Chiến tranh ở Việt Nam đôi khi có mấy câu chuyện hài lắm!(đã thêm)

Ngày này năm xưa-Đại Tướng Võ Nguyên Giáp được chuyền thông Mỹ  thông báo"qua đời"

Nguồn tin này cho biết một quả[mìn nổ chậm]đã phát nổ khi Tướng Giáp thị sát kho quân sự trần hưng đạo tại Thành Phố Cảng.Không có thẻm chi tiết về vụ việc...........

Và như các bạn đã biết thì Đại Tướng Võ Nguyên Giáp vẫn sống đến tận 2013 ngài hưởng thọ 103 tuổi và thọ hơn mấy tay nhà báo viết ra bài này.

_______________________

Đây là thẻ bài những chú chó nghiệp vụ của Mỹ bị ngạt do tham chiến tại chiến trường Việt Nam trong cuộc chiến tranh Việt Nam,quân đội Mỹ đã đưa trên 5.000 chú chó nghiệp vụ thiện chiến được huấn luyện bài bản,có cấp bậc,quân hàm,lon,sao hẳn hoi để truy lùng,đánh hơi,phát hiện quân giải phóng.

Mỗi chú sẽ có thẻ bài riêng,trên thẻ bài có ghi rõ tên,tuổi,đơn vị từng chú chó,có cả quân số nữa để tiện theo dõi và quản lý,mỗi chú chí nặng trung bình 25kg-30kg chúng có sức khoẻ và độ dẻo dai,cực kỳ thính và một đặc điểm đáng chú ý nữa đó là:Khi chúng đánh hơi được mùi bộ đội ta thì tìm cho bằng được.

Thế nhưng mũi quá thính,đánh hơi quá giỏi cũng chính là tử huyệt của những chiến binh khuyển thiện của Mỹ.

Bởi ở Việt Nam có hai loại thực phẩm là khắc tinh của chúng đó là những loại cây có độ dậy mùi rất cao,tỏa hương nồng nặc đó là:cây riềng và cây lá mơ được trồng rất phổ biến,đâu cũng có sau này trong các bái cáo,quân đội Mỹ tìm thấy các thẻ bài của những chú chó này được ném rải rác khắp thiến trường Việt Nam thế nhưng có trên 4800chú chó mất tích,bốc hơi không dấu vết và không trở về sau những trận đi càn

Còn bộ đội Việt Nam thì truyền miệng với nhau rằng:"đội quân chí nghiệp vụ của Mỹ do mũi đánh hơi quá nhạy nên bị chết ngạt do mùi riềng và mùi lá mơ........-2loại cây trồng quá nhiều tại Việt Nam.







(Mọi người nghĩ mấy con chó nghiệp vụ của Mỹ đã đi về đâu?tui nghĩ nó đang ở trong bụng của mấy chú bộ đội ta:) )

_______________________

Tại sao ở Việt Nam người ta hay đặt tên chó là:ki,ních,mích,lu,don...........?

Thật ra-tập tục đặt tên chó này bắt đầu từ thời kháng chiến trống Mỹ.Nào cùng điểm lại vài cái tên sáng giá và nguồn gốc của chúng:

1.giôn-Lyndon Johnson(lin-đon-don-sơn)là toingr thống thứ36 của Hoa Kỳ,ông này cũng liên tục ra lệnh cho máy bay Mỹ ném bom miền Bắc Việt Nam.

2.ních(mích)-Richard Nixon(rích-chát-ni-xon)tổng thống thứ37 của Hoa Kỳ,sau khi nhận chức,ông này cũng xua quân Mỹ đến Việt Nam-ưng cường can thiệp chiến tranh Việt Nam như người tiền nhiệm,đề ra chiến lược Việt Nam hoá chiến tranh.

3.ki-Henry Kissinger(hen-ry-kin-sinh-giơ)ông này là ngoại trưởng Hoa Kỳ,năm1973 dưới thời tổng thống Richard Nixon.ông này cũng máu chiến không kém-với những quyền hạn trong chức vụ của mình-ông này nhúng tay khá nhiều tới chiến tranh Việt Nam và nhờ những tội trạng với dân tộc Việt Nam này nên cả 3ông người Mỹ đã được xứng tên lên cẩu phong thần khắp Việt Nam từ thời xa xưa kéo dài đến tận ngày nay :))


_______________________

Người dân Việt Nam đã làm ra được bao nhiêu cái nồi nhôm từ B-52 của Mỹ?

Cũng trong tháng12-năm1972,phái đài B-52của Mỹ thi nhau đánh phá miền Bắc Việt Nam

Máy bay B52-là thành tựu khoa học kỹ thuật tối tân,pháo đài bay bất khả xâm phạm,bay đến đâu là bên dưới về thời kỳ đồ đá đến đấy,Việt Nam cũng không phải ngoại lệ.Đã có rất nhiều đồng bào ta đã hi sinh bởi"món quà dân chủ"này của Mỹ.Nhưng với tinh thần thà chết chứ không để mấy nước người Việt Nam còn lại chiến đấu kiên cường với thứ vũ khí tối tân,huỷ diệt Này.

Họ cho tằng đó là nhôm trời,loại diêu cấp,hàng hiếm,chỉ việc khều xuống là làm ra một đống mồi niêu xoong chảo cho cả làng dùng.Nên thi nhau bắn hạ để đúc nhôm.Vậy thì người Việt Nam được bao nhiêu cái nồi nhôm từ"quà"mà nước Mỹ"đem tặng"?

Lấy số liệu của Hoa Kỳ cung cấp cho khách quan,đã có 31 máy bay B52 được công nhận bị bắn rơi tại chỗ.Mỗi máy bay có khối lượng không tải là 83.250kg,gọi tròn là 83tấn.cho rằng 8cục động cơ các cụ ngày xưa không nấu chảy được,và hệ thống điện tử,hoả lực,kiểm soát bay.........không được tính vào..........thì khối lượng nhôm chúng ta thu hoạch được trên trời theo lý thuyết rơi vào khoảng 40tấn.Khấu trừ đi số lượng không thu hoạch khi máy bay bị bắn rơi xuống đất nên bị vương vãi lung tung.Chúng ta sẽ thu về được khoảng 20tấn nhôm trên 1cái máy bay B52.Mỗi cái nồi bánh chưng to chà bá nặng tầm 5kg.Vậy môyj cái máy bay B52 làm được 4.000 cái nồi bánh chưng-31 cái bị rụng là được 124.000 cái còn quy đổi ra vật dụng khác là 6,2triệu cái thìa,3triệu cái lược,2triệu cái bát,600 nghìn cái điếu cày,.......tất cả đều làm từ nhôm hợp kim loại tốt,khai thác tự nhiên ở trên trời.Sau năm 1972 thì người Việt Nam không còn thấy 1 cái mỏ nhôm nào bay le ve trên đầu nữa thật là kỳ lạ.


_______________________

Welcome to hoả lò resort(re-sót),trong thời gian chiến tranh phi công Mỹ khi bị bắt làm tù binh thường gọi vui trại giam hoả lò là hilton(hin-tơn)Hà Nội hay hoả lò resort.

Tại đây,họ đã được chăm sóc với một chế độ đặc biệt thậm chí còn cao hơn so với cán bộ,chiến sĩ Việt Nam.thời đó,phi công Mỹ được hưởng tiêu chuẩn ăn 1,6đồng/ngày trong khi tiêu chuẩn ăn áp dụng cho các cán bộ,chiến sĩ chỉ là 0,68đồng/ngày.

Buổi sáng,họ thường được ăn bánh mỳ với sữa hoặc đường.buổi trưa và chiều,suất ăn của họ à bánh mỳ kẹp trứng rán và một bát thịt hầm với khoai tây hoặc rau các loại.

Trung tá thuỷ quân lục chiến Edison W.Miller(e-đi-sơn-mi-lơ)chia sẻ thời gian sống ở Hilton Hà Nội như sau:

-"tôi không gặp vấn đề gì cả.Tôi biết đất nước các bạn còn nghèo.........Vào một lần,quản giáo Việt Nam nói chuyện với tôi và tôi đã hỏi họ có thể cho thêm rau gia vị vào súp không để món súp thêm hấp dẫn và tôi thấy thật tuyệt khi họ làm như vậy thật,có thể các bạn không tin ngưng chúng tôi thường chơi thể thao với nhau vào các buổi chiều,được thăm khám khi có vấn đề về sức khoẻ và được đón giáng sinh tại đây"_

Việc chăm dóc tốt các tù binh Mỹ luôn nằm trong chính sách nhân đạo của nhà nước Việt Nam,đó cũng là biện pháp ngoại giao mềm dẻo của Đảng.

Hình ảnh:tù binh công Mỹ mới ngày nào còn hung hăng lái máy bay nén bom lẻn đầu nhân dân Việt Nam giờ ra cửa hóng cán bộ đưa đồ ăn_y chang trẻ con hóng mẹ đi chợ về



_______________________

-"báo cáo anh!em là Nguyễn Chí Thanh ạ!"_

Đây là một giai thoại về vị tướng huyền thoại Nguyễn Chí Thanh cõng cấp dưới của mình qua suối.

Nguồn nội dung:An Ninh Thủ Đô

Đại tướng Nguyễn Chí Thanh(tên thật là Nguyễn Vịnh),sinh năm 1914 tại Thừa Thiên Huế.

Ông từng công các ở nhiều lĩnh vực chính trị khác nhau và lĩnh vực nào cũng đều xuất sắc.

Chiến dịch thu đông 1951,Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Nguyễn Chí Thanh đi thực tế tại các đơn vị của đại đoàn 312,đang tấn công địch xuống vùng đồng bằng ven biển.

Đêm hôm ấy,trời tối nhá nhem,gặp một con suối to,nước chảy xiết.mọi người đang chuẩn bị lội qua thì thấy một anh cán bộ chỉ huy cũng đang chuẩn bị vượt suối,trông anh rất oách.

Anh ta quay dang hai bên nghiêng ngó rồi cất giọng hách dịch:-"có cậu nào cõng tớ qua suối tí nhỉ?"

Chưa ai kịp phản ứng gì thì ông Nguyễn Chí Thanh đã xông lên mấy bước,nói gọn ghẽ,dúng điều lệnh quân đội:

-"báo cáo!để em cõng!"_

Thấy có"anh lính cấp dưới"cung phong nhận cõng qua suối nên"phốc"một cái anh cán bộ đã ung dung ngồi chễm chệ trên lưng vị tướng.

Lội được một đoạn,làm ra vẻ quan tâm,anh ta tranh thủ bắt chuyện làm quen với người"lính"đang cõng mình:

-"e......hèm!này,cậu......gì này,thế cậu ở"xê"nào?_(xê là C tức đại đội)

-"dạ.Báo cáo anh,em chẳng ở"xê"nào cả."_

Nghe vậy,anh cán bộ phá lên cười:-"cái cậu này tếu thật!nói đi.cậu ở đâu?"

Giọng ông Nguyễn Chí Thanh nhã nhặn:-"báo cáo anh,em làm ở tổng cục ạ"

Nghe thấy câu"em làm ở tổng cục",anh cán bộ bỗng chột dạ,giọng hơi run,hỏi tiếp:-"cậu..........ấy chết,anh ạ!dạ........thế anh ở tổng cục nào ạ?anh làm bên tham mưu,hậu cần hay bên chính trị?"

Tướng Thanh trả lời:-"dạ,báo cái anh,em bên tổng cục chính trị ạ."

-"dạ thưa........anh ở phòng nào hay là phụ trách phòng nào trên tổng cục ạ?"

-"báo cáo anh,em chẳng ở phòng nào.Em phụ trách cả tổng cục"

Anh cán bộ nghe thấy vậy càng hoảng sợ:-"ấy........dạ.......thưa.........vậy..........thế anh tên là gì ạ?"

-"dạ,báo cáo anh,em là Nguyễn Chí Thanh ạ"

Nghe đến đây anh cán bộ giật bắn người,giọng như lẻn cơn sốt rét:-"thôi chết em rồi!anh tha cho em.Anh cho em xuống ngay ạ!"

Thế rồi anh ta vùng vẫy,giãy giụa rất mạnh.Nhưng lạ thay,anh ta càng vùng vẫy ông Thang cành vít chặt anh ta lại

-"cái cậu này hay nhỉ?.......cứ ngồi yên,tớ cõng cậu qua suối!"

Anh cán bộ nghe thấy càng sợ,van xin:-"anh ơi!anh cho em xuống,anh tha tội cho em ạ"

Giọng vị tướng vẫn nhẹ nhàng:-" ậu này lạ thậy ấy nhỉ!tớ cõng cậu thì có làm sao đâu?ngồi yẻn không cả hai đứa ngã xuống suối thì ướt hết bây giờ"

Khi dang đến bờ bên kia,người anh cán bộ vẫn khô ráo.Anh tụt nhanh xuống rồi khóc:-"em xin anh!em có mắt như mù.Dạ anh tha tội cho em.E.....m,em không biết anh là........."

Ông Nguyễn Chí Thanh vẫn tươi cười:-"cậu đừng băn khoăn gì.Này tớ hỏi cậu chức vụ gì?tiểu đoàn nào?trung đoàn nào?"

-"báo cái thủ trưởng,em là tiểu đoàn trưởng.....thuộc trung đoàn 55 ạ.Anh ơi!xin anh tha tội cho em"

Vị tướng nói với anh giọng thân mật:-"cậu làm dao vậy?đã bảo không nói chuyện ấy nữa mà,thế cậu có tin rằng trong chiến dịch này ta sẽ đạt yêu cầu bộ tổng tư lệnh đề ra không?"

-"chúng ta nhất định sẽ thắng thưa thủ trưởng!"

Tướng Nguyễn Chí Thanh vui vẻ nhoẻn miệng cười võ vai anh cán bộ rồi tiếp tục chuyến đi thực tế của mình.

_______________________

Câu chuyện:trung tá Nông Tùng bị Trung Quốc bắt làm tù binh

Chiều 19/2/1979,1đơn vị của sư đoàn 122 Trung Quốc trên hướng Cai Bằng trong khi càn quét khu vực Hà Quảng đã bắt được 1 người đàn ong trung niên mặc thường phục cao khoảng 1m75,to khoẻ vạm vỡ và giỏi võ,lính Trung Quốc khá vất vả mới khống chế,bắt sống được.

Nhưng ông này lại nói tiếng Trung Quốc rất trôi chảy,nhận mình là người ở Nam Ninh,Quảng Tây.Khi hỏi cung,ông này lại khai là thầy giáo ở Việt Nam.

Tuy nhiên lính Trung Quốc lục soát nhà phát hiện ảnh ông này mặc quân phục chụp cùng với 1lãnh đạo cấp cao của Việt Nam.Lúc này thì thái độ ông ta thay đổi hẳn sang trạng thái cao ngạo,tuyên bố rằng:-"lính Trung Quốc ở đây không đủ thẩm quyền để thẩm vấn mình và yêu cầu gặp lãnh đạo cấp cao hơn"

Tay tiểu đoàn phó Trung Quốc đành chi lính áp giải ông này lên trung đoàn,sau đó là sư đoàn.

Sau nhiều cuộc thẩm vấn,tù nhân này nhận mình là Nông Tùng,từng nhập ngũ năm 19 tuổi và ở 10 năm trong lực lượng đặc công,hiện là trung tá,tham mưu trưởng sư đoàn 346 QĐNDVN(quân đoàn nhân dân Việt Nam).

Điều này khiến cho quân đội Trung Quốc hết sức phấn khởi vì đã tóm được con cá to nhất kể từ ngày đầu chiến dịch.

Ngày 22/2/1979,đài Tân Hoa xã của Trung Quốc tuyên bố đã bắt làm tù binh"trung tá Nông Tùng,tham mưu trưởng sư đoàn 346 Việt Nam"và tin này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi.

Trung tá Nông Tùng tuy bị giam cầm nghiêm ngặt nhưng được đối xử hết sức chu đáo,chế độ ăn uống ngủ nghỉ rất tốt bởi người Trung Quốc hiểu rằng:đây là một con bài chiến lược rất quan trọng cuộc chiến giữa hai nước.

Sau này,khi chiến tranh kết thúc,2 nước tiến dần tới các hiệp định hoà bình và trao trả tù binh của cả 2bên.

Lúc này,tình báo Trung Quốc mới ngã ngửa khi xác định được Nông Tùng đúng chỉ là 1giáo viên tiểu học bình thường.Ảnh mặc quân phục chụp với lãnh đạo là của anh trai ruột ông này.

Ông Nông Tùng này khi bị bắt sợ bị lính Trung Quốc giết nên đã bịa ra chuyện mình là sĩ quan cấp cao và trong quá trình bị hỏi cung đã khai linh tinh loạn xị ngậu,khi lính Trung Quốc hỏi rằng:-"lãnh đạo dư đoàn gồm những ai?tên là gì?quân số binh lính là bao nhiêu?trang bị,khí tài có những gì?"

Ông Nông Tùng này khai rằng:-"sư đoàn trưởng tên Nông Quốc Long,chính uỷ tên là Vương Mị,sư phó tên là Vương Khiết;sư đoàn 346 biên chế 3 trung đoàn bộ binh,6 tiểu đoàn độc lập,2 trung đoàn pháo binh,1 trung đoàn xe tăng,2 trung đoàn cao xạ........."

Hoá ra tất cả những điều trên đều do 1 ông giáo viên tiểu học người Việt Nam này bịa ra.

_______________________

Tại lễ gọi hồn ở một ngôi làng nọ,vong linh một vị liệt sĩ anh hùng quân đội nhập vào cô cháu gái,cười ha hả,mà giọng nói rất to,trầm hùng,lại pha chút khôi hài của người lính quen"ăn go nói lớn"nơi chiến trận.

Anh con trai của người liệt sĩ hỏi:-"con đốt tiền biếu cho bố,bố có nhận được không?"

-"nhận được!"

-"con đốt quần áo biếu cho bố,bố có nhận được không?"

-"nhận được!"

-"con đốt ôtô biếu bố,bố có nhận được không?"

-"ôtô hả,con đốt cả hai lần bố đều nhận được cả!"

Cả gia đình mừng mừng,tủi tủi vì không những được nói chuyện trực tiếp với cha mình mà còn biết bố đã nhận được quà biếu của con cháu nữa.

Đột nhiên người liệt sĩ chuyển sang giọng trang nghiêm:-"nhưng mà các con đã hại bố!"

-"sao lại hại hả bố?"

-"khi nhận được ôtô,khoái chí quá,bố đẩy ra đường chạy thử thì khỏi động mãi mà máy không nổ!hoá ra là không có xăng.Chềnh ềnh ra đường mãi,nên công an giao thông ở âm phủ đến tuýt còi bắt nộp phạt vì"cản trở giao thông"loay hoay và lóng ngóng mãi mà không đánh xe vào rìa đường được,công an lại hỏi:"xin cho kiểm tra bằng lái",bố làm gì có bằng lái và lại phải nộp phạt lần thứ hai chưa hết đâu,khi bọ con gửi ôtô lần thứ hai,bố chán cái vụ ôtô lần trước nên chả thèm đi nhận,thì tháng sau bố lại nhận được một biên bản bắt nộp tiền"phạt phí lưu kho lưu bãi"chả hiểu các con có thực lòng biếu ôtô cho bố không nữa?"

-"chúng con thật lòng mà bố"

-"chiếc ôtô thứ 2 các con mua 700.000 đồng ở hàng mã đúng không?"

-"vâng,sao bố biết tường tận như thế!"

-"thì lúc đó bố đang đứng cạnh đó mà.nếu các con có lòng hiếu thảo,thì hãy mua cho bố chiếc ôtô thật khoản 700 triệu"

-"nhưng bố có cần đi ôtô của trần gian đâu?"

-"thì bố tặng cho các đồng đội của bố trong hộ cựu chiến binh để họ chở nhau đi chơi,có được không?"

Mấy người con gãi đầu gãi tai tỏ ra lúng túng,vị anh hùng liệt sĩ lại cười ha hả và nói:-"ô tô thật sao không biếu chỉ biếu ô tô giấy 700.000 đình thôi,lại còn cứ khấn"bố phù hộ cho con sức khoẻ và thăng chức bố nhé",sao mà các con khôn thế?"

Mấy người con cúi đầu ấp úng.người liệt sĩ lại hỏi tiếp:-"các con may quần áo có đo không?"

-"phải đo đến vài ba lần chứ ạ"

-"thế sao các con mua quần ái đốt cho bố mà chẳng đó gì cả,biết"người âm"gầy hay béo,cao hay thấp mà mua?mặc không vừa thì vứt đi à?"

Mấy người con đang lúng túng thì vị liệt sĩ nói tiếp:-"cớ sao phải mua đồ giấy để đốt đi cho phí,sao không mua đồ thật,rồi đặt lên cúng,bố vẫn chứng nhận được mà,sau đó đem quần áo ấy tặng cho các đồng đội của bố,nói với họ rằng"bố cháu gửi biếu các bác"thì có hơn không?"

-"dạ vâng!chúng con xin làm theo lời bố ạ!"

_______________________

T/g:mọi người có đọc lại không nhỉ do là điện thoại nó bị loạn nên nó nhảy vào nút đăng tải giờ tranh thủ viết nốt chứ mai đi làm công ty rồi không có thời gian

Mọi người bình chọn cho tui ik ít người quá đừng đọc chùa nữa:'(

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lichsu