Con gái đâu cần mạnh mẽ mãi
Bạn đã bao giờ bắt gặp một cô nàng Tomboy có cá tính mạnh, hay một cô gái luôn mỉm cười và chưa một lần rơi nước mắt?..... bạn nghĩ họ thật sự mạnh mẽ như vẻ bề ngoài? Không đâu, bạn nhầm rồi. Con gái đâu phải ai cũng mít ướt, đâu phải ai cũng thể hiện ra bên ngoài, đôi khi họ mỉm cười chỉ để che đi những giọt nước mắt ở trong tim.
.....
Tôi là một cô gái có cá tính, khá mạnh mẽ, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Vì tôi hay cười, bất kể chuyện gì, tôi độc lập, dễ tha thứ, thẳng tính, và có chút ngông cuồng của tuổi 17..... tôi làm những gì tôi thích và luôn bảo vệ quan điểm riêng của mình dù có bị mọi người ghen ghét, trỉ trích. Có lẽ mọi người thấy tôi khá tự tin, kiêu ngạo. Đúng vậy, quả thật tính cách của tôi rất khó chiều, nhưng tôi không muốn chối bỏ con người thật của mình. Tính khí khác thường và sự mạnh mẽ vô hình đó chính là những điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi ai đó hỏi về bản thân tôi.
Tôi không hay khóc, ít nhất thì tôi chưa một lần khóc trước mặt người lạ. Nhưng tôi rất dễ bị tổn thương, tuy nhiên thay vì khóc tôi lại chọn cách mỉm cười, cười như tôi không hề biết được nổi đau. Để rồi khi về nhà, ngâm mình vào trong bồn tắm, bật vòi sen thật lớn, những giọt nước mát lạnh giúp tôi che dấu đi sự yếu đuối và cứ thế tôi mặc cho nước mắt trào ra.
Đừng hiểu nhầm, tôi làm điều đó không phải vì tôi ngại hay thích thể hiện, chỉ là tôi nghĩ nếu khóc trước mặt những người đó, điều tôi nhận được không hẳn sự đồng cảm mà có khi là sự thương hại, đôi khi là sự an ủi giả tạo, thậm chí nụ cười khinh bỉ, vẽ mặt mãn nhãn của những con người ghét tôi. Tôi không muốn như vậy, không phải, nói chính xác hơn là tôi sợ cảm giác như vậy. Tôi ganh tỵ những cô gái vô tư khóc, khóc khi buồn, khóc khi giận dỗi, thậm chí khi vui họ cũng khóc. Tôi từng ước tôi có thể mít ướt, vô lo vô nghĩ và tự tại như thế nhưng nhìn lại bản thân, nhìn lại thế giới và con người xung quanh, tôi lại sợ, một nỗi sợ vô hình.
Nước mắt đâu phải lúc nào cũng tốt, nó khiến con gái trở nên yếu mềm và dựa dẫm. Nước mắt có lẽ phần nào khiến bạn bớt đau nhưng không thể chữa lành nó hoàn toàn, đôi khi những giọt nước mắt lại là những con dao, cứa sâu hơn vào vết thương của bạn. Đáng sợ hơn, những giọt nước mắt đó sẽ khiến người khác mệt mỏi và xem thường, họ sẽ không còn quan tâm vì sao bạn khóc, không còn để ý đến cảm xúc của bạn, nhưng khi bạn nhận ra điều đó có lẽ lúc đó xung quanh bạn chỉ còn lại màu cô đơn.
Tôi chưa bao giờ ghét những cô gái hay khóc, vì những cô gái ấy thường rất mau quên và nỗi đau họ chịu đựng không nhiều, vì nếu nó nhiều thì họ sẽ chẳng bao giờ còn nước mắt mà khóc nữa. Nhưng tôi lại không thích những kẻ mang nước mắt để mua lấy sự thương hại của người khác, tôi thấy điều đó thật nhục nhã, hạ thấp giá trị của bản thân, bán rẽ những giọt nước mắt và tôi sẽ chẳng bao giờ biết được khi nào họ đau thật, khi nào họ diễn kịch để mua lấy sự thương hại, đồng cảm của tôi.
Vì những suy nghĩ như thế nên mỗi lần vấp ngã tôi lại cắn răng chịu đựng, tôi cố gắng mỉm cười trước mặt họ để đêm về trong góc tối lặng lẽ để nước mắt rơi. Có thể ngày mai tôi lại mỉm cười nhưng vết thương ấy mãi là một vết sẹo trong tim chẳng bao giờ lành lại.
Tôi đã nghĩ mình đúng, nhưng khi nhìn lại, tôi thấy mình thật sự rất hèn nhát. Tôi sai. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó nhưng quả thật đôi khi tôi chỉ muốn ôm lấy ai đó và khóc thật to, để có thể hét lên những điều uất ức trong lòng. Tôi sợ phải sống với con người thật của chính mình, nên tôi khoác lên mình một chiếc mặt nạ chú hề, để rồi bây giờ khi tôi tháo nó ra chẳng còn ai tin những giọt nước mắt của tôi là thật. Cũng đúng nhỉ, một đứa con gái mạnh mẽ, một đứa con gái vô tư, một đứa con gái luôn mang lại tiếng cười cho người khác thì ai có thể tin được rằng nó cũng rất ĐAU? Bao nhiêu người biết rằng những kẻ hay cười là những kẻ buồn nhất, những kẻ không thể nói lên nỗi đau của mình là những kẻ đau nhất, họ không thể khóc không thể dựa dẫm vào ai vì họ đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi, họ cũng không còn tin bất kỳ một ai nữa..... Và những kẻ như vậy cũng là những kẻ hèn nhát nhất vì họ sợ họ sẽ lại ĐAU thêm một lần nữa.
.....
Vì tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ nên đôi khi những người khác lại xem tôi như chổ dựa cho bản thân mình. Họ dựa vào tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn,..... họ bảo tôi mang lại cho họ cảm giác tin tưởng. Họ tâm sự với tôi những điều họ phải chịu và những bất công họ phải nhận. Họ gắn cho tôi cái mác bạn thân vì khi họ cần tôi luôn ở đó, vì khi họ khóc tôi luôn là người lau nước mắt, tôi luôn cho họ một bờ vai để dựa vào nên tôi không cho phép mình yếu đuối. Sự yếu đuối của tôi hãy để mình tôi biết. Vì biết đâu tôi có thể đánh mất những điều quan trọng khi yếu mềm.
Tôi đã cứ sống như thế thật lâu. Nhưng nhiều lúc tôi kiệt sức, mệt mỏi và muốn buông tay. Đã không ít lần tôi kêu gào, ước ao có một người ở bên cạnh, một người đưa bàn tay ra đỡ lấy tôi khi tôi trượt ngã đau thế này. Tôi tự hỏi liệu đâu đó trên trái đất này có một người như thế? Có một người mạnh mẽ hơn tôi? Có một người có bờ vai đủ rộng để tôi dựa vào? Sau những đau thương, mệt mỏi giữa bộn bề cuộc sống có ai đó để dựa vào thật là tuyệt. Và tôi sẽ không để họ phải đau khổ, quằn quại như tôi lúc này.
Tôi thích cảm giác được ai đó tin tưởng. Tôi thích nghe người khác kể với mình những câu chuyện về họ nhưng dường như chẳng ai nhận ra tôi chưa bao giờ kể về câu chuyện của mình. Tôi khá bảo thủ, cứng đầu, có chút ngông cuồng nên tôi sẽ làm những gì mình thích mặc cho mọi người khuyên can nên tôi cho rằng nếu những câu chuyện của tôi kể cho họ cũng chỉ mất thời gian, vì họ chưa bao giờ cho tôi những lời khuyên tôi thật sự cần.
Nhiều lúc tôi cảm thấy mình vướng mắc. Tôi cảm giác mình như bị trói chặt bởi một sợi xích mang tên tự trọng và thể diện, nhưng tôi lại không thể tháo nó ra. Sợi xích đó cuốn chặt lấy thân thể, giam cầm và tạo khoảng cách giữa tôi và mọi người. Nhiều lúc tôi muốn ôm lấy cô bạn của mình nhưng lại sợ, tôi sợ bị phản bội. Tôi đã từng bị phản bội, nên giờ đây, tôi không thể gán cho bất cứ ai hai chữ Bạn Thân, vì tôi sợ thân rồi sẽ mất, vì tôi biết cảm giác khi bị người mình tin tưởng nhất quay lưng đau thế nào, thất vọng ra sao. Liệu có bao nhiêu người trên thế giới biết rằng : Chẳng có bất cứ cô gái nào muốn chọn lựa sự mạnh mẽ, chỉ vì họ không còn cách nào khác, chỉ vì đó chính là lựa chọn cuối cùng để họ bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương, những mất mát mà họ đã trải qua.
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua như vậy, tôi gần như đã đánh mất sự ngây thơ của tuổi 17, tôi chững chạc, già dặn hơn so với bạn cùng tuổi. Ít nhất là trong suy nghĩ, tôi cho là vậy. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi, tôi đã may mắn quen một người lạ, một người bạn của bạn tôi. Cậu ấy không nói nhiều, cậu ấy cũng mạnh mẽ giống như tôi, à không cậu ấy giỏi hơn tôi vì những tổn thương mà cậu ấy chịu đựng sâu sắc hơn tôi. Cậu ấy cũng có những sở thích giống tôi và luôn lắng nghe những tâm sự của người khác nên khi gặp cậu ấy tôi cảm thấy mình được thấu hiểu. Và đó là lần đầu tiên tôi trải lòng mình với người lạ.
Thời gian sau đó chúng tôi trở thành bạn, cậu ấy đã khiến tôi hiểu rằng tôi đã từng ngốc nghếch thế nào, chỉ vì tôi luôn nghĩ mình đúng, cho rằng mình mạnh mẽ, cho rằng đôi chân của tôi đủ vững để bước tiếp mà không cần đến ai. Tôi hổ thẹn khi nhìn lại mình của ngày hôm qua. Cũng đúng nhỉ? Tôi cũng là một cô gái, một cô gái bình thường ép buộc bản thân mình mạnh mẽ, một cô gái ngu ngốc và dại dột biết bao nhiêu.
Tôi đã sai khi định nghĩa từ MẠNH MẼ cho bản thân mình. Tôi cũng chỉ là một cô gái, nên chỉ cần mạnh mẽ khi cần thiết. Nếu khóc được hãy khóc, nếu cười được hãy cười thật to. Vì đây là cuộc sống, vì ta hãy còn trẻ, vì tuổi thanh xuân không thể ở lại bên ta mãi mãi. Nên hãy sống, sống cho bản thân mình nhiều hơn một chút, tận hưởng niềm vui nhiều hơn một chút, yêu những người yêu mình và làm những điều mình yêu. Chỉ cần thế thôi là hạnh phúc rồi. Đâu cần phải mạnh mẽ, đâu cần phải làm hài lòng tất cả mọi người vì ta đang sống cuộc sống của chính ta.
Chỉ cần làm những điều mình thích và bình yên,
Chỉ cần làm những điều mình yêu và hạnh phúc,
Thì LÀM CON GÁI THẬT TUYỆT.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip