+ Phần 4


Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
Con gái sớm biết được chuyện này Tô Mộc Nhiễm cũng không có phản ứng gì nhiều. Vốn định nói cho con bé, hôm nay nó biết sớm hơn một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là công tác trấn an, Tô Mộc Nhiễm vẫn phải làm.


Vì vậy tối đó, hai mẹ con ở trong chăn hàn huyên cả tối. Về phần Chu Nguyên. . . từ sớm đã bị Lạc Lạc thấy chướng mắt đuổi về nhà ngủ giường đơn rồi. Cái thứ con gái hãm hại cha. . . Chu Nguyên gối tay nhìn trần nhà, cảm thấy đời người đừng càng thêm đắng cay như thế chứ.


Xuất ngoại hơn nửa tháng, đương nhiên cuối tuần Chu Nguyên phải ở nhà cùng cha mẹ rồi, Tô Mộc Nhiễm cũng không có gì làm, đơn giản đến Chu gia cùng Lạc Lạc. Cả gia đình ở phòng khách xem điện ảnh hết buổi trưa.


Chiều đến team hai đứa năm ba sơ trung phải trở về trường, sau khi Chu Hoàn làm xong bữa trưa cho chúng nó liền đóng gói cả hai đưa đến trường học. Đương Nhiên, tên phàm ăn như Đường Văn Nhuận lại theo thường lệ hãm hại Chu Nguyên móc ra tiền mua đồ ăn vặt. Nhìn Đường Văn Nhuận ăn vặt càng ăn càng gầy Chu Nguyên liền buồn bực, rõ ràng khi bé béo như heo con, sao trưởng thành rồi thì trở thành thể chất gầy gò như mình.


Mà Lạc Lạc hồi nhỏ thì như khỉ, lớn lên lại có thịt hơn một chút. Haiz, đúng là con gái lớn rồi biến hóa 18 lần. . .


Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến trường Chu Nguyên cũng không về ngay, tiện đường ghé vào chợ mua đồ ăn. Thường ngày chúng nó không có ở nhà Dung Thanh và Chu Hoàn sẽ gọi Tô Mộc Nhiễm đến ăn cơm cùng nhau, vì vậy giống như bình thường, về đến nhà Chu Nguyên liền vào bếp.


Chu gia hiện tại là như vậy, Chu Nguyên bận rộn đi làm, Chu Hoàn làm cơm, ý là không muốn nói chính tay Chu Nguyên làm, đương nhiên thỉnh thoảng rảnh rỗi Tô Mộc Nhiễm cũng sẽ đến làm cơm.


Hôm nay hai người đều ở nhà, đương nhiên là hai người làm cơm. Đầu bếp Tô nấu ăn, Chu Nguyên chỉ có thể làm phụ bếp. Cắt thịt rửa rau xong Chu Nguyên liền hết việc. Nhìn Tô Mộc Nhiễm đứng trước bếp mở nắp nồi cầm muỗng chuẩn bị nếm canh, Chu Nguyên cười cong cả mắt.


Nhẹ nhàng đi đến dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, Chu Nguyên duỗi hai tay qua eo nàng, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ ấy vào trong lòng. Cơ thể đối phương cứng đờ, bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau tay Tô Mộc Nhiễm run lên, nước canh trên muỗng liền bị vẩy ra.


Biết là nàng, Tô Mộc Nhiễm cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay trong lòng mình, quở trách một câu, "Đừng quậy."


Chu Nguyên ôm lấy nàng từ phía sau, ôm trọn người phụ nữ thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn nàng rất nhiều vào lòng, đặt cằm lên bờ vai gầy gò của nàng, miễn cưỡng nói, "Em không có quậy."  

Làm gì không hiểu được nàng, Tô Mộc Nhiễm cũng không để ý, đưa muỗng lên thổi thổi, sau đó duỗi ra phía sau, hỏi, "Thử xem mùi vị có hợp không?"


"Cần gì thử a, lần trước cô làm đã ngon rồi." Tuy nói như vậy nhưng Chu Nguyên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, uống một ngụm, "Ừm, vừa ăn, mùi vị rất tuyệt."


"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, tự giác uống hết muỗng canh Chu Nguyên uống không hết, lại đậy nắp nồi, "Canh xong rồi, lát nữa xào rau."


"Ừm." Chu Nguyên bám trên người nàng, dùng cằm chọt chọt bờ vai.


"Em nhanh buông cô ra a, cô còn phải làm cơm." Thấy nàng vẫn không buông, Tô Mộc Nhiễm nói.


"Không muốn." Chu Nguyên siết chặt hai tay bên eo, cọ cọ gò má nàng.


Tô Mộc Nhiễm đưa tay đẩy đẩy cánh tay bên eo mình, sẵng giọng, "Chu Nguyên, đừng náo loạn!" Chu Nguyên chỉ đưa tay ôm nàng thêm chặt không đáp lại.


". . ." Đẩy nàng không chịu đi, còn nói không được, Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ đành mặc nàng. Dù sao, cũng không phải lần đầu tiên nàng làm nũng trước mặt mình.


Giống như cam chịu số phận vừa đi vừa kéo theo Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm nấu canh, làm đồ ăn, Chu Nguyên phía sau tò tò theo nàng như cái bóng. Cũng may người này không quá phận đè hết trọng lượng lên lưng nàng, nếu không Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình nhất định không làm đồ ăn được.


Trở rau trong chảo, Tô Mộc Nhiễm nhìn cánh tay người kia đặt trên tay mình, bất đắc dĩ nói, "Chu Nguyên, em có muốn ăn cơm hay không!"


"Muốn a, không phải em đang làm sao?" Chu Nguyên nắm tay Tô Mộc Nhiễm, giống như khi còn bé lão sư nắm tay mình kèm chữ, nắm chảo xẻng xào rau. Chỉ là động tác có làm cũng như không kia, khiến Tô Mộc Nhiễm thật sự nổi lửa.


Cho dù tính khí có tốt, bị nàng đùa dai như vậy cũng bực mình. Cho nên Tô Mộc Nhiễm bực mình.


Tô Mộc Nhiễm nổi lửa rồi, Chu Nguyên liền thảm, "Chu Nguyên, đi ra ngoài!" Nàng loảng xoảng một cái buông xẻng và chảo, âm thanh nghe lạnh cả người.


Ầy nhưng Chu Nguyên không sợ nàng, nắm tay nàng lại cầm xẻng chảo về, xào xào rau giả vờ ủy khuất nói, "Lão sư dữ quá đi."


". . ." Biết rõ nàng cố ý nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn thu lại nóng nảy vừa rồi, dở khóc dở cười hỏi, "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?" Đứng đây gây trở ngại nãy giờ rồi! Căn bếp lớn như vậy cứ phải dính sau lưng nàng làm khó.


"Nhớ cô." Không phải nghĩ ngợi, Chu Nguyên nói.


". . ." Bàn tay cầm xẻng chợt ngừng động tác mím môi lại bắt đầu đảo khoai tây vài cái thì đậy nắp lại, "Em rảnh rỗi như thế, lát em nấu ăn thế nào?"


"Không chịu." Chu Nguyên bĩu môi, chớp mắt trả lời. Biểu tình này của nàng quả thật moe đến đáng xấu hổ, nếu như bị Ôn Lương thấy chắc chắn sẽ bị nói tuổi nào rồi còn giả đáng yêu đúng là không biết xấu hổ!


Tính trẻ con của nàng lại trỗi dậy, Tô Mộc Nhiễm cũng hết cách, cuối cùng vẫn là chọn cách dỗ dành như bình thường, "Vậy em buông cô ra trước có được không, ra ngoài chờ, lát nữa là có thể ăn cơm."


Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Chu Nguyên nhoẻn miệng cười, miệng dán bên tai Tô Mộc Nhiễm, dùng giọng nói hết sức hồn nhiên nói lời ám muội, "Vậy ăn cơm xong có thể ăn cô không?"


Vợ chồng già nhiều năm như vậy, lời gì chưa từng nghe qua, thế nhưng Tô Mộc Nhiễm vừa nghe một câu như thế, vẫn đỏ mặt, "Đi ra ngoài!" Tô Mộc Nhiễm cắn răng, hoàn toàn là thẹn quá hóa giận.


"Không chịu đâu." Ôm lấy nàng, Chu Nguyên lão thần tại tại* nghiêng đầu nói, "Hơn nữa tối hôm trước, em nói muốn ra ngoài, cô còn siết chặt em, bảo đừng đi nha."
*Ngạn ngữ phương Nam ý chỉ người trưởng thành, bình tĩnh; cũng chỉ người rất thong dong; hoặc dạy bảo ai đó


Nàng ám chỉ cái gì sao Tô Mộc Nhiễm lại không biết, mặt càng đỏ bừng hơn.


Chu Hoàn vào bếp rót nước, xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh nhìn thấy tình cảnh trong bếp, liền ngẩn người. Nhìn Chu Nguyên nói những lời này với Tô Mộc Nhiễm, ông lắc đầu, haiz thanh niên thời nay a. . .


Bưng nước về cho vợ, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Dung Thanh. Xem phim truyền hình đang chiếu trên TV, có chút đăm chiêu ông nói, "Tiểu Nguyên có cần dọn ra ngoài không. . ."


Dung Thanh ở bên cạnh vừa nghe cũng sửng sốt một chút, dọn ra ngoài à? Hôm nay Lạc Lạc cũng biết rồi, sống cùng Mộc Nhiễm cũng sẽ không có nhiều vấn đề nhỉ. Chỉ là. . .  

Phiên ngoại 3: Con gái và này nọ                                                                                                                         Dọn hay không dọn, cũng là một vấn đề

Từ lúc giải quyết chuyện con gái xong, Chu Nguyên vẫn luôn tự hỏi mình việc này. Vốn là định đợi Lạc Lạc thi xong mới nói, như vậy sau khi Lạc Lạc chấp nhận nàng rồi có thể đưa mẹ con hai người về nhà. Bởi vì lúc đó căn nhà trên lầu cha mẹ cho thuê có thể thu hồi, lắp đặt thiết bị xong là trở thành ngôi nhà mới của họ.


Nhưng vấn đề là, hiện tại sớm quá, cho nên dự định của nàng và Tô Mộc Nhiễm hoàn toàn bị đảo lộn. Phòng chưa thu về, dọn đến nhà Tô Mộc Nhiễm thì lại quá xa, chẳng biết làm thế nào cho phải.


Tỷ tỷ lấy chồng xa, quanh năm suốt tháng không có ở nhà. Ca ca lấy công việc làm trọng tâm mặc dù sau khi kết hôn đã chuyển đến chỗ gần nhà, nhưng cũng quanh năm suốt tháng không có đưa bà xã và con về chơi. Cha mẹ có ba đứa con, tính ra người có trách nhiệm ở bên chăm sóc họ cũng chỉ có mỗi mình nàng. . . như thế, muốn có thế giới hai người với Tô Mộc Nhiễm thật đúng là. . .


Dung Thanh không nỡ để con gái đi xa, nhưng Chu Hoàn hiểu được nỗi khổ của con gái. Nàng và Tô Mộc Nhiễm ở bên nhau bao nhiêu năm, thì sống riêng bấy nhiêu năm. Vì vậy nửa tháng sau khi Chu Nguyên phiền não không nguôi, nàng ở trong thư phòng xem tài liệu thì ông kéo nàng ra len lén nói chuyện.


Tóm lại, ngầm bày tỏ con đã lớn rồi dù sao cũng phải dọn ra ngoài, nên đi theo vợ, chỉ là mỗi tối rảnh rỗi thì về ăn cơm hay đưa Mộc Nhiễm về cùng.


Chu Nguyên nghe xong lời cha quả thật không nên quá vui mừng như vậy. Tối đó tiến vào ổ chăn của Tô Mộc Nhiễm thở dài một câu, rốt cuộc được giải phóng rồi. Giọng điệu đó khiến Tô Mộc Nhiễm thật sự dở khóc dở cười, chỉ cố sức đẩy đẩy cánh tay nàng đang ôm bên hông, bất đắc dĩ nói, "Em thì được giải phóng rồi, còn cô lại phải thành bảo mẫu."


Nhà nàng có hai đứa con nít, một nhỏ một lớn. Đứa nhỏ rốt cuộc cũng lớn, nhưng đứa lớn thì nhỏ lại. Haiz, cuộc sống này. . . mỗi ngày hầu hạ hai người, làm mẹ thật lòng không dễ dàng.


Làm gì không hiểu được ý của nàng, Chu Nguyên ôm nàng, cúi đầu cắn xuống vai áo kéo nó ra, khi bờ vai tuyết trắng đã lộ, nàng gặm gặm từng chút, "Không phải là bảo mẫu, là nhũ mẫu." Nàng cắn mảnh da nhẵn nhụi, tay tìm đến nút thắt bên hông áo ngủ, lột trần người trong lòng, hiện ra trước mắt.


Tô Mộc Nhiễm nằm trong lòng nàng, đưa tay vỗ vỗ cánh tay đã duỗi đến bụng mình tác quai tác quái, cắn môi, khắc chế cơn khô nóng đang từ từ dân lên trong người, nhẹ giọng nói, "Chu Nguyên, đừng."  

  Nàng nói đừng, Chu Nguyên cũng không có ngừng. Bàn tay chỉ phủ lên nơi mềm mại của nàng, lòng bàn tay đã chạm đến nụ hoa cương thẳng, khẽ xoa vài cái, "Hôm nay mệt lắm sao?" Trước kia nếu như Tô Mộc Nhiễm mệt mỏi mới có thể khiến nàng dừng lại, lúc khác đều rất chiều theo nàng. Nhưng mà hôm nay, người này vẫn đầy đủ tinh thần không có nửa điểm mệt mỏi nào a.


Vị trí mẫn cảm của cơ thể bị nàng nắm, Tô Mộc Nhiễm cắn môi dưới cơ thể run rẩy, cũng không có trả lời. Đầu ngón tay xoa lên nơi mềm mại đã vểnh rất cao, tay Chu Nguyên đảo qua eo nàng, đi đến phần bụng, nhẹ nhàng đảo người qua, xốc chiếc chăn đi, đưa tay chống hai bên eo Tô Mộc Nhiễm, đặt nàng dưới thân.


"Vậy tiếp tục có được không?" Nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm nằm cuộn tròn người bên dưới thân mình, ánh mắt rõ ràng cất giấu nỗi dịu dàng.


Tô Mộc Nhiễm híp mắt, ổn định lại hơi thở vừa rồi bị nàng khiêu khích lên, mím môi cười khẽ một chút, giơ tay nhẹ vỗ về gương mặt người phía trên, dịu dàng nói, "Ngày mai cô có tiết cả ngày."


Chiếc quần dưới thân đã kéo xuống một nửa. Dưới ngọn đèn nhạt, cơ thể nàng giống như giữa đêm đen trải một vùng tuyết trắng, như là khoác một mảnh voan mỏng hiện ra trong đáy mắt, vén người lên đến tột cùng. Nhìn Tô Mộc Nhiễm như vậy, Chu Nguyên chỉ cảm thấy sống lưng như bén lửa, nóng vô cùng.


Nàng chống người phía trên Tô Mộc Nhiễm, ngẩn ngơ nhìn một hồi, mới giống như thoát hết khí thả lỏng cánh tay, xoay người nằm bên cạnh nàng, "Đúng ha, ngày mai là thứ tư." Nàng nhìn trần nhà, giọng điệu đều là tiếc nuối. Thấy Tô Mộc Nhiễm vui vẻ, cũng quên mất ngày mai nàng lên lớp cả ngày.


Lúc mới bắt đầu mỗi ngày nàng đều quấn quít lấy Tô Mộc Nhiễm, đổi cách thức dằn vặt nàng. Nhưng có một ngày, Chu Nguyên đón Tô Mộc Nhiễm đi ăn trưa, thấy nàng vừa lên xe liền tựa vào cửa sổ nhắm mắt ngủ bù, nghĩ đến chuyện tối đêm trước, nàng liền cảm thấy sau này không nên như vậy nữa. Vì vậy lúc Tô Mộc Nhiễm đầy tiết, hôm trước đó Chu Nguyên sẽ không chạm nàng.


Nhưng mà hôm nay, thật sự rất vui vẻ, đến nỗi nàng muốn làm một vài chuyện với Tô Mộc Nhiễm. . .


Mặc lại áo ngủ bị cởi ra, Tô Mộc Nhiễm xoay người nhẹ nhàng ôm lấy chiếc gối người bên cạnh, "Tối mai tiếp tục có chịu không? Giờ nên đi ngủ." Nàng ôm ái nhân có chút tính khí trẻ con kia, nhẹ giọng dỗ dành.


Cảm nhận được động tác của nàng, Chu Nguyên xoay người, kéo chăn lại đắp cho cả hai. Một tay luồn qua gáy, một tay bọc qua bụng nàng, ôm trọn người vợ dịu dàng vào lòng. Dùng cằm cọ cọ gò má đối phương, "Ngủ đi, ngủ ngon."


Tô Mộc Nhiễm đưa tay vỗ vỗ sống lưng nàng, nhích đầu đến gần ngực nàng, nghe nhịp tim đập từng hồi đầy sức sống, nhắm mắt lại, "Ừm, ngủ ngon.  


Cái gì cũng không làm, chỉ vẻn vẹn ôm chặt người trong lòng, cứ như vậy ôm lấy nhau mà ngủ, Chu Nguyên cảm thấy so với chuyện được cha mẹ đồng ý dọn ra ngoài còn quan trọng hơn.


Từ đó về sau mỗi buổi tối, nàng có thể cùng người phụ nữ trong lòng ôm lấy nhau đi vào giấc ngủ, cứ tiếp tục, tiếp tục như thế.


. . .


Dọn nhà cũng không có gì quan trọng, chỉ bất quá từ đó về sau thư phòng Tô Mộc Nhiễm có hơn một chiếc máy tính, một cái ghế. Một nửa tủ quần áo được dọn ra giành chỗ cho ái nhân của mình. Lạc Lạc được cho hay qua điện thoại, đương nhiên Chu Nguyên chỉ báo cho nó biết một tiếng, cũng không có giải thích nhiều. Vì vậy buổi tối cuối tuần nó về nhà, nhìn kẻ bịp bợm công khai đeo tạp dề xuất hiện trong nhà mình, siết đôi đũa quả thật muốn nghiến răng.


Nàng còn chưa có tha thứ đâu, nhưng mà hay quá, trực tiếp tới ở nhà nàng luôn. Nhìn mẹ ở bên kia đang vui vẻ gắp rau cho mình, Tô Lạc Đồng nắm đũa trong tay phải bị khựng lại, thoát hết khí.


Ăn món mà bản thân yêu nhất, Tô Lạc Đồng cắn đũa, nhìn mẹ đang gắp rau cho Chu Nguyên, do dự mở miệng nói, "Mẹ, kỳ nghỉ quốc khánh con định đi chơi với bạn, mẹ thấy thế nào?"


"Đi nơi nào?" Tô Mộc Nhiễm còn chưa mở miệng, đã bị Chu Nguyên tiếp lời. Thấy nàng hỏi rồi, Tô Mộc Nhiễm cũng buông đũa nhìn về phía con.


"Đến sơn trang ở thành phố lân cận chơi." Giống như xưa, Tô Lạc Đồng vẫn ngoan ngoãn đáp lời.


"Ừm, đi với ai."


"Bạn học, bạn học sơ trung, Đường Văn Nhuận cũng đi, tổng cộng 12 người."


"Ừm, đi bao lâu."


"Ngày 1 xuất phát, ngày 5 về."


"Vậy, có người lớn đi theo không?"


"Không có. . ."


"Vậy." Chu Nguyên hỏi xong quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm, ánh mắt mang theo hỏi ý. Con gái lớn như vậy rồi, chỉ ra ngoài chơi, chắc là không có chuyện gì. Phía Chu Nguyên thì cảm thấy có thể cho đi, chỉ là không biết Tô Mộc Nhiễm nghĩ thế nào.


Tô Mộc Nhiễm thấy cả hai đều đang đợi mình trả lời, cúi đầu suy tư một chút, đáp, "Có thể a. Nói dự tính cho mẹ nghe, ngày mai mẹ chuyển tiền vào thẻ cho con."


Ô, có hy vọng!


Nghe đáp án như thế hai mắt Tô Lạc Đồng lóe sáng, lộ cả hàm răng ngọt ngào kêu, "Cám ơn mẹ!"

Tô Mộc Nhiễm liếc mắt không hài lòng, đưa tay gắp rau cho con gái, "Ăn cơm trước."


Sau khi cơm nước xong, Chu Nguyên rửa chén. Tô Mộc Nhiễm nhìn bóng lưng thon dài của nàng đứng trước bồn rửa, nhẹ nhàng tiến đến, từ phía sau ôm lấy nàng. Nhẹ nhàng kề má lên tấm lưng gầy gò của nàng, khẽ cọ cọ một hồi, Tô Mộc Nhiễm nói, "Chu Nguyên, quốc khánh chúng ta cũng đi chơi được không?"


"Ừm, được." Nàng hiếm khi có lúc đáng yêu như thế, Chu Nguyên nhoẻn miệng cười một chút, dịu dàng đáp lại.


"Đưa thúc thúc và a di đi cùng thế nào?" Tô Mộc Nhiễm dùng trán chạm chạm vào sống lưng nàng, híp mắt cười.


"Có thể a, nhưng mà đi nơi nào. Còn có, khi nào cô mới gọi là cha là mẹ như em." Rửa chén xong, lấy khăn sạch lau tay. Chu Nguyên bất đắc dĩ xoay người, kéo cự li ra nhìn người phụ nữ vừa rồi ôm lấy mình từ phía sau, nói như vậy.


". . ." Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, hai mắt mang theo ý cười, "Dù sao cũng phải để cô làm quen một chút."


"Cô làm quen cũng ba năm rồi đó!" Chu Nguyên bất đắc dĩ, đưa tay sờ sờ mái tóc nàng, cười cưng chiều, "Quên đi, có nơi nào muốn đến hả?"


"Em thì sao, có nơi nào muốn đến không?" Tô Mộc Nhiễm hỏi ngược lại. Nàng nhớ rõ, trước đây Chu Nguyên rất thích đi du lịch. Nhưng mà từ sau chuyện kia nàng cũng không ra ngoài nữa, quanh năm quốc khánh hay ngày nghỉ gì đều ở nhà cùng cha mẹ hoặc là chỉ đến thắng cảnh gần đó, an phận vô cùng.


"Không có a. Chỗ muốn đi đều đã đến rồi. Hơn nữa, có cô bên cạnh em làm gì có nơi nào muốn đi." Nơi nàng muốn đến nhất, chính là trái tim Tô Mộc Nhiễm, nhưng hôm nay nàng đã đến được rồi, còn có chỗ nào đáng giá để nàng đi nữa đâu.


Lời ân ái của nàng, Tô Mộc Nhiễm nghe rất nhiều. Càng nghe lại càng đỏ mặt. Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, liếc mắt trách nàng, "Miệng lưỡi trơn tru. Chúng ta lái xe đến ngoại ô được không?"


"Ừm." Chu Nguyên cúi người, ôm nàng vào lòng, "Cô muốn đi nơi nào, chúng ta đi nơi đó."


Tô Mộc Nhiễm quay về ôm nàng, hai người tư thế thân mật đứng bên cạnh bồn rửa cùng tựa vào nhau.


" Chu Nguyên." Một lúc sau, Tô Mộc Nhiễm lại gọi nàng một tiếng.


"Hửm."


"Lạc Lạc đã lớn rồi." Tô Mộc Nhiễm ôm nàng, giọng điệu có hơi buồn vu vơ.


"Mười năm rồi mà, con bé nên lớn lên."


"Rõ ràng hồi nhỏ còn không cao đến thắt lưng của cô, bây giờ đã cao hơn cô một chút rồi."


"Quả thật năm nay con bé đã cao lên không ít, con gái mà, thời kỳ trưởng thành cao là chuyện bình thường."


"Ừm."


"Con bé lớn rồi, nhưng hình như em không có lớn lên. Cô xem, mười năm rồi mà em cao có chừng này. . . haiz." Chu Nguyên làm bộ làm tịch thở dài một hơi.


Còn đang cảm khái con gái lớn rồi không dính lấy mẹ nháy mắt Tô Mộc Nhiễm bị nàng làm cho không còn tâm trạng nữa, dở khóc dở cười nhìn nàng một cái, lại tựa lên vai nàng lần nữa.


Đúng vậy, mười năm rồi, Chu Nguyên của nàng, một chút cũng chưa từng thay đổi.


Chu Nguyên ôm Tô Mộc Nhiễm, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng nói, "Cô yên tâm, mười năm nữa, em cũng sẽ cao như này, sẽ không trưởng thành." Mười năm nữa, nàng vẫn sẽ là dáng vẻ này, không thay đổi.


Dù mọi người xung quanh từ từ thay đổi, nàng cũng sẽ là dáng vẻ như lần đầu tiên gặp gỡ, ở bên Tô Mộc Nhiễm, thủy chung không dời.


Phòng bếp rộng rãi, bóng hình hai người ôm nhau có vẻ yếu ớt như thế. Lạc Lạc ghé vào cửa, nhìn hai người ôm lấy nhau, bỗng nhiên nhớ đến lão sư ngữ văn từng nói một câu:


Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện tác uyên ương bất tiện tiên.(1)


Nhưng mà Tô Lạc Đồng cảm thấy, dùng câu thơ này hình dung hai người, thật sự có chút, không đủ a. . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #truyện