DANI


    " muốn thấy mặt bọn tôi đâu có dễ!" Seonho cười khoái chí. Cả 3 đeo mặt nạ nên không ai thấy, điều này khiến Minhuyn khá khó chịu.

    " làm nhanh rồi về!" Cậu nói nhỏ, âm giọng có chút mệt mỏi. Hôm nay cậu chỉ ăn sáng ( trưa) rồi đi làm nhiệm vụ đến bây giờ đã gần 12 tiếng cậu chưa ăn, nên cảm thấy có chút suy nhược.

    " em mệt sao?" Seungwoo rất hiểu cậu, thấy cậu như vậy Seungwoo liền hỏi sau đó thẩy vài quả boom khói xuống, kết hợp với Seonho làm bất tỉnh hết tất cả, nhóm người Minhuyn chưa kịp phòng thủ nên đã bị hạ. Trong lúc 2 người kia giải quyết nhóm FBI thì cậu đi xử lý mục tiêu, vì quá mệt nên cậu đã ngất! Seungwoo và Seonho khi giải quyết xong quay sang tìm cậu thì không thấy đâu, nghĩ chắc cậu trước nên đi về.

    Sáng hôm sau

  " ư..ưm đây là đâu?" Cậu cựa mình, nhìn xung quanh đây không phải là nhà cậu, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể không còn chút khí lực nào.

    " em tỉnh rồi sao!" Daniel từ ngoài bước vào, trên tay cầm một cái mâm trong mâm là cháo.

   " anh là Kang Daniel " cậu mệt nhọc cố ngồi dậy.

    " thật may mắn em còn nhớ anh!" Daniel giúp cậu ngồi dậy.

    " anh, sao tôi lại ở đây?"

    " là anh thấy em bất tỉnh ở trong tòa nhà cũ nên đã đưa em về" anh đút cháo cho cậu

    " anh làm gì ở đó" không cự tuyệt cậu ngoan ngoãn để anh đút.

  " trường có tổ chức trò chơi gan dạ, nên chỗ đó được chọn" anh mỉm cười hài lòng khi thấy cậu phục tùng.

   " vậy đây là"

   " nhà anh!"

   " anh có nhà ở Jeju sao!" Cậu hoài nghi.

   " không" thản nhiên trả lời.

   " nhà anh ở.."

   " Busan"

    " anh đưa tôi đi xa vậy sao!" Cậu kinh ngạc.

    " em đừng hỏi nữa được không?"

    " anh biết nấu ăn không?"

     " Biết, sao vậy?"

     " tôi đói!"

     "anh đi nấu cho em!"

    Anh đi một lát thì cậu đi vào phòng vệ sinh, nói thẳng ra là đi tắm rồi xuống bếp thì thấy anh đang cậm cụi nấu, không biết sao lúc đó cậu cảm thấy rất vui. Không làm phiền cậu đi ra ngoài phòng khách, tự nhiên như ở nhà bật ti vi lên xem nói thẳng ra là xem phim hoạt hình. Anh đang nấu ăn thì nghe bên ngoài có tiếng động thì ra cậu đang xem chương trình, có làm nhanh một chút anh gọi cậu vào ăn.

   " Daehwi à, vào ăn cơm" anh nói vọng ra từ bếp.
  
   " dạ" cậu tắt ti vi, ngồi ăn được một lúc thấy anh không động đũa cậu hỏi
" anh không ăn sao, nguội bây giờ!" Cậu chỉ vào chén cơm.

   " chúng ta giống vợ chồng ghê nhỉ" anh nhướn mày.

   " anh bị điên à" cậu đỏ mặt

   " xem kìa đỏ mặt rồi!" Anh cười.

   " mau ăn đi" cậu cúi mặt.

   " chúng ta đi dạo" sau khi ăn xong anh kéo tay cậu đi ra ngoài.

    " ở đây im ắng quá" cậu nói thầm.

   " diễn nhiên giờ này mọi người đi làm hết rồi, trẻ con thì đi học nên có hơi buồn chán, nhưng đến giờ tan thì em sẽ hét lên vì ồn ào" anh dịu dàng nhìn cậu.

   " tại sao anh lại cứu tôi?" Cậu đầy nghi vấn hỏi.

   " tại vì anh không thể bỏ mặc 1 người đang gặp khó khăn được, ngoài ra người đó lại là một mỹ nam" anh cười  trêu ghẹo.

    " anh có ý gì" cậu đánh vào vai anh một phát.

    " em muốn đi khu vui chơi không?" 

    " cũng được!" Cậu thờ ơ " anh làm gì vậy" cậu giật mình khi anh kéo tay cậu đi về phía nhà.

    " thả tôi ra, anh bị điên  sao?" Cậu cố giật tay lại nhưng vô ích.

   " em dám lạnh nhạt với tôi sao!" Anh quay lại với ánh mắt đỏ ngầu nhìn cậu.

   " Dan..Dani" cậu trợn mắt.

   " em còn nhớ tôi?" Anh mở cửa đẩy cậu vào.

    " anh thả..."  cậu chưa nói hết câu thì đã bị anh hôn lấy.

   " em là của tôi" đẩy ngã cậu xuống sofa, anh cởi áo mình ra rồi nằm lên người cậu.

    " anh..ư .." Dani hôn lên môi cậu sau đó kéo dài nó xuống cổ rồi xương quai xanh, cậu cố gắng đẩy anh nhưng ngược lại càng làm anh hăng thêm.

    Cậu quen anh lúc còn tiểu học, sau vụ của Seonho lúc đó anh là 1 học sinh quậy phá nổi tiếng nhất trường, từ làm bị thương rất nhiều học sinh nhưng vì gia đình giàu có, anh còn là con của 1 ông trùm khét tiếng nên ít người dám đụng.

Nhưng sự thật ít ai biết, mà đến giờ chỉ có cậu cùng 3 hộ vệ thân cận của anh  là Jinyoung, Jihoon và Woojin biết được.  Anh bị đa nhân cách, anh mắc phải sau khi mẹ anh qua đời dì anh cứu anh mà mất mạng, người thầy anh tôn kính chết oan chỉ vì anh. Anh tự nhốt mình trong phòng trừ khi tập luyện anh mới ra ngoài, ban đầu chỉ là tự kỉ, ba anh tưởng chỉ cần quan tâm anh nhiều hơn thì sẽ không sao.

     Đến lúc anh được 15 tuổi, ba anh tìm rất nhiều bạn cho anh nhưng anh lại bị ăn hiếp, anh không thể nói với ai chuyện đó kéo dài làm anh sinh ra thêm 1 nhân cách nữa để bảo vệ chính mình. Không ai nhận ra vì họ tưởng nhân cách đó của anh chỉ là sự đọc ác của một tiền nhiệm bang chủ, ba anh luôn tự hào vì có 1 người con giỏi như anh và cũng kể từ đó, nhân cách kia thống trị luôn cả tâm trí anh điều khiển anh.

    Biết được cậu là do nhân cách kia sai khiến, xuất hiện vẫn là nhân cách kia cậu vì còn nhỏ nên chưa rành những chuyện đó nên vẫn chơi vui vẻ với anh, hay gọi anh là Dani.

   " Dani anh mau dừng lại" trở về thực tại thoát ra khỏi mớ hỗn độn đó, cậu cố đẩy anh ra.

   " cuối cùng em đã nhớ anh" Dani mỉm cười hài lòng, càng cuồng bạo hơn xé rách hết đồ cậu trực tiếp hôn lên từng chỗ. Mỗi nơi điều để lại dấu hiệu rõ ràng, anh nhẹ nhàng dùng từng ngón tay đâm vào miệng thì vẫn  chơi đùa trên vòm ngực cậu.

    " Á...aaaaa dừng lại Dani..a. chuyện này không không được!" Cậu nức  nở.

    " em phải là của tôi" nói rồi anh tiến thẳng vào người cậu, liên tục di chuyển mỗi lần điều đụng đến 'điểm yếu' của cậu.

   " á á á.aaaa" cậu hét thất thanh, cơ thể cảm giác đau đơn lý trí mất đi làm cậu muốn ngất, tay bấu chặt vai anh nước mắt ước cả gối.

   " ngoan nào thả lỏng" anh nhíu mày, anh chỉ di chuyển được 1 lát thì cậu đã xiết chặt lại, khiến anh vô cùng đau, cộng thêm không di chuyển được  làm anh thêm bức bối.

   " không hức ..a dừng lại" cậu lắc đầu.

    " muộn rồi" lời nói của anh khiến cậu sực tỉnh, anh đã 'bên trong' cậu rồi.

   " ngoan thả lỏng" anh vuốt ve cậu, anh mắt chứa đầy sự cưng nựng.

   " tại sao chứ" cậu bấu vai anh chặt hơn, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

   " bởi vì anh yêu em!" Dani nói nở 1 nụ cười nham hiểm, tiếp tục di chuyển mặc 'chặt' như thế nào anh sẽ tự 'mở rộng nó' ra!

    Ào ào rầm rầm

  Ngoài trời mưa như nước  trúc, cậu 1 mình lang thang đi trên đường ánh mắt vô hồn đầy đau khổ. Cậu mất hết rồi, từ lúc trước đến bây giờ cậu không bảo vệ được gì. Chỉ có đánh mất mà thôi.

   " tại sao? Tại sao chứ? Tại sao?" Cậu ngồi thụp xuống nước mắt hòa theo từng giọt mưa rơi rơi, tạo ra 1 âm thanh não nề.

   " sao lại vậy?" Một người tiến lại gần cậu, nghiên ô sang che cho cậu hỏi.

                       ______________

Xin lỗi vì ra chap trễ!

  
 

 

  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip