3.
Sau khi ăn cơm tối, Tử Du chơi cùng Hiên Thừa một lúc rồi chuẩn bị về nhà, mặc dù hôm nay đã xin ba mẹ đến nhà Hiên Thừa chơi, nhưng dù sao cũng chưa trưởng thành, Tử Du cũng không dám về muộn.
Xuống lầu tạm biệt ba mẹ Hiên Thừa, ba Điền muốn cho tài xế đưa Tử Du trở về, nhưng cũng vừa kịp lúc Điền Hủ Ninh từ trong phòng đi ra chuẩn bị về Điền Thị, liền để hắn đưa Tử Du về nhà.
Thật ra thì nhà Tử Du cách khu nhà của Điền Hủ Ninh cũng không xa, chỉ cách một con phố mà thôi.
Im lặng suốt dọc đường đi, Điền Hủ Ninh vốn là một người đàn ông lãnh đạm, còn đối với Tử Du, anh Điền là trưởng bối, trừ cách gọi khách sáo, cậu không biết nói gì với Điền Hủ Ninh, vì vậy đành im lặng.
Gần đến Điền Thị, Điền Hủ Ninh đột nhiên lên tiếng.
“Khi nào hai đứa đi Phú Đức?”
“Ngày mai!”
“Đồ đi du lịch đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chưa, định ngày mai cùng Hiên Thừa chuẩn bị!”
“Trừ mẹ em với học sinh của cô ấy, còn có ai đi cùng?”
“Không có!” Tử Du cảm thấy thật kỳ quái, tại sao anh Điền lại hỏi cậu những điều này? Hắn là một người lạnh lùng, cũng sẽ không quan tâm những chuyện này mới phải! Đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên, Tử Du nhẹ nhàng hạ cửa kính xe xuống, tốc độ xe không nhanh, nhưng gió thổi vào khuôn mặt cậu làm tung bay mấy lọn tóc mái, đánh loạn xạ vào gương mặt xinh xắn của cậu, hình ảnh ấm áp êm ái kia làm kích động nội tâm của Điền Hủ Ninh.
“Em mới mười sáu tuổi, còn quá nhỏ!” Điền Hủ Ninh nói ra một câu không liên quan.
“Ừ? A, anh Điền, em mới mười lăm tuổi mà thôi, so với Hiên Thừa nhỏ hơn một tuổi!” Lúc còn học tiểu học cậu nhảy một lớp mới có thể học chung với Hiên Thừa.
“Mười lăm tuổi?” Điền Hủ Ninh nhẩm nhẩm số tuổi này, hắn so với cậu lớn hơn mười lăm tuổi.......
“Sao vậy anh Điền?” Tử Du không biết suy nghĩ của hắn, cậu chỉ biết anh Điền rất lạnh lùng.
“Không có gì, thành tích học tập của Tử Du chắc rất tốt!”
“Tạm được ạ!”
“.......” Dọc đường đi Điền Hủ Ninh hỏi rất nhiều vấn đề, phần lớn là đề tài liên quan đến Tử Du, hắn hỏi, Tử Du trả lời.
Chưa tới nửa tiếng đã đến khu nhà của Tử Du.
“Cám ơn anh Điền đã đưa em về!” Tử Du đang muốn mở cửa xuống xe lại bị Điền Hủ Ninh gọi lại.
“Đợi chút Tử Du, tóc rối hết rồi!”
Tử Du quay đầu lại, hắn rất tự nhiên duỗi tay ra, sờ một chút gương mặt đã có chút lạnh. Chỉ là chạm nhẹ, ánh mắt của hắn trong nháy mắt thay đổi, thâm thúy mà rực lửa, như muốn đem cậu bé trước mặt ăn vào.
Mà Tử Du dường như cảm nhận được, nhanh chóng đưa tay mình sửa lại một chút tóc bị gió thổi rối tung, cũng trùng hợp chạm vào tay hắn.
“Anh Điền, em.......em đi đây, bái bai!” Không đợi Điền Hủ Ninh trả lời, Tử Du mở cửa xe bỏ chạy thật nhanh.
Bàn tay Điền Hủ Ninh còn đặt trên ghế trước, nhìn bóng dáng cậu bé đang chạy trốn đằng trước! Trên khuôn mặt hắn hiện rõ sự mất mát.
Mười lăm tuổi đó là sự chênh lệch rất lớn. Hắn tự nói với mình không thể nóng vội, vừa rồi giống như là làm cho cậu sợ. Chỉ chậm một chút, hắn có thể mất khống chế hôn cậu. Khó trách cậu chạy trốn hắn như vậy.
Tầm mắt vẫn dõi theo cậu, đột nhiên thấy cậu dừng lại cạnh bồn hoa nhỏ, bởi vì một chàng trai tuấn tú chào hỏi cậu, sau đó hai người vừa nói vừa cười rời đi. Mà cậu giống như bởi vì chàng trai kia mà quên đi sợ hãi vừa rồi.
Chàng trai kia là ai? Cậu lại có thể nói cười rực rỡ với hắn như vậy.......
Tay hắn không tự chủ được nắm chặt tay lái. Ánh mắt âm trầm đáng sợ.
___________
“Anh Trì Sính, anh trở về khi nào, tại sao không nói với em, làm em sợ muốn chết!” Tử Du gặp được Trì Sính tại bồn hoa.
Nói đến Trì Sính, hai người coi như cùng nhau lớn lên. Nhà của bọn họ cùng một tòa nhà, hơn nữa còn là lầu trên lầu dưới. Từ nhỏ Trì Sính là học sinh ưu tú, ngoan ngoãn, mẹ Tử Du rất thích, thường chạy tới nhà Tử Du học bài và làm bài.
Trì Sính lớn hơn Tử Du bốn tuổi, vừa tốt nghiệp trung học cơ sở liền ra nước ngoài du học. Đối với sự xuất hiện của hắn ở đây, Tử Du rất tò mò.
“Tại sao em lại sợ anh, tại sao lại từ trên xe của lão đàn ông đi xuống?” Mặc dù sắc trời tương đối đen, nhưng trong xe có mở đèn, ngồi ở cạnh bồn hoa nên hắn có thể thấy rõ tất cả. Người đàn ông kia đưa tay về phía Tử Du, thật may là cậu nhanh trí trốn ra.
Sắc mặt Trì Sính một chút cũng không tốt, cho rằng trong khoảng một năm mình đi du học này Tử Du trở nên hư hỏng.
“Cái gì vậy anh Trì Sính, anh thật là không lễ phép, đó là anh trai của Hiên Thừa, vừa rồi em đến nhà Hiên Thừa chơi, là anh Điền đưa em về nhà!” Mặc dù anh Điền so với bọn họ lớn tuổi hơn rất nhiều nhưng anh Trì Sính cũng là gọi hơi quá đáng.
Thì ra là anh của Hiên Thừa, hắn biết Hiên Thừa, trước kia thường xuyên đến nhà Tử Du. Là khách quen của nhà Tử Du, hắn đối với Hiên Thừa không xa lạ gì.
“Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng.......Tóm lại, về sau không cần về nhà trễ như vậy, lỡ gặp người xấu thì làm sao?” Trì Sính nhẹ béo mặt Tử Du, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng ngày càng xinh đẹp, còn có một chút giống con nít, nhưng như vậy càng làm cho cậu trở nên đáng yêu.
“Em biết rồi, đừng béo mặt em.......em cũng là một người con trai xinh đẹp, còn bóp.......”
“Cậu bé còn dám xưng là người con trai xinh đẹp?”
“Huh, em ở trường có nhiều người theo lắm à nha!” Tử Du bí ẩn, vừa lén lút nhìn biểu hiện trên mặt Trì Sính, Trì Sính có hay không có khẩn trương?
Đáng tiếc làm cậu thất vọng, Trì Sính cười nhạo, không lộ ra vẻ gì khác.
Xem ra Trì Sính chỉ coi cậu như em trai mà thôi, một chút mất mát xẹt qua trong lòng.......
Hai người cười đùa rời đi, không chú ý tới chiếc xe đưa Tử Du trở về vẫn chưa rời đi, Điền Hủ Ninh đem hành động thân mật của hai người thu hết vào trong mắt. Lửa giận vô tình hình thành trong mắt.
Dừng xe thật lâu trước khu nhà mới rời đi.
-------------
Vì không biết lấy tên nào mình chọn tên "Trì Sinh" CHỈ LÀ CÙNG TÊN THÔI NHAAAAAA. KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NHÂN VẬT TRÌ SÍNH TRONG TRUYỆN VÀ PHIM NHE.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip