Chương 8: Những Dấu Vết Trong Mưa
Sáng hôm đó, khi ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ qua cửa sổ lớp học, Khánh An cảm thấy một sự háo hức lạ lùng. Hôm nay là ngày hội thể thao của trường – sự kiện mà cả trường mong đợi suốt cả năm. Các lớp thi đấu trong những môn thể thao khác nhau, từ bóng đá, bóng rổ, cho đến điền kinh. Nhưng có lẽ, môn thể thao mà mọi người đều chú ý nhất chính là bóng rổ – nơi mà lớp 11A, với sự tham gia của Minh Nhật, đang chuẩn bị cho trận đấu quyết định.
Khánh An đứng giữa đám đông học sinh, quan sát lớp mình đang chuẩn bị bước ra sân. Mặc dù hôm nay Minh Nhật đã quyết định tham gia, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng. Cậu ấy là người giỏi, nhưng sự lạnh lùng và ít nói khiến cô không thể đoán được tâm trạng của cậu.
• "Cậu có tin chúng ta sẽ thắng không?" – Nam Phong, đội trưởng đội bóng rổ, hỏi Khánh An khi thấy cô đứng gần đó.
Khánh An mỉm cười, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.
• "Tôi tin." – Cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự tự tin.
Dù vậy, trong lòng Khánh An vẫn có một chút gì đó không yên tâm. Cô không biết Minh Nhật sẽ chơi như thế nào, dù cậu rất giỏi. Nhưng không giống những trận đấu trước, hôm nay có một sức ép nào đó mà cô cảm nhận được. Có thể đó là sự kỳ vọng từ những người bạn, hoặc có thể là áp lực từ chính bản thân Minh Nhật.
Cả lớp 11A đều tập trung vào trận đấu, mọi người cổ vũ nhiệt tình và tạo ra không khí náo nhiệt. Khánh An đứng phía bên ngoài sân, trong lòng cảm thấy một sự kỳ vọng lớn lao. Cô chỉ có thể đứng nhìn, cầu mong cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Trận đấu bắt đầu. Minh Nhật đứng ở vị trí quan trọng, chuẩn bị cho những pha bóng quyết định. Cậu di chuyển khéo léo, nhanh nhẹn, nhưng Khánh An có thể thấy rõ sự căng thẳng trong ánh mắt của cậu. Cậu luôn là người ít thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay, có một điều gì đó trong cậu khiến cô cảm nhận được áp lực nặng nề.
Mỗi cú ném rổ, mỗi pha tranh bóng, Minh Nhật đều tỏ ra rất tập trung, nhưng Khánh An không thể không nhận ra cậu có gì đó không giống thường lệ. Cậu không chỉ thi đấu vì chiến thắng, mà còn đang chiến đấu với chính mình. Cô không biết áp lực từ đâu đến, nhưng cô hiểu rằng có những điều mà Minh Nhật chưa bao giờ chia sẻ với ai.
Khi trận đấu gần đến cuối, Minh Nhật có vẻ đã mệt mỏi. Một pha tranh bóng quyết định khiến cậu ngã xuống đất. Cả sân im lặng, mọi người lo lắng nhìn về phía cậu.
• "Minh Nhật!" – Khánh An hét lên, chạy vội về phía cậu.
Cậu đứng dậy, tay ôm lấy đầu gối, hơi thở gấp gáp. Nhưng khi Khánh An đến gần, cậu chỉ mỉm cười một cách mệt mỏi, không nói gì.
• "Tôi không sao." – Cậu nói nhẹ, rồi đứng dậy, bước tiếp vào sân.
Cảm giác lo lắng trong lòng Khánh An càng lúc càng lớn. Cô cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn. Minh Nhật không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng có lẽ áp lực đang dồn nén trong cậu ngày càng lớn.
Trận đấu kết thúc. Lớp 11A đã giành chiến thắng, nhưng Khánh An cảm thấy sự vui mừng không trọn vẹn. Cô chạy vội về phía Minh Nhật, nhưng cậu đã rời khỏi sân trước khi cô kịp đến gần.
• "Minh Nhật!" – Khánh An gọi lớn, nhưng chỉ có tiếng vang vọng trong không gian rộng lớn.
Cô đứng lại một chút, suy nghĩ, rồi quyết định tìm cậu. Không biết vì sao, nhưng cô cảm thấy Minh Nhật không thể rời đi như vậy, không thể cứ để sự căng thẳng đó lấn át cậu.
Khánh An đi nhanh ra ngoài khuôn viên trường, nơi có những dãy cây bàng xanh mướt. Cô biết rằng Minh Nhật luôn thích đi lang thang một mình sau mỗi trận đấu. Không lâu sau, cô tìm thấy cậu, ngồi trên một bậc thềm dưới bóng cây, mặt hướng về phía xa xăm, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó rất xa vời.
Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu. Minh Nhật không quay lại nhìn, nhưng cô biết cậu nhận thấy sự có mặt của cô.
• "Cậu vẫn ổn chứ?" – Cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng.
Minh Nhật không trả lời ngay, nhưng cậu quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Một lúc lâu im lặng trôi qua, rồi cậu cười nhẹ, nụ cười không có vẻ gì là vui vẻ, chỉ là một nụ cười nhẹ, buồn bã.
• "Tôi đã hứa sẽ tham gia... nhưng không nghĩ mình sẽ cảm thấy áp lực đến vậy." – Minh Nhật thở dài, nhìn xa xăm.
Khánh An không biết phải làm gì để xoa dịu cậu. Nhưng cô hiểu rằng Minh Nhật không phải là người thích thể hiện cảm xúc. Cậu ấy muốn giấu tất cả trong lòng, dù có đôi lúc cảm giác đó dâng lên mạnh mẽ.
• "Cậu không cần phải tự tạo áp lực cho mình." – Khánh An nhẹ nhàng nói. "Mọi người không kỳ vọng quá nhiều đâu. Chúng ta thắng không phải vì một người, mà vì tất cả."
Minh Nhật im lặng một lúc, rồi cuối cùng cậu cười, lần này là một nụ cười thật sự.
• "Cảm ơn." – Cậu nói, đôi mắt ánh lên một tia ấm áp.
Cô nhìn cậu, cảm thấy một niềm vui nhẹ trong lòng. Dù không thể giúp cậu giải quyết hết mọi vấn đề, nhưng ít nhất, cô biết rằng cậu đã không còn cô đơn.
Ngày hôm đó, khi Khánh An chuẩn bị rời khỏi trường, trời bất ngờ đổ mưa. Cô không mang ô, và đương nhiên, không có ai nhắc nhở. Cô bước nhanh trên con đường vắng, cố gắng tránh những giọt mưa rơi trên tóc và mặt.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía sau cô. Minh Nhật đứng dưới cây bàng, tay cầm một chiếc ô.
• "Cậu lại không mang ô à?" – Minh Nhật lên tiếng, giọng trầm và có chút hài hước.
Khánh An quay lại, nhìn Minh Nhật. Ánh mắt cậu dịu dàng hơn bao giờ hết, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Cậu đưa chiếc ô cho cô, ánh mắt không lời nhưng đầy sự quan tâm.
• "Lần sau nhớ mang ô." – Minh Nhật nói nhẹ.
Khánh An mỉm cười, nhận chiếc ô và bước cùng cậu dưới mưa.
Trong lòng cô, có một niềm hạnh phúc nho nhỏ. Mưa ngoài kia có thể làm ướt áo, nhưng cô biết rằng mình sẽ không bao giờ cô đơn trong những cơn mưa như vậy nữa.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip