79


Trực giác nói cho hắn biết người gặp chuyện là Tử Du.

Nhưng khi hắn trượt thẳng một đường đến sườn dốc phía dưới chỉ thấy mấy nhân viên đang cấp cứu một người nào đó. Điền Hủ Ninh vội vàng xông tới đẩy mấy người đàn ông kia ra, đáng tiếc người kia không phải Tử Du.

Nguyệt Nguyệt của hắn đâu rồi, người vợ bé nhỏ của hắn đâu rồi? Tại sao hắn không tìm được cậu?

Kinh hoàng, đôi tay Điền Hủ Ninh không ngừng run rẩy.

Lúc này dưới chân núi có một nhân viên cứu hộ hướng về hắn quát to :
“Còn một người nữa không tìm thấy, nhanh phái thêm người xuống đây.”

“Cái gì? Còn một người dưới đó?” Điền Hủ Ninh kích động níu lấy một người trong đội cứu hộ, người nhân viên này không cao, bị hắn níu lấy. Thấy vậy, những người Nhật Bản vội vàng chạy tới khuyên, những này cũng là những người có kinh nghiệm, biết lúc này trong lòng Điền Hủ Ninh hỗn loạn, lại cũng chỉ có thể không ngừng khuyên.

Điền Hủ Ninh vô lực đứng một bên, hiện tại hắn cũng chỉ có thể cầu xin trời cao, hy vọng người ở dưới không phải là Tử Du của hắn...

“Thưa ngài, xin hỏi ngài là người Trung Quốc sao?” Một người trong đội cứu viện nghe điện thoại xong đi tới bên cạnh Điền Hủ Ninh hỏi.

“Đúng vậy!” Ánh mắt Điền Hủ Ninh nhìn người nhân viên cứu hộ đầy chờ mong, nói không chừng chỉ là không thấy Tử Du mà thôi, người dưới chân núi kia nhất định không phải là cậu. Sẽ không như vậy.

“Đồng nghiệp vừa cho tôi biết tận mắt nhìn thấy người kia lăn xuống, hơn nữa trong miệng nói ngôn ngữ chúng tôi không hiểu, là một người Trung Quốc. Mà tổng đài vừa xác định, hôm nay tới khu trượt tuyết chỉ có hai người Trung Quốc, chính là ngài Điền và Tử Du thiếu gia.”

“Anh nói gì? Người phía dưới thật sự là Tử Du?”

“Xác suất 90%.” Nói xong người nhân viên chạy về bên cạnh đội cứu hộ, tiếp tục công việc.

Sau đó từ bên kia lại truyền đến tiếng thảo luận.

“Chỗ đó thật sự rất nguy hiểm, tỷ lệ còn sống không lớn!”

“Đúng vậy, hơn nữa trời cũng sắp mưa, đội trưởng, chúng ta làm gì đây? Còn phải gọi thêm người sao?”

“Đương nhiên là phải gọi thêm người, càng kéo dài thời gian đối với người bị nạn càng bất lợi, nhanh tăng thêm người xuống.” Người đội trưởng kia nói.

Lúc này Điền Hủ Ninh đã sớm không để ý đến khu vực nguy hiểm, liền nâng ván trượt trượt xuống. Đội cứu hộ ở trên muốn ngăn cản đã không kịp, suy nghĩ một chút người ta thân hình tráng kiện như vậy chắc sẽ không gặp chuyện gì. Hơn nữa lại đang thiếu người.

Vì vậy cũng rối rít tìm người gia tăng tìm kiếm.

Điền Hủ Ninh một đường trượt xuống cũng không thuận lợi lắm, đây là cuối con đường, độ dốc lại cao, ở dưới bắt đầu xuất hiện nhiều tảng đá, tuyết cũng nhiều hơn trên núi. Đối với việc đi lại của hắn rất bất lợi, trượt không bao xa liền té.

Nhưng hắn không từ bỏ, một đường tìm, kêu gào, mắt đỏ vẫn không tìm thấy bóng dáng Tử Du.

Trời càng lúc càng âm u, bắt đầu mưa lớn. Đối với hành động của đội cứu hộ càng ngày càng bất lợi, những nhân viên cứu hộ khác nhận được lệnh dừng tìm kiếm, bởi vì thời tiết này ở trong khu vực nguy hiểm tìm kiếm càng nguy hiểm hơn, sơ ý một chút sẽ bị thương hoặc xảy ra án mạng, đến lúc đó không cứu được người lại hại cả nhân viên cứu hộ, điều đó không đáng.

Nhưng Điền Hủ Ninh không chịu, lại không thể ngăn cản những người đó quay về.

Vừa rồi hắn đã gọi điện thoại kêu người tới, nhưng tại khu vực nguy hiểm như vậy tìm kiếm một người cũng không phải việc đơn giản. Huống gì bọn họ đối với địa hình này cũng không quen thuộc.

Đội nhân viên cứu hộ đã quay về, chỉ còn lại Điền Hủ Ninh cùng người của hắn. Ban đầu còn có máy bay trực thăng bay ở trên tìm kiếm, nhưng trời mưa máy bay trở thành gánh nặng nên chỉ có thể tìm kiếm trên mặt đất.

Cuối cùng Điền Hủ Ninh tìm thấy Tử Du hôn mê bên phiến đá, mà Tử Du khi đó đã ngất xỉu không biết bao lâu, đôi môi bầm đen đến đáng sợ, khuôn mặt tái nhợt, không còn tí máu nào.

Nơi Tử Du ở đó là chỗ cuối cùng sâu nhất, cũng là nơi bí ẩn, cho nên bọn họ tìm nhiều giờ cũng không tìm thấy.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt... tỉnh dậy....” Điền Hủ Ninh bỏ tất cả mọi thứ chạy tới quỳ bên cạnh Tử Du, cũng không dám bế cậu lên, chỉ sợ làm bị thương đến cậu.

“Tỉnh lại nhìn anh được không Tử Du...” Điền Hủ Ninh gấp gáp, quên mất phải kiểm tra vết thương trên người cậu, trên đất đều là máu, còn có trên người có nhiều phần gãy xương, trời tối như mực, rất nhiều thứ không thể thấy rõ, chỉ có thể mượn những tia chớp để nhìn, Tử Du lăn xuống theo chiều thuận ngửa mặt lên trời, cho nên trời mưa khuôn mặt cậu bị mưa tạt vào.
Hắn luống cuống tay chân, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị lăn từ chỗ cao xuống như vậy, lại nằm ở chỗ lạnh băng như vậy, hắn chỉ biết không thể để Tử Du có chuyện gì. Việc cấp bách là tìm một chỗ tránh mưa, không thể để Tử Du bị tạt ướt, cũng may trên người cậu mặc áo khoác dày không thấm nước, nhưng mặt cậu và đầu cậu bị mưa tạt ướt.

Điền Hủ Ninh cởi áo khoác trùm đầu cậu lại, toàn thân hắn đều bị tạt ướt. Sau đó bế cậu lên, núp ở dưới tảng đá lớn, bởi vì không thấy rõ, Điền Hủ Ninh không biết khối đá vuông này có rất nhiều tuyết đọng lại, có thể bị đè rất nguy hiểm.

“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây. Có anh ở đây rồi, anh sẽ không để chuyện gì không may xảy ra với em.” Điền Hủ Ninh ôm Tử Du, ra sức hà hơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cố gắng sưởi ấm cậu. Nhưng toàn thân hắn cũng lạnh, làm sao có thể khiến người trong ngực ấm áp chứ?

Không biết trải qua bao lâu, mưa rốt cuộc cũng ít dần, nhưng vẫn không ngừng rơi, tiếp tục như vậy nữa Tử Du không bị đông cứng cũng sẽ không kịp thời được cứu chữa.

Lúc này Điền Hủ Ninh bế Tử Du vẫn còn hôn mê lên đi về phía trước. Người của hắn cũng ở gần đây, chỉ là không biết ở chỗ nào, chỗ này quá nguy hiểm, đi một đoạn đường có thể sẽ thấy người.

Bởi vì đi quá nhanh, mà buổi tối căn bản không nhìn rõ đường, Điền Hủ Ninh lảo đảo một cái, vấp ngã, cơ thể Tử Du cũng vì thế mà rơi khỏi người hắn, hai người đồng thời lăn xuống. Dù sao người Điền Hủ Ninh cũng có luyện tập qua, bản lĩnh lớn, hai ba lần đem Tử Du ôm vào ngực, tuy nhiên trong tình trạng này thân thể cùng hành động đều bị hạn chế, không thể dừng lại, không biết bị đá đập đầu tay chân cùng cơ thể, nhưng hắn không lo những thứ này, chỉ là dùng cơ thể mình bảo vệ người trong ngực, không để những vật cứng phía dưới làm cậu đau.

Rốt cuộc một tiếng nhỏ vang lên, lưng Điền Hủ Ninh nặng nề đụng vào một tảng đá lớn làm hắn phát ra tiếng rên nặng nề, hắn cảm giác xương sườn mình đau đớn. Toàn thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh, không thể tiếp tục nhúc nhích.

Nhưng tại thời điểm quan trọng này hắn không quên Tử Du trong ngực, chỉ có thể dùng động tác kéo áo khoác trùm lên đầu cậu, không để nước mưa tạt vào.

“Nguyệt Nguyệt không sao đâu, sẽ có người đến cứu chúng ta.” Cuối cùng không chịu nổi đau đớn ngất xỉu đi.

Bệnh viện Tokyo, Khang Tuệ Minh mặc quần áo nhàn nhã, đầu đội một chiếc mũ to, còn có một cái khăn che kín nửa khuôn mặt bước ra từ bệnh viện. Bên cạnh còn có người đàn ông rất quen, nhìn kỹ lại là giám đốc điều hành Rayne Jayson.

Sao hai người lại xuất hiện ở đây, thật khó giải thích.

Hai người bọn họ bắt đầu mối quan hệ từ sau buổi tiệc rượu đó.

Kể từ sau tiệc rượu lần đó, ngài Jayson đối với Khang Tuệ Minh nhớ mãi không quên, ông có cảm tình với cô ta. Mà Khang Tuệ Minh đối với người đàn ông có thực lực như vậy cũng sẽ có vài phần kính trọng. Chỉ là, mặc dù người đàn ông này không tệ nhưng đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa ngài Jayson cũng đã có gia đình, trong mắt người ngoài, hắn có một người vợ hoàn mỹ cùng hai con trai.

Cho nên Khang Tuệ Minh chưa từng nghĩ sẽ có kết quả với Jayson.

Nhưng qua hai lần gặp gỡ, dĩ nhiên không thể thiếu những đụng chạm mập mờ, đối với đàn ông phương tây mà nói, tình dục đối với họ đơn giản giống như ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng đổi món ăn mà thôi.

Đối với Khang Tuệ Minh mà nói, Jayson là người có thể đưa cô ta lên vị trí cao, trước kia cô ta có thể lợi dụng cấp trên để thăng chức. Thế nhưng những người đàn ông đó không thể so sánh với Điền Hủ Ninh, mặc dù Điền Hủ Ninh cự tuyệt cô ta, nhưng có nhiều kẻ vẫn khao khát có được hắn, xem như hắn kết hôn, cũng có thể ly hôn, có người đàn ông nào chung tình chứ, cô ta không tin Điền Hủ Ninh sẽ mãi yêu Tử Du. Cho nên, mục tiêu cuối cùng của cô ta vẫn là Điền Hủ Ninh, cô ta muốn làm phu nhân tổng giám đốc.

Ở lần hẹn thứ ba, cô ta và Jayson liền xảy ra quan hệ thân thiết, không thể không phủ nhận, năng lực của người đàn ông phương tây mạnh hơn đàn ông Trung Quốc nhiều, mấy lần sau cô ta liền có cảm giác si mê, hơn nữa muốn ngừng mà không được.

Chỉ là cô ta cảm thấy không được bình thường, đầu tiên là chưa tới kỳ kinh nguyệt của cô ta, hơn nữa còn buồn nôn. Cô ta là một người có kinh nghiệm, lập tức liền biết chuyện gì xảy ra. Vì vậy liền nói cho Jayson biết, cũng may Jayson là một người đàn ông tốt, biết cô ta mang thai cũng không bỏ đi, nguyện ý đi theo cô ta bỏ đứa bé đi.

Chỉ là ở thành phố G họ có quá nhiều người quen, hơn nữa Jayson lại là người nổi tiếng, nếu chuyện này đến tai vơ ông sẽ không tốt. Vì vậy hai người hẹn gặp nhau ở Nhật Bản để làm tiểu phẫu.

Đây cũng là lý do cô ta không xuất hiện tại hôn lễ của Điền Hủ Ninh. Cô ta nói là đến Nhật Bản công tác, nhưng thật ra là đi cùng Jayson để bỏ đứa bé.

Hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng, nếu như không có chuyện gì ngày mai có thể về thành phố G rồi.

Đúng lúc hai người đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện, chỉ thấy bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy lên. Đúng lúc các bác sĩ đưa bệnh nhân ra thì bọn họ đi ngang qua, Khang Tuệ Minh thấy rõ ràng dung mạo người đàn ông nằm trên giường bệnh.

Người đàn ông kia chính là người dưới núi tuyết Điền Hủ Ninh, mà người còn lại là Tử Du.

Sao lại là hai người đó?

Không phải bọn họ đã kết hôn rồi sao? Sao lại xuất hiện ở Nhật Bản, hơn nữa nhìn có vẻ bị thương không nhẹ, hai người đều đã bất tỉnh không còn ý thức.

“Jayson, anh về trước đi, em còn có chuyện?” Khang Tuệ Minh nói với Jayson.

“Sao thế?”

“Đó là ông chủ của em, không biết có chuyện gì xảy ra!”

“Có cần anh ở cùng em không?”

“Không, không cần, anh về trước đi, không phải anh nói có chuyện quan trọng cần làm sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà em....” Jayson có chút bận tâm nhìn cô ta, mặc dù không phải là vợ ông, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ ông đã quan hệ thân thiết, ông không khỏi quan tâm.

“Em không sao, có thể sẽ về nhà muộn mấy ngày, sau khi em về sẽ liên lạc với anh.”

“Vậy cũng được, anh đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

Sau khi tạm biệt Jayson, Khang Tuệ Minh đi tới phòng cấp cứu, đợi người trong phòng cấp cứu đi ra.

Qua ba bốn giờ, Tử Du được đi ra trước, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, một tiếng sau Điền Hủ Ninh cũng được đưa ra.

Khi Điền Hủ Ninh tỉnh lại đã là ba ngày sau, mặc dù bị thương nhẹ ở đầu nhưng không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là chân hắn, xương sống cùng với vô số vết thương ở cánh tay. Cho nên hiện tại hắn không nhúc nhích được.

Việc đầu tiên sau khi Điền Hủ Ninh tỉnh dậy là tìm Tử Du, nhưng hắn không nhúc nhích được, bác sĩ cùng y tá không cho hắn đứng dậy, hắn náo loạn, tâm tình vô cùng kích động, không ngừng mắng chửi bác sĩ cùng y tá. Những người đó thấy ánh mắt lạnh lùng cùng với khí thế của hắn không ai dám đến gần.

Bởi vì lúc hắn được đưa tới không có người hộ tống, chỉ có hai nhân viên cứu hộ.

Khi Khang Tuệ Minh xuất hiện, nhân viên cứu hộ mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa người đàn ông khó chịu ném cho Khang Tuệ Minh.

“Tổng giám đốc Điền, đỡ hơn chút nào chưa?” Khang Tuệ Minh đem đồ cầm trong tay đặt lên bàn, sau đó đến bên cạnh giường.

“Tử Du đâu rồi, mau dẫn tôi đi thăm cậu ấy, cậu ấy thế nào rồi?” Điền Hủ Ninh nhất thời kích động, níu lấy cánh tay Khang Tuệ Minh không ngừng hỏi. Trong đầu hắn bây giờ đều là Tử Du, căn bản không ý thức được tại sao Khang Tuệ Minh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là ở bệnh viện này. Nếu như thông báo về nhà hắn, vậy phải là người nhà bên cạnh hắn mới đúng.

“Tổng giám đốc Điền đừng kích động, tỉnh táo lại tôi mới có thể nói cho anh biết!” Hiển nhiên, Khang Tuệ Minh suy nghĩ cho hắn, trên người hắn có nhiều chỗ gãy xương, không thể tùy ý lộn xộn, nhưng tâm tình hắn thật sự không khống chế được...

Khang Tuệ Minh khổ sở nhìn Điền Hủ Ninh, nhưng trong lòng đã tính toán hết tất cả chỉ chờ Điền Hủ Ninh tỉnh lại.

“Cô nói gì, Nguyệt Nguyệt có chuyện gì?” Điền Hủ Ninh rống giận.

“Tổng giám đốc Điền, xin nén bi thương!” Khang Tuệ Minh rũ mắt xuống, giống như rất đau lòng.

“Nén bi thương? Có ý gì? Cô nói tôi nén bi thương?” Điền Hủ Ninh không thể tiếp nhận tin tức này, đột nhiên đẩy Khang Tuệ Minh ra, Khang Tuệ Minh mất thăng bằng, ngã xuống ghế phía sau.

Không thể nào, tuyệt đối không thể, Nguyệt Nguyệt không thể nào gặp chuyện không may, hắn nhớ trước khi hôn mê đã ôm Nguyệt Nguyệt trong ngực mình, chẳng lẽ khi đó cậu...

“Dẫn tôi đi gặp cậu ấy, tôi muốn thấy cậu ấy....” Điền Hủ Ninh không để ý cơ thể bị thương, muốn đứng dậy, nhưng sau lưng đau nhói hắn không cách nào đứng dậy, nhưng vết thương đó không đau bằng vết thương lòng, nơi đó giống như đã chết...

Không thể nào, hắn không tin Nguyệt Nguyệt bỏ hắn đi như vậy, cậu còn trẻ như thế, tại sao lại có thể bỏ đi như vậy?

“Tổng giám đốc Điền, anh tỉnh táo một chút, bây giờ toàn thân anh đều bị thương, không thể xuất viện!”

“Khang Tuệ Minh cô tránh ra!”

“Điền Hủ Ninh, tôi cho anh biết, anh không thể bò đến đó.” Khang Tuệ Minh tức giận, tại sao hắn không để ý cô ta, vì Tử Du hắn có thể đẩy cô ta ra, có nghĩ tới cảm giác của cô ta không, tại sao Tử Du có thể cô ta lại không thể.

Chỉ bằng một điểm này cô ta sẽ không bỏ qua cho Tử Du.

“A...” Người đàn ông phía sau phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, tại sao lúc này hắn lại bị thương, tại sao hắn lại vô dụng như vậy?

Bàn tay bị thương không ngừng đáng lên giường bệnh. Nhưng bản thân giày vò như thế nào cũng không thể đứng dậy được.

“Tổng giám đốc Điền anh như vậy không phải khiến cho Tử Du đi không an lòng sao?”

“Tôi muốn thấy cậu ấy!”

“Không tìm thấy xác cậu ấy, xem như bây giờ tìm đến đó cũng không thể thấy.”

“Cô nói cái gì? Không tìm được xác?” Rốt cuộc thì Điền Hủ Ninh tỉnh táo lại, không, không phải tỉnh táo mà là bị kinh hoảng nói không nên lời.

Sao lại không tìm được? Rõ ràng trước khi ngất đi hắn ôm cậu trong ngực.

“Tôi không biết chuyện gì xảy ra, tôi vô tình gặp anh, chuyện xảy ra với hai người không biết gì.” Khang Tuệ Minh cũng không biết bọn họ bên nhau. Cô ta cho rằng Tử Du trượt xuống chân núi, sau đó Điền Hủ Ninh xuống tìm. Cho nên mới nói láo như vậy.

“Cô gọi những người kia tới đây, tôi muốn hỏi bọn họ.”

“Mọi người vẫn còn tìm Tử Du, những người kia không ngừng tìm năm đêm rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

“Cô cút ngay cho tôi, tôi không muốn gặp cô.”

“Nếu anh không phải ông chủ của tôi, tôi đã không để ý anh, nếu Tử Du biết anh như vậy, cậu ấy đi cũng sẽ không yên lòng.”

Rốt cuộc Điền Hủ Ninh yên lặng, giống như một vũng nước nằm im trên giường không nhúc nhích.

Khang Tuệ Minh thấy vậy cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn.

Không biết hắn đang nghĩ gì, Khang Tuệ Minh ngồi hồi lâu, rốt cuộc không chịu được sự trầm mặc đó, đi ra khỏi phòng bệnh.

Một lúc sau đi tới một khu nội trú khác, vào phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện.

Người con trai trong phòng bệnh chưa tỉnh lại, bình dưỡng khí bên cạnh giường, mọi thứ trên người đều gắn máy móc.

Bác sĩ nói cuộc giải phẫu đã thành công nhưng do cấp cứu trễ, cho nên muốn tỉnh lại thì phải đợi một thời gian. Hơn nữa tỉnh lại có khả năng sẽ quên hết mọi chuyện lúc trước. Não cậu có một khối máu tụ đè vào dây thần kinh, mặc dù đã được lấy ra một ít nhưng phần còn lại phải đợi chính nó tiêu tan.

Khang Tuệ Minh ngồi bên giường nhìn người con trai đang nằm, bọn họ lớn lên cùng nhau, nhưng tại sao cậu ấy lại ưu tú như vậy lại còn làm vợ một người đàn ông tử tế như vậy.

Hơn nữa cậu còn mang thai con của Điền Hủ Ninh, đây là sự thật cô không thể tiếp nhận. Cho nên khi bác sĩ hỏi muốn giữ lại đứa bé hay không, cô ta chọn giữ lại đứa bé. Bác sĩ nói thuốc trị liệu sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên nếu muốn giữ lại đứa bé, người lớn sẽ gặp nguy hiểm.

Như vậy cô ta sẽ biến mọi chuyện thành sự cố. Nếu như không dùng thuốc trị liệu cậu vẫn còn sống vậy xem như mạng cậu lớn.

Tử Du không nên trách chị, ai nói số em tốt như vậy, làm cho cô ta đố kỵ, đố kỵ đến nổi phát điên. Cô ta đã vì danh lợi mà hy sinh bao nhiêu thứ, bao gồm cả tuổi thanh xuân. Cô ta thừa nhận cô ta không phải là người chị tốt, nhưng cũng không thể trách cô ta.

Đúng lúc này, ý tá phụ trách phòng bệnh xuất hiện “Thưa cô, xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cô, là vấn đề tiền viện phí, phiền cô có thể đi thanh toán được không?”

“Được, tôi sẽ đi thanh toán!” Chế độ Nhật Bản không giống với Trung Quốc, mọi chế độ đều dành cho công dân Nhật Bản, Tử Du là người Trung Quốc, không thể hưởng thụ những đãi ngộ của người Nhật, chỉ có thể đóng lệ phí, cho nên đối với Khang Tuệ Minh mà nói là gánh nặng.

Thật xin lỗi Tử Du, chị chỉ có thể làm cho em được đến như vậy, về sau em tự lo thôi. Từ trong túi xách cô ta lấy ra hộ chiếu cùng vé máy bay đặt trong ngăn kéo cạnh giường.

Cuối cùng Khang Tuệ Minh liếc nhìn Tử Du rồi đi nộp viện phí.

Một tháng sau Điền Hủ Ninh ôm tro cốt người vợ bé nhỏ về thành phố G.

Mà mẹ Trịnh nhận được tin tức khóc đến hôn mê, một tháng trước, chuyện Tử Du gặp sự cố đã được thông báo về nhà, một tháng nay mẹ Trịnh gầy hẳn.

Ở sân bay bọn họ thấy Điền Hủ Ninh cùng tro cốt của Tử Du, mẹ Trịnh đoạt lấy hủ tro cốt trong tay Điền Hủ Ninh, ôm thật chặt trong ngực, không muốn trả lại cho hắn.

Nếu như Tử Du không lấy hắn thì tốt bao nhiêu, không lấy hắn sẽ không có tuần trăng mật, không đi tuần trăng mật sẽ không gặp sự cố...

Mẹ Trịnh ôm tro cốt con trai được Trịnh Tử Huy dìu về nhà.

Mà hai người nhà họ Điền cũng không có lời nào để nói, dù sao bởi vì con trai mình đưa con người ta đi, lúc về lại thành một hủ tro cốt, cho dù là ai cũng không tiếp nhận nổi.

Điền Hủ Ninh trở về nhà, trốn trong phòng không chịu bước ra khỏi cửa, chuyện công ty đều cho ba hắn xử lý.
Hắn vẫn không hiểu, rõ ràng Nguyệt Nguyệt nằm trong ngực hắn nhưng những người đó lại nói chỉ tìm được hắn mà không thấy Tử Du.

Hơn nữa thi thể Tử Du một tuần sau mới được tìm thấy, hơn nữa bọn họ còn đem cậu đi hỏa tang, hắn không được nhìn cậu dù chỉ là lần cuối.

Đã ba tháng Điền Hủ Ninh vẫn chưa để ý tới bất kỳ việc gì, chỉ trốn ở trong phòng, có lúc ở trên sân thượng, trở về chỗ có cảm giác Tử Du đang bên cạnh. Nếu như cậu còn sống, sẽ biết mình có thai, cậu sẽ có biểu hiện thế nào?

Cậu sẽ thích đứa bé này sao? Hay là ưu sầu gọi điện thoại cho Trì Sính?

Cậu không thích hắn uống rượu nhưng hắn thích nhìn bộ dáng cậu uống rượu bởi vì bộ dáng nhăn mày vì mùi rượu cay nồng. Cậu không thích hắn cọ mặt vào cậu bởi vì trên mặt hắn có râu sẽ làm cậu đau, cho nên hắn cạo râu sạch sẽ....

Nhưng bây giờ đã mấy tháng hắn chưa cạo râu, không soi gương, nếu như cậu xuất hiện còn có thể nhận ra hắn không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip