Trong cuộc đời anh, tôi chỉ là vai phụ mờ nhạt


"Trong cuộc sống của chính mình, sẽ có người là hoàng tử của đời bạn." Thế nhưng hoàng tử của tôi lại xem tôi như một hòn đá ven đường, chưa bao giờ để ý đến dù chỉ là một lần.

Anh ấy là đàn anh khóa trên, tên là Kim Taehyung. Với ngoại hình điển trai cùng với kiến thức uyên thâm của anh ấy đã khiến anh ấy trở nên nổi tiếng ở trường. Còn tôi hả? Tôi là Park t/b, mặt của tôi cũng không gọi là quá xinh đẹp, chỉ là ưa nhìn, ừ! tạm nhìn được mà thôi. Học lực cũng Trung bình - khá, nhưng tôi đánh đàn piano rất giỏi nha~ Tôi từng tham gia một cuộc thi piano toàn quốc, và may mắn làm sao... tôi được giải nhất đó! Với một người như tôi làm sao lại thích anh ấy hả? Thì đơn giản chỉ là thích thôi. Để tôi kể cho bạn nghe.
Vào một hôm thứ tư nhiều mây, trời không sao, gió động ngoài biển cấp hai, cấp ba, khi ra ngoài đường mọi người nên thoa kem chống nắng bởi vì các tia UV rất có hại cho sức khỏe! Có vài chú chim sẻ bay qua đậu vào cửa sổ lớp học âm nhạc, chỗ ấy tôi đàn ngồi đánh đàn, bài The Truth Untold của nhóm nhạc BTS. Bàn tay tôi lướt nhẹ trên phím đàn, mắt hơi nhắm lại cảm nhận âm điệu, đến nốt cuối cùng tôi mở mắt ra, bỏ tay ra khỏi đàn, thì từ đâu phát ra tiếng vỗ tay, tôi nhìn qua, đó là đàn anh khóa trên đang vỗ tay nhìn tôi.
-Ca khúc này rất hay, em đánh đàn thật giỏi đó! Có thể dạy anh được không? - Taehyung đi lại phía tôi.
- haha cảm ơn anh, đơn nhiên là em có thể dạy rồi, anh lại đây đi!- tôi lấy tay vỗ vỗ vào chỗ ngồi, thầm ra hiệu anh ấy hãy ngồi xuống đây đi. Thế là tôi và anh ấy đánh đàn, tôi lướt qua nhìn anh ấy, Taehyung ngồi ngược với hướng nắng, tôi ngước lên nhìn anh, anh chả khác gì thiên thần cả. Anh thấy tôi đang nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười này làm tim tôi xốn xăng xao xuyến quá!
Mấy ngày sau anh ấy và tôi vẫn ngồi ở đó, đánh đàn, hằng ngày, hằng ngày đều như dậy. Anh dần dần, dần dần bước vào cuộc sống của tôi. Như một thói quen, mỗi lần anh ấy nhìn tôi, anh và tôi đều mỉm cười. Tôi cứ nghĩ rằng 3 năm cấp ba của tôi cứ trôi qua như vậy là được, nhưng đâu được như vậy đâu. Anh ấy muốn học đàn từ tôi là do anh muốn tỏ tình với một chị trong lớp, chị ấy xinh lắm. Nếu đem tôi so sánh với chị ấy chả khác gì đem một viên cát so sánh với một viên ngọc trai cả. Tôi biết anh thích chị ấy nhiều lắm, nhưng tôi cũng thích à không phải nói là yêu anh nhiều lắm. Anh chỉ xem tôi như một đứa em gái thân thiết mà thôi, ừ tôi biết mà, nhưng tình cảm của tôi dành cho anh nhiều lắm, dù hơn 10 lớp tường cũng không thể nào ngăn cản được đâu. Đến cái ngày anh ấy tỏ tình, ở giữa sân trường, anh đang vừa hát vừa đàn bài Sweet night, chị ấy được anh tặng một đóa hoa hồng. Tôi từ trên cửa sổ phòng nhạc nhìn xuống, tôi ước gì người đang cầm đóa hoa đó là tôi. Trên má tôi có một dòng nước. Ủa? Trời mưa à? Đâu phải đâu? Có nước mưa nào lại ấm như vậy không? Hay đó là nước mắt của tôi, khóc à? Tại sao mày lại khóc chứ? Mày đã biết là tình yêu này sẽ không bao giờ được đền đáp mà! Nhưng mà tim ơi, sao mày đau vậy? Đừng đau nữa, dù mày đau cũng không ai thương xót mày đâu. Tôi ngồi xổm xuống dưới đất, tay che mặt lại, khóc thật to.

Hôm sau đã không còn ai thấy tôi ở trường nữa. Tôi đã đi mỹ du học rồi, ở bên đó tôi có thể sống tốt hơn, cũng quên đi mối tình đầu của mình. Ai lại đem hạt cát so sánh với ngọc trai, mà đâu biết rằng hạt cát đó ngày qua ngày sẽ trở thành ngọc trai. Chẳng qua là viên ngọc trai đó chẳng giành cho anh nữa rồi.

4 năm sau, tôi giờ trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng khắp thế giới rồi, 4 năm qua, cũng xinh lên không ít. Hiện tại tôi đang ở sân bay Hàn Quốc, chà chà~ cái không khí này, thật thích mà, nhớ chết đi được. Tôi về Hàn Quốc để đi dự đám cưới của Taehyung đó! Anh ấy mời tôi đến đánh đàn, cũng như tham gia bữa tiệc cưới. Bài The Truth Untold lại cất lên.

Trong khu vườn này

Được lấp đầy bằng những bông hoa của sự cô
độc

Đâm đầy những gai nhọn

Còn tôi thì trói buộc mình trong một lâu đài cát

Tên của cậu gì? Cậu có chốn nào để ghé đến không?

Cậu nói cho tớ nghe được chứ?

Vì tớ đã thấy cậu đang lẻn trốn trong chính khu vườn này.

Và tớ hiểu rằng

Tất cả những sự ấm áp nơi cậu luôn tồn tại nơi đây

Nên tớ muốn được nắm chặt lấy

*Đôi bàn tay của cậu đưa ra ngắt một nhành hoa xanh biếc*

Nhưng số phận của tôi vốn dĩ đã sắp đặt như thế

Xin người đừng mỉm cười với tôi mà

Cứ lừa dối tôi đi

Bởi vì tôi chẳng thể đến gần cậu hơn được

*Cũng không có bất kì cái tên nào cậu có thể gọi tôi đâu*

Cậu biết rằng tôi không thể mà

Để cậu hiểu được bản thân tôi

Để tôi có thể hiến dâng con người mình cho cậu

Tôi không thể để cho cậu thấy được một phần trong bản thân tôi đang bất lực

Vì thế tôi tiếp tục đeo chiếc mặt nạ này và đến để gặp cậu

Nhưng mà tôi vẫn cần cậu, không thể thiếu cậu được

*Những bông hoa nở rộ trong khu vườn của sự cô đơn

Có một bông hoa giống như cậu

Tôi muốn được tặng cho cậu nhành hoa ấy

Sau khi cởi bỏ cái mặt nạ ngu ngốc này*

Nhưng tôi biết

Tôi không bao giờ có thể làm điều đó

Mà việc tôi phải làm là trốn tránh

Bởi lẽ tôi là một người xấu xí

Tôi đang lo sợ rằng

Tôi sẽ kiệt sức mất thôi

Tôi rất lo sợ

Nên nếu sau này, có lỡ cậu rời bỏ tôi vào lúc cuối

*Thì một lần nữa tôi sẽ đeo chiếc mặt nạ này để tìm đến gặp cậu*

Điều duy nhất mà tôi có thể làm

Trong khu vườn này, trong cả cái thế gian này

Là khiến những bông hoa này bung nở rạng rỡ tựa như chính cậu

Và tiếp tục hơi thở này như tôi mà cậu đã từng biết

Nhưng tôi vẫn cần có cậu, tôi không thể thiếu cậu được

*Có lẽ nếu được quay về lúc trước

Dù chỉ một chút

Chỉ thêm một chút nữa thôi

Nếu tôi lấy hết can đảm để đứng trước cậu

Thì bây giờ chắc mọi thứ sẽ khác đi*

Tôi đang khóc trên lâu đài cát này

Chính nơi này tôi đã bị bỏ lại một mình

Làm lâu đài cát này tan biến

Khiến nó vỡ tan

Trong lúc tôi nhìn vào chiếc mặt nạ đã nức toạt

Và tôi vẫn cần đến cậu

Nhưng dù sao đi nữa, tôi chẳng thể thiếu cậu được

Vẫn luôn cần đến người!

Sau bài đó tôi lại tiếp tục đàn vài Sweet night. Mong họ có một đêm mật ngọt. Tạm biệt mối tình đầu nhé . Kim Taehyung 💜.

30/4/2020.

Chúc mừng ngày giải phóng miền nam, thống nhất đất nước ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip