Câu chyện 3

Người ta nói rằng những con điếm như chúng tôi thì làm gì có thứ được gọi là ''tình yêu''. Họ coi chúng tôi thật rẻ mạt, ti tiện, thậm chí khốn nạn. Có lẽ vậy, trong cái xã hội đầy bon chen và hỗn loạn này thì ai không như vậy, chính cái xã hội này đã đẩy những người như chúng tôi vào con đường ấy.

Một cô gái trẻ từ nông thôn lên thành phố với bao ước mơ và hy vọng về một cuộc sống mới đầy đủ hơn hạnh phúc hơn. Cô đến nhà người họ hàng xa để tìm giúp đỡ. Cô nhận được một công việc tạm ổn, đủ để cô sống qua ngày_ nhân viên bán hàng cho một siêu thị mini.

Những tưởng cuộc đời cô sẽ trở lên tốt đẹp nhưng nào ngờ...

Con đường trở về nhà phải đi qua một ngõ nhỏ, hơi tối nhưng đã đi qua nhiều lần nên cũng bớt sợ. Hôm nay, trời trở lạnh, chạy nhanh từng bước để mau về căn phòng trọ bé nhỏ của mình thì đột nhiên, một đám thanh niên xuất hiện tránh đường, dường như đã ngà ngà say,chúng loạng choạng tiến gần về phía cô. Định bỏ chạy, nhưng không kịp nữa rồi. Chúng sờ loạn lên cơ thể đang tuổi xuân sắc, căng tràn sức sống của cô gái trẻ. Cô khóc, tiếng kêu cứu thất thanh của cô những vang vọng, đập vào từng vách nhà rồi dội lại, tuyệt vọng. Chẳng lẽ cuộc đời cô sẽ chấm dứt tại đây sao. Không! Từ xa có một luồng sáng chiếu thẳng đến chỗ họ, một chàng trai cao to từ trên xe bước xuống, một cước, hai cước,... từng tên ngã xuống rồi tất cả đang nằm dạt dưới chân anh. Cô cảm ơn anh rối rít.

-Cảm ơn anh. Em cảm ơn anh...- cô nói trong hoảng loạn, vui mừng, có một loại cảm xúc khó nói lên lời.

Từ ngày hôm đó, cô có thêm một người bạn mới. Họ thường xuyên liên lạc với nhau. Anh là người bạn duy nhất mà cô có. Cô tin tưởng vào anh hoàn toàn. Nếu như anh nói "1+1=3'' cô cũng cho là thật. Mọi lời anh cô đều tin cả, anh nói một cô không nói hai, anh nói Đông cô không nói Tây. Sự tin tưởng, quý mến, chân trọng đó tích lũy từng ngày để rồi nó nở rộ thành một điều kì diệu_tình yêu.

Cho đến một ngày, dồn hết tất cả dũng cảm mà mình có, tôi thổ lộ với anh.

-Anh à, em với anh quen nhau cũng chưa lâu nhưng em thấy anh là một người rất tốt.- chậm nói, tôi tỉ mỉ quan sát nét mặt anh.

Mặt anh dường như căng cứng trong giây lát, nhưng rồi lại trở về cái vẻ bất cần như thường. "ừm."

-Em đã suy nghĩ rất nhiều, em biết nếu một đứa con gái lại đi tỏ tình với một người con trai thì dường như quá thất thố, nhưng anh à, thực sự em rất thích anh, chúng ta quen nhau được không? - Nhịp tim dường như hỗn loạn, lúc đập nhanh liên hồi, khi thổ lộ xong tim thắt lại, ngừng đập để nghe câu trả lời từ anh. Tôi biết tôi không phải một đứa con gái hoàn hảo, nhưng tôi vẫn hy vọng anh chấp nhận tôi.

Ánh mắt anh hiện lên từng tia phức tạp, có vẻ như tâm trạng anh đang rối bời. Không khí trở nên tĩnh lặng đến rợn người, tôi có thể nghe thấy từng hơi thở nặng nề của anh. Tim tôi đau nhói, có phải hay không tôi đã sai...

Anh không nói gì, quay đầu bỏ đi. Vài ngày sau đó, anh cũng không liên lạc với tôi nữa. Tôi biết tôi sai rồi. Nếu như tôi không có những hành động ngu xuẩn đó, tôi sẽ không mất anh, à không, anh chưa bao giờ là của tôi. Đau!

Một thời gian sau, anh chủ động liên lạc lại với tôi, tôi vui lắm. Tôi nhớ cái vẻ bất cần, ngỗ ngược của anh, nhớ mái tóc hơi "bụi" của anh, và cả nụ cười hiếm hoi đó nữa. Tất cả về anh, tôi đều nhớ. Tin nhắn của anh: "Đến khách sạn X". Thoạt đầu tôi hơi bất ngờ nhưng tôi yêu anh, tôi tin anh sẽ không làm gì có hại đến tôi.

Thay quần áo, tôi nhanh chóng đến khách sạn anh bảo. Từ đằng xa, tôi đã thấy anh đứng đợi ở cửa.

-Anh!

Anh quay đầu lại, nhìn thấy tôi, anh khẽ nhíu mày. Tôi chạy lại đến gần anh. Anh hình như đã gầy hơn, khuôn mặt xanh xao, tim tôi thắt lại, một cảm giác chua xót. Bao nhiêu câu hỏi, lời muốn nói với anh đều nghẹn lại ở cỏ họng. Tôi sợ, sợ nếu tôi nói sai điều gì nữa anh sẽ mãi rời xa tôi, tôi sẽ không còn được gặp anh nữa. Tôi ngoan ngoãn đi theo anh vào trong khách sạn. Cảm giác bỡ ngỡ bởi lần đầu vào đây. Tôi thấy anh nói gì đó với tiếp tân rồi dẫn tôi lên tầng. Anh dẫn tôi vào một phòng mà trong đó toàn những cô gái ăn mặc hở hang, họ đang vui vẻ nói chuyện với nhau, nhìn tôi ngượng đỏ mặt có một giọng nói ngọt:

-Anh lại kiếm được con nai mới à?

-Câm miệng.

Từ trong tủ, anh đưa tôi một mảnh vải, à không, một chiếc váy.

-Mặc vào.

Tôi đỏ tái cả mặt, chần chừng, do dự.

-Nhanh đi. - trong giọng nói của anh, tôi nghe thấy có sự mất kiên nhẫn, cùng nôn nóng.

Thay xong, tôi không dám bước ra ngoài, anh lại thúc giục:

-Sao còn chưa ra?

Tôi rón rén bước ra ngoài. Chiếc váy ngắn màu đen ôm sát cơ thể tôi, cổ áo hình chữ V kéo xuống rốn, phía sau không mảnh vải. Anh gật đầu vẻ hài lòng, tôi mừng lắm.

-Đi thôi. - Anh bước ra khỏi phòng.

Đi lên tầng trên, anh mở cửa phòng bảo tôi bước vào. Bên trong, một ông bác to béo đang ngồi trên giường cầm điện thoại, thấy tôi : "Hàng đến rồi à! Rất đúng giờ!'' Anh đẩy tôi vào. Ông bác đó bắt đầu sờ soạn cơ thể tôi, tôi cố tránh né, kìm nén để không hét lên. Nhưng ông ta thật thái quá, ông sờ ngực, vuốt đùi, bóp mông tôi. Hoảng loạn, dùng hết sức bình sinh tôi xô ngã ông ta, lao ra khỏi phòng. Anh vẫn đứng đó, tôi như chết đuối tìm được phao bơi, tôi nức nở cầu cứu anh.

-Anh ơi cứu em. Ông ta...ông ta ...sàm sỡ em...- vừa khóc tôi vừa cảm thấy tủi nhục.

Nắm lấy vai tôi, anh nói:

-Không phải cô nói yêu tôi sao? Vậy được, hầu hạ ông ta đi!- Anh nói với giọng nhàn nhạt. Nhưng nó như con dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Có phải hay không tôi đã sai rồi. Tôi không nên quen anh, không nên yêu anh để rồi phải chịu đựng những tủi nhục này. Đã không còn đường để quay lại, tôi kìm nén tiếng khóc, nhìn vào anh:

-Tại sao chứ? Tại sao anh lại đối với em như vậy?

-Tôi cần tiền, cô có không?

Tôi im lặng nhìn anh, không nói. Được, tôi sẽ làm, vì anh, vì yêu anh, tôi sẽ làm tất cả để anh được vui. Tôi biết sau khi bước vào, tôi sẽ không còn là tôi nữa nhưng không sao cả, vì tôi yêu anh. Đời con gái của tôi, sự trinh trắng, trong sáng, hồn nhiên của một cô gái mới lên sẽ không còn.

Tôi đau lắm, cả thể xác lẫn linh hồn. Người đàn ông kia làm những gì, tôi không biết, nhưng đau lắm. Trong đầu tôi là hình ảnh lần đầu tiên tôi gặp anh, anh đã cứu tôi.Những câu hỏi, những nghi vấn thít chặt trái tim tôi: liệu đó có phải là giả, anh quan tâm tôi, giúp đỡ tôi, liệu có phải là giả. Tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi. dù đó là giả hay thật thì có một điều tôi chắc chắn, đó là tôi yêu anh. Vì anh, tôi có thể làm mọi thứ.

Mãi đến sau này tôi mới biết. Khi đó anh cần tiền để trả nợ cho người yêu, đó là một ả hư hỏng, nhưng anh yêu cô ta như tôi đã yêu anh. Anh làm mọi thứ để cô ta có một cuộc sống tốt đẹp. Cô ta không hề coi trọng anh, anh chỉ là món đồ chơi của cô ta. Dù biết mình bị lợi dụng nhưng anh vẫn cam tâm.

Có phải hay không tình yêu là mù quáng, vì người mình yêu ta có thể làm tất cả?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: