Chương 1: Ghen

*****Warning***** : chương này có yếu tố AOB. Chúc các bạn đọc vui vẻ(。•́︿•̀。)
_______________________________________________________

Eddie Brock, chàng phóng viên từng có một công việc ổn định. Đã chuẩn bị tiến tới hôn nhân với một cô nàng luật sư xinh đẹp tài giỏi. Bây giờ lại trở thành một thằng nghèo nàn, tệ hại. Dù đã chuyển đến được một căn hộ cao cấp hơn với thời gian 24/7 viết báo và tìm chứng cứ.

Sống với một con ký sinh trùng ăn như hạm. Túi tiền của anh kể cả có đầy cũng vì sinh vật này mà bay sạch. Nhưng cũng hơn phải sống cô độc một mình, đúng chứ....?

" Không. Phải. Ký. Sinh. Trùng. Eddie..."

Venom rất ghét bị gọi là ký sinh trùng. Gã đâu có ăn hại như bọn nó. Ít nhất là không gây hại cho Eddie. Gã dương tự đắc rục rịch trong cơ thể anh. Chính anh cũng cảm nhận được gã đang vui, gọi là tự kỉ mới đúng. Mà symbiot bị tự kỉ được à?

Hai người hiện tại đang đi trên con đường quen thuộc. Từ những tiệm đồ cho tới mấy cửa hàng Venom cũng quen thuộc. Có lẽ vậy, cả gã cũng không để ý mình và Eddie đã đi qua chỗ này bao nhiêu lần rồi. Con đường rẽ vào cửa hàng tạp hoá của bà Chen.

Gã vẫn còn nhớ cửa hàng đó, có chocolate và khoai tây chiên ngon tuyệt.

Đang đi trên đường, Eddie gặp lại một người bạn cũ cũng lâu không gặp. Lúc đầu anh còn chả nhận ra rồi trực tiếp đi qua mới bị người đàn ông mặc vest đen kia. Venom cũng phản ứng rục rịch trong người anh. Ngay cả Eddie cũng cảnh giác.

Từ khi có Venom bên cạnh, một người bình thường như anh, sắp cùng Annie tiến tới hôn nhân trở thành một người có dị năng. Tuy nhìn cuộc sống của hai người trôi đi đơn giản nhưng mấy trò của hai người đã kiếm hàng mấy chục kẻ thù bên ngoài sẵn sàng để giết chết anh rồi.

" Eddie cậu không nhớ tôi sao?"

Người kia cười hớn hở, còn anh đơ ra vì não vẫn đông cứng không hiểu đây là con người nào. Tự nhiên làm bộ làm tịch quen nhau. Anh nhíu mày nói một nửa:

" Cậu là..."

Người kia thấy người ta không nhận ra mình liền ngập ngừng gãi đầu có chút xấu hổ nói:" Cậu không nhớ tôi cũng đúng. Thời gian lâu như vậy rồi cơ mà." Nói rồi anh ta châm một điếu thuốc. Tự nói tên mình cho anh, xui rủi Eddie có nhận ra hay không hoặc bị sinh vật kia nhâm nhi cái đầu.

Symbiot vốn là loài có tính chiếm hữu cao....Nên nhớ vậy đấy.

" Eddie. Ai. Vậy? Hắn. Có. Phải. Là. Người. Xấu. Không?" Venom nói, gã không thích người đàn ông này. Thậm chí còn ôm Eddie của gã nữa. Trông cái mặt kia, nhìn là biết não không ngon tí gì. Nói xong câu đó thì Venom cũng im bặt chả nói lời nào khiến Eddie cảm thấy kì lạ.

Vứt chuyện của Venom sau đầu. Quan trọng là anh không hề nhớ anh chàng này. Trước kia có làm cùng với nhau à? Anh chàng kia cười gượng, anh ta phả ra làn hơi trắng rồi dập đi điếu thuốc trong khi Eddie vẫn đang để hồn bay lung tung. " Là tôi, Jonhson này."

Eddie vẫn chưa nhớ ra, anh ta thở dài nói:" Là Jonhson Marky." Eddie lập tức đình chỉ não bộ, lục tung trí nhớ của mình về cái tên kia. Cuối cùng, à lên một tiếng khiến anh chàng kia thở phào. Thì ra vẫn còn nhớ. Trong lúc đó, Eddie tự trách cái trí nhớ của mình già rồi không nhớ ai với ai.

Anh chàng kia cười tươi nói tiếp:" Vậy tối mai có thể gặp nhau không?". Eddie nghĩ ngợi một lát rồi mới nói:" Được, dù gì tối mai tôi cũng rảnh." Tâm tình anh thay đổi rất nhanh. Đang dồn về mấy kí ức toàn thứ không thuận lợi. Hội ngộ cùng những người đồng nghiệp cũ là ý kiến không tồi.

Sau khi nói một vài câu nữa với nhau, hai người gượng gạo hiểu ý nhau liền tạm biệt rồi đường ai nấy đi. Bây giờ anh mới để ý Venom không nói gì từ nãy tới giờ. Anh gọi thử:" Venom?". Không có ai trả lời lại. Eddie lấy làm lạ, gọi thử một lần nữa. Kết quả vẫn không có tiếng đáp lại.

Anh chỉ có thể cảm nhận những tiếng rừ rừ như mèo xù lông của gã. Bụng anh cũng nóng ran, nhận thấy đây không phải cảm xúc của mình. Liền nghĩ ngay tới Venom. Gã ta có thứ gì không vừa ý sao? Cả người ngứa ngáy, da gà cũng đã nổi lên.

Anh cũng có thể cảm nhận và liên tưởng, nếu như bây giờ gặp đứa nào mất nết thì gã sẽ ngoặm luôn đầu của kẻ đó mất. Nghĩ đến lúc Venom tức, Eddie thấy hơi sợ. Nhưng cũng không tìm ra nguyên do. Bởi vì chuyện này cũng không phải do hai người gây sự.

Một lúc đi bộ rồi mới thấy gã im lìm. Không còn cảm giác nóng ran ở bụng. Cũng không cảm nhận sự ngứa ngáy ở da nữa. Eddie một lần nói, như chấn an một đứa trẻ với gã. Thực là anh cũng không biết nguyên do gã tức giận đến bật chế độ phòng thủ người lạ như vậy.

" V...ông sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Chúng ta có thể chia sẻ" Vì chúng ta là một....

Venom im lặng không nói, bởi vì gã biết nói bây giờ gã cũng không biết phải nói gì với anh. Giữa hai người, không khí trở nên nặng nề đáng sợ. Dù bên ngoài là lớp lớp người tấp nập. Chứ không phải là vắng bóng người nhưng áp lực này khiến Eddie cảm thấy khó chịu và mất tự nhiên.

Nó làm anh cảm thấy sự nặng nề đến kì lạ...

" V à...? Ông muốn ăn gì cho hôm nay?"__ Vẫn không có phản ứng, Eddie bất lực không biết làm gì hơn. Anh không biết làm gì bây giờ nên đành im lặng. Nếu mọi hôm hay người nói chuyện trên trời dưới đất thì hôm nay lại im lặng đến lạ. Thời gian như ngưng đọng. Con đường đến tiệm tạp hóa của bà Chen cứ như dài ra vô tận.

Khi anh vô thức bước tiếp, Venom đã dừng anh lại. Anh không hiểu, và rồi nhìn lên. Ồ....Hoá ra là đã đến nói rồi. Cười gượng với gã:" Cảm ơn ông...". Nhưng anh chỉ nhận là sự im lặng bất thường. Bất lực anh chỉ đành rẽ vào quán tạp hóa của bà Chen.

Leng keng....!

Chuông cửa vang lên, bà Chen bận rộn ở quầy tính tiền ngửa mặt lên xem người khách nào ghé tới cửa hàng nhỏ của mình. " Ồ, Eddie...Lâu lắm không gặp cậu." Eddie chỉ cười không đáp lại. Anh đi thẳng tới quầy hàng chocolate rồi lại tiến tới mua mấy hói khoai tây chiên.

Bà Chen nhận ra điều khác biệt liền cất tiếng nói, mặt vẫn nhìn chằm chằm vào một cuốn sổ. Có lẽ là sổ hàng." Cậu và Venom đang có chuyện gì sao?" Eddie nghe vậy cũng nhìn bà. Nhưng không nhận lại thứ gì từ bà nữa. " Có vẻ cậu ấy đang ghen tị."

Bà nói một câu nữa rồi im lặng hẳn. Eddie tính tiền xong cũng rời khỏi cửa hàng tạp hóa. Trên đường đi về nhà, anh ngẫm nghĩ. Nhưng cũng chả biết vì thứ gì khiến gã ghen thành như vầy.

Một ngày mới đã trôi qua, và bây giờ cũng đến buổi gặp mặt tối nay. Venom đã hơn một ngày im lặng. Eddie cũng rất lo lắng cũng chả biết làm gì hơn ngoài việc nói một số thứ chấn an gã. Gã vẫn chỉ im lặng không có bất kì động tĩnh. Giống như chưa từng tồn tại. Giống như thể Eddie là một kẻ điên tự nói chuyện một mình.

Và có một thứ anh tự tưởng tượng ra tên " Venom"

Anh ghét việc như vậy. Ghét việc Venom im lặng như vậy....Mặc dù khi gã nói rất ồn nhưng....Dẫu sao, anh không quen bới sự trống trải này. Nó quá to lớn như thể một hố sâu. Như thể anh và gã đã không còn ở bên nhau. Anh không thể quen việc mỗi sáng không có người nấu ăn.

Dù nó có bừa bộn và không ngon hay anh lại phải dọn bãi chiến trường. Thì có Venom ở cạnh anh đã quen... Anh nhớ gã. Anh lắc lắc đầu, không thể như vậy được nữa. Mặc kệ gã, anh vẫn tiếp tục như vậy thôi. Dù sao không có gã anh vẫn sống được kia mà!

Chỉ là....Trống rỗng....không quen....không có gã bên cạnh lảm nhảm hỏi này hỏi kia như một đứa trẻ lần đầu khám phá thế giới. Anh phải khẳng định, anh ngớ gã sắp phát điên rồi. Chửi gã là gã tồi không có ngoa a!

Buổi tối cũng đã đến, Eddie lái chiếc mô tô đến quán bar đã hẹn trước. Anh đi với tốc độ của một tay đua phi thẳng tới quán. Tâm trạng cũng bắt đầu không ổn định. Tất cả cũng tại gã symbiot kia.

Anh và gã là một. Gã tức giận buồn bực, gã ghen tuông anh cảm nhận được. Anh lo sợ hồi hộp, gã đều biết. Gã và anh được kết nối với nhau, hiểu nhau hơn bao giờ hết. Chỉ có khi ngủ, hai người mới hoàn toàn độc lập. Nhưng lầm này thì ngược lại.

Anh không thể cảm nhận được gì từ gã. Thậm chí luôn im lặng như thể chỉ có anh một mình. Anh cảm thấy trống rỗng thiếu vắng giọng nói liên tục của gã. Anh không hề ý thức được rằng, mình đang chạy với vận tốc cao như thế nào.

Kéttttt

Tiếng xe máy phân khối lớn dừng lại chói tai. Cũng may ở gần đây ít người qua lại. Người qua lại nhìn anh, anh cũng chỉ biết cười trừ cho qua vụ này. Về phần chiếc xe tự dưng phanh gấp anh cũng hiểu. Dù có là trời tối mù mịt đi chăng nữa thì anh vẫn có thể cảm nhận được thứ trơn trượt trườn qua tay mình.

" Venom?" Anh gọi hắn. Gã im lặng, xúc tu nhanh chóng rút vào trong cơ thể của anh.Có một thứ khiến anh tức giận. Gã lập tức lơ luôn anh. Anh nóng máu. Sau không để anh chết luôn đi. Trong đầu anh có cảm giác gì đó, nhưng anh lại quên mất rồi....Là gì nhỉ?

________________

Vì cái này dài quá nên tôi phải tách ra hai chương ( ;∀;)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip