé tan nỗi lo người như em sẽ chẳng ai thương, nhưng anh đến và thương cả phần vụn vỡ nhất của em. Nhưng em không thể tiếp tục để anh tổn thương khi cố chạm vào từng mảnh rơi vãi của em nữa. Em để anh đi khi còn nhiều dự định, nhiều kế hoạch bọn mình chưa làm được nhưng em tin đây là điều tốt nhất cho cả hai.
Em cảm ơn vì mọi chuyện anh từng làm cho em, từng cảm xúc của em nâng niu để em thấy mình được thương lần nữa. Nhưng chuyện nên dừng ở đây trước khi bất kì một chữ yêu nào được nói ra giữa bọn mình. Em xin phép.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip