Chap 31: A Bảo ngươi nói xem?

 Vị công tử nghe cuộc trò chuyện của người xung quanh, càng cảm thấy khoái chí hơn. Chàng vẫy tên tiểu nhị dặn nhỏ:

            - Ngươi đến Đại Lý Tự báo án đi!

             - Báo án gì cơ?

            - Chẳng phải ở đây có một cuộc ẩu đả cãi vã sao, người của Đại Lý Tự đến không nhanh, e sẽ xảy ra án mạng đó!

            - Án mạng, Vương công tử nghĩ nhị vị cô nương đó sẽ gặp nguy hiểm ư? Công tử không định đến cứu bọn họ ư, tiểu nhân e rằng, ngoài công tử ra, Đại Lý Tự cũng không cứu nổi bọn họ!

            - Đi nhanh lên, đừng hỏi nhiều!

            Nói rồi liền đưa cho tên tiểu nhị một thỏi bạc, hắn sung sướng, vội chạy đi ngay. À quên chưa nói, vị công tử này chính là Vương Nguyên Phương. Nguyên Phương à, chàng đang mưu tính chuyện gì vậy hả? Nguyên Phương miệng cười không ngớt, lẩm nhẩm trong đầu: “Đại Lý Tự còn không đến nhanh, chỉ e kinh thành nhị bá ngày mai sẽ phải quỳ trước Cam Lộ điện đó!”

           

             Không bao lâu, tiếng binh linh hô hào dẹp đường chạy lại, là người của Đại Lý Tự… dân chúng hoảng hốt giãn ra, người yếu tim gan thì tìm cách chuồn thật nhanh, kẻ mạnh bạo thì nép người vào những quán xá bên đường, kẻ xa xa đứng nhìn theo. Vở kịch sắp đến hồi gay cấn rồi.

             Lý Bách Hùng đột nhiên thấy người của Đại Lý Tự đến, lúc đầu thoáng không hiểu, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm.

             - Thuộc hạ tham kiến Trưởng Tôn đại nhân, Lý công tử!

             - Sao các ngươi lại tới đây!  (Trưởng Tôn Nhu lên giọng hách dịch)

             - Hạ quan nghe có người báo án nên đến coi!

             - Đến rồi cũng tốt, giúp ta dọn dẹp hai nha đầu kia. (Lý Bách Hùng tiếp lời)

             - Dạ!

             Đám người Đại Lý Tự trước giờ vẫn sợ kinh thành nhị bá này một phép, chỉ đông thì không dám đi tây. Dù ai có tội hay không có tội, bọn họ kêu bắt thì bắt. Bón chúng ùn ùn kéo đến trước mặt Mộng Dao và Tiểu Ơn quát lớn:

            - Dân nữ to gan, dám ở đây cuồng ngôn, còn không mau khoanh tay chịu trói!

            - Ngươi là quan ở Đại Lý Tự?

            - Đúng vậy?

            - Hôm nay ta hơi mệt, không muốn ở đây đôi co với các ngươi nữa, người đã là quan trong Đại Lý Tự, hẳn biết rõ luật lệ, chưa có bằng chứng không được quyền bắt người. Nếu ngươi đưa không ra được bằng chứng thì tránh đường cho ta đi!

            - Dân nữ to gan! cô…

            - Cô cô cái gì… ông không nghe thấy tiểu thư ta nói gì sao? Mau tránh đường đi, người của Đại Lý Tự gì mà như đám bị thịt vậy!

            - To gan, tội của các ngươi chính là dám nhục mạ mệnh quan triều đình, người đâu, bắt bọn chúng lại!

             Tên quan ngu xuẩn mừng như mở cờ trong bụng khi tìm được một cái cớ bắt tội. Nhưng hắn chưa kịp mừng, Mộng Dao bèn rút ra một miếng lệnh bài nhỏ, màu trắng, để trước mắt hắn:

             - Có biết đọc chữ không?

             - Ngọc … Ngọc Quận Chúa…. Hạ quan tham kiến quận chúa!

            Đột nhiên người của Đại Lý Tự lũ lượt quỳ xuống, Lý Bách Hùng còn chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra bèn quát lớn:

           - Đám các người đang làm gì thế, sao còn chưa bắt người!

           - Không! không thể bắt được!

           - Tại sao???

           Mộng Dao bèn hướng chiếc lệnh bài ra phía bọn Lý Bách Hùng. Trên tấm lệnh bài có khắc ba chữ: “Ngọc Quận Chúa” Lý Bách Hùng nhìn xong, vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu. Nhưng mà Trưởng Tôn Nhu thì giờ mới vỡ lẽ ra. Tại sao mà hắn lại thấy cô gái này quen đến thế! Trong một lần vào Hoàng Cung thăm Hoàng Hậu, đi qua hậu cung, hắn đã từng nhìn thấy thân ảnh của nàng. Đúng rồi, sao giờ hắn mới nhớ ra chứ: Ngọc Quận Chúa, cô gái này là Ngọc Quận Chúa. Hắn bèn kéo áo Lý Bách Hùng tên ngu si đó, rồi hướng về phía nàng nói:

           - Thì ra là Ngọc Quận Chúa, vừa rồi đã mạo phạm, mong quận chúa thứ lỗi!

           - Đại ca, Ngọc Quận Chúa là ai?

            Trưởng Tôn Nhu cảm thấy hết cách với hắn, bèn túm hắn lại gần, nói khẽ: “Chính là vị Quận Chúa làm mưa làm gió trong hậu cung thời gian vừa rồi, được Hoàng Thượng ngự chuẩn, ban cho lệnh bài, là cháu gái của Thái Phó đại nhân! Không động được vài cô ta đâu!"

             - Là cô ta ư?

             Lý Bách Hùng ngơ ngác, chân tay bủn rủn, hắn đã đắc tội với ai vậy trời. Truyền thuyết về một vị quận chúa trong cung được Hoàng Thượng ân chuẩn cho đầy đủ uy quyền, lại là cháu gái của Thái phó đại nhân. Hắn đang tự trách mình sao lại ngu ngốc đến thế. Ngọc Quận Chúa không phải giải trình với bất cứ ai, trừ Hoàng Thượng, không một quan lại nào có quyền thẩm tra hay bắt giam cô, chỉ trừ khi có thánh chỉ của Hoàng Thượng. Làm gì có vị quận chúa nào có lệnh bài cơ chứ, thế mà Ngọc Quận Chúa lại có một tấm lệnh bài khắc tên mình. Điều này cũng thể hiện rõ rồi, vị thế của Ngọc Quận Chúa trong lòng Hoàng Thượng cao đến mức nào! Đến công chúa con vua cũng không có được sự sủng ái đó.

            Mộng Dao thấy nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc ấy, liền cảm thấy buồn cười, Tiểu Ơn ghé tai nói nhỏ với tiểu thư: “Tiểu thư, có lẽ người đã doạ cho hắn sợ đến hồn siêu phách lạc rồi đó!”. “Tại hắn ép ta chứ ta cũng không muốn lôi cái danh Ngọc Quận Chúa ra làm gì, ai cũng coi ta như phù thuỷ không bằng, chúng ta mau đi thôi”

            - Sao huynh không nhắc đệ!

            - Ta thực sự không nhớ ra nổi đã gặp cô ta ở đâu?

            - Lần này thì tiêu rồi, đại ca phải làm sao bây giờ?

            - Làm sao ta biết được, chuyện này mà đến tai Hoàng Thượng, thì liệu cái mạng của đệ và ta.

            - Kinh thành rộng như vậy, sao mà lại trùng hợp thế chứ?

            - Đệ còn nói nữa, đệ thấy kinh thành có nữ nhân nào có được cái vẻ cao quý đó không hả? Trên đời này ta mới chỉ thấy có hai người có cái vẻ đó, đó là Hoàng Hậu Nương Nương và Ngọc Quận Chúa.

            - Huynh đừng nói nữa, sao huynh không sớm nhớ ra chứ!

            Hai kẻ đó giờ đáng trách móc lẫn nhau, thiệt tình là một đám ngu ngốc mà. Chợt thấy A Bảo sủa lên vài tiếng, A Bảo phát hiện ra điều gì? Mộng Dao nhìn theo hướng A Bảo thấy bên đường có một tửu trà, Nguyên Phương đang ngồi ở đó, nhìn nàng mỉm cười.

           - Tiểu thư là Vương công tử!

           Mộng Dao vờ như không nghe thấy lời Tiểu Ơn nói, không rẽ vào tửu trà mà cứ thế đi thẳng. Xem chừng có ai đó đang giận rồi, ai đó lại phải tốn không ít sức rồi đây.

           - Vương công tử, sao nãy người không hiện thân chứ? (Tiểu Ơn cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nếu như Nguyên Phương xuất hiện sớm thì tiểu thư và cô đã đỡ phải ở đó nhiều chuyện với bọn chúng.)

           - Mộng Dao cô ấy giận cũng thật đáng yêu! (Nguyên Phương lại nói một câu chẳng liên quan đến tình hình hiện giờ chút nào)

           - Công tử còn nói gì thế, còn không mau đuổi theo tiểu thư đi, nô tỳ chưa bao giờ thấy tiểu thư giận như thế đâu?

           - Ta biết rồi, ngươi và A Bảo vào Thuý Vân Lầu đợi chúng ta!

          Nói rồi chưa đợi Tiểu Ơn trả lời đã như tên bắn vụt chạy theo Mộng Dao. Tiểu Ơn thoáng giật mình, ban nãy còn nói năng điềm đạm lắm mà, giờ đã chạy nhanh đến thế ư? “A Bảo, ngươi nói xem, rốt cuộc là Vương công tử tốt hơn là là Dương công tử tốt hơn? Liệu Vương công tử có làm tiểu thư nguôi giận được không nhỉ? Lần đầu tiên trong đời, ta thấy tiểu thư có dáng vẻ giận dỗi kiểu đó! A Bảo, ngươi thấy sao??? Thôi mặc kệ, chúng ta tới Thuý Vân Lầu đợi bọn họ nhé!”

         - Mộng Dao…

         “Tiểu cô nương này đi nhanh thật đó, vừa thoáng ở đây giờ đã không thấy đâu rồi”

         - Mộng Dao…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: