Nightmare - 2: Their desperate love she forgot.

Kang Seulgi.

Đôi khi ả vẫn tự hỏi mình đang làm gì giữa cuộc đời, ả chạy trốn, và rồi sau chừng ấy những năm tháng mờ sương bỗng tối tăm mù mịt, ả chọn cho mình một cái kết thúc ảm đạm.

Ả biết ả cần gì; nào phải là một cuộc đời dài tám mươi năm, hay là quyền uy vô hạn? Ả biết, nhưng rồi, những ngả đường ả đi đều là ngõ cụt.

Ả đã tự chọn cho mình hình phạt, dù chẳng ai cần. Ả đã từng khóc từ khi được sinh ra và đến khi chết đi, ả vẫn cố giết chính linh hồn mình. Ánh mặt trời lấp lánh, ả chỉ vừa thấy nó khi ả còn sống - khoảng mấy chục tiếng đồng hồ trước, mà ả cứ ngỡ là rất lâu rồi. Những tấc da của ả bắt đầu ửng đỏ, nàng vẫn còn say giấc - ả chắc thế. Ả cảm thấy bờ vai mình nóng hổi và rồi dần biến mất. Cơn đau thấm qua từng giác quan; con ngươi ả căng ra, lưỡi bắt đầu khô đắng và đôi tai thì ù lên, ả không thở nổi dù ả chắc chắn rằng mình chỉ là một linh hồn vô định, và rồi trên tất cả, cơn đau ả chịu như xé toạc cả những kí ức không tên.

Lần thứ chín.

Ả đếm. Vì ả muốn quên.

"Cô bị điên à?"

Kang Seulgi cuộn tròn và rơi vào trong quả cầu pha lê sau một câu thần chú lạ. Cả người ả đập vào bức tường trong suốt, nhưng tất cả hiện lên chỉ là một màu đen hòa sắc đỏ như máu.

Có giọt nước ấm nóng trượt dài, như pha lê.

.

Linh hồn của ả yếu đi, ngọn lửa trên thân nến cũng nhỏ lại. Đêm hôm ấy, ả ngồi trên thành bàn, vai ướt máu, nhìn chị trò chuyện với một linh hồn khác. Kim Sejeong lại đến và đưa linh hồn ấy rời khỏi, ả có trông theo, nhưng rồi lại nhìn nàng - lúc ấy đang đem chân nến cũ kia vào một cái hộp màu tím.

"Cô ấy nói gì?" Ả hỏi.

Ánh mắt nàng lúc ấy, ả chợt nhận ra, trống rỗng.

Chẳng còn gì cả.

Thì ra là vậy.

.

Irene Bae kéo ghế, ả thì ngồi lên góc bàn như mọi khi, nàng bắt đầu hỏi về cuộc đời Kang Seulgi. Còn ả, chẳng trả lời.

Ả cười, bởi cả khi nàng lục lọi trong ký ức hai mươi lăm năm của ả, cũng chỉ là những ngày tháng không lo âu muộn phiền. Và nàng thì ghét ả cười, sao nàng lại ghét ả Kang Seulgi thế chứ?

Bình hoa ả để trên góc kệ từ khi nào chẳng hay, một bình nguyệt quế. Irene có thấy mấy cánh hoa trắng đã rơi, nàng không thể biết, bởi trong trái tim nàng bỗng đau đớn và trống rỗng như thể nàng vừa quên mất một cái gì quan trọng, một chuyện gì đó.

Thứ mà nàng chẳng cách nào nhớ nổi.

Nàng vẫn mơ, những giấc mộng mị ngắn ngủi, những giấc mộng mị có ả trong đó. Không, không chỉ là giấc mộng, bởi Irene thấy mình đau thật, bởi đôi mắt nàng không ngừng dòng lệ đang rơi. 

Và bởi nhiều thứ nữa, đang vướng ở một khúc quanh kí ức chẳng thể vượt qua.

Rồi trong giấc mơ, bàn tay ả trượt qua mái tóc nàng, như một con gió chẳng còn quay trở lại. 

"Baechu." Ả gọi.

Nàng ghét cay ghét đắng những gì  xoay vần, và cuốn nàng, xé nát nàng, song cũng vì nàng không phải kiểu người sẽ chống lại những gì đang xoay vần ấy, nhưng lại trong tâm tưởng lại trỗi dậy cái bất mãn không tên. Nàng ghét cả ả, Kang Seulgi đột nhiên xuất hiện, và phá tan tất cả yên bình nàng gầy dựng, cho dù đó chỉ là sự bình yên giả dối.

Nàng thừa nhận mình cô đơn, nàng không biết, nhưng nàng thật sự đã cô đơn đến thế nào cơ chứ, nàng lại không biết, nàng có biết gì đâu?

Đêm thứ hai, nàng lại mơ, đôi môi lạnh lướt trên cổ nàng, bàn tay ẩm mồ hôi trượt vào trong áo. Nàng thở dốc, ôi, nàng thở dốc và gọi tên ả, nàng gọi Kang Seulgi bằng đôi môi thấm đẫm dục tình, rồi nàng tỉnh giấc. Irene bỗng chốc nhận ra mình điên rồi.

Trái tim nàng phát điên vì Kang Seulgi. 

Nàng đột ngột cuốn lấy ả - bấy giờ đang ngồi bên thềm cửa, cuốn lấy đôi môi, nụ cười, linh hồn ả. Irene, đến chính nàng, cũng chẳng biết mọi chuyện đã xảy ra như thế nào. Đến khi nàng thừa nhận tất cả là vì tình yêu, thì nàng đã là người con gái của Kang Seulgi, của riêng ả mà thôi. Nàng đã cắn lên vai Kang Seulgi, nức nở, nàng đã khóc cho chính mình - cái thổn thức với hơi thở của của một kẻ cô đơn khi ả đẩy những ngón tay vào bên trong nàng, và hôn lên mái tóc nàng thật âu yếm.

Nàng là chính nàng, nhưng lại chẳng còn là Irene nữa.

"Bae," Ả gọi, "Em yêu chị."

Nàng không nói gì, nàng vẫn chẳng hiểu tình yêu đã đến như thế nào, nàng vẫn ở trong một vòng luẩn quẩn. Nàng tưởng chừng chẳng còn thể thoát khỏi chính bản thân mình, nhưng nàng biết nàng đã nắm được một đầu sợi chỉ định mệnh. 

Nàng hỏi tại sao, nàng hỏi Seulgi mọi thứ, khi đầu óc nàng mụ mị đi, căng cứng, tê dại và tràn đầy yêu thương, nàng đã hỏi ả như thế. Nàng bảo nàng yêu ả, nhưng nàng lại chẳng biết tại sao. Nàng bảo sao Seulgi của nàng thân thuộc đến vậy. Nàng bảo nàng sợ.

Và Kang Seulgi hôn lên trán nàng, rằng "Không sao cả."

Không sao cả, không sao cả, không sao cả. Nàng tự trấn an mình. Không sao cả. Nhưng thời gian, cái thứ khốn kiếp ấy, lại là thứ chẳng thể dừng lại được. Nàng biết, ả cũng vậy, cuộc đời của ả đã dừng lại, và dù thế nào, nó cũng sẽ tiếp tục hoặc kết thúc khi ngọn nến tàn. Điều tàn nhẫn nhất, nàng chẳng thể giữ ả lại dù bất cứ giá nào. Nàng không có quyền giữ Kang Seulgi lại dù đó là người nàng yêu.

Kang Seulgi, lúc ấy đã bảo, "Tình ta như hoa nguyệt quế."

Thời gian chậm rãi trôi đi, ả dùng chính sự sống yếu ớt còn lại của bản thân để cố níu kéo những ngày ả còn bên nàng. Ả dùng chính bản thân mình để níu lại bước chân thời gian, mặc cho Irene van nài ả đừng làm thế.

"Chị không muốn em ở lại lâu hơn à?" Ả hỏi, khi nàng kéo ả khỏi cái đau đớn từ bên dưới ánh mặt trời.

Nàng im lặng và tự hỏi, lựa chọn của nàng là gì đây? Nàng muốn chìm mãi trong ánh mắt dịu dàng của Kang Seulgi, nàng muốn cuộn người trong vòng tay của ả mỗi ngày và nàng có thể làm tất cả mọi thứ để giữ ả bên mình, trừ việc đem linh hồn Kang Seulgi ra cược. Nàng thầm bảo, giết nàng, có lẽ sẽ còn tốt hơn là bắt nàng nhìn ả từng chút vỡ nát vào thinh không. Nàng bị giằng xé bởi chính kí ức trống rỗng của mình, bởi tình yêu của ả, bởi cả thời gian ngắn ngủi còn lại. Ả nói đúng, Tình ta như hoa nguyệt quế. Nàng biết, ả, nàng, và chính họ nữa, giống hệt như cánh hoa trắng rơi trên góc kệ. Nàng khóc thương tình nồng nàn, ngạo mạn và đầy khát khao, nhưng cũng mỏng manh yếu ớt, chẳng liệu được có thể giữ lại một ngày, hai ngày hay sẽ tan thành mây bụi.

Ngày Kim Sejeong tới đưa ả đi, ả đã nói với nàng.

Một phần của mọi thứ, một phần của bức tranh đã cháy rụi. Một phần mà nàng đánh rơi khỏi vòng tay.

"Thật tốt, vì chỉ có em ghi nhớ tình ta."

Ả ngừng lại, rồi nói tiếp. 

"Thật tốt vì chị không cần phải đau lòng."

Bởi những tuyệt vọng người tìm kiếm, nào có nằm trong ký ức ngày ta sống - những tuyệt vọng mà người gieo trong ta vào những ngày mong manh xưa cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip