Nếu một ngày thiếu vắng Thỏ

Thanh Thuỷ thân thể mệt mỏi cùng đôi mắt thâm quằng sau một đêm mất ngủ đang chậm chạp lê từng bước chân vào công ty.

"Trời đất ơi, sao hôm nay nhìn mày chán đời vậy Thuỷ"

Đỗ Hà đang ngồi cạnh Lương Linh lướt điện thoại, chợt nghe tiếng mở cửa cô bỗng ngước lên nhìn rồi giật mình hốt lên.

"Hơ hơ hôm qua em ngủ không được chị ơi. Nay còn phải dậy sớm makeup quay quảng cái nữa"

Thanh Thuỷ nằm trườn trên ghế sofa ở sảnh công ty. Giọng yếu ớt trả lời Đỗ Hà

"Rồi sao tối ngủ không được. Đó giờ chị thấy mày dễ ăn dễ ngủ lắm mà"

"Em nhớ Thỏ, rồi suy nghĩ linh tinh vài thứ rồi ngủ không được luôn"

Thanh Thuỷ cất giọng buồn bã trả lời. Cô nhớ em bé của cô quá đi mất. Ngọc Thỏ phải đi công tác tận một tuần ở nước ngoài, chuyến này đi khá nhiều việc phải làm nên tới giờ đã bốn ngày rồi hai đứa vẫn chưa nói chuyện với nhau thường xuyên. Cùng lắm mỗi tối là vài dòng tin nhắn dặn dò từ chị bé rồi sau đó nàng phải đi ngủ sớm để sáng còn làm việc tiếp. Cô xót cho Ngọc Thảo lắm nên cũng không dám nhắn tin hay gọi điện làm phiền nàng.

Nhưng Thanh Thuỷ nhớ Ngọc Thảo rồi. Hôm nay chỉ mới ngày thứ tư, tức là còn tận ba ngày nữa bé Thỏ của cô mới về.

"Aaaaa trời ơi sao mà khó chịu quá zịii. Huhu nhớ Thỏ quá đi"

"Chị ơi, nhỏ này nó yêu riết bị điên rồi hay sao dạ chị"

Cô khẽ thì thầm vào tai chị người yêu Linhtop của mình. Đỗ Hà hoảng hốt nhìn từng hành động của Thanh Thuỷ mà cảm thấy lo lắng cho đứa em truyền nhân của mình.

Và cứ thế một ngày làm việc đầy mệt nhọc của bé Tít đã trôi qua một cách không mấy suôn sẻ cho lắm. Nào là bị nhắc nhở vì không tập trung vào công việc, hay là đi đứng không nhìn trước ngó sau va phải cạnh bàn làm vỡ tan tành một bình hoa tại set quay. Cả ngày hôm nay cô phải nghe hơn trăm lần câu: "Thuỷ ơi sao nhìn em như ở trên mây zị, đáp xuống chạy job dùm chị nè em ơi" từ chị quản lý.

Lúc này Thanh Thủy đang đứng trước cửa chính căn hộ của hai đứa, tay nhập dãy số quen thuộc chính là ngày cả hai người chính thức yêu nhau, rồi bước vào nhà. Bình thường lúc này Ngọc Thảo sẽ ở nhà nấu sẵn bữa tối và đợi cô về ăn cùng. Căn hộ của hai người lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng rực rỡ của tình yêu chứ không phải là một màn tối đen cô đơn như bây giờ.

Thanh Thuỷ lê thân người mệt mỏi bước vào nhà. Cô cũng chẳng buồn bật đèn mà đi đến sofa thẫn thờ ngồi xuống.

"Thỏ ơi giờ này bên đó chị đang làm gì vậy. Chị có nhớ em không đấy. Hay qua đó gặp nhiều chị gái xinh đẹp khác mà quên em luôn rồi"

Thanh Thuỷ buồn bã thốt lên như thể đang trò chuyện với một ai đó, nhưng đáp lại cô chỉ là một mảng tối đen tĩnh lặng.

Bỗng Thanh Thuỷ bật dậy với lấy điện thoại đang đặt trên bàn. Cô nhớ bé Thỏ của cô rồi, phải gọi ngay cho em bé mới được. Nghĩ xong Thanh Thuỷ vội lướt trong khung chat tìm tên người yêu cô nhưng bất chợt cô khựng lại.

"Không được. Chắc giờ này bên đó đã khuya lắm rồi, mình gọi sẽ làm em bé thức giấc mất!!"

Lúc này Thanh Thuỷ lại rơi và trạng thái thẫn thờ, cô cứ mãi suy nghĩ về một một chuyện "Lỡ như sau này cả hai không thể bên nhau đến hết đời thì cô sẽ sống như thế nào khi không có Ngọc Thảo đây. Cô chỉ mới thiếu vắng hình bóng nàng có ba ngày mà cuộc sống của cô đã đảo lộn liên tục".

Nghĩ đến đây cô lại bắt đầu lo sợ, Ngọc Thảo của cô rất là đẹp, phải, nàng thật sự rất đẹp. Vẻ đẹp của nàng đã thu hút rất nhiều người kể cả nam và nữ. Trước đây khi cả hai vẫn còn trong mối quan hệ đồng nghiệp, cô đã chứng kiến cảnh nhiều doanh nhân thành đạt ngỏ lời yêu đương với nàng. Thanh Thuỷ không hiểu và không biết vì sao giữa nhiều người đàn ông hay những người phụ nữ giàu có và tài giỏi khác, Ngọc Thảo lại đồng ý lời tỏ tình của cô?

"Haizzz mình lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa nữa rồi"

Thanh Thuỷ chợt giật mình sau đống suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cô mệt, đau đầu và rất muốn đi ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được. Phải chăng khi thiếu Ngọc Thảo bên cạnh, Thanh Thuỷ mới trở nên như vậy?

Rượu? Có vẻ nó sẽ giúp cô dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn. Nghĩ là làm, Thanh Thuỷ vội lấy một chai rượu vang và một chiếc ly thuỷ tinh nhỏ. Đứng ở ban công, cô vừa uống vừa ngắm nhìn cả thành phố đang chìm vào bóng đêm. Cảnh đêm thật đẹp với những ánh đèn sáng lung linh nhưng phủ sau những ánh đèn đó là những mảng đêm dày đặc bao trùm một khoảng lặng trên bầu trời. Nhìn thì lung linh rực rỡ nhưng thực chất lại rất đơn độc và u buồn.

Vừa uống vừa ngắm nhìn thành phố đến khi bên trong chai không còn giọt rượu nào nữa, Thanh Thuỷ mới nhận ra mình đã uống quá nhiều rượu rồi.
Cô đã hứa với bé Thỏ của mình là sẽ không uống nhiều rượu nữa lý do là vì sau đợt đăng quang cô đã phải đối mặt với nhiều áp lực và lời chê bai của cộng đồng mạng vì họ cho rằng cô không xứng đáng với danh hiệu Hoa hậu của mình, dẫn đến phải mượn rượu mỗi đêm để vượt qua những thứ tiêu cực đó. Cô lại thất hứa với Ngọc Thảo rồi.

Vừa dứt dòng suy nghĩ, Thanh Thủy loay hoay tìm đường đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, vừa đến phòng cô liền ngã lưng lên giường nằm ngủ. Bất chợt phía cửa chính vang lên tiếng nhập mật mã "Bíp Bíp". Thanh Thuỷ bỗng khựng lại. "Giờ này còn ai đến nhà mình nữa vậy ta. Hay do mình say quá hoá lãng tai:))))". Thanh Thuỷ ngờ ngợ bản thân đã uống quá nhiều nên đâm ra bị lãng tai nghe nhầm. Vì thế cô mặc kệ mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngọc Thảo sao khi mở được cửa căn hộ, nàng lại vất vả xách mớ hành lý của mình vào nhà. Sau khi chuyển hết toàn bộ vào nhà, Ngọc Thảo lúc này mới để ý "Sao nhà mình hôm nay tối thui vậy ta, Thanh Thuỷ vẫn chưa về nhà sao?". Nhìn ngó xung quanh nhà, nhận thấy phía phòng ngủ có ánh đèn, chắc bé Tít của nàng đã về và đi ngủ mất tiêu rồi chứ gì. Hihi vừa chuẩn, nàng sẽ tạo bất ngờ cho em bé.

"Tít ơi Thỏ về với Tít rồi nè"

Kêu mãi nhưng phía phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì là Thanh Thủy sẽ mừng rỡ chạy oà ra chào đón nàng. Ngọc Thảo thắc mắc thường ngày Thanh Thuỷ cũng đâu ngủ say lắm đâu nhờ, nghe tiếng động một xíu thôi là đã tỉnh dậy rồi.

Ngọc Thảo từng bước đi vào phòng ngủ, vừa bước vào đã cảm nhận được mùi rượu nồng nặc vây kín khắp căn phòng, còn Thanh Thuỷ thì đang nằm sấp trên giường, quần áo đi làm vẫn còn nguyên vẹn. Nhìn cảnh tượng này khiến Ngọc Thảo vài giây trước còn là loài động vật ăn cỏ hiền lành bỗng hoá thành thú dữ đang rình săn mồi. Đợi đó, sáng mai Ngọc Thảo sẽ lấy cây búa xử cái con người rượu chè bê bết đó cho biết tay (có dám xử thiệt khum:))))))

-------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, khi mặt trời dần ló dạng, những tia nắng sớm mai cũng bắt đầu chiếu vào căn phòng thông qua những khe trống của khung cửa sổ. Thanh Thủy khẽ cử động thân người, hai tay với lên tủ đầu giường tìm kiếm điện thoại của mình. Lúc này Thanh Thủy mới cảm nhận có một vòng tay đang vòng qua eo cô, ôm rất chặt nha. Thanh Thủy bỗng giật mình nhìn sang vị trí bên cạnh, phát hiện vòng tay đó là của người mà cô đã mong nhớ bốn ngày qua. Thanh Thủy không tin vào mắt mình cứ ngỡ rượu vẫn chưa vơi đi khiến cô sinh ra ảo giác. Cô liền bật dậy, lắc đầu và dụi liên tục vào mắt mình.

"Ưmmm, còn sớm mà sao em không ngủ tiếp đi. Nằm xuống cho chị ôm xíu coi"

Vì cú bật dậy đột ngột của Thanh Thủy đã khiến cho Ngọc Thảo đang ngủ say cũng phải tỉnh giấc mà cất giọng đặc sệt do còn ngái ngủ, nói.

"Ơ bé về khi nào sao không nói em biết, em cứ tưởng mình đang nằm mơ không á. Sao chị về không nói em ra sân bay đón. Về cũng không thèm gọi em dậy mừng chị nữa cơ"

Thanh Thủy sao khi xác nhận mình không có mơ thì vội choàng tay ôm Ngọc Thảo vào lòng. Cô nói một tràn dài toàn những lời than trách chị người yêu mình, vừa nâng giọng trách cũng không quên hôn liên tục lên mặt Ngọc Thỏ. Ngọc Thảo đang ngủ ngon lành mà bị đánh thức đã bực một tí rồi, giờ thêm bị Thanh Thủy trách làm nàng nhớ lại chuyện hôm qua, khiến nàng đã bực nay lại càng thêm bực. Sẵn đang có cục tức trong người, Ngọc Thảo liền tách khỏi cái ôm của Thanh Thủy rồi trùm chăn kín người xoay sang hướng khác ngủ tiếp.

Thanh Thủy đang được ôm và hôn người mình nhung nhớ mấy ngày qua thì bỗng bị nàng đẩy mạnh ra rồi còn trùm chăn kín mít không thèm nhìn mình, cô liền lấy làm lạ.

"Ủa Thỏ sao vậy, sao lại trùm chăn kín mít rồi. Nè xoay sang đây trả lời em nào. Có biết là Tít nhớ Thỏ lắm hemmm"

"Em tránh ra đi, đừng có đụng vào chị, chị ghét những người thất hứa lắm"

"Ơ là sao, sao tự nhiên chị lại vậy rồi nói em biết đi nào. Có phải chuyến công tác có vấn đề gì rồi không?"

"Có gì thì mấy người tự biết đi tui buồn ngủ rồi không muốn nói chuyện với mấy người"

"Em có thất hứa với chị gì đâu. Thui mò, quay sang đây nhìn em đi mà, bé có biết em nhớ bé lắm không hả? Nhớ đến nỗi mấy ngày nay em ăn không ngon, ngủ cũng không sâu giấc, đi làm còn bị la suốt vì tội mất tập trung đó"

Nghe Thanh Thủy nói vậy nàng cũng xót bé Tít của nàng lắm chứ. Đang đi công tác mà nghe Đỗ Hà nhắn tin bảo Thanh Thủy bị thiếu ngủ rồi không chịu ăn uống gì nàng cũng lo lắng chứ. Ngọc Thảo đã phải cố gắng hoàn thành mọi công việc nhanh nhất có thể để bay về với bé con của nàng càng sớm càng tốt. Xót thì xót, thương thì thương nhưng nàng vẫn giận cô lắm vì tội không biết lo cho bản thân, lại còn thất hứa dám lén nàng uống rượu.

"Thế ai là người trước đây hứa với chị sẽ không uống rượu nữa hả?"

Ngọc Thảo vội tung chăn lên, bật dậy, hai mắt rưng rưng nhìn thẳng vào Thanh Thủy, cất giọng nói.

"Ơ em xin lỗi Thỏ mà, ngoan không khóc nữa, nha."

Thấy Ngọc Thảo hai mắt đỏ ửng cả lên, nước mắt thì rơi liên tục, Thanh Thủy hoảng hốt ôm nàng vào lòng dỗ dành. Ngọc Thảo được đà dỗ càng khóc lớn hơn nữa. Khóc vì nàng xót cho cô, khóc vì những lo lắng và cũng khóc vì nàng giận, giận cô vì không biết giữ gìn sức khỏe khi không có nàng bên cạnh.

"Hức hức em uống rượu suốt vậy lỡ em có mệnh hệ gì thì ai sẽ cùng chị xây dựng một tổ ấm, ai sẽ ở bên cạnh chị đến cuối đời hả?"

"Thỏ ngoan em thương. Em xin lỗi vì thất hứa với Thỏ làm Thỏ lo lắng. Em xin thề đây sẽ lần cuối, từ nay về sau nếu em còn dám đụng đến một giọt rượu nào nữa ra đường sẽ bị..."

Chưa kịp nói hết câu, môi Thanh Thủy đã được môi Ngọc Thỏ cản lại không để cô thốt ra những câu thề thốt đáng sợ kia.

"Ngốc, chị chỉ cần em hứa với chị sẽ quý trọng sức khỏe bản thân thôi, chị không cần em thề độc vậy đâu. Chỉ là nếu lần sau em còn tái phạm nữa, chị sẽ đi yêu người khác không thèm yêu đồ đáng ghét nhà em nữa"

"Hì hì em hứa sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để còn sống đến cuối đời với mẹ Tôm nữa"

" Hứ đồ dẻo miệng nhà em. Tui còn chưa xử em vì tội say sỉn bê bết không tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ để tui nửa đêm phải ngồi lau người và thay đồ cho mấy người thoải mái đi ngủ đó"

Ngọc Thỏ nghĩ lại cảnh tượng đêm qua mà tức. Có phải nằm yên một chỗ để nàng lau người cho đâu, cứ huơ tay múa chân tùm lum khiến nàng mất gần cả tiếng đồng hồ mới mặc xong bộ đồ ngủ cho cô. Sạch sẽ thơm tho rồi nàng mới ôm cô ngủ được chứ người toàn mùi rượu thì ai mà ôm cho nỗi.

"Tha lỗi cho em nhá, vì em nhớ bé quá không ngủ được nên mới tính uống 1-2 ly cho dễ ngủ hoy, ai dè uống lố hết chai luôn."

"Nhưng giờ bé đã về rồi với em rồi, em sẽ không còn mất ngủ nữa hì hì"

"Ngốc, thế giờ Tít có để Thỏ ôm Tít đi ngủ tiếp hay không, hôm nay người ta được nghỉ phép ở nhà ngủ bù cho mấy hôm làm việc cật lực để tranh thủ bay về sớm với mấy người đó"

Ngọc Thỏ nhẹ giọng nói. Hôm nay nàng quyết tâm dành cả ngày để ngủ bù, bốn ngày vừa qua nàng đã vất vả cho chuyến công tác rồi.

"Ngủ thui nào, hôm nay em cũng được nghỉ nên mình sẽ cùng nhau ngủ bù nhó. Mẹ lớn của Tôm ngủ ngon nha. Tít yêu mẹ Tôm nhiều lắm lắm lắm"

"Mẹ lớn cũng yêu mẹ nhỏ của Tôm nhiều lắm. Ngủ ngon, cục cưng của chị"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip