#33. Đêm
A/N. Cái này theo đúng từ ngữ chuyên môn gọi là "hít cần giữa đêm". _(:3JL)_
@NorSeimei Đặc biệt tặng chương này cho người... Mong thuyền AtsuAku mãi vững bền. Ụ.Ụ, mong hai đứa ta tiếp tục được trash với nhau nhiều hơn. Láp iu. ♡♡♡
Warning. R-15
=%=%=%=%=%=%=%=%=%=%=%=
Đèn ngủ nhòe màu, mưa nhiễu âm thanh...
Không gian cách biệt nóng cháy, đồng hồ điểm mười hai hồi vang vọng...
-Akutagawa, thoải mái hơn rồi chứ?... -Atsushi luồn tay vào vuốt những sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi còn lẫn cả chất dịch trắng đục bên tai người nọ, khẽ thì thào với hơi thở đứt quãng.
-Nha-Nhanh chút nữa...
Akutagawa nói xong lại thêm phần túm chặt tấm ga trải giường màu sữa trong tay, tiếp tục gồng mình lên chống chọi lại thứ ham muốn trần tục nhất đang đổ tràn trong cậu.
Những lúc như thế, Atsushi sẽ hôn người ấy, từng cái từng cái rơi trên mặt Akutagawa, êm dịu đến lạ. Ánh sáng nhàn nhạt, người ấy bên cạnh đây, nước mắt còn vương trên đôi mắt màu tối, gò má gầy lại hây hẩy ửng lên, phần da bên khóe môi có dấu xước là bằng chứng của những cái chạm môi không-có-chút-dịu-dàng-nào, xương quai xanh lồ lộ, cơ thể mảnh khảnh trắng xanh,... tất cả những điều đó, nhiều điều khác nữa, thật quyến rũ mê người.
Atsushi nhẩm thầm khẳng định của mình ba lần, rất hài lòng mà hôn lên hõm cổ Akutagawa, làm người nọ giật mình, cắn môi nhăn trán một chút, hết sức kiềm nén một thứ gì đó trong lòng, quơ tay lên nắm vội lấy vạt áo sơ mi của Atsushi mà kéo mạnh xuống.
-Thả lỏng một chút đi, Akutagawa... -Cậu vừa nói vừa cầm lấy tay người nọ, hôn vào lòng bàn tay thật dịu dàng nhưng cũng đầy khơi gợi, yêu thương lẫn mời gọi cùng tan vào trong giọng nói.
Akutagawa khó khăn điều chỉnh nhịp thở của mình, Atsushi lúc nhanh lúc chậm rất không dễ đoán, cả cảm giác trên tay nữa, khó chịu quá, chỉ muốn giãy để thoát ra, nhưng vai lại đang bị ấn mạnh vào giường, cơ thể thì...
Atsushi thấy người nọ bỗng co cứng lại, hai chân trần đang run rẩy thêm phần khép chặt vào người cậu, khuôn mặt đẫm nước mắt vùi nơi cổ áo sơ mi Atsushi, gắng gượng đè nén để không bật ra tiếng rên khoái cảm.
-Ngươi trông dễ thương lắm đó... Nè, Akutagawa..
-Ưghhhh... -Người nọ chợt bật ra một tiếng, âm thanh nghẹn ứ lại trong cổ họng đột nhiên được thoát ra khi Atsushi thúc một cái thật sâu. -Dư-Dừng... Đừng nữa... Aghhhh...
Akutagawa tuy giờ chẳng còn gì để che giấu nữa nhưng vẻ mặt xấu hổ này cậu nhất quyết không muốn lộ ra cho Atsushi trông thấy. Cậu lấy hai tay ôm mặt, giấu đi nước mắt, cố lùi về phía sau nhưng càng lùi thì những cú hích càng sâu hơn, tựa xé toạc Akutagawa từ bên trong, tham lam muốn dấn sâu nữa, hơn nữa để rồi tất cả dường như chỉ muốn đem cậu lên giàn hỏa thiêu, đốt cho ra tro bụi.
-Akutagawa... Nhìn ta một chút đi...
-Ưghhh... Không, dừng lại... Đủ r-Aghhhh... -Akutagawa khóc lớn, cơn đau tưởng chừng như bẻ gãy được từng đốt xương sống, cậu quằn quại trên giường, hai cánh tay ban nãy chống lên ngăn cản Atsushi áp sát giờ lại bấu víu lấy, rồi sau đó để lại trên cơ thể người kia những vết cào cấu đỏ hồng thật mạnh bạo và mãnh liệt. Cơ thể Akutagawa, đa phần nhớp nháp vì thứ dịch trắng đục đã thoát ra, tính cả lần vừa rồi này đã là lần thứ ba, cứng ngắc lại, cổ họng có muốn kêu cũng không phát thành tiếng nữa...; về phía Atsushi, sau khi làm người nọ điên đảo trong khoái cảm, cuối cùng cũng tiến vào sâu tận rồi giải thoát.
Akutagawa run rẩy thở, cố sức tống không khí vào phổi, trong khi đó, cả cơ thể vẫn còn giật sau cơn kích tình vừa chấm dứt. Atsushi thu hình ảnh hiếm có đó của Akutagawa đó vào trí nhớ, thân thể này, nước mắt này, biểu cảm gương mặt nửa nài nỉ, nửa sợ hãi ám ảnh khó diễn tả của Akutagawa khi đang nhìn cậu lúc này, thật là một vũ khí giết người.
Ngay sau khi Atsushi dời ra, điều đầu tiên là Akutagawa muốn cho tên chết tiệt đó một đấm thật mạnh, àh không, nên cắt đầu hắn luôn hợp lý hơn. Mặc dù cả người mỏi rã rời, lại chỉ khoác độc cái sơ mi trắng vẫn thường mặc, thêm hàng cúc áo đã cởi hết, áo khoác lẫn quần lại đều ở trên sàn nhà, không phải là không có xấu hổ bất lực, nhưng phần nhiều Akutagawa căm giận. Không đánh thật không phải cậu mà.
Đúng góc nhìn lại gặp ánh mắt giết người của Akutagawa, Atsushi bối rối chỉ biết mỉm cười, rồi lại cúi người khẽ hôn lên mắt, gục đầu vào cổ người nọ. Cảm giác dễ chịu làm Akutagawa lơ mơ một chút, đưa tay lên chạm vào tóc Atsushi, có chút muốn giật, lại cũng có chút muốn vuốt nhẹ, làm Atsushi cảm thấy có phần buồn cười.
-Ngủ một lát đi, Akutagawa... -Atsushi đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen, lại khẽ chạm vào má, đưa người nọ vào sự êm ái khó cưỡng. Mi mắt Akutagawa sau một lúc lâu cũng dần khép lại trong mệt mỏi.
Akutagawa mơ. Nửa mê nửa tỉnh. Trong giấc mơ cậu có đi lang thang lại qua những cảnh tượng sự kiện của ngày hôm qua đầy khó quên, như là hai người họ có nhiệm vụ phục kích một đám người, rồi chẳng biết vì sao cậu lại ngất đi, chắc vì năng lực tê liệt tạm thời của kẻ thù trong lúc sơ suất cậu đã chạm vào, rồi không gian tối dần, lại xoắn vặn, đen một mảng, đến lúc tỉnh dậy chẳng biết sao mình lại ở đây, Atsushi có bên cậu và hai người hình như (lại) cãi nhau gì đó, nhưng sau đó cũng thuận êm ngồi ăn cơm với nhau, rồi không hiểu sao hay vì chuyện gì dẫn đến việc cả hai vật lộn trên giường đến mức mệt mỏi có thể ngất đi như này.
.
.
-Akutagawa-kun, không sao chứ??
-Aah, Boss... Có việc gì lại đích thân xuống tận đây... -Akutagawa chớp mắt thấy mình đang ở Mafia Cảng, lại vừa nghĩ linh tinh rồi, dạo này cậu hay nghĩ về tên đáng ghét nào đó, kẻ liều lĩnh duy nhất dám chen chân một cách cố ý vào cuộc sống của cậu như vậy.
-Không không, thân là một người đứng đầu như ta, ta chỉ đang đi kiểm tra mọi việc liệu có ổn thỏa... -Mori lướt ánh mắt qua một lượt, ngồi hoài trong phòng chán quá vậy mà...
-Tôi có thể làm việc đó thưa Boss, ngài không... -Akutagawa nhanh chóng đáp lời, không quên lùi về phía sau một bước.
-Không phiền đến Akutagawa-kun đâu, Elise-chan cũng muốn hít thở chút không khí trong lành, àh mà, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta... -Cả Mori lẫn Elise đều nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Akutagawa có vẻ ngạc nhiên, vừa nãy có chuyện gì...
-Akutagawa đang mải nghĩ gì đó đến độ quý ngài đáng kính ngài bước vào cũng không nhận ra, nè, đó là chuyện gì vậy??
Elise đột ngột tiến sát, Akutagawa theo thói quen cảnh giác kính cẩn với cấp trên cũng lùi xuống thêm bước nữa, một tay vô thức chạm lên phần sườn trái. Sáng nay, trước khi ra khỏi căn hộ nhỏ bé của một người, mặc dù người ấy cũng cẩn thận hỏi han rồi thay lại băng cho cậu, nhưng chỉ có điều chỗ này không hiểu sao cứ nhói dai dẳng không dứt.
-Aghh... Đauu...
Chẳng biết từ lúc nào, Boss đã đứng sau phía sau Akutagawa, giữ lấy vai đề phòng cậu ngã, mau lẹ chạm vào người cậu, đúng chỗ eo đau nhức.
-Ohh, Akutagawa-kun, có vẻ cậu bị rạn xương sườn đấy. Elise, vạch áo cậu ấy lên xem...
Akutagawa có chút hoảng hốt. Dấu hôn rải khắp người vì bỏ đi vội nên chưa kịp xóa, hơn nữa, rạn xương,... đừng nói là tối qua do mạnh quá...
Mori để ý thấy cậu trai trẻ hết sức giữ chặt lấy vạt áo, đồng thời mặt có thoáng nét đỏ, lại kéo dãn khoảng cách ra xa hơn nữa.
-Cảm-cảm ơn Boss đã quan tâm. Tôi không sao, nếu cần ngài cứ giao nhiệm vụ như thường. Tôi, tôi có thể nhận nhiệm vụ ngay bây giờ.
-Akutagawa-kun lúc nào cũng cố gắng quá sức nhỉ. Thôi, nếu cậu không thích ta sẽ gọi bác sỹ ngầm đến khám cho cậu.
-Ngài không...
-Ta đi nào, Elise. Còn rất nhiều nơi có thể thăm quan đấy...
-Giữ sức khỏe, Akutagawa. -Cô bé tóc vàng quay lại đầu lại, vẫy vẫy tay với cậu rồi đi theo Mori nhanh chóng.
Akutagawa lại trở về với không gian yên tĩnh cùng những bóng đèn nhấp nháy nơi nhà kho. Cậu đến đây để kiểm hàng. Nhưng Boss lại...
Akutagawa bối rối, xấu hổ, lại cũng căm phẫn cùng tức giận. Tên người hổ chết tiệt đó!!!
-Ngươi đếm nốt số hàng cho ta.
Akutagawa quăng tờ báo cáo cho tên đàn em dưới trướng cậu vừa mới đi ngang qua, làm hắn ngạc nhiên hồi lâu mới nhận lấy, kính cẩn vâng lệnh, rồi mới hỏi nhỏ.
-Cậu đi đâu vậy??
-Đi bắt tên người hổ...
Akutagawa chạy đi, đủ nhanh đủ chậm, đi gặp kẻ cậu ghét nhất trên thế gian này. Gặp được rồi đầu tiên phải đá hắn, rồi đánh hắn, để Rashoumon xuyên qua người hắn, rồi cắt lấy cái đầu chết tiệt đó. Hắn dám làm cậu đến mức rạn xương sườn thì cũng quá lắm, phải đánh cho hả mới thôi!!
Akutagawa vừa chạy, vừa nhủ thầm như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip