5 end

jaehwan0527: ê, hôm qua xem phim sao rồi?

daniel.k.here: cũng được ..

jaehwan0527: không tính kể gì cho tao nghe luôn?

daniel.k.here: mày muốn nghe chi tiết hay nghe trọng tâm thôi

jaehwan0527: mày kể cái gì mà khiến tao kinh ngạc xem nào

daniel.k.here: ừ thì

daniel.k.here: hôm qua

daniel.k.here: tao

daniel.k.here: lỡ

daniel.k.here: hôn anh Seongwoo

jaehwan0527: chời mẹ ..

daniel.k.here: 🙂🙂

jaehwan0527: đi ra Light ngay!

*

Lúc Daniel đến Light, Jaehwan đã ngồi đó từ bao giờ, xém xíu Daniel đã quên mất việc từ nhà Jaehwan đến Light cũng phải 10 phút, chưa kể thời gian thay đồ chuẩn bị các thứ, thế mà nãy giờ mới 15 phút, nó đã có mặt tại đây rồi, người mà nhà kế bên như Daniel còn không nhanh như vậy.

"Tao nhiều chuyện quá, vừa nghe xong là vớ áo khoác chạy tới đây liền." Nhìn đám tóc mất trật tự của Jaehwan là Daniel cũng đủ hiểu, giờ mà bắt gặp Hwang Minhyun đi với người khác nó cũng chẳng quan tâm bằng. "Rồi kể đi, sao mà mày hôn người ta vội vã thế, tính ra mới đi chơi lần đầu."

Daniel ngồi xuống, đúng lúc nhân viên bưng đồ uống tới, cậu nhích tới một chút để chừa chỗ cho người ta đi qua, Jaehwan nhìn Daniel cứ chầm chậm làm mà thì xót ruột nên cứ thế lấy luôn ly nước trên tay nhân viên bỏ xuống trước mặt cậu.

"Mày nhanh coi." Daniel trong lòng đã chẳng vui nổi rồi, thế mà còn gặp thằng bạn đến cảm xúc của mình còn không quan tâm mà chỉ quan tâm hóng hớt chuyện , cậu quay sang nhìn Jaehwan bằng đôi mắt hết sức tổn thương.

"Mày còn không quan tâm xem tao ổn không." Daniel uống một hơi gần nửa ly trà đào, Jaehwan biết rõ mình mà không làm bộ hỏi thăm Daniel thì còn lâu thằng này mới bắt đầu kể.

"Tao nghĩ là mày không ổn rồi, nên kể tao nghe đi, tao giúp mày nghĩ cách làm gì tiếp theo."

Jaehwan nói có lý, dù gì Daniel cũng đang gọi là bối rối không biết làm sao.

"Thì hôm qua, tao với ảnh đi xem phim, mọi chuyện đều ổn, tao nói là tao thích ảnh như thích mấy con mèo nhà tao, cái ảnh cười quá chừng, rồi .."

"Khoan. Mày nói mày thích ảnh kiểu đó luôn hả, không tin được luôn!" Jaehwan xen vào, Daniel đang kể ngon trớn thì bị dừng bắt ngờ nên đâm ra bực bội. "Mày trật tự để tao kể nhanh xem."

Jaehwan gật gật đầu, im lặng nghe Daniel kể tiếp. "Lúc đi vào rạp, tao tính là nắm tay ảnh rồi, thế mà lỡ mất cơ hội, nên tao tính lúc vào phim sẽ tìm cơ hội khác. Mà mày biết tao coi phim gì không, tao xem phim ma, trời mẹ ơi tao sợ, tao quéo còn một cục tao ôm tay ảnh, không cần làm gì tao cũng được gián tiếp "nắm" tay ảnh luôn á. Xong cái lúc cao trào, tao la như ai bóp cổ tao luôn, cái ảnh quay qua, ảnh sờ đầu tao, nói không sao có ảnh đây rồi, màn hình rạp lúc đó không biết chiếu cảnh gì sáng trưng, mặt ảnh được ánh sáng chói đến, như ánh dương chiếu thẳng vào tim tao, lúc đó tự dưng tao ngồi thẳng dậy, nghiêng người qua kéo cằm ảnh hôn một cái ngay môi ảnh .."

"Má, mày hôn môi ảnh luôn á, thế mà tao tưỡng mày chỉ hôn má thôi." Jaehwan ôm cái miệng đang há rộng đến mang tai của mình lại.

"Nếu mà tao chỉ hôn má thì tao nghĩ mọi chuyện đã ổn hơn rồi." Daniel lúc này mới ôm đầu mình nằm ườn ra bàn, Jaehwan nhất thời cũng đang tiêu hóa câu chuyện của Daniel nên chưa thể suy nghĩ ra cách giải quyết tiếp theo. "Rồi anh Seongwoo phản ứng sao?"

Daniel thở ra một cái, nói. "Ảnh để tao hôn ảnh xong rồi quay đi tiếp tục xem phim, lúc đó là tao ngu người rồi, có làm gì nổi nữa đâu, thế mà lúc tao đưa ảnh về, ảnh còn cười với tao, hẹn buổi sau gặp lại, má ơi sao tao có mặt mũi gặp ảnh đây .."

"Mày chơi lớn quá rồi Daniel ơi, bạn bè không giúp mày nổi luôn đó." Jaehwan nhiều lúc tự cho rằng mình sáng suốt, cái gì cũng có thể giải quyết được, nhưng lần này chắc là ngoại lệ.

Daniel sau đó lại tiếp tục nằm ườn ra bàn, điện thoại rung lên mấy cái cậu cũng chẳng để ý. "Hay giờ tao ra sông Hàn nhảy xuống nha, tao cảm thấy tao sắp không còn gì trên cuộc đời này rồi."

"Mày bớt điên dùm tao." Jaehwan bấy giờ mới để ý cái điện thoại trên bàn của Daniel đang sáng đèn, có vẻ là tin nhắn đến, Daniel thì bận đau khổ, nên Jaehwan cứ thế đưa mắt qua nhìn lén.

"Ai nhắn tin bên instagram cho mày kìa." Jaehwan chỉ nói vậy, mà làm Daniel giật thót, cậu lật đật túm lấy điện thoại, sau khi nhìn màn hình rồi xác định người nào gửi, Daniel không nói không rằng ôm cái điện thoại bỏ chạy ra ngoài, Jaehwan gọi với theo hỏi mày đi đâu thế, Daniel hét lên mình về nhà, đến lúc này Jaehwan mới nhớ, Daniel chạy đi mà chưa hề thanh toán tiền nước của mình.

*

osw_onge: Daniel à, hôm qua em có giữ tai nghe của anh không?

daniel.k.here: để em tìm xem

daniel.k.here: dạ có đó anh

daniel.k.here: hôm qua em quên trả lại anh

osw_onge: vậy thứ 5 mang cho anh nhé.

osw_onge: cảm ơn em.

daniel.k.here: mà

daniel.k.here: anh

osw_onge: sao đó em?

daniel.k.here: chuyện hôm qua

daniel.k.here: em lỡ

osw_onge: ừm?

daniel.k.here: anh đừng giận em nha

daniel.k.here: em trẻ người non dạ

daniel.k.here: xin lỗi anh 😭😭

osw_onge: anh hơi bất ngờ đấy.

osw_onge: không nghĩ Daniel sẽ làm vậy.

daniel.k.here: em

daniel.k.here: bị điên

daniel.k.here: 😭😭

osw_onge: ㅋㅋ

daniel.k.here: anh

osw_onge: sao đó?

daniel.k.here: em thích anh.

osw_onge: anh biết mà.

daniel.k.here: ơ .. sao anh biết ạ?

osw_onge: anh mà không biết thì anh mới là người điên ㅋㅋ

daniel.k.here: chết em rồi

daniel.k.here: vậy giờ sao anh?

osw_onge: sao đây ta, anh bị Daniel hôn rồi ..

osw_onge: anh phải làm sao ta?

daniel.k.here: anh

daniel.k.here: em sẽ chịu trách nhiệm

daniel.k.here: giờ anh hôn lại em đi

daniel.k.here: vậy là huề 😤😤

osw_onge: ㅋㅋ Daniel à.

osw_onge: hơi không đúng nhưng mà dễ thương.

osw_onge: để anh suy nghĩ thêm nhé.

daniel.k.here: anh ơi, chiều nay đi đây với em

daniel.k.here: 4h em qua đón anh nhé

daniel.k.here: anh không được từ chối

daniel.k.here: nha

osw_onge: ㅋㅋ được rồi

osw_onge: hẹn gặp em chiều nay

daniel.k.here: dạ ~

*

Chắc bạn sẽ nghĩ, lý do gì mà tự nhiên Daniel lại hẹn Seongwoo ra ngoài, chính Seongwoo cũng thắc mắc như vậy, nhưng sau đó câu trả lời của Daniel lại làm cho Seongwoo hết sức kinh ngạc.

"Em nhớ anh, nên muốn gặp anh."

Nếu xét về tuổi đời, Daniel có thể nhỏ hơn anh, nhưng xét về mấy cái lời văn vẻ ngọt như đường này, Seongwoo còn lâu mới bằng.

"Thế mà anh cứ nghĩ Daniel chỉ là một cậu bé đáng yêu ấy." Seongwoo cười cười, đưa tay vuốt vuốt cằm cậu như vuốt chú cún nhỏ. Daniel nhe răng ra cười, thiếu điều muốn nhảy tới ôm lấy anh. "Em chẳng đáng yêu với ai ngoài anh đâu."

Daniel nhìn xung quanh khuôn viên dưới chung cư nhà Seongwoo, ngoài mấy đứa trẻ đang chơi đùa gần đó thì chẳng có ai nữa, nên cậu đứng lại, dang tay ra. "Anh, em thích anh thật đó, chắc là thích anh từ lần đầu gặp anh rồi, em tuy nhỏ hơn anh một tý, nhưng mà chắc chắc sẽ yêu anh nhiều, nếu anh cũng thích em thì tới đây ôm em." Chợt thấy còn thiếu, Daniel lại nói tiếp. "Nhưng mà nếu anh không thích em, thì cũng ôm em nha, cho em bớt quê .."

Seongwoo cười tít cả mắt, anh cứ thế đi lại ôm lấy Daniel, người anh như lọt thỏm vào người cậu, cảm nhận thấy tim Daniel đập nhanh liên hồi, Seongwoo đưa tay vuốt vuốt lưng Daniel. "Em đáng yêu như vậy, sao mà không thích được đúng không Daniel."

Daniel nghe anh nói vậy, lòng rung rinh mấy nhịp, nhưng lại không muốn buông anh ra, nên cậu cứ thế thỏ thẻ bên tai Seongwoo. "Anh thơm quá à, em không muốn buông anh ra đâuuuuu âuuu." Seongwoo cười khúc khích còn Daniel cứ thế như chó con, hít hà hít hà tóc anh không chịu dừng, mãi một lúc trời từ lành lạnh muốn mưa tới nơi, Seongwoo phải nhéo nhẹ bên hông để Daniel buông anh ra.

"Bây giờ ôm nhiều, sau này lại chẳng chán mà không chịu ôm anh." Seongwoo đùa, thế mà Daniel lại giãy nãy ngay. "Không có đâu, sau này em cũng sẽ ôm anh nhiều."

Seongwoo cười sau đó không nói gì, anh nói mình muốn đi ăn cái gì đó để kỷ niệm ngày đặt biệt hôm nay, Daniel suy nghĩ một hồi lại lôi anh đến tiệm bánh waffle cuối phố, mua một phần to gấp đôi bình thường, kem vani phũ đầy sốt mật ong và quả óc chó yêu thích của cậu.

"Ngọt thế này, bảo sao Daniel không ăn nói ngọt như mật." Seongwoo vừa ăn vừa nhận xét. "Đúng không em?"

"Em không biết nữa, mà cứ mỗi lần nói chuyện với anh cái em cứ thấy em bị ngốc sao á." Vẫn đang đắm chìm trong mấy cái bánh nướng, Daniel ngước đầu lên nhìn anh mỉm cười. "Anh là người đầu tiên nói em đáng yêu luôn đó, ngày xưa em ngầu lắm, tại anh mà bây giờ vậy nè."

Seongwoo chóng cằm vào tay, vừa ăn vừa nhìn Daniel đang thích thú nhai nhóp nhém mấy quả óc chó, không biết có phải tại anh thật không, nhưng mà Daniel đáng yêu là điều không thể phủ nhận, hay như cách Kim Jonghyun hay nói, mấy đứa khi yêu tự dưng đứng trước người mình yêu, là hay hành xử ngốc nghếch nên tự dưng nhìn là thấy đáng yêu ngay, cũng nhờ vậy mà Seongwoo biết Daniel đã sớm thích mình, chẳng qua là anh muốn xem đến khi nào cậu mới thổ lộ thôi.

Chỉ là không ngờ Daniel đánh nhanh thắng nhanh vậy thôi, xem ra thua Kim Jonghyun một chầu latte rồi.

*

pockyjr: sao rồi

pockyjr: định chừng nào cho tui uống latte đây

pockyjr: đã gửi một ảnh

osw_onge: đâu ra vậy ㅋㅋ

pockyjr: Choi Minki gửi cho mình

pockyjr: nói là cậu mua cho cậu ấy 1 ly latte nữa.

osw_onge: ㅋㅋ

pockyjr: tụi này chờ cái hẹn nha

pockyjr: hẹn cả bồ cậu nữa

osw_onge: không phải bồ!

pockyjr: ủa chứ gì?

osw_onge: thằng chó con của mình

osw_onge: ㅋㅋ

pockyjr: ㅇ.ㅇ

pockyjr: ....

*

note: thế là câu chuyện cưa cẩm của đôi chim koo đã đâu vào đấy rồi, từ đây trở về sau là extra nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip