B. CHƯƠNG 9 - VIÊN NGỌC TINH KHIẾT (2)

Để trở thành viên ngọc sáng nhất phải trải qua quá trình mài dũa không ngừng nghỉ. Sự "mài dũa" ở đây không chỉ đơn thuần là sự học hỏi hay rèn luyện bản thân, mà còn là loại bỏ đi những thói xấu, sự tự mãn, bản tính cố chấp, và những ham muốn không cần thiết, để dần trở về với bản chất tinh khiết và sáng suốt của mình.

Y như rằng vào sáng hôm sau, cái đám lớp 6/4 hùng hổ kéo tới, dẫn đầu là chị đại Ngọc Tú. Nhỏ này nghe đâu là đầu lĩnh của bọn nó, nên dáng vẻ có phần oai phong, đứng nghênh ngang trước cửa mà gọi to tên của Ngọc.

Cả đám con trai lớp tôi thấy vậy nào chịu để yên, đã thế nhỏ Huyền còn mới bô bô kể lại toàn bộ sự tình cho cả lớp nghe. Nhỏ bạn tôi có thể xét vào hàng "những đứa nhiều chuyện nhất lịch sử trường trung học cơ sở số 1", thậm chí nên được đóng khung vào trong cái bảng vinh dự gắn trong phòng truyền thống của trường.

Sau giờ học, trong khi các lớp khác đang rộn ràng tập văn nghệ, thì lớp tôi và lớp 6/4 lại lôi nhau ra ở một góc khuất sau trường, nói rõ thực hư mọi chuyện. Tụi con trai lớp đó cũng hung hăng không kém gì Tú, mặt đứa nào đứa nấy chỉ chực chờ xông vào "ăn thua đủ".

Nhỏ Tú đối diện với Ngọc, nhìn chầm chầm không rời mắt, rồi cất tiếng:

"Giờ lớp mày ăn cắp cả bài múa của lớp tao, mày tính làm sao?"

Ngọc vẫn điềm nhiên như không, dửng dưng đáp:

"Có gì cứ đến tìm giáo viên chủ nhiệm lớp mình. Còn mình thì không có gì để nói."

Nhỏ toan giơ tay lên định đánh, tôi bất ngờ nên đành lấy thân mình che chắn cho Ngọc. Nào ngờ bỗng nhiên có một cánh tay khác thoắt cái đã chộp lấy cánh tay của Ngọc. Theo quán tính hai mắt tôi nhìn theo hướng cánh tay ấy. Thì ra đó là Thắng. Anh hùng quả nhiên xuất hiện đúng lúc!

Nụ cười ranh ma xuất hiện trên môi cậu ấy, kèm theo mùi hương hoa nhài quen thuộc lại phảng phất trước mũi tôi. Cậu ta hất cánh tay của Tú ra, giọng điệu giễu cợt:

"Nè nè có gì từ từ, không nên động tay động chân."

Nói rồi, cậu lại quay sang Ngọc, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai:

"Cậu không sao chứ?"

Cái chất giọng ngọt lịm đó lọt thẳng vào tai tôi. Bất giác tôi cũng đáp lại một cách âm thầm trong tim: "Mình không sao."

"Mình không sao." Ngọc đáp ngắn gọn.

Tú ngẩn người vài giây, có vẻ chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đám con trai lớp 6/4 nhao nhao lên như cái chợ trời, mỗi đứa một ý.

"Đồ ăn cắp!" Một đứa con trai trong lớp bên đó bắt đầu mắng trước.

Thắng có vẻ không vui lắm, cậu ấy cau mày rồi giận dữ quát lớn:

"Thằng nào mới vừa nói! Có ngon thì ra đây đối chất! Núp như vậy có phải hèn nhát không?"

Đứa con trai từ trong đám học sinh bên kia bước ra. Dáng người có phần nhỏ con hơn, và nước da hơi ngăm chút. Nó tự tin nói:

"Hôm bữa tao thấy lớp tụi bây múa bài y chang lớp tao!"

Huyền nghe vậy giận dữ lên tiếng:

"Thấy hồi nào? Rõ ràng lớp tui đều có che chắn kỹ càng. Chỉ có người trong lớp mới được thấy động tác. Bạn ở lớp khác sao biết được mà bảo là giống?"

Nó nghe vậy thì cúi gằm mặt xuống, im lặng gật gù ra vẻ cũng có lý. Tú đứng bên cạnh không kìm chế được, tức giận nói:

"Nó nói giống là giống! Tụi bây sai nên tụi bây phải xin lỗi lớp tao!"

Lúc này, Thắng mới đột ngột lên tiếng:

"À... thì ra là vậy. Thì ra cái người hôm bữa lén lén lút lút là mày à."

Nó nghe vậy như trúng tim đen, bực tức nói:

"Là tao đó? Thì sao? Mày là gì được tao? Có ngon thì nhào vô đánh?"

Đồng loạt tiếng hô vang lên từ những đứa con trai khác:

"Đánh đi! Đánh đi! Đánh đi!"

Đến nước này, Thắng dường như đã mất bình tĩnh. Cậu liền dùng chân vẽ một đường cong ngọt lịm giữa không trung, đá trúng phóc vào cái bụng đang ưỡn ra của thằng kia. Nó ôm bụng rú lên như heo bị chọc tiết, mặt mày nhăn nhó, nom tội nghiệp hết sức. Thế là đám con trai trong lớp 6/4 mới đồng loạt nhào vô một lượt, định bao vây Thắng. Đứa nắm đầu, đứa nắm áo mà hùa nhau đánh cậu túi bụi.

Tất nhiên, đám con trai lớp tôi cũng không chịu thua, lao vào giáp lá cà để yểm trợ Thắng. Cái cảnh tượng ấy loạn xạ chẳng khác gì một nồi lẩu thập cẩm, đủ thứ chân tay vung vẩy. Tôi đứng giữa cái mớ bòng bong ấy, đành bất lực kéo Ngọc và Huyền chạy thục mạng ra khỏi cái chiến trường đó, đồng thời tìm cách báo thầy giám thị.

Cuối cùng, thầy Hít-le đã nhanh chóng có mặt để giải tán đám đông. Về sau, tôi có nghe ngóng từ nhỏ Huyền, được biết trong vụ ẩu đả đó, hầu hết đứa nào tham gia đều bị bắt lên phòng giám thị đứng phạt và lao động công ích trong một tuần. Riêng Thắng và đứa bạn bị cậu tặng cho cú đá kia, mỗi người còn bị hạ thêm một bậc hạnh kiểm.

* * *

Ngày lễ tri ân những "Người lái đò" đã đưa biết bao thế hệ học trò qua sông cuối cùng cũng đến.

Mới sáng sớm tinh mơ, trước cổng trường đã tấp nập tiếng cười đùa. Từng tốp học sinh tụ tập quanh những xe hoa bán rong ngay trước cổng vào. Cũng như mọi năm, những giỏ hoa rực rỡ sắc màu được trưng bày. Nào là hoa hồng đỏ thắm, nào là cẩm tú cầu xanh mướt, tất cả dường như cùng hòa mình vào ngày thu rực rỡ, thể hiện sự trọng đại trong dịp lễ này.

Trong ký ức mờ nhạt của tuổi trẻ, tôi nhớ rõ cái ngày Nhà giáo năm tôi lớp Bốn. Hôm ấy là ngày tràn ngập sắc đỏ của hoa hồng. Nắng hôm đó đẹp, chiếu xuống con đường mòn nhỏ như dẫn lối tôi đến trường. Đêm trước, thay vì thức khuya làm bài tập, tôi lại mò mẫm đến cái ống heo, khẽ khàng cạy lỗ để rút ra vài tờ tiền lẻ. Tất cả số tiền tôi tiết kiệm được trong mấy tháng liền, nghĩ lại thì chẳng đáng là bao. Nhưng khi nhìn mười mấy bông hồng đang khoe sắc, tôi biết rằng thứ tôi nhận được có giá trị hơn nhiều những gì tôi mất.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ ánh mắt trìu mến của nhiều thầy cô khi cầm bông hồng của tôi. Nhưng ánh mắt cô giáo chủ nhiệm thì khác hẳn. Cô ấy chỉ nở nụ cười nhẹ khi nhận nó. Không biết vô tình hay cố ý, tôi để ý thấy cô đã bỏ quên những cây bông hồng trơ trọi dưới chân bàn.

Dù là vậy, tôi vẫn thấy rằng có giáo viên này thì cũng sẽ có giáo viên kia. Nhưng trong trường hợp của tôi, thì giáo viên lại có hình tượng không được mấy tốt đẹp. Những cảm xúc tiêu cực đó biến tôi thành đứa khó gần gũi, cho đến khi gặp được cô Văn.

Nhỏ Huyền kéo tôi đến trường sớm hơn mọi ngày. Hai đứa la cà mấy chỗ ăn vặt một lúc thì ghé vào một gánh hoa. Kể ra lại thấy lạ, bình thường một bông hồng có mỗi năm trăm đồng, vậy mà nay lại bán với giá gấp ba, khiến cho cái mặt nhỏ Huyền sượng hơn cả cái bánh bao chiều để mấy ngày. Nhìn vẻ mặt buồn bã của nó, tôi véo nhẹ vào cái má bánh bao của nó rồi dứt khoát mua đứt hai cây bông, mỗi đứa một cây.

Vừa đặt chân tới lớp, tôi đã thấy nhóm các bạn múa có mặt đầy đủ. Nhỏ Hân bữa nay đảm nhận vai trò hóa trang cho cả lũ rồi, nhìn cái cảnh nó đang quệt quệt cái cọ phấn lên mặt mấy đứa kia trông chuyên nghiệp làm sao. Từ phía cuối lớp, bóng dáng cô Văn xuất hiện trong bộ áo dài đỏ đính đầy họa tiết bông hoa. Nhìn cô, tôi tự nhiên nghĩ ngay đến bông hồng đỏ mà mình đang giấu. Ngại ngùng, tôi đành đưa bông hồng cho Huyền tặng giúp, rồi nhanh chóng tìm một chỗ ngồi ổn định với lớp.

Trong đám con trai lớp 6/1, hình như đứa nào cũng thể hiện sự ga lăng của mình. Nhưng theo tôi, Thắng lại là người thứ hai mà tôi lặng lẽ ghi nhận. Sự ga lăng của cậu ấy có lẽ đến từ một khía cạnh khác, thầm lặng hơn. Cả đám con trai hí hoáy xếp ghế gọn gàng để một lát còn ngồi xem. Bên đám con gái cũng rộn ràng không kém, đứa thì giúp chuẩn bị đạo cụ, đứa thì chỉnh sửa trang phục, rồi lại còn chuyện giúp nhau bới tóc nữa chứ. Loay hoay mãi thì giờ "vàng" cũng đã đến.

Cái buổi sinh hoạt chào cờ vẫn y chang mọi tuần, chỉ khác là thời gian sinh hoạt ngắn hơn, nhường thời lượng còn lại cho những tiết mục dự thi. Học sinh bị bắt tham dự hết lớp nên cả trường chi chít bóng áo trắng lấp đầy hết sân. Giữa sân, nắng đã bắt đầu lên cao, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến ai cũng la ó.

Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu những lời cuối trước khi cuộc thi bắt đầu. Khung cảnh trang nghiêm, gom hết mọi sự tập trung hướng vào thầy. Sân trường im ắng đến mức chỉ còn đọng lại tiếng chim hót. Tóc thầy bạc trắng, đeo cặp kính lão tuột xuống sống mũi, da hiện rõ những đường gân. Thầy nhìn xuống dưới, ánh mắt chậm rãi dừng lại từng gương mặt học trò, rồi khẽ mỉm cười.

"Các em à," - thầy chậm rãi - "người thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người giúp chúng ta biết sống và ước mơ. Hôm nay là ngày đặc biệt để chúng ta gửi những lời cảm ơn chân thành nhất tới thầy cô, những người đã dành cả tuổi trẻ đưa các em đến với bến bờ của kiến thức."

Tiếng vỗ tay không ngớt, từng nhịp rộn ràng khắp không gian, nhưng trong lòng tôi cảm giác bỡ ngỡ, chẳng dễ gì diễn tả bằng lời. Bởi tôi hiểu rằng, chúng tôi đã nhận được một điều quý giá từ thầy cô, một điều mãi mãi in sâu trong ký ức của chúng tôi sau này khi nhớ lại.

Trước khi đăng ký tiết mục, mỗi lớp đại diện ra một bạn để bốc thăm thứ tự biểu diễn văn nghệ. Lớp tôi bốc thăm được thứ tự cuối cùng, nghĩa là sẽ diễn ra vào lúc mà học sinh có thể ra về nếu không muốn ở lại xem. Lớp 6/5 cũng không khấm khá hơn, chỉ cách tiết mục của chúng tôi hai lớp.

Trên sân khấu, các lớp thi nhau trổ tài. Tôi đứng sau cánh gà nhìn ra, bụng cứ đánh lô tô liên hồi. Tới lượt lớp của nhỏ Tú, cái bài nhạc mà chúng tôi vẫn hay nghe mỗi khi tập dượt vang lên. Hàng ngũ lớp ấy sắp xếp chỉnh tề theo hình bông hoa, nhỏ Tú đứng chễm chệ ở vị trí trung tâm. Huyền đứng cạnh tôi thấy vậy bèn chép miệng lẩm bẩm, "Đúng là...", rồi quay sang tôi, mặt nhăn như khỉ ăn gừng. Tôi chỉ biết cười trừ, vỗ vỗ lên vai nhỏ, còn ánh mắt vẫn dõi lên sân khấu. Tiết mục của lớp Tú trông rất đều đặn nhưng có vẻ thiếu đi tự tin, động tác múa đều rất cứng. Tiếng vỗ tay vang lên khi phần biểu diễn của họ kết thúc, đặc biệt từ những nhóm bạn nam bên dưới.

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, mới đó mà đã gần đến tiết mục của lớp 6/1. Tôi bắt đầu lo lắng, đi qua đi lại ở phía sau. Con tim ở lồng ngực dường như đang đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cứ như là hơn cả trăm nhịp trên một phút.

Các bạn học sinh lần lượt xếp hàng đều trên bục. Có ba hàng, từ cao tới thấp, ai lùn thì sẽ đứng hàng dưới cùng, còn cao sẽ đứng hàng trên cùng, tránh việc cao đứng dưới sẽ che hết những người thấp. Tôi nhìn tới nhìn lui, tìm kiếm bóng dáng cậu trai mình thầm thích, vậy mà chẳng thấy cậu ta đâu. Từ phía sau, Huyền kéo tay tôi quay lại với nhóm, thảo luận lần cuối trước khi lên sân khấu.

Phía sau cánh gà, tôi nghe thấy lời bài "Bụi Phấn" thì vội chạy ra xem. Trang phục của lớp 6/5 rất đơn giản, áo trắng cùng với quần tây nếu là nam, còn nữ sẽ mặc áo sơ mi với váy dạng yếm dài qua đầu gối.

Do phần biểu diễn của chúng tôi cận kề, nên tôi chỉ xem họ hát được khúc đầu. Mọi người lắc lư qua lại tạo hình thành sóng, với hàng lẻ thì một hướng, chẵn thì hướng còn lại, đều đều theo nhịp của bài hát.

Tiết mục đơn ca tiếp theo cũng nhanh chóng kết thúc. Hai tay tôi hết nắm chặt rồi lại nghịch váy để giải tỏa cơn căng thẳng. Cả nhóm đi ra giữa sân khấu, đối diện với hàng ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, đầu gối tôi rung lên. Hít một hơi tôi nhìn thẳng, hai mắt lại vô tình nhìn về phía cuối hàng. Thắng ngồi vỗ tay nhiệt tình cho lớp bọn tôi. Cái cảm giác hồi hộp lúc nãy tan đâu mất, chỉ còn lại một chút tự tin để hoàn thành bài thi.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu, nhưng lại cảm thấy mình đã chạm vào cửa sổ, sau này có thể nhìn lại tâm hồn mình qua khung cửa ấy.

Ở giữa sân khấu, Ngọc gảy một điệu rồi vào nhịp bài hát, dáng điệu chậm rãi mà đầy tự tin. Cả nhóm đứng theo đội hình, cùng nhau kết hợp với nhịp điệu tinh tế của khúc nhạc. Khi tiếng đàn vang lên, âm thanh trong trẻo lan tỏa như giọt nước nhiễu xuống mặt hồ phẳng lặng, len lỏi vào từng ngóc ngách không gian, khẽ khàng chạm vào lòng người nghe. Tiếng đàn của Ngọc, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, từng cung bậc thanh âm như đang kể lại câu chuyện xưa của người con gái mong nhớ chàng trai ở phương xa, thời gian cứ qua đi nhưng tình cảm chẳng bao giờ nhạt phai. Theo nhịp đàn, tôi chậm rãi hòa mình vào điệu múa, nhẹ nhàng phất quạt, phối hợp nhịp nhàng với Huyền bên cạnh.

Đôi lúc, tôi thoáng liếc qua Ngọc. Cậu ấy say sưa gảy từng dây đàn, đôi mắt khẽ khép lại, đắm chìm trong âm thanh và giai điệu của chính mình. Cả thế giới dường như tĩnh lặng quanh bóng dáng ấy, như bông hoa dại mọc ven đường, âm thầm nở rộ dưới ánh mặt trời buổi sớm. Ngọc ngồi đó, yên bình và trầm mặc, càng chứng tỏ cậu ấy sinh ra để dành cho những thời khắc quan trọng này.

Khi tiếng đàn dừng lại, giai điệu chuyển đổi, Ngọc hòa vào cùng điệu múa. Từ hôm đó đến tận khi tôi hơn ba mươi, tôi vẫn không nhớ ra dáng vẻ mình múa thế nào, trong đầu chỉ còn mỗi cảnh Ngọc gảy đàn đẹp như tranh vẽ.

Cả sân trường vỡ òa trong những tràng pháo tay kéo dài. Tôi đứng xếp hàng cùng mọi người, cúi chào khán giả, không giấu được nụ cười hài lòng. Quay sang Ngọc, tôi thốt lên:

"Ngọc đàn hay quá!"

Ngọc chỉ khẽ mỉm cười, cúi đầu đáp lại, đôi má ửng đỏ đầy thẹn thùng: "Cảm ơn cậu."

Thầy hiệu trưởng nhìn Ngọc đầy hài lòng. Bỗng tôi có cảm giác thật hãnh diện, được tham gia tiết mục này với bạn ấy là một thành tựu của tôi.

Tiếng tán dương, cổ vũ mãi rồi cũng ngớt, cô giáo chủ trì cuộc thi lên phát biểu rằng kết quả sẽ được công bố vào buổi chào cờ tuần sau. Ngày hội hôm nay bế mạc ở đó.

Sau giờ biểu diễn, cả nhóm chúng tôi kéo nhau ra quán nước mát cách trường vài bước, mỗi đứa đều rạng rỡ, hào hứng bàn luận về tiết mục vừa rồi.

Huyền gọi ngay một chai cô-ca như mọi khi, còn tôi chọn cho mình chai sữa đậu nành. Cái My mỉm cười rạng rỡ, quay sang Ngọc: "Tiết mục của tụi mình thật sự sẽ chẳng hoàn hảo được nếu thiếu cậu."

Ngọc nhẹ nhàng đáp, vẫn với nụ cười điềm đạm ấy: "Mình chỉ cố gắng hết sức thôi mà."

Huyền không ngừng tán dương: "Bà đàn hay ghê, khiêm tốn gì nữa!"

Tôi nhìn Ngọc, rồi cũng gật đầu đồng tình. Thật lòng, từng âm thanh Ngọc đánh lên như được tôi luyện suốt bao năm tháng, tự nhiên mà trọn vẹn đến kỳ lạ.

Câu chuyện không biết thế nào lại chuyển sang phần trình diễn của lớp khác. "Tụi bên lớp Tú nhảy không đều lắm." - Một bạn trong nhóm chúng tôi lên tiếng nhận xét. My liền phụ họa, ngón cái giơ cao tán thành: "Ừ, thấy y chang."

Huyền trề môi, bảo: "Thứ vừa ăn cướp vừa la làng thì chỉ tới đó."

Tôi khẽ cười, xua tay: "Thôi, chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi."

Ngay lập tức, Huyền quay sang chuyển hết sự chú ý vào tôi, ánh mắt đầy mỉa mai: "Sao mà cho qua được, tao còn nghe bảo chủ nhiệm lớp đó quen biết với cô ca sĩ trong Hội đồng giám khảo."

Ngọc dè đặt, ngăn cản Huyền nói bậy: "Thôi đừng quan tâm, thi xong rồi."

Bị chặn mồm, Huyền đổi chủ đề sang các tiết mục hát: "Mà công nhận 6/5 hát hay ghê, tiếc là không có giọng của người ấy rồi."

My cũng xen vào: "Thắng á hả? Nó bị giáo viên cảnh cáo vụ đánh nhau vừa rồi nên không được cho hát á. Tao nghe con Nhi bảo vậy. Mặt nó cũng buồn lắm, trông tội nghiệp. Tại nó cũng trông chờ vào màn trình diễn này mà. Tập luyện ngày đêm với lớp..."

Đôi tai tôi càng lúc càng lảng đi khi nghe điều đó. Tôi ngờ ngợ rằng sao lúc đó lại không thấy cậu ta, thì ra là cậu ấy vì chuyện đánh nhau mà bị liên lụy. Trong lòng tôi bất chợt như bị bao phủ bởi mây đen từ sự tội lỗi. Bản thân tôi chẳng giúp gì được cho cậu ấy, chính vì giúp lớp tôi mà cậu bị phạt như vậy. Cảm giác tồi tệ này đè nén trong lòng, tôi muốn chạy đi tìm gặp Thắng, nói lời xin lỗi cậu cho dù là muộn màng.

Nhỏ Huyền như nhớ ra điều gì đó quan trọng hơn nên nhìn Ngọc rồi tò mò hỏi: "Bà học đàn ở đâu vậy?"

Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Mình học từ mẹ. Mẹ mình dạy thanh nhạc ở Nhạc Viện. Hồi trước thì trong đoàn cải lương, mẹ mình đàn cho người ta hát"

Huyền tròn xoe mắt, ngạc nhiên như vừa phát hiện ra một bí mật lớn lao. Tôi không nhịn được cười, nói đùa:

"Ngọc coi kìa, nhỏ Huyền nó trố mắt không nói nên lời rồi."

Huyền vờ đánh nhẹ vào vai tôi, giọng nghiêm túc: "Mày biết gì mà nói? Nhạc Viện là giỏi lắm đó!"

Tôi cố nhịn cười, hỏi lại: "Làm sao mày biết?"

Huyền khẽ gật đầu như thể hiểu biết lắm: "Có chữ Viện là chắc chắn giỏi rồi! Ngọc hôm nào hát đi, Ngọc mà hát chắc nổi nhất trường"

Tôi phì cười, cảm thấy lý lẽ của Huyền vừa ngây ngô mà cũng thật đáng yêu. Chợt nghĩ biết đâu nhỏ Ngọc sẽ trở thành ngôi sao mới thật.

* * *

Kết quả cuối cùng cũng được công bố, lớp tôi được giải khuyến khích hạng mục múa. Lớp 6/4 giải nhì cùng hạng mục. Về phần hát, lớp 6/5 của Thắng được giải ba. Nhỏ Huyền nghe vậy, cái mặt nó nhăn hơn cả khỉ. Nhỏ Hân thì cứ lẩm bẩm: "Chấm kiểu gì vậy? Tại sao lại là giải khuyến khích." Cả lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ về kết quả cuộc thi.

Thầy tổng phụ trách gọi một lượt tất cả các lớp nhận giải lên sân khấu. Lớp tôi bắt đầu đùn đẩy cho nhau xem ai lên nhận. Bởi do Ngọc bị ốm nên không có mặt ngày hôm nay. Bọn nó ném qua ném lại, cuối cùng tôi đại diện tập thể lên nhận.

Tim tôi lại bắt đầu nhảy Lambada, mồ hôi tuôn ướt cả tay. Vuốt lại mái tóc, tôi đứng vào giữa sân khấu. Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào đôi mắt nhỏ khiến mọi thứ xung quanh mù mờ đi. Tôi chỉ kịp nghe tiếng đếm "Hai, Ba" từ nhiếp ảnh gia thì liền nhoẻn miệng cười.

"Xong rồi à." Tôi nghĩ thầm khi thấy các bạn bắt đầu di chuyển, thầy tổng phụ trách hối thúc mọi người mau xuống sân khấu, nhường chỗ cho hoạt động khác. Như một thói quen, Thắng vỗ vai tôi rồi chạy đuổi lên tranh đi trước. Song cậu ta quay lại giơ ngón cái về phía tôi, cười một nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời.

"Múa đẹp lắm."

Cậu ta nói xong chạy nhanh về lớp để mặc tôi đứng thẫn thờ một lúc. Thắng khen tôi múa đẹp hay là khen cả lớp múa đẹp? Con tim tôi chọn lấy vế đầu của câu, nhưng ý thức lại mặc định là vế thứ hai. Như nhớ ra, tôi nhớ mình chưa kịp nói xin lỗi mà cậu đã chạy đi mất. Sự lạc quan đó có phải là thứ khiến cho cậu trở nên nổi bật trước nhiều người không? Tôi cũng chưa biết, chỉ là thấy tính cách này thật sự là quá tốt bụng đến đáng thương. Xin cậu hãy ích kỷ một lần đi mà!

Bẵng đi một thời gian. Ai mà ngờ được câu nói vu vơ của Huyền ngày đó đã thành hiện thực. Nhỏ Ngọc trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất cả trường. Ảnh chụp hoạt động động văn nghệ "Mừng Ngày Nhà giáo", hết phân nửa số ảnh là Ngọc đánh đàn. Tôi may mắn cũng được xuất hiện chớp nhoáng ở một vài tấm. Nhóm tôi bất ngờ nhận được sự chú ý cũng kéo thêm nhiều lời bàn tán về kết quả cuộc thi.

Có người nói rằng lớp tôi quá xuất sắc nhưng tại sao lại không được giải cao.

Người khác lại cho rằng lớp tôi đàn hết gần một nửa thời gian thì không còn đúng với thể loại thi nữa.

Không quan trọng là được giải gì, bây giờ chỉ là cuộc đua xem ai mới là người giỏi nhất. Khoảng cách giữa Ngọc và tôi càng ngày dài hơn. Tôi đi bộ nhanh, bạn ấy lại chạy bộ đường dài.

Ánh mặt trời chiếu rọi, làm nổi bật gương mặt xinh xắn của Ngọc. Ngược lại hoàng hôn đang dần buông bỏ tôi, chạy trốn đi mất.

Dù có ngưỡng mộ đến đâu, tôi cũng không trở thành Ngọc được và tình cảm của Thắng cũng chẳng thể nào dành cho tôi. Dần dần sự ngưỡng mộ đó như cái cây ngã, chắn đi hết ánh hào quang ít ỏi.

Cảm giác sôi sục đang trào dâng trong lòng là gì đây? Tôi mong đó không phải là cảm giác ghen tị, nhưng tôi thừa biết cảm xúc ấy không thể dối lừa được sự thật là:

Ngọc quá hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip