27. "The Memories"
"Ha... Ha..."
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong bóng đêm tĩnh mịch. Trái tim đang loạn nhịp. Nó va đập lung tung vào xương lồng ngực khiến em đau nhói. Khoảng không xung quanh tối đen như mực, đến mức giơ tay chẳng thấy nổi năm ngón. Hết thảy âm thanh đều như bị màn đêm nuốt chửng, khiến em chẳng thể nghe thấy bất cứ thứ gì ngoài sự run rẩy hoảng loạn đang chảy trong từng mạch máu của chính bản thân, và cả tiếng bước chân của kẻ đang đuổi theo sau lưng mình.
Cơ thể em đã mỏi nhừ và những bước chân đã bắt đầu chuệnh choạng. Hai mắt em đang dần mờ đi, nhưng em vẫn buộc bản thân phải không ngừng nhịp bước.
Bên tai em, tiếng bước chân vững vàng cùng tiếng vật nặng bị kéo lê trên đất vẫn vọng đến vô cùng rõ ràng trong bóng tối.
Em không dám dừng lại, dù chỉ một khoảnh khắc.
Không. Chắc chắn không. Tính mạng không phải là thứ mà em có thể sẵn sàng mang ra đánh cược với Tử Thần.
Không... Chưa đủ... Phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa... Nếu không thì...
Sẽ chết mất.
Cơn choáng váng đột ngột ập tới, khiến em ngã nhào về phía trước.
"Đau..."
Em đưa tay ôm lấy vùng bụng đang co thắt lại của mình. Một trận ẩm ướt khiến em điếng người. Em ngơ ngác đưa đôi bàn tay đang run rẩy của mình lên ngang tầm mắt.
"M-Máu...?"
Đang lúc em vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cái bóng đen cao to đằng sau em giơ cao chiếc rìu trong tay—
!!!
Sunoo choàng tỉnh, em mở bừng mắt. Trần nhà trắng toát của bệnh viện lọt vào tầm mắt em. Tiếng hít thở nặng nề vang lên từng hơi ngắt quãng. Những tia nắng yếu ớt khó khăn chen qua khe rèm cửa khép hờ, rõ ràng là không đủ để soi sáng cả căn phòng.
Đã là chiều muộn rồi.
Sunoo thử cử động một chút bàn tay đang run rẩy đến mất kiểm soát của mình. Không được rồi, cảm giác nặng nề cứ như đây không phải cơ thể em vậy.
Phải đến vài phút sau Sunoo mới ổn định lại nhịp thở. Em chậm chạp nghiêng đầu nhìn vị trí bên cạnh mình, khẽ thở hắt. Ni-ki đã không còn ở đó nữa.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Sunoo không khỏi rùng mình. Thật đúng là đáng sợ quá, cũng may mà đó chỉ là một giấc mơ thôi.
Sunoo áp tay lên bụng. Cảm nhận sự sống của con giúp em dần bình tĩnh lại.
Không sao rồi, bảo bối nhỏ vẫn ở đây mà.
"Cạch."
Tiếng cửa mở vang lên thu hút sự chú ý của Sunoo. Nhận ra nửa kia của mình đã tỉnh lại, Ni-ki bèn chậm rãi bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên giường. Cậu chống hai khuỷu tay lên đầu gối, từ từ trần thuật:
"Cảnh sát vừa đến đây xác nhận một số chuyện. Vì nơi chúng ta đang ở vừa bị tấn công nên mọi người đã tạm thời chuyển về kí túc xá cũ mà chúng ta được phân khi mới debut. Việc Sunoo bị tấn công vẫn đang được giữ kín. Dù sao thì tên thủ phạm thật sự núp sau màn vẫn chưa bị bắt, họ không muốn đánh rắn động cỏ. Động tĩnh lớn như vậy mà bên cảnh sát và công ty vẫn bắt tay ém lại được thì cũng hay thật..."
"Ni-ki."
Sunoo nghiêng đầu ngắt lời Ni-ki. Chưa kể đến việc cậu chàng vẫn luôn một mực cúi đầu lảng tránh, thì chỉ cần nghe chất giọng đều đều không cảm xúc như cái máy được lập trình sẵn của cậu nhóc cũng đủ để Sunoo tinh tế nhận ra sự khác thường của người trong lòng mình.
Ni-ki mở miệng nhưng lại chần chừ không nói.
"Riki-san?"
Cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mại của ai đó đang nhẹ nhàng đan với tay mình dưới chăn, Ni-ki mất tự nhiên quay sang hướng khác tránh đi ánh mắt tựa mật ngọt đang bất đắc dĩ nhìn mình.
Sunoo hết cách, đành tung ra tuyệt chiêu cuối cùng:
"Ba nó ơi?"
Cậu Cáo nhỏ tinh ranh có thể cảm nhận rõ ràng rằng người ít tuổi hơn vừa run lên một cái. Ni-ki cứng đờ quay đầu, rõ ràng là không thể chống lại đòn tất sát này của Dấu Yêu. Nắm chặt bàn tay, một lát sau cậu chàng mới thả lỏng, buồn buồn thầm thì:
"Em xin lỗi..."
Sunoo nhẹ thở dài.
Biết ngay là nhóc con này lại đang tự trách đây mà.
Rõ ràng mình mới là người bệnh, thế mà giờ lại phải đi dỗ ngược lại đứa nhỏ to xác kia.
Sunoo đưa tay lên áp vào bên má Ni-ki, cậu chàng nhẹ cọ vào bàn tay mềm mại ấy theo bản năng:
"Đừng tự trách bản thân Ni-ki, anh không sao thật mà. Thật là... Rõ ràng không phải lỗi của nhóc, nhóc xin lỗi cái gì cơ chứ?"
Ni-ki không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vẫn còn vài vết xước trên má mình, hỏi ngược lại:
"Rõ ràng việc em bị mắng do trêu chọc anh cũng không phải lỗi của anh, vì sao anh phải áy náy đến vậy?"
Cả hai người đều ngầm hiểu rõ trong lòng mà không ai nói ra.
Bởi lẽ vấn đề ở đây không phải ' Người kia có lỗi hay không? ' , mà là ' Người kia có chịu tổn thương hay không? '. Đó đơn thuần là sự quan tâm mà hai người dành cho nhau. Ai cũng đều muốn người kia thoải mái một chút, vui vẻ một chút. Vậy nên một người chịu tổn thương tất nhiên người còn lại sẽ vô cùng đau lòng.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa phá tan đi bầu không khí còn đang trầm lặng.
"Anh vào đấy nhé?"
Sunoo nghe tiếng gọi quen thuộc ngoài cửa phòng bệnh, vội quay người vào trong, khẽ sụt sịt để điều chỉnh lại cảm xúc. Sau khi xác định Sunoo đã bình tĩnh trở lại, Ni-ki mới đi tới mở cửa.
.
Heeseung vừa giải quyết một số chuyện với bên công ty đã về thẳng bệnh viện. Nhưng lạ là anh đã gõ cửa phòng một lúc mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Cũng chẳng phải Heeseung quá lịch sự hay tinh tế nên mới gõ cửa phòng bệnh trước đâu. Phải mà trong đó là bất cứ đứa nào khác trong nhà thì anh cũng làm gì phải cẩn thận đến mức như vậy.
Chẳng là lần nọ, anh có việc cần nói với hai nhóc con này nên lên phòng tìm hai đứa nó. Và sai lầm lớn nhất cuộc đời Heeseung là khi đó anh đã mở thẳng cửa phòng mà không gõ cửa trước. Heeseung thề với trời là lúc đó anh thật sự muốn đưa tay lên móc hai tròng mắt mình ra ngay và luôn. Anh lập tức quay lưng lại, hốt hoảng mắng:
"Đoè moè hai đứa bây làm cái trò gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy!!?"
Sunoo giật mình đẩy Ni-ki đang đè trên người mình dậy, vội kéo lại bên vai áo đã bị kéo hở ra. Ni-ki đưa tay lau bên khoé miệng còn ẩm ướt, mất hứng chậc lưỡi quay sang hướng khác. Bên ngoài cậu chàng âm thầm lườm ông anh cháy mắt, nhưng trong đầu lại đang nghĩ cách để dụ dỗ Sunoo đổi son dưỡng từ hương dâu sang hương nho.
Sunoo cẩn thận dùng tay kéo chặt cổ áo để che đi mấy vết đỏ mờ ám trên đó, đỏ mặt hỏi:
"A-Anh tìm bọn em ạ?"
Heeseung vẫn chưa thoát khỏi cú sốc tâm lý, bàn tay vẫn đưa lên che mắt từ nãy tới giờ. Anh gắt gỏng:
"Hai đứa bây không biết đường khoá cái cửa phòng lại hả!!? Mù mắt chó anh mày rồi a a a a!!!"
Nhớ lại chuyện cũ làm Heeseung khẽ rùng mình, da gà da vịt cũng thi nhau nổi đầy lên hai cánh tay. Cũng không biết lúc đó anh nên cảm thấy xui xẻo vì mở cửa khi chúng nó đang chim chuột, hay nên thấy may mắn vì chúng nó chưa sang bước tiếp theo nữa.
Heeseung lắc lắc đầu, ghét bỏ xua đi mấy hình ảnh cấm trẻ con dưới 18 tuổi trong đầu. Ngay lúc anh còn đang phân vân không biết có nên gọi thêm lần nữa không thì cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Heeseung theo Ni-ki vào phòng, khó hiểu nhướn mày:
"Hai đứa làm gì ở trong đây mà lâu thế?"
Ni-ki đến góc phòng kéo cái ghế đến cạnh giường bệnh cho anh cả, trả lời qua quýt lấy lệ:
"Bọn em chỉ nói chuyện một chút thôi ạ."
Sunoo nhanh chóng chuyển đề tài:
"Anh đến thăm em hay có chuyện gì quan trọng cần nói vậy ạ?"
Heeseung cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ cũng không thật sự muốn biết câu trả lời. Anh bắt chéo chân, thuận tay rót cốc nước trên tủ gỗ đầu giường bệnh uống một hớp cho nhuận họng rồi mới từ tốn trả lời:
"Cả hai. Nếu em không còn mệt thì anh nói thẳng vào chuyện chính luôn nhé?"
Nhận được cái gật đầu nhẹ của Sunoo, Heeseung hắng giọng tiếp tục:
"Ban nãy anh với Jungwon đã bàn bạc về album của hai đứa, ' The Memories ' ấy."
Sunoo lập tức tập trung. Em căng thẳng hỏi lại:
"Họ nói thế nào hả anh?"
Sắc mặt Heeseung không được tốt lắm:
"Họ nói rằng vì dạo này hai đứa đang có hai scandal, một là scandal bắt nạt, hai là scandal tình ái. Cộng thêm việc em vừa bị tấn công nên đến khi quảng bá chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, họ không thể mạo hiểm phát hành album được."
Tuy đã đoán trước nhưng Sunoo vẫn không thể nén nổi tiếng thở dài.
Quả nhiên là vậy.
Đứng trên lập trường của công ty thì Sunoo hiểu vì sao họ lại làm như thế. Sau khi phát hành album, Sunoo và Ni-ki sẽ phải cùng tham gia rất nhiều hoạt động quảng bá. Nếu tham gia phỏng vấn hay họp báo thì câu hỏi được ưu tiên hơn cả chắc chắn không phải về vấn đề chuyên môn hay sản phẩm mới ra mắt, mà là về scandal của hai người. Nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng thì hai người trẻ như họ sẽ rất dễ yếu thế trước sự tấn công dồn dập từ cánh truyền thông.
Hơn nữa, bây giờ Sunoo và Ni-ki không chỉ đang đối mặt với một, mà với tận hai tin đồn tai tiếng. Đương nhiên việc này sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến thái độ của công chúng đối với sản phẩm âm nhạc của họ. Mà đối với một album debut unit thì thành tích và tiếng tăm là rất quan trọng, quả thật họ không nên ra sản phẩm ngay lúc này.
Biết rõ lợi và hại, nhưng xét về khía cạnh tình cảm thì Sunoo vẫn không khỏi thất vọng.
Heeseung khẽ thở dài:
"Hai đứa có thể dời lịch phát hành album lại. Dù sao cũng là công sức, công ty cũng sẽ không đến mức cấm phát hành đâu."
Sunoo cũng thầm than một tiếng trong lòng. Em biết cách tốt nhất bây giờ là án binh bất động, chờ đến khi qua hết sóng gió mới nên ra nhạc. Em không ngại việc album bị dời lại lịch phát hành. Chỉ là với hướng dư luận hiện giờ, không biết đến khi nào mới có thể phát hành album đây.
Cả hai đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào album trong khoảng thời gian hơn ba năm, và ' The Memories ' cũng cất giữ rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ giữa hai người. Có lẽ bởi vậy nên cả Sunoo và Ni-ki mới chấp nhất với sản phẩm này đến vậy.
Hơn hết, đó còn là tâm nguyện, cũng là di vật duy nhất của người anh thân thiết quá cố để lại cho hai người. Ngày mà album được ấn định phát hành cũng chính là ngày kỉ niệm ba năm ngày mất của Ahn Sungmin. Nó đáng ra là món quà tri ân mà hai người muốn tặng cho đàn anh, vậy nên ' The Memories ' mới càng trở nên ý nghĩa.
"Thôi đừng nói mãi mấy chuyện không vui như này nữa, không tốt cho hai đứa nhỏ. Không phải ngày mai Sunoo được ra viện rồi sao? Mấy đứa đã dọn đồ chưa thế?"
Thấy bầu không khí ngày càng trầm xuống, Heeseung lên tiếng gọi lại sự chú ý của hai đứa em. Ni-ki liếc nhìn đống lớn đóng nhỏ trong góc phòng:
"Đồ thì em đã dọn kha khá rồi. Em định cùng Sunoo đến khoa phụ sản khám lại rồi mới về."
Heeseung gật đầu:
"Ừ, mai anh gọi người đến dọn đồ cho, khi nào hai đứa khám xong thì về thẳng kí túc xá luôn là được. Nếu không còn việc gì thì anh về trước nhé, bên kí túc cũng đang bận bịu dọn đồ đây."
Sunoo ngoan ngoãn chào anh:
"Dạ, anh đi đường cẩn thận nhé."
Thấy anh lớn đứng dậy, Ni-ki cũng đi theo anh:
"Em tiễn anh một đoạn."
Heeseung nhìn Ni-ki với ánh mắt nghi ngờ, nhưng anh cũng không nói gì mà chỉ cùng cậu đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip