33
Hôm sau, một nhóm bảy người đến trang trại du ngoạn.
Trang trại cách biệt với bên ngoài, có thể nói là một nơi để đi du ngoạn, nơi này so với công viên trong thành phố còn thú vị hơn nhiều, có thể nói là công viên kết hợp với vườn thú.
Bên trong thậm chí còn có khách sạn với quầy rượu, còn có một ngôi miếu nhỏ kết hợp với kiến trúc Trung Quốc cổ đại còn có khu vui chơi theo phong cách tây phương.
Sau đó mọi người mới biết đây cũng là gia sản của Điền Thị.
Vốn dĩ là hai người hẹn hò nhưng lúc này vô duyên vô cớ có thêm năm người, tuy Điền Hủ Ninh có chút không tình nguyện nhưng cũng không thể làm gì khác.
Chơi suốt buổi sáng Điền Hủ Ninh cảm thấy Tử Du cùng mấy đứa trẻ kia luôn ở chung một chỗ mà đi cùng với mình chỉ có Triển Hiên cùng Khang Tuệ Minh.
“Điền Hủ Ninh, sắc mặt anh không cần lạnh băng khó coi như vậy, thật lâu mới có dịp ra ngoài chơi, không khí bị anh làm hư rồi!” Triển Hiên ngồi bên cạnh Điền Hủ Ninh nói.
Chính xác bây giờ nét mặt của Điền Hủ Ninh là cực lạnh. Bình thường cùng hiện tại không sai biệt lắm nhưng đi bên cạnh hắn đã lâu Triển Hiên luôn có thể phát hiện ra những điểm không giống nhau.
“Đúng rồi, anh trai, anh làm bạn em sợ rồi!” Hiên Thừa cũng có chút bất mãn, nhỏ giọng nói.
Mặc dù đây không phải lần đầu y đi chơi cùng anh trai nhưng bên cạnh bởi vì có Lưu Tuấn cùng Tử Du, y không muốn anh trai làm bạn mình sợ.
“Phía trước có một nhà hàng theo phong cách Brazil, thịt nướng ở đó không tệ, buổi trưa chúng ta đến đó ăn đi!” Triển Hiên đối với nơi này rất quen thuộc dù sao cũng là một tay mình thiết kế trang trại.
Điền Hủ Ninh không nói lời nào, không phản đối cũng không ủng hộ. Chỉ thấy Triển Hiên kêu những người kia đi đến nhà hàng.
Dọc theo con đường này Tử Du luôn đứng rất xa mình hoặc là đứng bên cạnh Lưu Tuấn hoặc đứng cạnh Hiên Thừa. Chỉ là có một người đàn bà lúc nào cũng đứng bên cạnh hắn.
Mọi người vào phòng ăn bốn đứa trẻ rất tự nhiên ngồi chung một chỗ mà hắn ngồi cạnh Triển Hiên đối diện là Khang Tuệ Minh.
Mấy đứa trẻ không khách khí gọi rất nhiều thứ dĩ nhiên còn có cả món thịt nướng nổi tiếng.
Triển Hiên là một người quá nhiệt tình, mặc dù cách xa về tuổi tác so với bọn Lưu Tuấn nhưng rất nhanh nhập hội cùng với bọn họ.
Cho nên cuối cùng Điền Hủ Ninh cùng Khang Tuệ Minh nói câu được câu không.
Phần lớn thời gian ánh mắt của Điền Hủ Ninh đều là nhìn Tử Du. Có lẽ do mải chơi với mấy đứa trẻ nên không thể phát hiện ra nhưng Khang Tuệ Minh thì không bỏ xót.
Ánh mắt của Khang Tuệ Minh đảo quanh trên người Điền Hủ Ninh cùng Tử Du, cuối cùng thế nhưng bắt được ánh mắt say đắm của người đàn ông, không sai, chính là yêu say đắm.
Một người đàn ông đối với một cậu con trai cưng chiều, hắn nhìn Tử Du vui vẻ cười, mình cũng không tự chủ nâng lên khóe miệng. Thời điểm thấy Lưu Tuấn cùng Lâm tới gần người đàn ông cũng sẽ nhíu mày.
Lúc ăn cơm càng không thèm che giấu, Tử Du muốn ăn một món ăn nhưng vị trí có chút xa Điền Hủ Ninh thấy ánh mắt cậu nhìn chăm chú vào món ăn kia liền đứng dậy đem cái đĩa chuyển qua trước mặt cậu.
Chỉ sợ rằng đối với Hiên Thừa cũng không có tỉ mỉ như vậy. Rõ ràng giữa hai người còn cách một người đối diện thế nhưng người đàn ông lại chăm sóc Tử Du liên tiếp hai lần.
Mấy người ngồi ăn không thể không thấy ánh mắt của Điền Hủ Ninh lại làm như không thấy ngồi ăn. Mà người đàn ông vẫn như cũ lạnh băng ngồi dùng bữa.
“Điền, tôi muốn ăn cái đó!” Triển Hiên tức thời đánh vỡ không khí lung túng.
Mà Điền Hủ Ninh cũng phối hợp đem đĩa thức ăn đưa tới trước mặt Triển Hiên. Là hắn quá sơ suất không tự chủ tỏ ra sự quan tâm cùng chăm sóc đối với Tử Du, ở trước mặt bạn học của cậu, mình nên khiêm tốn một chút.
Không khí lại trở nên thân thiện, những người khác lại bắt đầu nói cười vui vẻ nhưng Khang Tuệ Minh lại không vui.
Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay hắn hẹn mình đi ra ngoài là muốn hiểu rõ đối phương, không nghĩ tới lại làm cho cô khó coi hơn. Cô ta căn bản không thể chấp nhận chuyện như vậy, tại sao một người đàn ông ưu tú như vậy lại coi trọng một cậu nhóc như vậy?
Mấy lần trước xem như thế nào? Chẳng lẽ mình kém Tử Du sao? Cô ta không cam lòng... Tử Du càng không được tự nhiên, rõ ràng muốn tạo cơ hội cho chị Khang Tuệ Minh cùng Điền Hủ Ninh. Nhưng ánh mắt của người đàn ông kia luôn khóa trụ trên người cậu không khỏi làm cậu đứng ngồi không yên, cho nên không thể làm gì khác hơn là giả bộ không thấy, giả bộ rất vui vẻ cùng Lưu Tuấn và Hiên Thừa, cũng không dám đến gần Khang Tuệ Minh. Bởi vì chị Tuệ Minh đi bên cạnh Điền Hủ Ninh.
Lưu Tuấn trong nháy mắt mất hồn rất nhanh liền khôi phục bình thường cùng mọi người nói chuyện. Hắn phản ứng nhanh chóng làm cho không ai có thể chú ý thấy.
Rốt cuộc một ngày vui vẻ cũng trôi qua.
Lúc trở về khu chung cư đã có chút u ám, Điền Hủ Ninh lại dẫn bọn họ đi ăn cơm rồi mới đưa về.
Chủ yếu là hắn biết ba Tử Du hôm nay có sự kiện, Tử Du trở về nhất định sẽ không có cơm ăn, hơn nữa hắn muốn ở chung một chỗ với cậu, mặc dù là một nhóm người, chỉ có thể thấy nụ cười của cậu vào lúc này.
Lúc cậu ở bên cạnh hắn luôn là khuôn mặt lạnh đem hắn cách xa ngàn dặm.
Lúc đưa Tử Du về trên xe còn có Khang Tuệ Minh cùng Lưu Tuấn, bởi vì ba người ở chung một khu chung cư, Điền Hủ Ninh không thể ở bên cạnh Tử Du như mong muốn.
Mặc dù hôm nay là cùng đi chơi, nhưng giữa hai người rất ít nói chuyện với nhau. Hơn nữa bọn họ lại ở trên đường, Tử Du giả bộ ngủ thiếp đi, ở ghế sau “Ngủ” ngã trái ngã phải, còn có lúc tựa vào người Lưu Tuấn, nhưng thật ra là ngồi nghe hai người đằng trước nói chuyện với nhau.
Ở trước mặt Điền Hủ Ninh làm sao cậu có thể ngủ được!
Lưu Tuấn không biết đang nghĩ gì, chỉ là nhìn cảnh đêm ngoài xe, không nói lời nào.
Xe tiến vào khu chung cư Tử Du cũng rất tự nhiên tỉnh lại.
Ba người xuống xe, Điền Hủ Ninh muốn nói chuyện với cậu nhưng lại bị cậu nhóc này tránh. Mà hắn cũng không tức giận, hôm nay có thể thấy cậu cười hắn đã thỏa mãn rồi.
Từ từ đi, một ngày nào đó cậu cũng sẽ cười với mình.
Lưu Tuấn vốn định đưa hai người về nhà lại bị Tử Du đuổi đi.
“Chị Tuệ Minh!”
“Ừ!”
“Cái đó.... Không có gì!”
“Có chuyện gì thì nói đi, hai chúng ta có chuyện gì không thể nói sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói mệt chết đi mà thôi!”
“Tử Du!” Lần này ngược lại là Khang Tuệ Minh gọi cậu.
“Dạ?”
“Em cảm thấy tổng giám đốc Điền là người thế nào?”
“Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Thật ra thì Tử Du vừa nghe đến Điền Hủ Ninh đã ngã vào cái hố to trong lòng. Giống như lúc đi thi không làm được bài bị mẹ hỏi đến. Sợ đối phương lại hỏi nữa.
“Chị cảm thấy tổng giám đốc Điền đối với em rất tốt, điều kiện tốt, dáng dấp lại đẹp trai, nói chuyện hợp lý, là một người đàn ông khó tìm!”
“Chị Tuệ Minh chị thích hắn!” Nghe giọng điệu này trong lòng Tử Du len lén cười.
“Có lẽ a! Anh ấy hẹn chị đi ăn cơm mấy lần, trong công ty ai cũng nói về quan hệ của bọn chị! Nếu như có thể, chị hy vọng có thể tiến triển thêm một bước.”
Thật ra thì trong lời nói của Khang Tuệ Minh cố ý tiết lộ một chút tin tức: 1. Điền Hủ Ninh hẹn cô ăn cơm, 2. Bọn họ cùng làm trong một công ty, 3. Tuổi tác của bọn họ không kém là bao nhiêu lại còn có lời đồn đại của mọi người.
Dĩ nhiên làm sao Tử Du biết được sự đắc ý đó nhưng Điền Hủ Ninh đang lái xe về thì hiểu.
Người đàn bà này đang ra hiệu quan hệ của bọn họ với Tử Du! Cứ như vậy, chẳng phải là...
Ở một nơi khác, Tử Du nào biết mình đã bị người ta nghe lén, vừa nghe đến lời nói của Khang Tuệ Minh rất vui vẻ.
“Thật hay quá, chị Tuệ Minh em cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi, chị cố gắng lên! Em ủng hộ chị!”
“Em... Cứ vui vẻ như vậy?” Khang Tuệ Minh cười lạnh trong lòng, thật là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.
“Đương nhiên rồi!”
“Tử Du, vậy em phải giúp chị nha!”
“Dĩ nhiên, nếu cần em giúp chị cứ việc nói em nhất định sẽ giúp chị!”
_______________
Có lẽ hôm nay muộn mới có chương hoặc mai á. Xin lỗi mấy ní nhiều, tại nay tui dọn phòng đón mùa đông muốn gãy cái lưng rồi🥹
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip