Chương 47 - Những Vì Sao Trong Mắt Em (Kết)

"Giữa đêm vắng, gió khẽ đưa hương,
Một ngôi sao rơi nhẹ giữa muôn trùng.
Có ai đó vẫn âm thầm đau thương,
Nhưng tình yêu chưa từng ngừng rung động."

Bầu trời đêm trải rộng trên đỉnh đồi, mênh mông và sâu thẳm, những vì sao lấp lánh như đang lặng lẽ quan sát họ từ trên cao, như thể hiểu rõ từng tâm tư, từng nỗi niềm của những con người bé nhỏ dưới kia. Cơn gió đêm thổi qua nhẹ nhàng, mang theo hơi lạnh của mùa thu, nhưng cũng giống như một lời an ủi dịu dàng, vỗ về tâm hồn mỗi người, xoa dịu những lo toan và âu lo, làm dịu đi những vết thương chưa lành.

Em vẫn đứng đó, hòa mình vào cảnh vật xung quanh, đôi mắt lấp lánh dưới ánh sao, như thể cả bầu trời đêm ấy phản chiếu trong ánh nhìn của em. Nhưng có lẽ, trong đôi mắt ấy không còn bóng dáng của lo âu, cũng không còn dấu vết của những đêm dài cô đơn, nơi chỉ có tiếng lòng vọng lại. Em cảm nhận từng cơn gió thoảng qua, như một làn sóng dịu dàng vỗ về tâm hồn, lướt qua những vết thương trong lòng em, nhẹ nhàng và từ tốn, như thể chúng đang tìm cách chữa lành từng chút một, xoa dịu những nỗi đau chưa bao giờ thực sự được thấu hiểu.

Soobin đứng bên cạnh em, im lặng nhưng ánh mắt anh không rời khỏi em, đầy ắp lo lắng và yêu thương. Những tháng ngày qua, anh chứng kiến em gánh vác nỗi đau và khổ sở trong lòng, không một lời than vãn, không một tiếng kêu cứu. Soobin hiểu rõ, dù có những lúc em tự mình chiến đấu với bóng tối trong lòng, nhưng không có gì có thể thay thế được sự hiện diện của những người anh  bên cạnh. Câu hỏi đơn giản, "Em thấy sao?" như một lời thì thầm từ trái tim, không chỉ là để hỏi thăm, mà là một cách anh muốn nói rằng: Anh ở đây, cùng em vượt qua tất cả.

Mỗi từ của anh nhẹ nhàng nhưng lại đầy sâu sắc, là cách anh bày tỏ tình cảm mà không cần phải nói nhiều. Chỉ một câu hỏi ấy, như một bàn tay vươn ra trong bóng tối, mong muốn kéo em trở lại, không phải chỉ vì lo lắng, mà bởi anh hiểu rằng những câu hỏi như thế không chỉ là để tìm kiếm câu trả lời, mà là để em cảm nhận rằng mình không phải một mình.

Em quay đầu lại, mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười không quá rực rỡ, nhưng đủ để thắp sáng cả không gian xung quanh. Em không cần nói quá nhiều, chỉ cần một nụ cười ấy thôi cũng đủ để các anh hiểu rằng dù mọi thứ vẫn còn phức tạp, em đã tìm thấy một góc nhỏ trong tâm hồn mình để thở, để vững vàng. "Em thấy an bình." – Giọng em nhẹ nhàng vang lên, không ồn ào, không vội vã, như thể em đang tự mình thầm thì với thế giới bên trong, một lời xác nhận rằng sau bao tháng ngày sóng gió, em cuối cùng cũng tìm được một chút bình yên, dù chỉ là tạm thời.

Câu nói ấy như một phép màu, không phải để xoa dịu sự lo lắng của các anh, mà là để em thừa nhận rằng dù thế giới ngoài kia có bão giông thế nào, thì trong chính bản thân mình, em đã bắt đầu học cách tìm lại sự tĩnh lặng, tìm lại sự hòa hợp giữa những mảnh vỡ trong lòng.

Soobin khẽ vỗ nhẹ lên vai em, nụ cười ấm áp vẫn vương trên môi anh, như một lời hứa không cần nói thành lời. "Đó là những gì em cần." Anh thì thầm, giọng trầm ấm, như để chắc chắn rằng em cảm nhận được tất cả tình cảm mà anh dành cho em. "Những ngôi sao này... sẽ luôn chiếu sáng cho em. Và tụi anh cũng vậy." Những từ ấy nhẹ nhàng như một lời an ủi, nhưng lại đầy sức mạnh, như thể anh muốn nói rằng dù đêm tối có kéo dài thế nào, những ngôi sao sẽ không bao giờ tắt, và họ – những người anh – sẽ mãi ở đây, bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi thử thách, cho dù bầu trời có bao giờ mờ tối.

Những lời ấy không chỉ là lời hứa, mà là sự khẳng định rằng trong thế giới đầy biến động này, có những thứ luôn tồn tại, bất chấp thời gian và hoàn cảnh.

Em không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt vẫn hướng lên bầu trời, nơi những ngôi sao xa xôi đang lấp lánh tỏa sáng. Những ngôi sao ấy như những người bạn thầm lặng, đang thì thầm những lời an ủi vào lòng em, nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Dường như chúng muốn nhắc nhở em rằng mọi nỗi đau, mọi vết thương dù có sâu đậm đến đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ lành. Mỗi tia sáng từ bầu trời như một lời động viên, một dấu hiệu rằng sự bình yên sẽ đến, không phải trong ngay lập tức, nhưng theo thời gian, khi em học cách chấp nhận, yêu thương bản thân và tin tưởng vào những điều tốt đẹp vẫn còn ở phía trước.

Taehyun bước lại gần, đôi mắt anh lặng lẽ nhìn em, như thể anh đang tìm kiếm câu trả lời từ ánh mắt của em. " Em còn nhớ không? Những lúc em cảm thấy mình yếu đuối, em đã không phải một mình." – Taehyun nói, giọng anh ấm áp, nhưng đầy sự kiên định. Bọn anh luôn ở đây, không bao giờ rời bỏ em."

Em nhìn vào mắt Taehyun, đôi mắt anh sáng lên với sự chân thành đến mức không thể che giấu. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như lắng lại, mọi tiếng ồn của thế giới ngoài kia đều im bặt, chỉ còn lại ánh mắt ấy, đầy ắp yêu thương và sự hiểu biết. Dường như những năm tháng dài đằng đẵng của nỗi đau, những cơn ác mộng vùi dập, những đêm dài cô đơn... tất cả những ký ức ấy giờ đây đã dần nhạt nhòa, dần chìm vào quá khứ, nhường chỗ cho một sự ấm áp mới mẻ, một tình yêu thương vô điều kiện mà các anh đã và đang dành cho em.

Em cảm nhận được từng cảm giác nhẹ nhàng nhưng đầy vững chãi, như thể không có gì có thể phá vỡ được sự bảo vệ, sự quan tâm mà các anh dành cho mình. Mỗi bước đi của em từ giờ trở đi không còn lẻ loi, không còn là gánh nặng của riêng em, mà là hành trình của cả nhóm, của một gia đình luôn sẵn sàng đồng hành bên nhau.

Yeonjun đứng bên kia, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, như muốn truyền đạt một sự kiên định không gì có thể lay chuyển. "Em biết không, Kai," anh bắt đầu, giọng anh trầm ấm, "dù là mưa hay nắng, dù là những ngày tồi tệ hay những ngày sáng sủa, chúng ta vẫn sẽ luôn bên nhau. Em không phải chiến đấu một mình nữa."

Lời nói của Yeonjun như một lời nguyện cầu, một lời hứa chắc nịch mà anh dành cho em. Những từ ấy vang lên, nhẹ nhàng mà đầy sức mạnh, như muốn xóa tan mọi lo lắng trong lòng em, nhắc nhở em rằng dù thế giới có thay đổi thế nào, dù cuộc sống có đưa đẩy em đến đâu, thì em sẽ luôn có những người anh vững chãi, sẵn sàng bảo vệ và đồng hành với em qua từng bước đường.

Em quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của Yeonjun, một ánh mắt không chỉ chứa đựng sự quan tâm mà còn là lời hứa, một lời hứa rằng dù cho có bất kỳ khó khăn nào, những người anh ấy sẽ không bao giờ để em đối diện một mình. em cảm nhận được sự vững vàng trong từng lời nói của Yeonjun, và một niềm tin mới bắt đầu nảy mầm trong trái tim em.

Beomgyu đứng gần đó, ánh mắt anh không còn là sự nghịch ngợm quen thuộc, mà thay vào đó là một sự dịu dàng, một sự quan tâm sâu sắc mà em chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng đến vậy. Anh bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, như thể muốn truyền đạt cho em một chút sức mạnh, một chút bình yên.

"Em biết không," Beomgyu bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại chắc chắn, "dù đôi khi em cảm thấy mình chẳng là gì, nhưng trong mắt chúng ta, em là người quan trọng nhất. Vàtụi anh sẽ luôn là nơi em quay về, bất cứ lúc nào."

Lời nói của Beomgyu như một lời an ủi sâu sắc, như thể muốn nói với em rằng dù em có cảm thấy lạc lõng, dù có những lúc em cảm thấy mình yếu đuối và không đáng gì, thì trong mắt các anh, em luôn là một phần không thể thiếu, là trung tâm của tình yêu và sự quan tâm vô bờ bến.

Em nhìn vào mắt Beomgyu, đôi mắt anh trong sáng và tràn đầy sự chân thành. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được một sức mạnh mà em chưa từng nhận ra trước đó, một sự kiên cường không phải đến từ sức mạnh thể chất, mà là từ sự kiên trì và tình yêu vững chắc mà Beomgyu dành cho em. Ánh mắt ấy như muốn nói rằng dù thế giới có thay đổi thế nào, dù em có cảm thấy mình yếu đuối đến đâu, thì em vẫn là một phần quan trọng trong trái tim những người anh  này.

Trong ánh mắt Beomgyu,emi nhìn thấy một sự yêu thương mà đôi khi chính em cũng không dám tin rằng mình xứng đáng có được. Em cảm thấy như những vết thương trong lòng mình, những nỗi đau sâu thẳm mà lâu nay em cố giấu kín, giờ đây đang dần được chữa lành, từng chút một, nhờ vào sự quan tâm, sự kiên nhẫn của những người anh bên cạnh.

em không cần phải nói gì thêm, bởi trong mắt Beomgyu, êm đã thấy tất cả những gì mình cần – sự an ủi, sự tin tưởng và một tình yêu không bao giờ phai nhạt.

Một lúc lâu sau, khi Kai không còn chịu nổi cảm xúc dâng lên trong lòng nữa, em tựa vào vai Soobin, đôi mắt nhắm lại, và những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, nhẹ nhàng như những hạt mưa rơi trên mặt đất.Em không kìm nén nữa, không còn sợ hãi khi để lộ những cảm xúc đã giấu kín bấy lâu. Em khóc, nhưng lần này, không phải vì đau đớn, mà vì cảm giác an yên, vì tình yêu mà các anh đã dành cho em.

"Em không biết phải làm sao..." – em nghẹn ngào nói, giọng cậu run rẩy, nhưng mỗi chữ đều chứa đựng một sự chân thành sâu sắc. "Em cảm ơn các anh. Vì đã luôn ở bên em, dù em có như thế nào đi chăng nữa."

Đôi mắt em long lanh ngấn nước, nhưng không phải vì đau khổ hay tuyệt vọng, mà vì cảm nhận được tình yêu vô bờ mà các anh đã dành cho mình. Em cảm thấy như mọi gánh nặng trong lòng bỗng nhiên được nhẹ nhàng trút bỏ, chỉ còn lại sự an yên mà các anh mang lại.

Soobin nhìn vào em, đôi tay anh ôm chặt lấy em, vỗ về nhẹ nhàng như một lời an ủi không cần nói thành lời. "Không cần cảm ơn đâu, Kai," Soobin thì thầm, giọng anh ấm áp và vững vàng, "Chúng ta là gia đình mà. Gia đình thì luôn ở bên nhau."

Lời nói của Soobin như một sự khẳng định, một lời hứa vững chắc rằng dù có gì xảy ra, họ sẽ luôn bên cạnh nhau. Em không cần phải cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì các anh sẽ luôn là nơi em có thể quay về, là nơi em sẽ tìm thấy sự che chở, sự yêu thương vô điều kiện.

Và trong khoảnh khắc ấy, dưới bầu trời đầy sao, em nhận ra rằng em không còn cô đơn nữa. Cảm giác cô độc, từng là người bạn đồng hành trong suốt những đêm dài tăm tối, giờ đây dần tan biến, nhường chỗ cho sự an ủi và tình yêu mà các anh dành cho em. Dù đôi lúc cảm giác yếu đuối trỗi dậy, dù những đêm vẫn còn đôi lần quẩn quanh trong những cơn ác mộng, nhưng em biết rằng, không phải một mình em gánh chịu tất cả.

Những người anh, sẽ luôn ở bên em. Họ sẽ là ánh sáng dẫn đường, là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời em, là nguồn động lực bất tận, là chỗ dựa vững chắc mỗi khi em cảm thấy mình yếu đuối nhất. Và như thế, những ngôi sao trên bầu trời đêm ấy không chỉ là những điểm sáng lạnh lẽo, mà còn là biểu tượng của một tình yêu, một sự kết nối không bao giờ tắt, một lời hứa rằng dù thế giới ngoài kia có thay đổi thế nào, họ vẫn sẽ luôn là gia đình của nhau.

Em ngẩng đầu lên, đôi mắt em lấp lánh dưới ánh sao, một tia sáng nhẹ nhàng chiếu vào tâm hồn đầy sâu thẳm của em. "Em không còn cô đơn nữa," em thì thầm, lời nói ấy như một lời hứa vĩnh viễn với chính mình, nhẹ nhàng mà kiên định, như thể em đã tìm thấy sự an yên trong chính những vết thương của mình.

Các anh đứng bên cạnh, im lặng nhưng không cần phải nói thêm gì. Họ hiểu, không cần phải giải thích hay đưa ra những lời an ủi. Em đã nhận ra điều mà họ đã biết từ lâu: đây không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Một khởi đầu cho một hành trình mà em sẽ không còn phải đối mặt với nỗi đau một mình nữa, một hành trình mà mỗi bước đi đều có sự hiện diện vững vàng của gia đình, của tình yêu.

Mỗi người trong họ, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, đều mang theo những vết thương riêng, những nỗi đau không thể quên. Nhưng chính tình yêu thương vô điều kiện, không tính toán, đã kết nối họ lại với nhau, tạo thành một gia đình. Và dưới bầu trời đầy sao ấy, em đã tìm thấy cho mình một gia đình thật sự – nơi mà mọi vết thương, dù lớn hay nhỏ, đều có thể lành lại nhờ vào tình yêu và sự quan tâm của những người anh luôn ở bên cạnh em.

Soobin cảm nhận được sự nặng nề trong từng hơi thở của em, nhẹ nhàng vỗ về em, như thể muốn xoa dịu những cơn sóng lòng chưa thể bình yên. Đôi mắt em đã mờ đi vì những giọt nước mắt, nhưng dưới những giọt nước mắt ấy là cả một thế giới của sự chấp nhận và sự dũng cảm mà em đã tìm thấy trong chính mình.

"Đừng lo, Kai," Soobin thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy sự ấm áp và chắc chắn. "Khóc không phải là yếu đuối. Đó là cách em chữa lành những vết thương mà không ai nhìn thấy."

Em không đáp, chỉ đơn giản là thả lỏng người, cảm nhận sự an ủi trong cái ôm của Soobin. Từng cơn gió thoảng qua, như thể nó đang thổi qua tâm hồn em, xoa dịu những vết thương cũ, xoa dịu những cơn ác mộng mà lâu nay em vẫn phải chịu đựng một mình.

Em không cần phải giữ mọi thứ trong lòng nữa. Em đã được phép yếu đuối, được phép cảm nhận mọi thứ, từ nỗi đau đến sự an yên, từ nỗi sợ đến sự dũng cảm. Và quan trọng nhất, em đã học được rằng chính những khoảnh khắc yếu đuối ấy lại làm nên sức mạnh thực sự của mình.

"Em không cần phải làm mọi thứ một mình nữa," Soobin nói thêm, khẽ vỗ nhẹ lên tay em. "Dù có khó khăn đến đâu, bọn anh sẽ cùng em vượt qua. Em không phải gồng mình lên để bảo vệ ai nữa bọn anh sẽ luôn bên cạnh em."

em tựa đầu vào vai Beomgyu, đôi mắt nhắm lại, để cho những cảm xúc đan xen trong lòng em lắng xuống. Cái ôm của Beomgyu thật ấm áp, nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cho em một cảm giác vững vàng, như thể em đã tìm thấy một nơi bình yên trong thế giới hỗn loạn này.

Lời hứa của Beomgyu không chỉ là những lời nói suông, mà là sự khẳng định vững chắc rằng, dù có bao nhiêu khó khăn hay thử thách, tình yêu và sự gắn bó giữa họ sẽ luôn tồn tại, không bao giờ phai nhạt. Và điều đó, với em, là tất cả những gì cậu cần lúc này.

"Em cảm thấy bình yên," em thì thầm, giọng em lạc đi trong cảm giác nhẹ nhõm, như thể mọi tảng đá trong lòng em đã được gỡ bỏ. Dưới bầu trời đêm, với những ngôi sao lấp lánh trên cao, em không còn cảm thấy cô đơn nữa. Em có gia đình, có những người anh luôn bên cạnh, luôn sẵn sàng che chở, yêu thương, và chấp nhận mọi phần của em.

Soobin, Yeonjun và Taehyun ngồi gần đó, im lặng, nhưng ánh mắt của họ đều hướng về em, như những ngôi sao đang dõi theo em từ trên cao. Họ không cần phải nói gì nữa. Họ hiểu rằng chỉ cần có nhau, họ sẽ luôn là một gia đình, không ai phải đối mặt với cô đơn hay đau đớn một mình.

"Đừng lo, Kai. Em sẽ luôn có chúng tôi bên cạnh." – Yeonjun cất tiếng, lời nói nhẹ nhàng nhưng cũng tràn đầy sự vững chãi, như một lời hứa không bao giờ thay đổi.

Em ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh sao trên bầu trời, đôi mắt em sáng lên. em cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương, một tình yêu vô điều kiện mà chỉ có gia đình mới có thể mang lại. Và trong khoảnh khắc ấy, em hiểu rằng mình không còn phải chiến đấu với nỗi đau một mình nữa. Em có thể mạnh mẽ, không phải vì em không yếu đuối, mà vì em biết rằng mình không cô đơn.

"Em cảm ơn các anh," em khẽ nói, giọng đầy xúc động. "Em thật sự rất may mắn khi có các anh."

Cả nhóm im lặng, nhưng trong không gian ấy, không lời nói nào cần thiết hơn. Họ đã cùng nhau vượt qua những thử thách, và giờ đây, dưới bầu trời sao, họ đã tìm thấy một chỗ đứng vững vàng cho mình trong cuộc sống. Một gia đình, một tình yêu thương, mãi mãi không thay đổi.

Soobin nhìn vào mắt Kai, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và sự kiên định. "Em đã mạnh mẽ vượt qua tất cả," anh nói nhẹ nhàng, không cần phải nói thêm. Những gì đã qua, dù đau đớn, cũng đủ để họ hiểu rằng Kai đã kiên cường đến nhường nào. "Chúng ta sẽ luôn bên em, dù cuộc sống có thế nào, dù con đường phía trước có khó khăn ra sao."

Lời nói của Soobin vang lên, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm sự kiên định, như một lời nguyện cầu đầy yêu thương. Một lời hứa rằng sẽ không có gì có thể chia cắt họ. Em ngước lên nhìn anh, cảm nhận được sự vững vàng trong từng từ ngữ. Em không còn cảm thấy sợ hãi, không còn lo lắng về những gì có thể xảy ra nữa.

Yeonjun bước gần hơn, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh nở trên môi anh, như một ngọn lửa ấm áp giữa đêm tối. "Kai à," anh bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, "Chúng ta sẽ luôn đồng hành cùng em, không phải để giúp em trốn tránh điều gì, mà là để em biết rằng, dù thế giới ngoài kia có thay đổi, dù cuộc sống có bất kỳ thử thách nào, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh em, một bước, một nhịp tim. Em không phải chiến đấu một mình nữa."

Em cảm nhận được một sự yên bình lạ thường trong từng lời Yeonjun nói, như thể mỗi câu chữ ấy đều thấm đẫm tình cảm sâu sắc. Cả không gian như ngừng lại, và em cảm thấy thế giới quanh mình bỗng trở nên nhỏ bé, giản đơn hơn. Tình yêu mà các anh dành cho em là một thứ gì đó không thể diễn tả hết bằng lời nói, như một làn sóng vỗ về, như một sự kết nối kỳ diệu giữa những con người dù khác biệt nhưng luôn tìm thấy lẽ sống trong nhau. Em không còn cảm thấy mình đơn độc, không còn là người lạc lõng giữa những cơn bão giông cuộc đời.

Những vì sao trên bầu trời đêm, tưởng chừng chỉ là những điểm sáng vô cảm, nay lại như nhấp nháy thêm, như thể chúng đang thấu hiểu, đang lắng nghe và ủng hộ những lời nói ấm áp của các anh. em nhìn lên, và trong cái nhìn ấy, những ngôi sao kia dường như cũng mỉm cười, gửi đến em một lời chúc phúc, như một chứng minh cho tình yêu mà các anh dành cho em. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như hòa hợp, như những vì sao cũng tỏa sáng vì tình yêu, vì lòng kiên cường mà họ đang vun đắp.

"Em yêu các anh," em thì thầm, giọng nói của em nhẹ bẫng nhưng mang trong mình sự chân thành sâu sắc, một lời nói từ tận đáy lòng mà em đã kìm nén bấy lâu. Những lời này không lớn, không ồn ào, nhưng nó chứa đựng tất cả những cảm xúc, những sự biết ơn mà em chưa bao giờ dám bộc lộ ra ngoài. Em không còn cần phải giấu giếm những cảm xúc ấy nữa. Những gì em cần làm bây giờ là tin tưởng vào chính mình, vào những người anh em mà em đã tìm thấy trên hành trình này.

Soobin mỉm cười ấm áp, khẽ vỗ vai em như một hành động an ủi đầy yêu thương. Anh nhìn em bằng ánh mắt chân thành, không cần nói thêm lời nào. Mọi thứ đã rõ ràng. Không cần lời nói thêm nữa, bởi tình cảm giữa họ đã vượt lên tất cả. Rồi họ cùng đứng dậy, mắt hướng về phía chân trời, nơi những vì sao vẫn lấp lánh tỏa sáng, như thể những ngôi sao này đang dõi theo họ, cùng họ đi trên con đường tương lai.

Không khí trong lành, mát mẻ của đêm như nhẹ nhàng vỗ về, như làm dịu đi mọi vết thương, mọi lo lắng, mọi đau đớn mà em từng phải trải qua. Em không còn cảm thấy mình nhỏ bé hay cô đơn giữa thế giới rộng lớn này nữa. Các anh ở đây, tình yêu ở đây, và cả thế giới này dường như mở ra, không còn những bức tường vô hình ngăn cách.

"Chúng ta sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường," Taehyun nhẹ nhàng nói, giọng anh ấm áp và đầy yêu thương. Anh nhìn em với ánh mắt đầy ắp sự quan tâm và hy vọng. "Và em sẽ không phải chiến đấu một mình nữa."

Em chỉ biết mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm, thanh thản như làn gió thu. Emcảm nhận được sự ấm áp trong từng hơi thở của các anh, và trong khoảnh khắc ấy, em không còn cảm thấy sự sợ hãi. Dù cuộc sống có đầy thử thách, dù tương lai có mơ hồ, ít nhất vào thời điểm này, em biết rằng mình không phải đối mặt với mọi thứ một mình.

Trong khoảnh khắc ấy, họ cùng đứng đó, dưới bầu trời đầy sao, trong một sự im lặng đầy đủ. Những ngôi sao không còn chỉ là những điểm sáng lạnh lẽo trên cao nữa, mà giờ đây, chúng trở thành biểu tượng của tình yêu, của sự kiên cường, của lòng tin mà họ đã dành cho nhau. Đó không chỉ là bầu trời của em, mà của tất cả họ, nơi tình yêu, lòng kiên nhẫn và sự trung thành luôn tỏa sáng.

"Em sẽ luôn ở đây," em thì thầm, như một lời hứa vững chắc với chính mình và với các anh. Và cũng là lời hứa rằng em sẽ không bao giờ quay lưng lại với tình yêu mà họ đã dành cho mình.

Với các anh, Kai không còn là cậu bé yếu đuối, không còn là người phải chịu đựng những cơn ác mộng một mình. Em là một phần của gia đình này, một phần trong tình yêu vững bền mà họ đã xây dựng. Đây không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới, nơi những vì sao trong mắt họ sẽ luôn sáng, không chỉ chiếu sáng trên bầu trời mà còn trong trái tim của tất cả, dẫn đường cho họ, bảo vệ họ, và khiến họ vững vàng hơn mỗi ngày.

"Giữa lặng im, em nghe tim hát,
Một bài ca buốt giá dịu dàng.
Những vì sao khẽ rơi trong mắt,
Là yêu thương chẳng nói nên lời..."

____________________________________END________________________________________

💌 Đôi lời của tác giả

Vậy là Những Vì Sao Trong Mắt Em đã đi đến hồi kết – một hành trình viết bằng nước mắt, bằng những nỗi đau khẽ khàng, và bằng cả ánh sáng dịu dàng của tình yêu thương.

Câu chuyện này bắt đầu từ một ý tưởng nhỏ nhoi: "Nếu Huening Kai – chàng trai rạng rỡ ấy – cũng từng có những giây phút yếu lòng, thì sao?" Và rồi, từng chương, từng lời, từng ánh mắt của các anh dành cho em út, tất cả như tự viết nên chính mình.

Tui viết câu chuyện này không chỉ bằng trí tưởng tượng, mà bằng tất cả cảm xúc của một MOA yêu TXT theo cái cách dịu dàng và sâu sắc nhất. Từng nỗi buồn Kai giấu, từng cái ôm của Soobin, từng lần Yeonjun gắt gỏng mà lại xót xa, từng lời Taehyun thẳng thắn nhưng mềm lòng, từng lần Beomgyu lặng lẽ lắng nghe – đều là lời thủ thỉ tui muốn gửi đến chính những trái tim ngoài kia đang mệt mỏi mà không dám nói.

Cảm ơn bạn – người đọc kiên nhẫn và tình cảm – vì đã ở lại đến tận chương cuối cùng. Nếu bạn từng rơi nước mắt, từng mỉm cười, từng thấy mình đâu đó trong Kai... thì hãy nhớ: bạn chưa từng cô đơn. Có những vì sao vẫn lặng lẽ sáng lên trong mắt ai đó – là bạn, là tui, là chúng ta.

Tui không biết liệu mình có thể viết tiếp một phần nữa không, nhưng tui biết chắc rằng... câu chuyện này sẽ sống rất lâu trong lòng những người từng tin vào nó.

Cảm ơn bạn đã nhìn thấy những vì sao trong mắt Kai.
Cảm ơn bạn đã là ánh sáng cho chính mình.

Và nếu một ngày nào đó bạn thấy mệt... hãy nhớ: TXT và MOA luôn có nhau.

Thương lắm.

   Tác giả

DreamingMoa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip