NỤ HÔN ĐẦU CỦA CHÚNG TA

   " dừng.." cậu nói chưa hết câu thì đã bị anh hôn lên môi, nhiệt tình khuấy đảo. Phía dưới cậu càng cố gắng chống trả bao nhiêu thì phía trên anh lại càng hưng phấn bấy nhiêu, cậu bị anh hôn đến sắp ngạt thở liền một quyền đánh vào mặt anh

    " đã bảo dừng rồi mà đồ biến thái!!" Không để anh kịp phản ứng, xô thẳng ra hành lang tàu đóng sầm cử lại, khóa kĩ lưỡng rồi leo tót lên giường ngủ. Báo hại Seonho về gõ cửa như điên mà không ai ra mở, bất đắt dĩ phải sang phòng khác ngủ ké.

    Còn về phần anh sau khi bị cậu lạnh lùng đuổi ra khỏi phòng, thì được Jinyung gặp đang loạn choạn đi trên hành lang liền đưa về phòng! Sáng ra chỉ húp cháo không ăn cơm được.

    " đã tám giờ rồi sao?" Cậu ngồi dậy vươn vai nhìn đồng hồ đã qua giờ ăn sáng, mà giờ ăn của cậu là chín giờ nên không quan tâm mấy, bước vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ thay đồ đi ăn sáng, thì gặp Seonho đang hậm hực thì mới nhớ đã bỏ cậu ta bên ngoài tối qua.

     " Xin lỗi" thấy Seonho sát khí nồng nặc tiến về phía mình thì cũng biết tự giác chuộc lỗi.

   " sau không quên luôn thằng bạn này đi, hừ!" Seonho hai tay khoan trước ngực lửa giận xem chừng chưa giảm bớt mấy.

   " tại hôm qua gặp một tên biến thái nên phải đề phòng, sau đó ngủ quên nên không mở cửa cho cậu được " cậu thành thật kể lại cho Seonho nghe.

   " vậy có sao không?" Nghe đến bạn mình gặp biến thái thì có chút lo lắng.

   " không sao" cậu giấu dẹm Seonho về chuyện mình bĩ cưỡng hôn, bởi điều này mà lọt vào tai của Appa cậu chắc chỉ có nước  đi bụi.

   " vậy có nhìn được mặt hắn!"

   " không thấy lúc đó không bật đèn, chỉ có đèn ngủ lờ mờ nên không thấy được!"

   " vậy tên có nhớ được hình dáng hắn?"

    " thân hình cao to, vạm vỡ, cao chừng 1m80"

   " ồ, đàn ông chuẩn men nhỉ" nghe cậu tả mà Seonho thầm ngưỡng mộ, ước gì cũng được một lần 'may mắn' như cậu.

   " thôi không nói nữa đi ăn không?" Cậu xoa xoa bụng.

   " Đi" Seonho tiến đến khoát vai cậu tung tăng đi.

   Sau khi ăn xong thì có thông báo tập hợp trên Boong tàu chính nên mọi người lên đó.

   " chào các em, chỉ đi chơi như vầy thì chán quá nên chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ có thưởng" một thầy giáo đứng phía trên nói.

    " vậy trò chơi là gì thầy?" Một học sinh.

   " là trò trốn tìm, trong vòng một tiếng đồng hồ ai không bị tìm thấy sẽ là người thắng"

   " vậy lỡ như có nhiều người thắng thì sao?" Một học sinh.

   " sẽ không đâu, nên các em không cần lo!" Vị giáo viên kia nói tiếp âm giọng có chút đáng sợ.

    " vậy làm sao chọn người kiếm?" một học sinh khác.

   " người tìm đã được chọn, các em chỉ cần trốn, nhưng khi bị bắt tuyệt đối không được nói cho người khác biết là ai, và phải tập hợp lại đây khi bị bắt. Một điều cuối khi bị thấy nếu các em chạy thoát khỏi người tìm thì sẽ sống sót, giờ thì bắt đầu".

   " vui nhỉ!" Seonho đi trên hành lang, nhìn cậu cười nhẹ.

   " có vẻ sẽ có người chết" cậu nhìn về phía biển miệng lẩm bẩm một con số "16."

   " sao cậu biết?" Seonho ngây ngốc nhìn cậu.

   " chỉ là tình cờ! Mau trốn thôi kẻo bị bắt, tớ không muốn gần đến đích rồi phải dừng lại" cậu rảo bước đi trước, để Seonho vẫn còn chưa tiêu hóa được hết.

   " này cho tớ biết lý do đi!" Seonho chạy theo này nỉ.

   " lúc mới lên tàu, thủy thủ trên tàu có bật một bài nhạc tên là London Bidge is falling down , năm ( là do mình suy đoán nên không chắc đúng)  chiếc cầu sập là số người được lên đảo" cậu bình tĩnh kể lại giọng nhỏ chỉ đủ Seonho nghe.

    " vậy ai đứng sao vụ này!"

   " chưa biết chắc được" cậu lắc đầu.

   " Aaaa~~" từ phía trước bỗng dưng có tiếng la.

  " chắc ai đó đã bị tìm thấy, và bị 'loại'   không biết ai là 'người tìm'  " Seonho gác tay sau gáy mỉm cười chết chốc.

     " này nghe tôi giải thích được không?" Woojin kéo tay Jihoon đang hùng hổ đi phía trước.

   " buông ra" Jihoon gạt tay Woojin ra tiếp tục đi.

    " tôi xin lỗi, tôi không biết cậu lại nhạy cảm đến vậy" Woojin chau mày, sau trên đời lại có người bướng bỉnh đến thế.

   " xin lỗi, tôi không cần" Jihoon tiếp tục đi về phía trước nhưng lại vô tình vấp ngã một cái.

   " cẩn thận" Woojin kéo tay Jihoon xoay người cả hai lại, cuối cùng Woojin đáp đất bằng lưng. Còn Jihoon thì   " thôi rồi chuyến này dập mặt ba má nhận không ra, mà hôn đất sao mềm vậy?" Jihoon thắc mắc mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên người Woojin và... môi đang chạm môi, cùng lúc cậu cùng Seonho đi tới đập vào mắt là cảnh hôn rồi té à không là té rồi hôn như trong phim điện ảnh.

    " yah~~ tên biến thái dám hôn tôi" Jihoon đánh vào ngực Woojin rồi ngồi dậy mặt đỏ như cà chua.

   " tôi...tôi..tôi không cố...cố ý" WooJin mặt cũng đỏ không kém vội biện minh.

  ( tiếng lòng 2 nhân vật: đó là nụ hôn đầu của mình)

    " a hai người ở đấy lúc nào vậy?" Jihoon giật mình, giờ mới để ý cậu và Seonho.

   " chỉ vô tình đi ngang thôi!" Cậu lạnh lùng bước ngang qua nhưng trong lòng lại bùng lên ngọn lửa giận " tên biến thái đó dám lấy mất nụ hôn đầu của mình, đang quên đi lại gặp hai tên mắc dịch này càng nhớ càng tức" lúc này cậu chỉ hận không thể một phát giết chết tên đó rồi đem quăn cho cá ăn.

   " này cậu không sao chứ?" Seonho thấy cậu mặt giận đến đỏ như Quan Công thì mồ hôi đổ ra nườm nượp, lựa lời để làm cậu nguôi giận.

   " này hai người có biết ai là người tìm không?" Woojin khoan tay trước ngực đi đến chỗ cậu, nhìn rõ mới thấy là một mỹ nhân da trắng môi đỏ mày liễu, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lệch mí kia lại hòa hợp với khuôn mặt một cách lạ thường. Nhìn chung còn đẹp hơn bất kỳ một giai nhân nào mà Woojin đã từng gặp.

   " không" Cậu trả lời ngắn gọn rồi đi.

   " hình như là tên đó bắt những người được giao phó thì phải" Jihoon đẩy gọng kính, đi về phía cậu.

    " sao anh biết?" Seonho gãi đầu khó hiểu.

    " tại tôi thấy chúng ta đứng ở đây nãy giờ vậy mà không ai thấy, với lại chỗ này rất dễ bị phát hiện" Jihoon nói.

   " à"  Seonho ngốc nghết cuối cùng cũng tiêu hóa tất cả.

   " này các người đứng đây làm gì" tên tìm người kia nói.

   " trốn làm gì dù sao anh cũng đâu bắt bọn tôi!" Woojin chống hai tay lên hông ngã người ra phía trước.

   " hừ vậy các người có biết người tên xx ( thông cảm quần chúng nên làm biến nghĩ tên😁)  không?"

   " hình như là lúc nãy tôi có gặp, đang đi đến đây thì phải!" Seonho để tay lên miệng cố nhớ

   " vậy khi nào.." chưa nói hết câu thì người cần tìm đi đến.

   " này các cậu có thấy tên đi tìm đâu không?" Xx hét lớn.

  " ở đây này" Seonho chỉ tay về phía người  đang đứng cạnh mình, và tên đó lao đến xx né được chạy ngược về phía Woojin thì bị bắt chân té, thế là xx hết vai.

   " sao các người làm vậy?" Xx cố ngoi lên khỏi mặt nước.

   " ngươi có biết không trò chơi là trơi    ch** nên ngươi không nên hỏi làm gì" Woojin quăn xuống một cái phao cứu sinh mà bị cậu đâm lủng ( trời ơi con tui😂😅) xuống cho xx và từ đó không ngoi lên được nữa.

__________dừng chap ở đây, mình đi thăm xx cái đã _____________________

   Cảm ơn vì đã đọc

 



  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip