Chương 45 : Khi Tất Cả Qua Đi

Sáng hôm sau, Kai thức dậy trong ánh nắng mềm như tiếng thở, rót qua khung cửa sổ và vẽ những dải lụa vàng nhạt lên chăn gối. Em không giật mình vì ác mộng, cũng không cần ai lay dậy bằng sự lo lắng. Chỉ đơn giản là mở mắt ra, và thấy thế giới vẫn nhẹ nhàng xoay chuyển – không vì em mà vội vã, cũng chẳng bỏ em lại phía sau.

Em nằm đó, cảm nhận từng tia nắng ấm áp phủ lên người. Cả không gian xung quanh dường như đang dừng lại để em có thể hít thở thật sâu, thật yên bình. Không có những cơn sóng lo âu hay sự bất an, chỉ có sự tĩnh lặng nhẹ nhàng, như một lời an ủi. Em không cần phải chạy đua với thời gian, không phải đối mặt với sự kỳ vọng hay áp lực nào. Đơn giản là em vẫn ở đây, trong khoảnh khắc này, và thế giới vẫn cứ quay, không vội vàng cũng chẳng chậm chạp.

Với đôi mắt còn nặng nề, em không vội đứng dậy. Chỉ cần nằm đó, nhắm mắt lại, và cảm nhận sự tĩnh lặng. Tất cả những gì em cần là một chút thời gian, một chút không gian để cảm nhận sự an yên. Dù đôi khi trong lòng có một chút buồn bã, chút cô đơn lẩn khuất, nhưng em không muốn nhìn nhận nó quá sâu. Hôm nay, em chỉ muốn sống một cách bình yên, và thế là đủ.

Em biết rằng dù thế giới không vì mình mà dừng lại, nhưng em cũng không cần phải lo lắng. Em chỉ cần sống, dẫu cho mọi thứ có thay đổi, vẫn có một điều chắc chắn: thế giới sẽ không bỏ em lại phía sau.

Cảm giác ấy, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như thể cả vũ trụ đang thì thầm với em rằng, em không hề cô đơn. Dù có lúc, những áng mây đen vần vũ trong tâm trí, em vẫn nhận ra rằng mình có thể đứng vững, dù không phải lúc nào cũng biết mình đang đi đâu. Em không cần phải gồng mình lên, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mọi người. Bởi vì, dù có khó khăn hay buồn bã, em biết rằng sẽ luôn có những người sẵn sàng ở bên, ngay cả khi em không thể thấy được họ.

Và như thế, em lại tiếp tục sống, từng bước nhỏ một. Mỗi ngày, dù có trôi qua vội vã hay chậm chạp, vẫn có một sự chắc chắn trong lòng em: em sẽ không bao giờ bị bỏ lại phía sau

Kai rời khỏi giường, chân trần bước trên sàn gỗ mát lạnh. Mỗi bước đi là một nhịp thở mới – không còn nặng nề, nhưng cũng chưa hẳn nhẹ tênh. Chỉ là... đủ để bước tiếp.

Em cảm nhận rõ từng vân gỗ dưới lòng bàn chân, lạnh lẽo nhưng không làm em rùng mình. Dù không có sức mạnh lớn lao để thay đổi mọi thứ ngay lập tức, nhưng em biết mỗi bước đi này vẫn có ý nghĩa. Nó không phải là bước chạy vội vã, cũng không phải là bước lùi lại. Đó chỉ là một nhịp điệu nhẹ nhàng, như thể cơ thể và tâm hồn em đang hòa vào nhau, tìm về một điểm cân bằng.

Khi em bước ra khỏi phòng, ánh sáng bên ngoài đón chào, không có sự thúc giục hay áp lực gì. Mọi thứ vẫn bình yên, như thể không có gì thay đổi, nhưng thật ra, em lại cảm nhận được sự khác biệt. Mỗi bước đi không chỉ là di chuyển từ điểm này sang điểm khác, mà là một hành trình nhỏ, nơi em học cách chấp nhận mình, chấp nhận những ngày vui, những ngày buồn, và cả những ngày mơ hồ như thế này.

Em không cần phải biết tất cả, không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần em bước tiếp, dù là những bước đi nhỏ, những nhịp thở chưa trọn vẹn. Và dẫu cho đôi khi em cảm thấy mệt mỏi, em biết rằng, miễn là em còn đủ sức để tiếp tục, thì mọi thứ sẽ ổn thôi.

Phòng khách vẫn còn vương mùi trà đêm qua, như thể những lời dịu dàng chưa kịp tan vào hư không. Chiếc sofa nơi em từng co mình đọc sách giờ được phủ thêm một tấm khăn mỏng – chắc ai đó đã làm điều ấy khi em ngủ. Một sự quan tâm nhỏ, nhưng lại như một lời nhắn không thành tiếng: "Em được yêu thương, ngay cả khi không nhận ra."

Em dừng lại trước chiếc sofa, ngắm nhìn tấm khăn nhẹ nhàng nằm im lìm, như một cử chỉ ân cần mà em không hề hay biết. Thật khó để diễn tả cảm giác ấy – một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, không phải vì tấm khăn, mà vì tình cảm ẩn giấu đằng sau nó. Một sự chăm sóc, dù nhỏ bé, nhưng đủ để em cảm thấy mình không hề đơn độc.

Em ngồi xuống, khẽ vuốt tấm khăn, rồi tựa lưng vào sofa. Không gian tĩnh lặng, và dường như mỗi hạt bụi trong phòng cũng đang lắng nghe từng suy nghĩ của em. Lời nhắn ấy, dù không trực tiếp, lại vang vọng trong tâm trí em. Thật sự, em không cần phải làm gì đặc biệt để xứng đáng nhận lấy yêu thương. Chỉ cần là chính mình, dù đôi khi không nhận ra, em vẫn được yêu thương.

Cảm giác ấy dịu dàng, như một làn sóng vỗ về trái tim em, khiến em muốn cười, muốn tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Dù thế giới ngoài kia có vội vã, dù em có đôi khi lạc lõng giữa những mảnh ghép cuộc sống, em biết rằng ít nhất, trong không gian này, em không hề đơn độc.

Trong bếp, Yeonjun đã dậy. Anh đứng bên quầy, tay đảo nhẹ trong chảo trứng chiên, tóc buộc hờ bằng dây vải, áo sơ mi rộng phủ ra sau như cánh chim. Anh ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân nhẹ: "Chào buổi sáng, hoa sen nhỏ."

Kai đỏ mặt, khẽ gật đầu. Em kéo ghế ngồi xuống, mắt nhìn tay Yeonjun thoăn thoắt mà lòng khẽ rung lên như dây đàn.

"Ngủ ngon chứ?" Yeonjun hỏi, không quay lại, nhưng chất giọng đầy dịu dàng.

"Ừm," Kai đáp, tay vân vê mép áo. "Em mơ một giấc mơ đẹp."

"Vậy giữ lấy nó. Đừng để ai – kể cả chính mình – khiến em quên mất."

Kai mỉm cười. Có những lời không cần hoa mỹ, nhưng lại neo rất lâu trong tim người nghe. Những lời ấy không cần phải to lớn, không cần phải nặng nề, nhưng lại như một chiếc cầu nối thầm lặng, chạm đến những ngóc ngách sâu thẳm trong tâm hồn, nơi mà đôi khi em không thể tự nhìn thấy. Đó là những lời khiến em nhận ra rằng, dù có thế nào đi nữa, em vẫn có thể nắm giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ cho riêng mình, không phải ai cũng có thể lấy đi.

Em nhìn Yeonjun, đôi mắt lấp lánh dưới ánh sáng buổi sáng, rồi lại quay sang chảo trứng đang dần hoàn thành. Mùi thơm nhẹ nhàng của món ăn buổi sáng lan tỏa trong không gian, nhưng trái tim em lại ấm áp bởi những lời anh nói. Những điều giản đơn, nhưng lại đủ để làm một ngày mới trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết

Bữa sáng hôm ấy có bánh mì nướng, trứng lòng đào và một ít trái cây cắt nhỏ. Không nhiều, không cầu kỳ – nhưng được bày biện như thể ai đó đang chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ cho lòng nhẹ tênh. Soobin xuất hiện sau cùng, tóc vẫn còn ướt, tay cầm chiếc khăn lau đầu. Anh ngồi xuống bên Kai, không nói gì, chỉ đưa cho em một ly nước cam.

"Cảm ơn anh," Kai nói nhỏ, mắt nhìn lớp bọt li ti bên miệng ly.

"Không có gì," Soobin đáp, "chỉ là... anh nghĩ em cần thêm chút vitamin hạnh phúc."

Tiếng cười bật ra từ cổ họng Kai – nhẹ, trong và ngọt như ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Cả bàn ăn cùng cười theo, không vì điều gì to tát, chỉ vì một khoảnh khắc cùng nhau như thế đã đủ để lòng ấm lại.

Kai nhìn vào ly nước cam, lòng chợt dâng lên một cảm giác bình yên. Những khoảnh khắc giản dị, không cần gì lớn lao, nhưng lại khiến em nhận ra rằng hạnh phúc có thể là những điều rất nhỏ – một ly nước cam, một nụ cười, một sự quan tâm không lời. Và khi những điều ấy được chia sẻ, nó trở thành một phần của tâm hồn, để dù có những ngày bão táp, vẫn có thể tìm thấy một bến bờ bình lặng để quay về.

Em mỉm cười nhìn Soobin, rồi nhìn những người còn lại. Trong ánh mắt của họ, em nhận ra một điều rõ ràng: không cần phải tìm kiếm đâu xa, em đã có tất cả những gì cần để cảm thấy an yên. Và có lẽ, đó chính là hạnh phúc đích thực.

Sau bữa sáng, Taehyun kéo Kai ra ban công. Không khí ngoài đó thơm mùi lá cây mới tưới và nắng sớm còn đọng sương.

"Em... vẫn ổn chứ?" Taehyun hỏi, không nhìn trực diện, nhưng giọng nói cẩn trọng như đang bước qua những mảnh gương vỡ.

Kai gật đầu. "Em không biết mình có hẳn là ổn chưa... nhưng em nghĩ, em đang đi đúng hướng."

Taehyun mỉm cười, mắt vẫn nhìn xa xăm. "Vậy là đủ."

Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng và những tia nắng đầu ngày xuyên qua tán lá. Kai cảm nhận sự ấm áp của ánh sáng, nhưng cũng cảm nhận được sự vững chãi trong lời nói của Taehyun – không có gì phải vội vàng, không có gì phải sợ hãi. Chỉ cần biết rằng mình đang tiến về phía trước, dù bước đi có nhẹ nhàng hay lặng lẽ, cũng đã đủ.

Kai không nói gì thêm, chỉ đứng im, nhìn xa xăm như Taehyun, lòng tựa hồ nhẹ đi một chút. Dẫu cho còn rất nhiều điều chưa thể giải quyết, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, em biết rằng mình không phải đối mặt với tất cả một mình. Và điều đó, dù có nhỏ bé thế nào, cũng đủ để khiến lòng em cảm thấy an yên.

Một lúc sau, khi Kai quay vào phòng, em thấy Beomgyu đang ngồi trên thảm, tay gảy thử vài hợp âm trên cây đàn guitar cũ. Thấy em bước vào, anh vẫy tay, giọng hồ hởi:

"Đến đúng lúc quá. Em hát thử bản mới anh viết không?"

Kai nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên đôi chút. "Nếu em quên lời thì sao?"

Beomgyu nháy mắt: "Anh sẽ hát cùng em. Như lúc trước."

Kai ngồi xuống cạnh anh, tay khẽ chạm vào dây đàn như chạm vào một phần ký ức dịu dàng. Khi giọng hát cất lên – vẫn còn run, nhưng đầy cảm xúc – căn phòng như lắng lại, để từng thanh âm được vang lên rõ ràng. Không chỉ là âm nhạc, mà là lời thú nhận, là chữa lành, là trái tim đang dần được khâu lại bằng những sợi chỉ âm thanh dịu nhẹ.

Ca khúc kết thúc, không ai vỗ tay, không ai nói gì – chỉ là một cái nhìn, một nụ cười, và một cái gật đầu như thể ai đó vừa chứng kiến điều gì rất thật.

Kai ngồi yên, tay vẫn giữ nhẹ trên cây đàn, hơi thở đều đặn, như thể chưa muốn rời khỏi không gian này. Bản nhạc đã kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn văng vẳng trong tâm trí em, vẫn như những vết thương chưa lành, nhưng cũng như một lời hứa rằng, dù có đi qua bao nhiêu giông bão, sẽ có những lúc trái tim ta tìm thấy sự bình yên qua từng nốt nhạc, qua từng lời ca.

Beomgyu không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn Kai, trong ánh mắt của anh là sự hiểu biết, sự cảm thông sâu sắc mà không cần phải lên tiếng. Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ cần nhìn nhau như thế, là đủ để cảm nhận được tất cả những gì không thể diễn tả thành lời.

Chiều hôm đó, Kai lại ra ngoài. Nhưng lần này, không phải để tránh né điều gì, cũng không phải chạy trốn cảm giác bức bối hay cô đơn trong lòng. Em bước ra khỏi căn phòng quen thuộc, nhẹ nhàng, nhưng không phải là sự nhẹ nhõm mà là một quyết định im lặng. Em đến hiệu sách cũ nơi đầu phố – nơi có ông chủ già luôn nhớ em thích sách ảnh về vũ trụ. Những kệ sách thấp thoáng những trang sách đã cũ, nhưng lại toát lên vẻ quen thuộc, yên tĩnh. Không có âm thanh ồn ào, chỉ có tiếng lật trang sách nhẹ nhàng như thể thời gian cũng muốn chậm lại.

Em đứng rất lâu giữa hai kệ sách, tay lướt qua từng gáy sách như thể đang tìm lại những phần ký ức bị lãng quên. Mỗi cuốn sách giống như một khoảnh khắc, một cảm giác đã từng trôi qua mà giờ em chỉ có thể tìm lại trong những lời viết này. Có lẽ, mỗi cuốn sách chính là một vũ trụ thu nhỏ, và em là người lạc lối trong đó.

Ánh mắt em dừng lại ở một cuốn sách nhỏ. Bìa đã cũ, màu sắc nhạt đi theo năm tháng, nhưng khi lật trang đầu tiên, em cảm thấy như gặp lại một phần của chính mình. Những câu chữ ấy như kéo em vào một không gian khác, như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng vũ trụ không bao giờ biết đến sự kết thúc. Nó chỉ không ngừng mở rộng, như trái tim con người – rộng lớn, không ngừng thay đổi, và luôn có không gian cho những điều mới mẻ.

"'Vũ trụ không biết đến sự kết thúc. Nó chỉ không ngừng mở rộng – như trái tim con người.'"

Kai mỉm cười, một nụ cười nhẹ, như thể trong khoảnh khắc ấy, em đã tìm thấy điều gì đó rất quan trọng. Có lẽ, em cũng đang dần mở rộng – từng chút một – như vũ trụ trong cuốn sách ấy. Chỉ là đôi khi, em chưa nhận ra sự thay đổi này đang diễn ra trong mình, nhưng có những thứ thay đổi mà ta không cần phải nhìn thấy bằng mắt, chỉ cần cảm nhận bằng trái tim.

Tối đến, cả nhóm quây quần xem lại những đoạn video cũ. Những buổi biểu diễn, những khoảnh khắc hậu trường lộn xộn và cả những phút giây vụng về đầu tiên khi nhóm mới ra mắt. Những kỷ niệm này như những vết nứt trên mặt kính thời gian, cho dù có cũ kỹ đến đâu, vẫn luôn lấp lánh ánh sáng. Kai ngồi giữa các anh, thỉnh thoảng bật cười, đôi khi đưa tay che mặt khi thấy mình ngày xưa nói điều gì ngốc nghếch.

Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng em cảm nhận được sự ấm áp bao quanh, như một chiếc chăn dày ủ ấm trái tim. Lúc này, không còn sự cô đơn lặng lẽ trong em nữa. Dù lúc trước em có thể tỏ ra mình ổn, nhưng giờ đây, bên cạnh các anh, em cảm nhận được tình yêu, sự quan tâm mà trước đây có lẽ em chưa từng để ý đến. Họ không cần phải nói nhiều, chỉ cần có mặt bên cạnh, là đủ.

"Chắc là hồi đó em ngốc nghếch lắm," Kai cười nhẹ, giọng hơi nghẹn lại. "Nhưng nhìn lại, mọi thứ cũng thật đẹp."

Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian. Những giây phút này không cần lời nói, không cần một lời khẳng định. Tất cả chỉ là sự hiện diện của nhau, như ánh sáng nhẹ nhàng giữa màn đêm.

Yeonjun vòng tay qua vai em, kéo nhẹ vào lòng. Lời anh nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp, như muốn bảo vệ em khỏi những điều không chắc chắn. "Em đã luôn là một phần của điều kỳ diệu này, Kai à," anh nói khẽ. "Đừng quên điều đó, dù có bao nhiêu đêm mệt mỏi trôi qua."

Kai dựa vào Yeonjun, mắt khẽ nhắm lại. Ừ. Có lẽ em sẽ không bao giờ quên – rằng dù có những lúc muốn biến mất, thì vẫn luôn có người ở lại, chờ em quay về, như ánh sáng chờ bình minh. Em cảm nhận được sự bao bọc nhẹ nhàng, sự yêu thương mà đôi khi, ta lại dễ dàng bỏ qua vì không nhận ra ngay lập tức.

"Em không cần phải tự mình gánh vác tất cả," Yeonjun thì thầm, tay vuốt nhẹ tóc em. "Đừng quên rằng em có thể dựa vào chúng tôi, bất kể lúc nào."

Và đêm ấy, một lần nữa, Kai ngủ yên. Không mộng mị. Không phải vì em không có những cơn ác mộng, mà là vì trong giây phút này, em đã đủ bình yên. Không còn sự mông lung trong tâm hồn, không còn những lo lắng về ngày mai.

Chỉ có sao trời ngoài cửa sổ – lấp lánh như những ánh nhìn dịu dàng mà các anh dành cho em. Chỉ có những bàn tay ấm áp vuốt ve qua từng bước đi của em, những lời động viên nhẹ nhàng, và cả những ký ức cũ mà em không muốn quên.

Không cần nói thành lời. Chỉ cần... ở đó, là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip