chap 26: Vượt qua những vết nứt

Theo nhìn sang Julian, ánh mắt cậu vừa tinh nghịch vừa có chút cảm thông:

“Và rồi, tôi cũng nghĩ Julian sẽ thay đổi cách vẽ, làm sao cho dễ hiểu hơn. Nhưng mà các bạn biết không, có thể cái anh ấy muốn truyền tải không phải là thứ các bạn đang tìm kiếm đâu. Anh ấy vẽ những gì anh ấy cảm nhận, và tôi cá là chẳng ai trong các bạn dám thử thoát ra ngoài vùng an toàn của mình để nhìn nhận những thứ mới mẻ đâu. Đúng không?”

Một chút im lặng, rồi Theo tiếp tục, giọng vẫn không thiếu chút hài hước:

“Vậy đấy, tôi đứng trên sân khấu này, cười và nói những câu đùa, nhưng thực ra, đằng sau những câu đùa ấy là những sự thật đau đớn mà tôi phải đối mặt mỗi ngày. Và những bức tranh của Julian cũng vậy. Cả hai đều mang trong mình một câu chuyện, chỉ là chúng ta có đủ dũng cảm để nhìn nhận không thôi.”

Cậu nhìn Julian thêm một lần nữa rồi nói tiếp:

“Những bức tranh này, có thể chúng không phải là cái các bạn muốn thấy. Nhưng tôi sẽ nói một lần nữa: Đừng đánh giá những gì các bạn không hiểu. Và đừng đánh giá khi các bạn không dám thử tìm hiểu thêm.”

Lúc này, không gian trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Theo. Cậu đã nói hết những gì mình nghĩ, pha chút hài hước và cũng không thiếu sự chân thành.

Cậu không cần nói thêm gì nữa. Nhưng ánh mắt của Julian vẫn không rời khỏi cậu, và có lẽ đó chính là lúc cả hai thật sự nhìn thấy nhau.

Sau khi lời nói của Theo dừng lại, không gian như đông lại. Mọi người vẫn im lặng, có lẽ vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những gì cậu vừa nói. Julian vẫn đứng đó, khuôn mặt anh không có một biểu cảm rõ ràng, nhưng ánh mắt lại đầy sự mệt mỏi, như thể anh vừa vỡ vụn và phải cất giấu đi những mảnh vỡ đó vào một góc tối của trái tim.

Cả buổi triển lãm dường như đã thay đổi trong giây phút ấy - từ căng thẳng chuyển sang lúng túng và lạ lẫm. Nhưng Theo chẳng buồn để ý. Cậu phớt lờ những ánh mắt dò xét của đám đông, bước thẳng về phía Julian.

Anh vẫn đứng đó, lặng lẽ như một bức tượng, khuôn mặt điềm tĩnh đến mức gần như vô cảm. Nhưng Theo nhìn thấy - đằng sau vẻ ngoài kiên cường ấy là sự mệt mỏi chất chồng, những vết nứt nhỏ bé mà Julian cố che giấu.

Không cần hỏi, không cần một lời giải thích, Theo nắm lấy cổ tay Julian. Sự đụng chạm bất ngờ khiến Julian khựng lại, đôi mắt mở to, nhưng rồi anh để mặc mình bị Theo kéo ra khỏi căn phòng chật chội, xuyên qua hành lang dài đến cánh cửa sau của triển lãm.

Nơi đó yên tĩnh hơn - chỉ còn tiếng nhạc vọng lại từ xa, và bầu không khí lành lạnh của buổi đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip