Chương 5
Tuấn
- Chuẩn bị tinh thần đi! Tháng sau anh cưới đấy! Cô đừng có chạy lung tung làm hoãn đám cưới của anh lần nữa!
- Em biết rồi! Em sẽ chuẩn bị quần áo thật đẹp để dự đám cưới của anh!
Ôn thần
- Em ra cổng đi. Anh đến rồi!
- Đợt em một lát!
Cô sửa soạn rồi đi qua phòng các mẹ.
"Con đi ra ngoài với Hoàng một chút ạ!"
- Ừ! Nhớ về sớm nhé! Bảo Hoàng về ăn cơm luôn!
"Vâng ạ!"
-------------------------
Kim ngỡ ngàng khi vừa bước ra cổng. Anh thanh niên hiếu động với con xe số mọi khi đâu rồi? Có phải anh là người khoác trên mình cả cây hàng hiệu đang tựa vào chiếc Audi X6 trắng sáng kia không? Anh chàng tiến về phía cô.
- Em định nhắn tin cho ai hả cô bé! Không nhận ra anh sao.
Từ từ rời mắt khỏi chiếc điện thoại, cô nhìn kĩ khuôn mặt điển trai đối diện.
"Anh là Trương Minh Hoàng sao?"
- Nó đây!
"Mới trúng xổ số à?"
Anh cười lớn.
- Vâng! Trúng xổ số! Bây giờ thì lên xe được chưa!
Anh mở cửa xe cho cô. Cô lên xe vẫn chưa hết bất ngờ. Anh không ngừng cười khoái chí.
- Em không thể bỏ cái bộ mặt ngu ngốc đấy đi được à! Haha! Thế mới nói em không quan tâm đến anh gì cả.
"Có mà anh không chịu nói cái gì với em thì có!"
- Có mà em không cho anh thời gian để nói ý!
Cô lại phủi tay cho qua chuyện. Anh nhanh tay bắt lấy bàn tay chai sạn của cô. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô. Một sự im lặng lạ thường xuất hiện trong xe. Cô mở to mắt nhìn trân trân về phía trước. Nhiệt độ cơ thể có chút thay đổi. Anh từ từ đưa bàn tay cô đặt lên môi. Mới chạm vào bờ môi của anh cô đã vội rút tay lại, tăng điều hoà. Chỉ một vài giây ngắn ngủi, cô cũng cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của bờ môi anh. Anh mỉm cười, cho CD vào đầu đĩa.
I don't know you, but I need more time
Promise me you'll be mine
Birds are flying over Europe skies,
Tell me please why can't I?
Giai điệu vui tươi cất lên. Giọng hát thật truyền cảm. Cả hai người như được truyền thêm sức sống, sự yêu đời. Lời bài hát như phần nào nói lên nỗi lòng của hai người?!?
Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm thương mại bậc nhất Hà thành. Không cần hỏi ý kiến, anh kéo cô vào một gian hàng hiệu nổi tiếng.
"Em không đủ tiền trả ở đây đâu! Mình đến chỗ khác đi!"
- Im lặng! Ai bắt em trả tiền!
Anh chọn hết váy nọ, áo kia nhưng cô đều không thích. Anh lại kéo cô sang hàng khác. Đi gần hết trung tâm này rồi mà cô vẫn không ưa một bộ váy nào cả. Đến gian hàng cuối cùng, cô bị hút hồn bởi một bộ váy màu vàng chanh thanh khiết. Bộ váy tuy đơn giản nhưng rất quyến rũ. Cô tiến đến thử bộ váy. Nhìn mình trong giương, cô mỉm cười hài lòng.
- Nó rất hợp với em!
Cô mím môi, tủm tỉm, nhìn giá tiền. Thở phào nhẹ nhõm.
"Em có đủ tiền mua chiếc váy này!"
Anh cầm lấy chiếc váy từ tay cô. Cô nhân viên từ quầy thu ngân tiến đến.
- Xin lỗi anh chị! Em vừa kiểm tra kho hàng. Đây là cái váy cuối cùng rồi. Nhưng đã có người đặt trước. Thành thật xin lỗi!
- Ai là người đặt váy? Tôi có thể nói chuyện với người đó không?
- A! Người đặt váy đến rồi đấy ạ!
Một cô gái với vẻ đẹp sắc sảo đang bước đến. Hoàng khẽ liếc nhìn Kim. Anh bắt gặp một nụ cười lạ lẫm trên môi cô.
- Váy của tôi đâu?
- Xin lỗi! - Anh nhẹ giọng.
Cô gái kéo kính xuống ngang mũi, cười khẩy một cái.
- Trái đất tròn! Lâu rồi không gặp anh.
- Đúng là lâu rồi không gặp! Hoài!
Kim bước ra từ sau lưng Hoàng. Vẫn nụ cười ấy trên môi, cô vẫy tay chào cô gái đối diện. Nụ cười trên môi Hoài bị dập tắt. Ánh mắt Hoài có chút kinh ngạc.
- Tiền dạo này dễ kiếm ghê. Ăn mày cũng đi mua hàng hiệu!
Kim vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô dùng kí hiệu nói với Hoàng điều gì đó. Hoàng cười lớn, đưa chiếc váy cho cô nhân viên. Anh nhìn Hoài nói rõ ràng từng chữ một.
- Con chó đang đói nên sủa rất nhiều! - Rồi anh cùng Kim ra khỏi.
Hoài lớn tiếng.
- Anh nói ai là chó!
- À! Ý tôi là nói con chó ở nhà tôi thôi mà. Mẹ tôi gọi điện nói nó đang sủa rất nhiều vì đói. Rất tiếc khi có người giật mình.
Mấy cô bán hàng cũng không nhịn được cười. Hoài xấu hổ mặt mũi tối sầm lại, chạy nhanh ra khỏi cửa hàng.
--------------------------
Hoàng thấy Kim tươi rói, liền hỏi.
- Bây giờ em muốn đi đâu nữa đây!
Kim dừng lại trước một hàng quần áo trẻ con. Cô không rời mắt khỏi bộ váy trắng muốt bên trong tủ kính.
- Em muốn mua cho bọn trẻ hả?
Cô vô thức gật đầu.
"Cũng muộn rồi. Về thôi! Các mẹ bảo anh về anh cơm đấy!"
- Ờ! Về thôi!
--------------------------
Bắt đầu từ hôm nay, Kim quay lại với tiệm bánh. Tinh thần cô đặc biệt phấn chấn. Hôm nay là chủ nhật nên khá đông khách. Thoáng nhìn sang bên kia đường, cô thấy một cô bé chừng 15,16 tuổi đang đứng bán mấy món đồ handmade. Nhưng cô bé không bán được món đồ nào. Nhân lúc vắng khách, cô đi sang chỗ cô bé ấy.
- Chị mua gì ạ? Tất cả đều là đồ em tự làm đấy! Móc khoá, bao điện thoại,...
Kim mỉm cười, giơ quyển sổ lên.
"Thấy em không bán được gì. Chị là chủ tiệm bánh phía đối diện! Em có muốn qua tiệm của chị ngồi không?"
- Ừm... Cảm ơn chị. Nhưng em phải bán hết chỗ này.
"Em có thể bán trong tiệm của chị!"
- Em cảm ơn! Nhưng như thế bất tiện cho chị lắm.
"Không phải lo cô bé! Chị đang cần nhân viên bán hàng. Nếu em làm nhân viên cho chị đổi lại chị sẽ cho em bán trong tiệm bánh. Ok?"
Cô bé suy tính một lúc rồi ra hiệu đồng ý với Kim.
Cô bé tên Phương, 16 tuổi. Trong kì nghỉ hè, cô bé tranh thủ làm một số đồ để kiếm tiền tiêu vặt. Cô bé rất lễ phép và làm việc rất linh hoạt. Cô bé giao tiếp rất tốt. Nhưng là con gái nên cô nói cũng khá nhiều. Kim chỉ biết cười, gật, lắc với những câu chuyện tầm phào của Phương.
Thỉnh thoảng Hoàng cũng qua tiệm bánh. Phương bị tiếng sét ái tình đánh cháy tóc ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng. Cô bé không ngừng hỏi lý lịch của anh. Nhưng những gì Kim biết không thể thoải mãn được tính tò mò của Phương. Đôi lúc thây cử chỉ của Hoàng đối với Kim, Phương cũng nghi ngờ. Cô dò hỏi Kim nhưng không có kết quả. Đến một hôm, Phương quyết định bày tỏ với Hoàng. Và kết quả không khả quan.
- Xin lỗi em! Nhưng anh thích người khác rồi!
- Anh thích chị Kim phải không? - Phương phụng phịu.
Anh chỉ cười và gật đầu.
- Thôi được! Là chị Kim em mới từ bỏ. Không thì anh không thoát khỏi tay em đâu!
--------------------------
Một ngày đầy nắng. Tâm trạng Kim cực kì tốt.
"Hôm nay là một ngày tuyệt vời!"
Phương
- Hôm nay sinh nhật bạn! Em nghỉ buổi sáng chị nhé! Yêu chị :*
- Ừ! Đi chơi vui vẻ nhé! Chiều không đến cũng được. :)
Hôm nay là thứ hai nên cũng vắng khách. Cô mở lại bộ phim cũ ra xem. Cô xem đến cả trăm rồi cũng không chán. Từ bộ phim này đã gieo vào đầu cô một suy nghĩ siêu "nực cười", nếu sau này là con trai, cô muốn là gay. Thật ... haha. Nhưng cứ xem đến đoạn hai nam chính bị chia cách là cô không kìm được nước mắt. Sự đau khổ đến đỉnh điểm. Nó cứ gặm nhấn từ từ con tim nhỏ bé mong manh. Và cô hiểu được cảm giác ấy. Cảm giác ấy rất kinh khủng. Nó có thể giết chết cô... nếu cô không làm lại từ đầu.
Giọng nó vừa lạ vừa quen làm cô giật mình.
- Em lại xem phim đấy à?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip