82

“Anh trai sao anh lại ở đây?” Hiên Thừa giật mình nhìn người vốn không nên xuất hiện ở cửa.

“Mới vừa rồi mọi người đang nói gì? Con dâu nhà chúng ta?” Điền Hủ Ninh đi vào nhìn vẻ mặt kỳ quái của ba người.

“Con nghe nhầm rồi, chúng ta nói Hiên Thừa gả đi rồi là con dâu người ta, đúng không?” Mẹ Hiên Thừa chột dạ nói. Trước khi chuyện này còn chưa rõ ràng tốt nhất không nên cho hắn biết Tử Du đã trở về, hơn nữa hiện tại con trai bà rất tốt, Tử Du quay về không biết mọi chuyện sẽ thế nào.

Bà không quên bốn năm trước cuộc sống của con trai bà như cái xác không hồn.

Mặc dù bà không thích Tô Dương, tính khí không tốt, mặc dù bà không thể chấp nhận. Có lúc còn trêu tức bà, nhưng ít nhất con trai bà vẫn tốt. Người làm mẹ nhu bà cũng nên nhịn một chút.

“Anh trai, anh về đây làm gì?”

“Nguyệt Nguyệt nói muốn về thăm ba mẹ, anh đưa cậu ấy về.”

Hiên Thừa liếc mắt nhìn ngoài cửa, không thấy "Nguyệt Nguyệt" giả ở bên ngoài “Anh trai, cậu ta không phải Nguyệt Nguyệt, hiện tại Nguyệt Nguyệt thật đã trở về...” Hiên Thừa vừa nghe thấy người khác chiếm dụng tên Tử Du, không kìm được nói một câu như vậy.

Trước kia Tử Du không có ở đây thì thôi nhưng bây giờ Tử Du đã trở về, nên làm sao có thể để tên Tử Du bị người khác đoạt đi chứ? Hơn nữa y không thích Tô Dương, nhà không có tiền còn chưa tính, cho rằng quen với anh trai thì có thể làm mưa làm gió, không đem ai ra gì.

Y vừa thấy cậu ta xách túi Emma số lượng có hạn, cả người mặc hàng hiệu. Đây là tiền nhà y, chứ không phải tiền nhà họ Tô. Quá mức hơn nữa là anh trai đem công ty Trịnh Thị cho ba Tô Dương quản lý. Lỗ vốn không nói, lại còn lấy tiền của anh trai điền vào sổ sách, bởi vì chuyện này mà ba mắng anh trai rất nhiều lần.

Không có năng lực thì đừng ngồi vào vị trí cao như vậy.

“Hiên Thừa, không nên nói lung tung!” Mẹ Hiên Thừa giận dữ mắng con trai út.

“Mẹ, con nói sai sao? Tử Du không chỉ trở về, hơn nữa vừa rồi đứa bé cậu ấy vừa mới ôm đó chính là con cháu nhà họ Điền.” Hiên Thừa vốn nóng tính, trước tiên còn muốn giấu mọi người, xem một chút phản ứng của mọi người rồi mới quyết định có nên nói hay không, nhưng vừa nghe thấy Tô Dương ở đây, y liền như con ngựa đứt cương.

“Con nói cái gì? Đứa bé vừa rồi là của anh trai con sao?” Hai người nhà họ Điền lập tức bối rối.

Nhất là mẹ Hiên Thừa, vẫn mong nhà họ Điền có cháu nối dõi, nhưng con trai đã ba mươi sáu tuổi vẫn không chịu lấy vợ, lại càng chưa muốn có con. Hiện tại họ có cháu gái, không chỉ kinh ngạc hơn nữa còn vui mừng.

Nếu thật sự là như vậy, vậy tại sao lại không để hai người ở chung một chỗ chứ? Dẫu gì hai đứa cũng là vợ chồng được luật pháp công nhận. Trước kia con trai vẫn luôn thích Tử Du, hiện tại sợ rằng vẫn không phải, nhìn Tô Dương bên cạnh con trai là biết.

Điền Hủ Ninh cũng bị lời nói này làm cho kinh ngạc, hắn có con từ lúc nào?

“Làm sao nhầm lẫn được? Con còn lén đi xét nghiệm DNA!” Hiên Thừa nói xong, từ trong túi lấy ra một văn bản, lúc ấy Tử Du không nói ba đứa bé là ai, y liền nghĩ đến anh trai, sau đó mẹ Trịnh lại uy hiếp như vậy, y càng hoài nghi hơn nữa, vì vậy ngày hôm sau liền rủ Tử Du ra ngoài, nhân tiện lấy tóc Nicole làm mẫu thử nghiệm.

Hôm nay mới có kết quả, bằng không y cũng sẽ không đưa Nicole về gặp ba mẹ.

“Là thật, thì ra là thật, nhà họ Điền có cháu rồi! Ông xem, mau nhìn kết quả kia...” Mẹ Hiên Thừa vô cùng vui mừng, vội đứng cạnh bên ông Điền để ông nhìn kết quả giám định.

Nhưng Điền Hủ Ninh đứng một bên không tin, rốt cuộc là người nào không biết sống chết như vậy, dám đem đứa bé đến đây nhận hắn làm ba?

Trong lòng hắn chỉ có “Nguyệt Nguyệt” , bất luận là người nào, đừng mơ tưởng làm vợ hắn. Hừ, hắn thật muốn xem rốt cuộc Tử Du đó là ai? Có lá gan to như vậy. Mặc dù lúc nghe thấy cái tên “Tử Du” này hắn có chút run sợ nhưng hắn không để ý tới cảm giác này.

“Hiên Thừa , em gọi người tên Tử Du đó lại đây, anh muốn gặp cậu ấy một chút.”

“Bạn ấy đang ở nhà mình, em sẽ đi tìm cậu ấy!” Nói xong, Hiên Thừa chạy ra khỏi thư phòng, tìm thấy bọn họ đang chơi đùa với Nicole trong vườn.

Khi Hiên Thừa đưa bọn họ đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Tô Dương đang ngồi chờ ở đó, Tử Du không nhớ cậu này nhưng Tô Dương lườm cậu một cái, lại thấy Hiên Thừa đưa bọn họ vào thư phòng, nghi ngờ trong lòng càng lớn.

Nicole được ba ôm vào thư phòng, nhưng khi cô bé thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn cô bé, dù là người có to gan thế nào cũng sẽ sợ, không chỉ Nicole sợ ngay cả Tử Du cũng có chút kinh hãi, cậu không hiểu, cậu chỉ tới nhà Hiên Thừa chơi, tại sao người nhà cậu ấy lại nhìn cậu như vậy?

“Tử Du, đừng sợ, vào đi, không phải bạn nhớ ba mẹ mình sao?”

Tử Du theo Hiên Thừa đi vào, Lưu Tuấn đi sau cùng.

Khi vào thư phòng thấy Điền Hủ Ninh bên trong thì Tử Du sợ ngây người, cậu không nghĩ tới lại một lần nữa gặp người đàn ông này.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt hai người không rời nhau, giống như bọn họ là nam châm hút liền với nhau.

“Đây là anh trai mình, bạn nhớ không?”
Tử Du không nói lời nào, nhưng tầm mắt của cậu vẫn ở trên người Điền Hủ Ninh.

“Ba, con sợ!” Nicole ôm cổ ba, thấy ánh mắt mẹ Hiên Thừa giống như muốn ăn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc. Bà nội này thật đáng sợ.

“Đừng sợ, đừng sợ, bảo bối lại bà nội ôm....” Mẹ Hiên Thừa nhích lại gần, đưa tay muốn ôm Nicole nhưng Nicole lại sợ bà.

Thấy vậy Nicole đem cái đầu nhỏ trốn trong ngực ba, bàn tay nhỏ bé ôm ba thật chặt. Đứa bé ngốc không hiểu, nhưng cô bé hiểu dấu hiệu đưa tay ra đó là muốn ôm cô.

“No, no...” Nicole sợ đến mức khóc, ôm chặt ba.

“Mẹ làm Nicole sợ rồi!” Hiên Thừa đứng một bên ngăn cản hành động của mẹ, mẹ gấp gáp quá rồi, ánh mắt kia giống như muốn cướp đứa bé đi.

“Cháu tên là Nicole? Tên thật hay, bà nội bế một chút có được không?” Mẹ Hiên Thừa đi vòng ra sau lưng Tử Du, bà muốn xem mặt cháu nội.

“Mẹ, con bé không hiểu tiếng Trung.”

“À, cái này...” Mẹ Hiên Thừa bị làm khó, bà không nói được tiếng anh.

Nhưng vào lúc này, bởi vì Nicole ồn ào, người lớn không thể nói chuyện với nhau. Trước tiên ba Hiên Thừa để Hiên Thừa ôm đứa bé đi ra ngoài.

Tử Du có chút không yên lòng, dù sao Nicole cũng khóc nhiều như vậy, làm sao cậu có thể yên tâm?

Nhưng nhìn người nhà họ Điền như vậy, giống như có chuyện muốn nói với cậu, không thể làm gì khác hơn là để Hiên Thừa bế Nicole đi chơi. Nicole rời khỏi ngực ba liền chạy ra ngoài, cô bé không muốn ở lại chỗ này.

Điền Hủ Ninh nhìn người trước mắt, lại là người mà hắn gặp trong nhà hàng, hơn nữa cậu còn có con, đứa bé kia rất có thể là con hắn. Nhưng hắn một chút ấn tượng cũng không có.

Kể từ sau ngày gặp cậu, trong đầu hắn đều là bóng dáng của cậu, hắn không thể tập trung làm việc, không thể suy nghĩ, ngay cả lúc bên cạnh “Nguyệt Nguyệt” cũng không yên tâm.

“Bây giờ chúng ta nói rõ mọi chuyện đi.” Ba Hiên Thừa nói. “Tử Du, trước tiên con nói một chút những năm này con đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?”

Hiên Thừa biết Tử Du không rõ mọi chuyện nên nhẹ giọng giải thích “Đây là ba mình, đây là mẹ mình, còn nữa, đây là anh trai mình Điền Hủ Ninh cũng là chồng bạn.”

“Cái gì? Chồng? Hiên Thừa, bạn nói mình kết hôn rồi sao?” Tử Du khiếp sợ, tại sao ba mẹ không nói với cậu.

“Ba mẹ, anh trai, Tử Du mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ.” Hiên Thừa bất đắc dĩ nhìn mọi người.

Mà Điền Hủ Ninh ngoài khiếp sợ, đáy lòng lại có một chút hưng phấn. Cậu bé này đã kết hôn với hắn? Nhưng tại sao một chút ấn tượng hắn cũng không có?

“Hiên Thừa, em nói rõ một chút, anh kết hôn lúc nào, tại sao anh lại không biết?”

“Ba mẹ, chuyện đã đến mức này, hai người nói cho bọn họ biết đi, anh trai cũng đã khổ lắm rồi, chẳng lẽ hạnh phúc của anh ấy ngay trước mắt, hai người cũng không muốn anh ấy nắm lấy sao?”

“Nếu chuyện đã như vậy thì nói sự thật cho hai đứa biết thôi.” Ba Điền nói. Ông cũng không muốn nhìn thấy con trai như cái xác không hồn.

“Sự thật gì?” Ánh mắt Điền Hủ Ninh lạnh lùng nhìn về phía ba mẹ, cùng nhau chung sống ba mươi mấy năm, chẳng lẽ còn chuyện gì hắn không biết sao? Hơn nữa còn liên quan đến hôn nhân của hắn.

“Anh trai, thật ra thì anh đã kết hôn, vợ anh chính là cậu ấy, Tử Du! Nhưng lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản thì xảy ra chuyện, cho rằng Tử Du đã chết, sau khi quay về anh không chịu nổi tin tức Tử Du qua đời, cả ngày mất hồn, lấy rượu giải sầu, thậm chí đã từng tự tử, ba mẹ không đành lòng nhìn anh như vậy, vì vậy tìm một người thôi miên anh, làm cho anh quên đoạn ký ức về Tử Du. Anh trai, anh có biết vì sao anh suốt ngày gọi Tô Dương là Nguyệt Nguyệt không? Tô Dương căn bản không phải tên như vậy, chỉ là cậu ta lớn lên có ngoại hình giống Tử Du thôi. Cậu ta không phải Tử Du, nhưng trong tiềm thức của anh lại biến cậu ta thành Tử Du cưng chiều như vậy...” Hiên Thừa nói rất nhiều, nhưng vẫn che giấu chuyện khó chịu năm đó.

Khó trách ý thức hắn thường hỗn loạn như vậy, khó trách hắn cảm thấy cuộc sống của hắn thiếu một thứ gì đó, ở chung một chỗ với “Nguyệt Nguyệt” nhưng vẫn lo lắng...

Thì ra là ba mẹ hắn làm, như vậy, người con trai trước mắt này chính là Tử Du mà hắn vẫn thường mong nhớ.

Hiên Thừa nói xong, mọi người trong phòng đều trầm mặc. Hai người trong cuộc chỉ nhìn nhau không nói lời nào.

Tử Du không nhớ mọi chuyện, chỉ là nghe Hiên Thừa nói, đối với cảm giác của chính mình quả thật đã từng xảy ra chuyện như vậy. Như vậy có thể giải thích được tại sao khi vừa thấy hắn, trong lòng liền kích động, thậm chí đau lòng...

Chỉ vì bọn họ rất quen thuộc, cho nên khi nhìn thấy nhau không khỏi rơi nước mắt?

“Tử Du, chuyện đã đến mức này, con quay về nhà họ Điền được không, về sau cùng ở chung với Điền Hủ Ninh, không quan tâm đến những chuyện đau lòng kia nữa. Được không?” Mẹ Hiên Thừa kéo tay Tử Du, thân thiết nói, giống như tạo tâm lý dịu dàng khi gặp mặt lần đầu, nhưng Tử Du không nhớ gì.

“Cái này.....” Tử Du khổ sở nhìn mẹ Hiên Thừa, rồi nhìn về phía “chồng” không nói lời nào “Cám ơn ý tốt của mẹ Hiên Thừa, nhưng là... Ba mẹ con sẽ không đồng ý. Hơn nữa thật ra, đây không phải lần đầu tiên con gặp anh ấy, nhưng mỗi khi gặp anh ấy, trong lòng luôn rất đau, sau đó không tự chủ được sẽ rơi nước mắt, con nghĩ, con và anh ấy nhất định có mối liên kết rất sâu sắc. Nhưng tại sao vừa thấy anh ấy liền đau lòng? Tại sao lại đau lòng? Những cảm giác này đối với con mà nói rất quan trọng, đó là điều quan trọng để con khôi phục trí nhớ, trước khi nhớ mọi chuyện con nghĩ không thể nghe theo sự sắp xếp của mẹ. Thật xin lỗi. “

Trong khoảng thời gian này cậu ở chung với ba mẹ, bọn họ cũng không nói qua chuyện cậu từng yêu, càng không đề cập đến chuyện cậu kết hôn, những đồ được lưu giữ lại trước kia cũng không cho thấy cậu đã kết hôn...

Hơn nữa “chồng” cậu hình như cũng không vui khi thấy cậu, nếu như mới bắt đầu hôn nhân bọn họ đã không hạnh phúc thì cậu cần gì phải về đây nữa?

“Vậy con xin phép.”

“Đợi chút Nguyệt Nguyệt!” Vừa nghe thấy cậu phải đi, Điền Hủ Ninh đứng lên, vội vàng gọi cậu lại, giống như đó là phản ứng tự nhiên.

Tử Du quay đầu lại nhưng Điền Hủ Ninh không nói gì nữa, nhìn ra hắn có chút lo lắng.

“Rất xin lỗi, em đã quên mọi chuyện trước kia, nhưng... em tin tưởng cảm giác của chúng ta là thật, không bằng chúng ta cho bản thân một chút thời gian? Để cho bản thân tìm lại những ký ức kia?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, Tử Du mềm lòng, dù sao đó cũng là một đoạn ký ức của cậu, bất luận tốt hay xấu đều thuộc về cậu, có thể tìm lại ký ức của mình thì có mất mát gì đâu?

“Anh...”

“Không hay rồi, mọi người mau tới đây, có đứa bé rơi xuống nước rồi! Mau lại đây cứu người!” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu cứu làm ảnh hưởng những người trong phòng.

Tử Du không khỏi lo lắng trong lòng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, đi về phía giọng nói truyền đến.

Lúc Tử Du đi tới bên cạnh hồ bơi, nơi đó đã tụ tập mấy người, họ cũng không biết thế nào. Mà trong hồ bơi Nicole của cậu đang giãy dụa kêu khóc, vừa nhìn thấy cảnh như vậy, tim cậu muốn vỡ vụn.

Hơn nữa còn có một người nữa trong nước, lại là người trong phòng khách.
Không để ý nhiều, Tử Du nhảy xuống hồ bơi, đến gần con gái. Nhảy xuống nước cùng với cậu còn có Điền Hủ Ninh. Khác nhau là hắn bơi về phía người con trai...

Tử Du đưa con gái lên bờ, những người giúp việc giúp cậu choàng khăn lông, mọi người nhà họ Điền đi đến bên cạnh cậu.

“Nicole, đừng dọa ba, tỉnh lại đi con” Tử Du gấp đến muốn khóc, tay chân luống cuống đặt trên người con gái, vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con bé....

“Nicole, wake up...”

“Tử Du, để mình xem một chút.” Lưu Tuấn vội vàng ngồi xổm xuống cấp cứu cho Nicole, bởi vì rơi xuống nước hơi lâu, Nicole đã lâm vào trạng thái hôn mê.

Lưu Tuấn cấp cứu cho Nicole, nhẹ nhàng ép bụng con bé, đem nước ép ra ngoài. Từ từ, Nicole bắt đầu có phản ứng.

Tử Du vội vàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ, để con bé tựa vào ngực. “Cám ơn ông trời, Nicole, con không sao, đừng sợ... đừng sợ, ba ở bên cạnh con, từ từ thở, đừng sợ...."

Tay Tử Du không ngừng run lẩy bẩy, tiếng khóc yếu ớt bị cậu giấu đi.

“Papa...” Nicole yếu đuối kêu ba, cô sợ hãi ôm ba chặt hơn...

“Ba nói không được đến gần mép nước, sao không nghe lời?” Tử Du nóng nảy, lại dùng tiếng anh mắng con gái.

“Không, chú kia nói có cá vàng ở đây, sau đó chú đẩy con xuống nước” Nicole đưa tay chỉ về hướng Tô Dương.

“Thật không?” Câu này là Hiên Thừa hỏi.

Mẹ Hiên Thừa nóng lòng đi mời bác sĩ, quay lại thấy bọn họ nói chuyện gì không hiểu, nóng nảy hỏi con trai út “Cháu gái nhỏ nói gì?”

“Con bé nói là Tô Dương lừa con bé trong nước có cá vàng, sau đó đẩy con bé xuống.”

“Cái gì?” Mẹ Hiên Thừa trừng mắt nhìn Tô Dương.

Lúc này Tử Du đã đặt con gái xuống đi tới trước mặt Tô Dương, vung tay lên muốn đánh cậu ta, nhưng bàn tay còn chưa rơi xuống, Điền Hủ Ninh đã bắt được cổ tay cậu.

“Ít nhất phải tìm hiểu rõ mọi chuyện, Tô Dương cũng rơi xuống nước mà.”

“Anh cho rằng con gái tôi nói dối sao?” Tử Du cố gắng rút cánh tay của mìn về, hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ. Nén nước mắt lại.

Điền Hủ Ninh sớm đã động lòng “Anh không có ý đó, anh chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, Tô Dương cũng rơi xuống nước không phải sao?”

Lúc này Tô Dương đang yếu đuối tựa vào ngực Điền Hủ Ninh, mặt vô tội nhìn Tử Du “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn xuống nước cứu con bé, nhưng sau khi xuống nước mới biết mình không biết bơi....”

“Xuống nước mới biết mình không biết bơi lội? Cậu cũng nói láo quá, phản ứng của người không biết bơi là sẽ không chủ động nhảy xuống nước, đây là phản ứng cơ bản nhất, không cần nói với tôi cậu yêu quý con gái tôi hơn tính mạng cậu, nếu thật sự như vậy, tôi sẽ tin tưởng cậu vì con gái tôi mà nhảy xuống, chứ không phải vì che đi tội ác. Hiên Thừa, mình nhớ nhà bạn có máy quay phim. Phiền bạn giúp mình tìm chứng cứ, mình muốn ra tòa tìm công lý cho con gái.” Tử Du cực kỳ tức giận, mặc dù mặt ngấn nước nhưng cậu vẫn kiên cường bảo vệ con gái. Người con trai vừa yếu ớt nhưng lại kiên cường như vậy làm cho người ta nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Thật ra thì cậu không khôi phục trí nhớ, chỉ ấn tượng là nhà Hiên Thừa có máy quay phim. Vì vậy không tự chủ liền nói ra.

Điền Hủ Ninh nhẹ nhàng buông lỏng tay đỡ Tô Dương ra, hắn nghĩ muốn bảo vệ người con trai trước mặt chứ không phải Tô Dương.

Mẹ Điền vừa nghe như vậy, mặt cũng lạnh băng “Quản gia, quản gia đâu, lập tức đi lấy nội dung đoạn video cho tôi, tôi muốn xem sự việc như thế nào, rốt cuộc người con trai này tại sao muốn hại cháu gái tôi.”

Lần đầu tiên mẹ Hiên Thừa nổi giận, người nhà thậm chí là người làm trong nhà chưa bao giờ thấy bà như vậy.

Tô Dương vừa nghe muốn xem máy quay phim, có chút gấp gáp, ôm thật chặt cánh tay Điền Hủ Ninh, cho là hắn sẽ giúp cậu ta, bởi vì cho tới nay, bất luận là cậu ta làm sai cái gì, hắn cũng sẽ đứng về phía cậu ta, cưng chiều cậu ta.

“Em chỉ muốn cứu con bé, không có ác ý.” Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, giọng Tô Dương càng nhỏ, nhỏ đến nỗi chính cậu ta cũng không nghe được. Thật ra thì cậu ta chột dạ, lòng bàn tay đã sớm toát mồ hôi.

“Các người không phải vừa rồi ở đây sao? Nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Ba Hiên Thừa hướng về phía người giúp việc hỏi.

“Cái này... Tôi đang làm chuyện khác, không có chú ý.” Một người làm lớn tuổi nói.

“Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng vậy!” Ba người giúp việc giả bộ như không thấy, dù sao họ để ý làm tốt chuyện của bản thân mình là được rồi, chuyện của chủ nhà bọn họ tốt nhất không nên dính vào.

“Tôi....” Người cuối cùng trẻ tuổi nhất, nhìn qua mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt người làm do dự “Tôi....”

“Cô nhìn thấy gì, còn không mau nói?” Mẹ Hiên Thừa giận dữ mắng.

“Thưa bà, tôi vừa thấy cậu Tô Dương đưa cô bé tới bên cạnh hồ, cũng không biết bọn họ nói những gì, sau đó cô bé liền thò người ra ao nước xem, kết quả cậu Tô liền cố ý đẩy cô bé một cái, lúc ấy tôi thấy được, sau đó liền gọi người đến cứu.”

“Cái gì? Thì ra thật sự là như vậy?” Mẹ Hiên Thừa hoảng sợ không tin nhìn Tô Dương, mà Tô Dương trốn sau lưng Điền Hủ Ninh.

“Thật sự là em làm sao?” Điền Hủ Ninh kéo người phía sau lưng mình ra. Chỉ thấy cậu ta mặt đầy nước mắt, không khỏi làm người khác đau lòng. Hắn biết cậu ta luôn tùy hứng, nhưng không biết cậu ta còn trẻ mà tâm địa độc ác như vậy, một đứa bé hơn ba tuổi cũng không bỏ qua, rốt cuộc đứa bé này đắc tội gì với cậu.

“Không phải em cố ý. Em chỉ muốn chơi với con bé, không nghĩ tới con bé rơi xuống nước.”

“Em còn nói dối!” Điền Hủ Ninh lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Em sợ mọi người mắng em, cho nên mới...” Nói xong, Tô Dương cúi đấu khóc. Chỉ cần cậu ta khóc, Điền Hủ Ninh nhất định sẽ mềm lòng.

“Tôi sẽ đưa đơn lên tòa, tố cáo cậu tội mưu sát, cậu chờ giấy gọi của tòa đi.” Tử Du lạnh lùng nói xong, trừng mắt nhìn Điền Hủ Ninh.

Nếu như hắn muốn giải thích gì thì khi hắn bắt bàn tay cậu hắn đã hết cơ hội rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy tim thật đau, đau đến nỗi không thể thở được, người con trai trước mắt không thèm để ý tới hắn.

Tử Du quay về bên cạnh Nicole một tay nhẹ nhàng ôm lấy con bé.

“Ba, con lạnh “

Tử Du vừa định cởi áo khoác mặc cho Nicole thì thấy một cái áo vest nhẹ nhàng đưa đến. Nhưng Tử Du không nhận lấy, đem cái áo khoác quý giá vứt sang một bên, xoay người cởi áo khoác của mình đắp cho con gái.

“Bác Điền, đây là con gái cháu, không phải cháu gái của bác!” Tử Du ôm con gái, lạnh lùng nói với mẹ Hiên Thừa, chuyện này là người khác gây nên nhưng nếu nhà họ Điền có trách nhiệm, nếu như Nicole thật sự là con cháu nhà họ Điền, không phải cậu sẽ mất con gái sao?

Không thể, cậu không để con gái trở thành cháu gái nhà họ Điền, con gái chỉ là của riêng cậu.

“Tử Du, sao Nicole không phải là con cháu họ Điền chứ? Mẹ không nói giúp Tô Dương.” Mẹ Hiên Thừa vừa nghe thấy lời Tử Du, cho rằng cậu trách mình không giúp cho nên không muốn con gái nhận nhà họ Điền, có chút gấp gáp.

Ba Hiên Thừa không lên tiếng, lên trước vỗ vai vợ, bày tỏ an ủi. Hiện tại có rất nhiều chuyện ông đã không nhúng tay vào quản lý, tất cả đều là vợ cùng con trai xử lý.

Tử Du không để ý đến mọi người, chỉ là muốn ôm con gái đi. Mẹ nói đúng, không muốn cậu qua lại với nhà họ Điền. Cậu không nghe, tại sao lại muốn tới nhà họ Điền, thiếu chút xíu nữa là cậu mất con gái.

“Tử Du, đợi chút, Nicole như vậy sẽ lạnh, vào phòng mình thay quần áo cho con bé đã.”

“Không cần!”

“Bác sĩ sắp đến rồi, con phải để bác sĩ xem một chút đã.”

“Tôi sẽ đưa con bé đi.” Tử Du nói chuyện nhưng chân không ngừng bước về phía chỗ đậu xe. Đem con gái đặt lên sau yên xe, sau đó lái xe đi.

Mẹ Hiên Thừa cũng đi theo sau lưng Tử Du, nhưng bà không dám nói lời nào, sợ mình càng nói càng sai. Chỉ là nóng nảy khuyên con trai.

“Điền Hủ Ninh, con còn không mau đuổi theo? Nếu cháu gái mẹ có chuyện gì, mẹ sẽ không bỏ qua cho con.”

Không phải Điền Hủ Ninh không muốn đuổi theo mà là trong lòng đau như có ngàn cây kim châm vào, hành động của hắn giống như bị khống chế. Trơ mắt nhìn cậu đau lòng rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc, một nam sinh chở một người con trai đi qua trước mặt hắn, sau đó biến mất khỏi tầm mắt hắn. Chuyện này giống như xảy ra nhiều năm rồi...

“Mẹ không cần phải ép anh trai, con đột nhiên cảm thấy ban đầu không nên đứng về phía anh trai!” Hiên Thừa nhìn anh trai đang mất hồn nói.

“Cái đứa bé này, sao lại nói như vậy?”

“Vốn dĩ Tử Du đã đủ đáng thương lắm rồi, trước kia bị anh trai ép gả, bị anh trai cường bạo, thậm chí cầm đĩa CD uy hiếp, tất cả mọi chuyện con đều nói với ba nhưng ba không tin. Hiện tại con cảm thấy Tử Du không nên nhớ lại những chuyện không vui đó mới phải. Như vậy cậu ấy cũng không cần quay về bên cạnh anh trai.”

“Hiên Thừa, rốt cuộc anh trai con đối xử với Tử Du thế nào?”

“Không nói nữa, nói xong buồn thêm, con thật sự hối hận vì đã đưa Tử Du về nhà, ít nhất như vậy cậu ấy vẫn vui vẻ...”

Lúc Điền Hủ Ninh lấy lại tinh thần, Lưu Tuấn đã bước lên trước hắn lấy xe đạp đuổi theo.

Mà nhà họ Điền lúc này chỉ có Tô Dương cùng ba người họ Điền, không ai để ý cậu ta, lại không ai quan tâm cả người cậu ta ướt sủng, lúc này đang là mùa thu rất dễ bị cảm.

“Cậu còn không mau cút đi, về sau còn dám đến nhà tôi, tôi thấy lần nào là đánh lần đấy. Hừ...” Hiên Thừa hung hang trừng mắt nhìn Tô Dương một cái, xoay người đi về phòng.

Ba mẹ Điền cũng không nhìn cậu ta, hiện tại việc bọn họ lo lắng hơn chính là cháu gái của mình...

Điền Hủ Ninh lên xe hơi tìm kiếm trên đường nhưng không thấy bóng dáng bọn họ. Đi xe đạp không thể đi xa được, gần đây có bệnh viện A.

Hắn cua xe đi thẳng đến bệnh viện A.

Lúc gần đến bệnh viện A hắn nhìn thấy bọn họ, Nicole ngồi đằng sau xe của ba mà Lưu Tuấn đi bên cạnh.

Mặc dù hắn không nhớ quá khứ của hắn với cậu nhưng hắn tin hắn đã kết hôn với cậu, tin tưởng đó chính là con gái hắn.

“Tử Du, chờ chút đã, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Hắn lái xe đi chầm chậm song song với bọn họ.
Tử Du không nói gì chỉ ra sức đạp xe.

“Tử Du, anh biết vừa rồi không nên không tin lời Nicole nói nhưng dù em có giận anh như thế nào cũng không nên đem tính mạng Nicole ra đùa giỡn, lên xe để anh đưa hai người đến bệnh viện. Tốc độ xe anh nhanh hơn, hơn nữa Nicole cũng sẽ không bị gió thổi, như vậy con bé sẽ bị cảm....”

Nicole ngồi đằng sau xe, thấy người đàn ông trong xe gào về phía mình, mặc dù nghe không hiểu hắn đang nói gì nhưng lại càng ôm chặt eo ba hơn.

“Nicole là con gái anh, anh sẽ không hại con bé... Thật xin lỗi, anh không nên không tin lời hai người....” Nghe giọng Điền Hủ Ninh có chút run.

Tử Du trừng mắt đối với người đàn ông ngồi trong xe, biết hắn đang sốt ruột nhưng vừa nghĩ tới con gái cũng là con hắn, cậu rất sợ, sợ hắn sẽ đoạt đi con gái, sau đó cậu lại trở thành người đáng thương, không có gì cả.

Tóm lại, Nicole là của cậu, cậu sẽ không để cho người khác đoạt đi.

“Lưu Tuấn, mình không muốn nghe hắn nói bất cứ điều gì! Bạn giúp mình ngăn hắn lại.”

“Được, giao cho mình!” Lưu Tuấn đáp lại Tử Du, sau đó đạp xe chạy nhanh lên trước rồi cuối cùng đạp thắng dừng xe lại, dừng ở giữa đường, sau đó để Tử Du đạp xe đi trước.

“Anh Điền, phiền anh đi về trước, Tử Du đã có em chăm sóc, hiện tại cậu ấy không muốn gặp anh, anh về với Tô Dương của anh đi.” Lời nói của Lưu Tuấn có chút châm chọc Điền Hủ Ninh.

“Cậu nói gì? Nhanh tránh sang cho tôi.” Điền Hủ Ninh ngồi trong xe vô cùng giận dữ, lạnh lùng nhìn Lưu Tuấn như muốn giết hắn.

“Anh đã không còn nhớ rõ Tử Du, còn quấn cậu ấy làm gì? Năm đó anh làm tổn thương cậu ấy còn chưa đủ hay sao?”

“Cút ngay!” Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ miệng Điền Hủ Ninh, hắn không ngại nếu có cơ hội sẽ lái xe đâm nát Lưu Tuấn.

Đúng lúc hai người còn đang giằng co, đằng trước Tử Du đang cua qua khúc quanh, bởi vì tốc độ quá nhanh nên xảy ra va chạm với xe đi ngược lại.

Chỉ nghe thấy tiếng va chạm đây sợ hãi, Tử Du cùng Nicole ngã xuống, tài xế xe vội vàng chạy xuống xem xét.

Hai người giằng co ở xa nghe thấy tiếng va chạm, lập tức chạy tới.

Chỉ thấy trên mặt đất, Tử Du bất tỉnh nằm trên một vũng máu, Nicole yên lặng nằm bên người cậu.

Thấy một màn như vậy, Điền Hủ Ninh sợ hãi, hắn không cách nào cử động, không cách nào nói chuyện, đầu đau quá, trong đầu xuất hiện những hình ảnh lẻ tẻ, ở Nhật Bản, hắn ôm một người con trai cầu cứu, chờ người tới cứu bọn họ, hắn còn nhớ rõ cởi áo khoác trùm kín đầu cậu, người con trai kia chính là Tử Du.

Còn có cảnh tượng hai người ở cạnh nhau, ngày bọn họ đính hôn, hắn và cậu khiêu vũ trước ánh mắt hâm mộ của mọi người. Ngày đó hình ảnh bọn họ quan hệ thân mật bị lan truyền trên mạng, đả kích rất lớn đối với cậu, ngay cả một chút sức sống cũng không có, hắn rất sợ, sợ cậu nghĩ không thông, sợ cậu làm chuyện ngu ngốc, cho nên ở bên cạnh cậu an ủi, sau đêm đó cậu nói muốn gả cho hắn, hắn vui đến nỗi nói không nên lời.

Còn có đêm hắn uống say là cậu ở bên cạnh hắn suốt cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thấy cậu ở bên cạnh, mặc dù không nói lời nào hắn muốn cả đời nhìn cậu tỉnh dậy như vậy, hắn cảm thấy hạnh phúc đang vây quanh hắn.

Còn có ngày kết hôn, hắn cảm thấy hạnh phúc bởi vì đợi ba năm rốt cuộc hắn cưới được cậu, mặc dù không phải cậu cam tâm tình nguyện.

Mặc dù cậu chưa bao giờ nói yêu hắn, nhưng cậu từ từ mở lòng mình với hắn.
Tất cả thoáng qua trong đầu hắn, mà hiện tại hắn quên mất vợ mình, quên mất chuyện trước kia của bọn họ. Hiện tại vất vả lắm Nguyệt Nguyệt của hắn mới quay về lại nằm trong vũng máu hắn mới nhớ lại mọi chuyện.

“Mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu... Cầu xin các người, mau cứu Nguyệt Nguyệt của tôi... Nguyệt Nguyệt....” Điền Hủ Ninh ôm Tử Du hoảng hốt chạy về phía bệnh viện, nhưng đường từ đây chạy tới bệnh viện thật xa, đường sinh tử chỉ cách có một đoạn ngắn...

Hắn thật sợ, hướng tới hai người lái xe kia gào thét, nhưng không biết hắn đang gào cái gì...

“Nguyệt Nguyệt, em không thể xảy ra chuyện gì, Nguyệt Nguyệt...” Người đàn ông vấp ngã trên đất, lại đứng dậy chạy về phía bệnh viện, giống như hắn té đầu gối chà sát trên mặt đất không có việc gì.

“Bác sĩ, nhanh cứu người, nhanh lên một chút...” Người đàn ông ôm Tử Du vào phòng cấp cứu, làm cho nhân viên trong bệnh viện luống cuống tay chân. Kèm theo tiếng rống của người đàn ông Tử Du được đưa vào phòng cấp cứu.

“Anh không thể đi vào, xin chờ bên ngoài!”

Sau đó lại nghe tiếng đứa bé khóc, là Nicole, Lưu Tuấn ôm cô bé chạy theo phía sau.

Lúc tới trước cửa phòng khám, chỉ thấy Điền Hủ Ninh ngồi yên lặng trước phòng cấp cứu, mà ống quần trên đùi hắn dính đầy máu, vậy là máu của hắn. Nhưng một chút cảm giác hắn cũng không có, chạy như điên thẳng đến đây, may mắn là không xa lắm, nếu không chỉ sợ chân hắn không trụ được.

Mà lúc này chân hắn khẽ run, nhất định hắn rất thích Tử Du, thậm chí yêu hơn cả tính mạng.

“Nicole, đừng sợ, chú sẽ ở bên cạnh cháu.” Lưu Tuấn an ủi đứa bé ba tuổi khóc rống tìm ba, hiển nhiên là hắn không biết dỗ con nít.

Tiếng khóc của Nicole mới thức tỉnh Điền Hủ Ninh, vừa rồi chỉ lo nghĩ cho Tử Du, hắn quên mất đứa bé này. Đây là con gái hắn và cậu sao?

Hắn trăm phương ngàn kế làm cho cậu mang thai, bây giờ đang ở trước mắt hắn nhưng có tác dụng gì đâu? Hắn mất cậu ròng rã bốn năm. Hắn cứ như vậy nghĩ rằng cậu đã chết...

Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi, anh xin lỗi em. Để cho em một mình chịu đựng tất cả, một mình nuôi con chúng ta lớn như vậy.

Điền Hủ Ninh muốn đứng lên ôm Nicole nhưng hắn không đứng nổi, trên đùi một chút sức lực cũng không có, lúc nãy ngã bị tảng đá làm xước một vết thương lớn. Bây giờ còn đang chảy máu, ống quần nhuộm máu nhìn mà ghê.

“Này anh, chân anh bị thương, mời anh qua bên này tôi giúp anh băng bó.” Một y tá đi ngang qua nhiệt tình nói.

“Đem đồ tới đây băng bó, tôi muốn nhìn thấy người trong phòng cấp cứu đi ra.” Điền Hủ Ninh lạnh lùng nói, thái độ như vậy làm cho các y tá sợ, sửng sốt một chút quên mất hành động.

“Còn đứng đó làm gì, không mau đem đồ sang đây?” Giọng nói lạnh lùng thoát ra, hiện tại Điền Hủ Ninh như con sư tử lên cơn giận, người nào đến gần rất xui xẻo. Mà âm thanh lớn tiếng vừa rồi làm cho Nicole sợ càng khóc to hơn.

Rất nhanh hai y tá đỡ Điền Hủ Ninh đến ghế dài, sau đó băng bó cho hắn nhưng một tiếng cám ơn hắn cũng không nói. Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Tử Du được đẩy ra ngoài.

Điền Hủ Ninh không để ý tới cái chân vừa được băng bó, khập khễnh đi tới bên cạnh Tử Du, phát hiện ra cậu đã tỉnh lại.

“ Nguyệt Nguyệt, em sao rồi?”

“Papa...” Nicole cũng muốn đi đến gần nhưng đáng tiếc cô bé đang được Lưu Tuấn ôm, chỉ có thể dang hai cánh tay về phía ba.

“Nicole, tới bên cạnh ba.” Tử Du không để ý Điền Hủ Ninh, tầm mắt dừng lại trên người con gái. Lưu Tuấn nhanh chóng đến gần “Con gái mình không bị thương chứ?”

“Yên tâm đi, con bé chỉ là rơi xuống đường, xây xát một chút, đã bôi thuốc rồi, sao bạn lại bất tỉnh vậy?”

Bác sĩ đứng một bên giải thích là do sợ hãi, cuộc va chạm đụng tới não cho nên mới ngất đi, hơn nữa phải nằm viện hai ngày để quan sát, chụp x-quang não mới xác định được, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại thì không sao.

Vì lý do an toàn nên việc ở lại bệnh viện hai ngày là tất nhiên.

“Cám ơn bác sĩ!” Lưu Tuấn vội vàng nói với bác sĩ.

Mà khuôn mặt Điền Hủ Ninh bi thương, tại sao ba người này mới giống như một nhà? Hắn lại giống như người ngoài.

Tử Du được xếp vào phòng bình thường, Điền Hủ Ninh lại cứng rắn muốn cậu ở phòng riêng lại bị Tử Du cự tuyệt.

Mặc dù cậu chưa nhớ chuyện lúc trước, nhưng đối với chuyện vừa rồi hắn tin Tô Dương mà không tin Nicole còn đang canh cánh trong lòng, hơn nữa cậu cảm thấy hắn giống cha mẹ hắn , muốn cướp Nicole của cậu.

Sau khi nói Lưu Tuấn đi thông báo cho ba mẹ, Tử Du ôm con gái ngủ trên giường nhưng Điền Hủ Ninh không có ý muốn rời đi. Vẫn lẳng lặng ngồi bên giường nhìn cậu và con gái, làm cho cậu cảm thấy rất phiền.

Trước kia không nhớ hắn, càng không biết tại sao mình vừa thấy hắn liền rơi nước mắt, bây giờ biết hắn là chồng mình, cảm giác bị hắn làm phiền lại trỗi dậy.

Lúc này điện thoại vang lên

“Xin chào... Dylan? Bây giờ anh đang ở thành phố G?... Em không may bị té hiện giờ đang ở bệnh viện, anh có đến thăm em chứ?... Được, em sẽ gửi địa chỉ cho anh...”

“Có người đến sao?” Điền Hủ Ninh ngồi một bên hỏi.

“Ba ơi, cha phải không?.”

“Đúng vậy, là cha con” Tử Du nói xong theo bản năng nhìn về phía Điền Hủ Ninh, muốn xem vẻ mặt hắn như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip