Chương 10: Những Dấu Hiệu Lạ
Mấy ngày sau cuộc trò chuyện dưới sân thể thao, Khánh An nhận thấy Minh Nhật có chút thay đổi. Mặc dù cậu vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng, cậu lại liếc nhìn cô một cách khác biệt, không phải ánh mắt vô cảm như trước. Cái nhìn ấy có gì đó giống như sự mong đợi, như thể Minh Nhật đang đợi điều gì đó từ cô, dù không nói ra.
Khánh An cũng không biết phải làm gì với những thay đổi nhỏ ấy. Cô chỉ có thể lặng lẽ quan sát từ xa, cảm nhận một khoảng cách đang dần được thu hẹp, nhưng vẫn còn nhiều thứ không thể gọi tên.
Sáng hôm nay, cô bước vào lớp, và như mọi khi, mọi người vẫn đang làm bài tập, trò chuyện rôm rả. Nhưng rồi, ánh mắt cô vô tình lướt qua phía Minh Nhật. Cậu đang ngồi ở bàn cuối cùng, đôi mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn rất tập trung vào bài vở.
Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Khánh An. Cô nhận ra rằng, suốt thời gian qua, mình đã dần trở thành một phần không thể thiếu trong suy nghĩ của cậu. Nhưng liệu có phải cô chỉ tưởng tượng, hay thực sự có một điều gì đó mà Minh Nhật chưa thể thổ lộ?
• "Cậu không sao chứ?" – Lan, bạn cô, hỏi khi thấy Khánh An đang đứng bất động nhìn về phía Minh Nhật.
Khánh An giật mình, vội vàng lắc đầu và cười nhẹ.
• "Không sao. Tôi chỉ đang nghĩ một chút." – Cô đáp, rồi quay lại làm bài.
Nhưng trong lòng Khánh An, câu hỏi vẫn vang vọng: Có phải mình đang trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Minh Nhật?
Buổi chiều hôm ấy, sau khi kết thúc giờ học, Khánh An và Lan cùng nhau rời lớp. Cô biết Minh Nhật vẫn còn ở lại trường để luyện tập cho môn bóng rổ, vì đội bóng có một trận đấu quan trọng vào cuối tuần. Lan đi cùng Khánh An, nhưng đôi mắt cô lại tìm về phía sân thể thao, nơi Minh Nhật vẫn đang luyện tập với đội bóng.
Khánh An đứng từ xa, nhìn Minh Nhật đang thực hiện những pha bóng ném rổ. Cậu di chuyển nhanh, thân hình cao lớn dường như hòa vào bóng tối của buổi chiều muộn. Cô không khỏi bị cuốn hút bởi sự tập trung tuyệt đối của cậu. Những bước chân mạnh mẽ, những cú ném chính xác đến từng centimet. Nhưng, có một điều gì đó không ổn. Dù rất cố gắng, Minh Nhật dường như không thể tập trung hoàn toàn vào buổi luyện tập hôm nay. Cậu nhíu mày, gương mặt đầy sự lo lắng.
Khánh An không dám đến gần, chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Cô muốn hiểu những gì đang khiến Minh Nhật lo âu. Nhưng không thể tiếp cận cậu quá gần. Cô cảm thấy có điều gì đó cản trở, như một bức tường vô hình ngăn cách hai người.
• "Cậu ấy... có vẻ căng thẳng thật." – Lan đứng bên cạnh, cũng nhìn về phía Minh Nhật, cảm nhận được sự khác biệt.
Khánh An gật đầu, lòng nặng trĩu. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra trong tâm trí Minh Nhật, nhưng cô cảm nhận được một nỗi lo lắng lạ lùng mà cậu ấy đang phải gánh chịu. Cô chưa bao giờ thấy cậu có vẻ yếu đuối như vậy.
• "Cậu ấy không nói, nhưng có thể tôi đoán được một phần." – Khánh An nói, mắt vẫn nhìn theo Minh Nhật.
Lan nghiêng đầu, tò mò.
• "Cậu đoán gì?" – Lan hỏi.
Khánh An thở dài, rồi đáp.
• "Cậu ấy đang phải đối mặt với điều gì đó lớn hơn là một trận đấu thể thao. Có thể là áp lực từ bên ngoài, hoặc có những vấn đề mà cậu ấy không muốn chia sẻ."
Lan không nói gì, nhưng ánh mắt cô bỗng trở nên trầm tư. Cô hiểu Khánh An đang nói đến điều gì. Có lẽ, Minh Nhật đang giấu một bí mật gì đó, và chỉ có cậu ấy mới biết. Nhưng chuyện này không dễ dàng để hiểu thấu.
Khi buổi luyện tập kết thúc, Minh Nhật rời sân thể thao mà không nhìn về phía Khánh An. Cô có cảm giác như mọi thứ xung quanh đang đổ dồn vào mình. Dường như, có một cái gì đó giữa hai người mà cả hai đều không thể chạm tới. Khánh An đứng yên, không biết phải làm gì tiếp theo.
Vào buổi tối, khi trời bắt đầu đổ mưa, Khánh An đang ngồi ở phòng học, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa nhẹ nhàng rơi, như những giọt nước mắt mà ai đó đang cố gắng giấu đi.
Điện thoại bỗng réo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Là tin nhắn từ Minh Nhật.
Minh Nhật: "Tôi sẽ không thể tham gia trận đấu cuối tuần. Có thể sẽ cần thời gian để giải quyết một số chuyện riêng tư."
Khánh An nhìn tin nhắn, cảm giác khó chịu lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, đằng sau lời nói ấy, có một điều gì đó lớn hơn mà Minh Nhật không thể chia sẻ ngay lúc này.
Khánh An: "Cậu ổn chứ? Có chuyện gì vậy?"
Cô đợi một lúc, nhưng không có phản hồi. Cả không gian im lặng, như những giọt mưa đang rơi xuống đất. Không có câu trả lời, chỉ có một khoảng lặng kéo dài, khiến Khánh An cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Cô tự hỏi mình, liệu có phải Minh Nhật đang dần xa rời cô, hay chỉ là một thử thách mà cả hai đang phải đối mặt? Liệu cô có thể làm gì để xoa dịu nỗi lo trong lòng cậu? Cô không biết câu trả lời, nhưng cô cảm nhận rằng, dù có thế nào, cô vẫn muốn ở bên cậu, hỗ trợ cậu trong những lúc khó khăn.
Ngày hôm sau, Khánh An quyết định tìm Minh Nhật, dù cậu không trả lời tin nhắn của cô. Cô muốn hỏi cậu trực tiếp về những gì đang xảy ra. Cô không thể đứng yên nhìn cậu ấy mãi giấu kín trong lòng những nỗi đau, những suy nghĩ mà chỉ có mình cậu hiểu.
Khánh An đứng ngoài sân, lòng đầy lo lắng. Cô không biết liệu Minh Nhật có muốn gặp cô, nhưng ít nhất cô cần phải thử. Cô hít một hơi thật sâu và bước đi, quyết tâm làm điều mà cô cho là đúng.
Cô không muốn để bất kỳ ai cảm thấy mình cô đơn trong cuộc sống này, nhất là Minh Nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip