PN: Bình giấm di động

Mọi thứ quay về quỹ đạo mà nó nên vận hành từ đầu như thế, dù niềm tin đã phải trả giá cả một thanh xuân.
Giống như tia sáng loé lên phía cuối đường hầm, giống như ốc đảo mát lành trong lòng sa mạc, giống như người mà ta chờ đợi quay về sau tháng năm dài đằng đẵng, bởi vì khó khăn để đạt được, cho nên sẽ càng trân trọng nhiều hơn.

Rắc rối gây ra từ chất gây nghiện Poppy38 đã được dẹp yên, vụ án giúp nhóm Sungwoon và Daniel chiếm được lòng tin từ cấp trên không ít, hơn hết, y học đang nghiên cứu và ứng dụng thử một vài tác dụng xuất sắc của nó, Jisung cũng vừa hoàn thành tốt thời gian lao động công ích của mình.

Cậu quả thực bắt đầu làm bánh và mở ra một tiệm trả nho nhỏ, vài lần Ba cậu cùng người phụ nữ tên Woonhee cũng đã ghé qua.
Bệnh tình của bà dần dà bình phục, tuy vẫn còn xa cách trong từng cử chỉ, nhưng bà đã không còn chì chiết về những vấn đề của ngày xưa, khi có tuổi, khi vượt qua quá nhiều khổ cực, bà trân trọng nhiều hơn người luôn ở cạnh mình.
Ngày đó, Jisung gọi đến, nói với bà về việc đã xảy ra, cú sốc lớn bà ngỡ mình là người thương tổn nhất, ấy vậy mà hoá ra nỗi đau kia chẳng xứng đáng chút nào.

Mỗi bọn họ đều trả giá quá nhiều cho những gì mình sai phạm, vốn dĩ sinh ra trên cuộc đời này, cũng không phải là chuyện mà Jisung đã cầu xin.

Cậu quyết định không quay về sống cùng ba cậu, cậu nói rằng cậu đã có chỗ để đi, cậu muốn dành cho cả hai thời gian nhàn hạ, cậu muốn cha mình thực sự sống cạnh bà một cách an yên.

Có đôi khi Jisung nghĩ, nếu quả thực ngày đó cậu lựa chọn cách nói cho Daniel biết, liệu bọn họ có thể đi xa đến thế này không? Hay sẽ ngưng lại khi kẻ dằn vặt và người mỏi mệt? Hay sẽ đứt gãy ở nơi tổn thương đeo bám trong ngần ấy thời gian?
Rời xa nhau, đóng băng thứ hạnh phúc đang mang sâu vào một góc, thật tuyệt làm sao khi nó vẫn vẹn nguyên ngày gặp lại nhau.
Daniel luôn nói rằng cậu cần cảm ơn vì Jisung đã giúp cậu trưởng thành lên từng ngày từ hôm ấy, nói rằng hãy nhìn vào mặt tích cực nó mang lại thay vì những nỗi đau, bởi vì cô độc lâu như vậy nên cậu đã không chần chờ mà nắm lấy, bởi cậu có khoảng trống để ngẫm nghĩ nên cậu đã có thể bảo vệ tốt cho người cậu yêu thương, so với Daniel của ngày xưa đó, Daniel hiện giờ thương Jisung nhiều hơn gấp trăm lần.

Guan Lin, Jihoon chuyển về sống cùng khu nhà với Jisung và Daniel, lý do Jihoon được điều công tác, sau một thời gian đấu tranh mệt mõi, cuối cùng gia đình và Guan Lin cũng cho phép cậu thực hiện ước mơ làm việc và cống hiến trong tổ điều tra tội phạm Seoul, hoạt động song song với tổ hiện tại của Daniel đang có.
Chưa kể Sungwoon cũng gấp rút mua nhà, anh ta từng gặp qua Minhyun một lần, và thề có chúa ăng-ten bắt sóng tình yêu của anh giật lên mạnh mẽ, điều đó thôi thúc anh nên ở đây, bởi Minhyun định kỳ hàng tuần sẽ đến chọc điên Daniel khoảng một lần.

———

Đêm đến.

Jisung loay hoay trên bục dành cho DJ, kiểm tra lại các thiết bị, cậu làm thêm ở đây, và việc này luôn thành công khiến Daniel phát rồ.

- Ố ô, bé cưng, đi chơi với anh không nào?

Một giọng nói nham nhở truyền đến từ sau, tóc gáy Jisung dựng lên vì cơn buồn nôn vừa ập đến.
Một gã đàn ông khá đứng tuổi nhìn chằm chặp vào cặp mông căng mẫy trong chiếc quần da, nước bọt chực chờ bên mép như thể muốn trào ra vậy.
Hắn sẽ ăn ngay cú đạp vào giữa háng, nếu như Jisung không bất chợt nảy sinh một ý nghĩ xấu xa:

- Chơi gì vậy? Vui không?

Vóc dáng cao to nào thật quen hầm hầm bước tới, Jisung nháy mắt tươi cười, miết nhẹ cánh môi như thể thực sự đang bị thu hút bởi người kia.

- Em muốn chơi thế nào chúng ta liền chơi thế ấy.

Hắn đưa bàn tay gân guốc về phía trước, chộp lấy Jisung nhưng nhanh chóng bị bắt lấy giữa chừng.
Cái chau mày cứng nhắc trên khuôn mặt lộ ra, hắn thấy một tên thanh niên giận dữ tự chỉ vào mặt mình và thách thức:

- Muốn chơi với tôi không?

Daniel gầm gừ, khuôn mặt cậu quá quen thuộc với cái khu này, tên cớm hay nổi điên và có sở thích hành hung tội phạm.
Luôn lườm nguýt những kẻ lại gần nam DJ ở quán bar này, bằng đôi mắt nhỏ xíu của như thể muốn băm vằm họ vậy.

Gã đàn ông mặt mày tái mét, hắn lùi về sau và giữ chặt háng mình.
Ai biết được cậu ta sẽ không đá một cú vào nơi đang trướng lên này chứ? Ai biết được cậu ta có muốn vặt cặp trứng bên dưới hắn ra không?

- Jisung, cậu không thể đối với mình như vậy.

Daniel lầm bầm khi đối tượng cậu đề phòng đã rời xa nơi đó, dùng đôi tay vây hãm lấy Jisung như thể muốn khảm vào người.

- Cảnh sát Kang, đây là nơi làm việc của tôi, cậu không tính lạm quyền đấy chứ?

Jisung thoải mái cười cợt, dựa vào Daniel và vuốt dọc ngực cậu ta, thừa biết rằng Sungwoon sẽ nhéo tai và lôi Daniel đi nếu cậu ta cứ lởn vởn cạnh mình như thế.

- Huhhh.... nhưng cậu là người yêu của tớ, dù có hàng tá kẻ vây quanh thì cậu cũng không được cười với bất kỳ ai.

Daniel làu bàu, nhưng không phản đối việc Jisung gỡ khuy áo đầu tiên của cậu, khúc khích bên cần cổ sau khi cắn một ngụm, đánh dấu lên vị trí cực kỳ dễ nhìn ra.
Và từ phía đằng xa, Jihoon đang hất cằm về phía họ, nói gì đó với Sungwoon, mà Jisung không chắc đó là một lời cằn nhằn hay là châm chọc Sungwoon.

Cả hai tách khỏi nhau nhanh chóng, vì ánh mắt như laser của Sungwoon vừa mới quét qua, anh ta sẽ lao đến rất nhanh cùng với cặp giò không dài lắm, tóm cổ Daniel, than vãn về vụ án họ đang theo, về tiền thưởng cuối năm, về những chuyến du lịch đã chắp cánh bay xa tít tắp.

- Ahhh, hyung.

Jisung buông tay Daniel, đi đến cạnh Sungwoon, lấy ly cooktail trên khay của nhân viên bồi bàn, chuyền đến cho anh, cậu xoa dịu anh ngay khi anh vừa chuẩn bị cất lên bài ca quen thuộc.

- Minhyun sẽ tới đây với bạn của cậu ta, em nghĩ là hyung nên thả lỏng cơ mặt ra một tí, nhìn hyung thật sự quá doạ người.

Mặt Sungwoon nghệt ra giây lát, ấn tượng những lần gặp trước quả không tốt, anh không muốn lần này cũng không thu được chút kết quả gì.
Sungwoon đã nghe Daniel ca thán về Minhyun, kể ra tiểu sử của cậu ta vanh vách, rõ ràng hơn đống hồ sơ mà bọn họ đang theo, thực ra Minhyun không phải là kiểu người xấu bụng, đối với chấp niệm là Jisung, dù đã trôi qua không thu về kết quả gì nhưng cậu ta vẫn là kẻ chung tình hiếm có, khó tìm, Sungwoon thực muốn bước vào lòng người kia và ở yên trong đó, khi bấy giờ Minhyun đã quên đi chuyện ngày xưa.

Trở về bàn của mình, Sungwoon lôi theo Daniel dù cậu ta không cam tâm cho mấy.
Sau đó không lâu, Jisung cũng bắt đầu lên bục rồi khởi động bằng vài bài EDM bắt tai.

Như lời mà Jisung nói, Minhyun quả thực đến cùng bạn của cậu ta, mặt Sungwoon chau lại khi đó là một cô nàng bốc lửa.

- Không phải em kêu Minhyun thích đàn ông hả? Cú sốc tinh thần khiến cậu ta thay đổi hay sao?

Sungwoon ghé sát vào tai Daniel làu bàu, khó chịu, khi Guan Lin vẫy tay yêu cầu Minhyun đến ngồi chung.
Ánh đèn xanh đỏ quét từng đường lên những con người ngồi đó, tựa như laser từ tia nhìn của Sungwoon rọi chiếu xung quanh.
Tất cả đều đang ở đây, ngoại trừ Jisung phía bục DJ và Jihoon bận rộn điều tra thông tin vì là người mới vừa điều tới, sự rảnh rỗi khiến Daniel nhiễu sự nhiều hơn, cậu ta thường xuyên đứng lên quẫy như một kẻ điên, chỉ vì điều ấy khiến Jisung cười vui vẻ.

Không khí nghẹt cứng bởi những kẻ không thân thiết, mọi thứ bắt đầu thả lỏng khi nhạc của Jisung đang chơi dồn dập nhiều hơn, bạn đi cùng Minhyun không còn là mối lo quá lớn, khi cô bị thu hút bởi khuôn mặt lạnh tanh của nhóc Guan Lin.

Sungwoon chống tay lên cằm, nháy mắt với Minhyun giữa một nhịp trống mà DJ làm đà cho bùng nổ.
Anh thấy Minhyun ngớ ra, dùng nụ cười đẹp trai chết tiệt của cậu ta câu mất hồn anh.

Khi cốc rượu sóng sánh trong ly cạn đáy, khi làn da của Sungwoon bắt đầu chuyển sang sắc hồng bắt mắt, đáng yêu.
Jihoon trở lại, muốn lật cả cái bàn này lên, và quẳng qua cánh cửa to ở đằng kia lập tức.

- Em gái, bỏ bàn tay của em ra khỏi đũng quần của cậu trai này đi nào.

Jihoon chun mũi, dùng dùi cui khựa những ngón tay trắng trẻo của cô nàng xinh đẹp đi cùng Minhyun hiện đang ngồi vắt chân trên ghế, thế nhưng lại chực chờ nhào vào lòng kẻ cạnh bên.
Cậu liếc xéo Sungwoon và Daniel, những kẻ bị tình yêu câu hồn đi mất dạng, ngay cả việc bảo vệ tài sản riêng giúp Jihoon bọn họ cũng không làm.

- Sao cơ?

Cô gái giật thột, chau mày toan bật lại, nhưng khuôn mặt của Jihoon đẹp đến mức khiến nàng bỗng ngẩn ngơ.
Thay vì sự xua đuổi cần có, cô nàng ngờ nghệch hỏi lại rằng cậu đã nói gì sao? Không hề tin tưởng việc những lời sau đó lại thốt ra từ đôi môi thơm ngọt.

- Bỏ tay ra trước khi anh bẻ gãy xương của em.

Jihoon tựa sát lại, chống tay lên phần lưng ghế, đôi môi cách tai chỉ bằng một cái cựa mình, rồi thì thầm đủ để cô nghe.

Guan Lin không phải không biết bình giấm của mèo con nhà mình chua đến mức nào, chắc mẩm đây là lần đầu và cũng là lần cuối cô nàng kia lọ mọ đến đây, cậu làm thế vì Minhyun rõ ràng trông không hề thân thiết, có vẻ cô là bác sĩ mới đến công tác tại bệnh viện nơi Minhyun làm việc hiện nay.
Đây có tính là cứu vớt Minhyun không nhỉ? Hay là đang hại chết cậu ta đây?

- Ai kêu em dây vào hoa đã có chủ làm gì?

Minhyun dứt khỏi ánh mắt như thiêu đốt của Sungwoon, cố thanh tỉnh mình bằng một ngụm rượu cay nồng trên lưỡi, liếc ngang và nhắc nhở bạn mình.
Khi Jihoon kéo Guan Lin rời khỏi đó, khi Daniel nhảy lên bục DJ, khi Sungwoon đặt tấm danh thiếp dưới đáy ly và tiến ra sàn nhảy, cô hỏi lại Minhyun trong lúc đầu óc ngổn ngang.

- Hoa có chủ?

Minhyun lấy tấm danh thiếp, nhét vào túi áo, mỉm cười nhìn quanh một lượt trước khi đứng dậy, rời đi:

- Ờ, cảnh sát Jihoon với cậu kia là người yêu của nhau đấy.

———
END FIC
03/05/2019

Chặn đường dài của Trà xanh và Bánh đậu đỏ đã kết thúc tốt đẹp, cảm ơn sự ủng hộ và yêu thương của tất cả mọi người trong suốt thời gian qua <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip