90
Ngày mai Dylan phải về nước, Tử Du đã khôi phục trí nhớ, thành phố G chính là nhà cậu, ba mẹ cùng chồng cho nên anh sẽ không ở lại mà quay về Anh. Dylan đồng ý giúp cậu xử lý công việc bên kia.
Tử Du còn hẹn Dylan đi mua đồ về tặng cho ba mẹ Dylan, hơn bốn năm nay bọn họ đã chăm sóc cậu, từ một cậu con trai không nơi nương tựa xa quê hương, vết thương trên người còn chưa chữa khỏi lại có con, tiền ăn cơm cũng không có, ba bữa đều dựa vào đồ ăn thừa của người khác mà sống. Làm phiền bọn họ, không chỉ chăm sóc cậu còn cho cậu học xong đại học cùng với đi làm. Ân tình như vậy cậu không bao giờ quên được.
Cậu cho rằng Dylan sẽ là một thành viên trong gia đình, không nghĩ tới sau khi quay về thành phố G cậu nhớ lại tất cả, cho nên đối với nhà Dylan, không chỉ có ân tình mà cũng thật sự xin lỗi bọn họ.
Sau khi cùng Dylan mua quà xong, Nicole muốn đến khu vui chơi vì vậy ba người lại đến khu vui chơi, giống như trước kia, một nhà ba người vui chơi trong công viên...
Có lẽ đây là lần cuối cùng ba người vui vẻ như vậy, về sau nếu muốn có cơ hội phải có sự đồng ý của Điền Hủ Ninh.
Sau khi từ khu vui chơi về, Dylan về nhà Tử Du mà Tử Du cùng Nicole đến công ty Điền Hủ Ninh.
Ba mẹ chưa biết tin cậu đã dọn về nhà Điền Hủ Ninh, sau khi biết chỉ sợ sẽ phản đối. Cậu nói dối ba mẹ đi du lịch với bạn học mấy ngày, cậu nghĩ mấy ngày sau khi Dylan về sẽ giải thích rõ.
Điền Hủ Ninh nói muốn hai người tới công ty, vừa tới đại sảnh công ty lễ tân trực tiếp đưa cậu lên lầu. Thư ký Điền Hủ Ninh không đổi vẫn là Thư ký Lê, trước kia Tử Du gọi cô là chị Lê, bây giờ đã là mẹ một đứa trẻ nhưng vẫn trẻ như vậy.
Điền Hủ Ninh đang họp, thư ký đưa Tử Du vào phòng làm việc của hắn.
Nicole đến chỗ lạ luôn tò mò, nhìn quanh phòng làm việc của Điền Hủ Ninh, còn sờ đông sờ tây, chỉ là cô bé cũng không thích chỗ này lắm, bởi vì không có gấu cùng đồ chơi.
Hai ngày nay mặc dù Nicole không sợ Điền Hủ Ninh nữa nhưng cô bé vẫn không chịu gọi hắn là cha. Điền Hủ Ninh cho rằng Nicole còn nhỏ không biết cha có nghĩa gì, cho rằng dạy cô bé gọi hắn là cha được rồi, không nghĩ tới con bé lúc nghe Tử Du gọi ba Tử Du đã hiểu. Cho nên bất luận Điền Hủ Ninh dụ dỗ thế nào cũng không thành công.
Tử Du thấy Nicole ở đây không có vấn đề gì vì vậy cậu đến phòng trà lấy nước trái cây, thư ký rót sữa cho cô bé nhưng Nicole không thích.
Đúng lúc Tử Du đang lấy nước trái cây trong phòng làm việc có tiếng la hét ầm ĩ.
“Anh Điền, em cầu xin anh, đừng lấy hết quyền lực của ba em, dù nói thế nào ba em cũng có nhiều cống hiến cho Điền Thị, không có công lao cũng có công sức!” Tô Dương dây dưa với Điền Hủ Ninh, đi theo phía sau Điền Hủ Ninh là các cán bộ cấp cao của công ty.
“Chuyện này không phải do một mình tôi quyết định! Còn nữa, chuyện tình trong công ty không đến lượt cậu lên tiếng!” Điền Hủ Ninh vừa đi vừa kéo cà vạt, nếu như không phải nể tình cậu ta bên cạnh hắn một năm, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ban đầu tại sao hắn nghĩ cậu ta giống Tử Du chứ ?
Chuyện của công ty quả thật không cần một đứa con trai xen vào, trước kia có mấy hội nghị cấp cao đều yêu cầu thay tổng giám đốc S Thị (lúc trước là Trịnh Thị) Tô Hải. Bây giờ mặc dù là công ty riêng nhưng trên thực tế đã nhập làm một với Điền Thị, xem như là chi nhánh của Điền Thị, chính sách sai lầm làm ảnh hưởng đến những ngành khác của Điền Thị.
Vì vậy những quản lý cấp cao đã trưng cầu ý kiến thay thế Tô Hải nhưng khi đó bởi vì Tô Dương hắn không đành lòng thấy đau khổ nên đều bỏ qua. Sau này khi hắn khôi phục trí nhớ, nhớ lại chuyện lúc trước nên hắn không muốn giúp bọn họ ra uy.
Lần này Tô Hải dùng cùng một chất liệu dùng trong sản phẩm thương nghiệp liệt vào chất dùng trong thành phẩm, rồi tái sản xuất vào các sản phẩm gia công khác trong các ngành của Điền Thị, cứ như vậy không chỉ có hao tổn chi phí công ty mà đã làm ảnh hưởng danh tiếng của Điền Thị không ít.
Lần này hắn sẽ không bao che cho ông ta nữa. Cũng không biết hắn tốt như thế nào, hắn không tra xét Tô Hải là nhân nghĩa lắm rồi.
Từ trong phòng họp đi ra ngoài, Điền Hủ Ninh đi về phía phòng làm việc, Tô Dương không buông đi theo.
“Anh Điền, trước kia anh không như vậy, anh đã nói sẽ không để ai khinh thường em, tại sao bây giờ anh không để ý tới sống chết của em? Có phải bởi vì Trịnh Tử Du đó không?”
“Không sai, cậu ấy mới là người tôi yêu nhất, về sau cậu cũng đừng đến tìm tôi nữa.” Điền Hủ Ninh nói như đinh đóng cột.
“Cái gì? Anh thật quá đáng, trước kia anh cũng nói em là người anh thích nhất!”
“Tôi chỉ xem cậu là người thay thế của cậu ấy.”
“Anh Điền, anh làm người ta tổn thương rồi. Làm sao anh có thể đối với em như vậy, anh có người mới nên không cần em nữa đúng không?” Tô Dương cố gắng nức nở lớn hơn nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu.
“Tô Dương, cậu còn trẻ, có thể tìm người khác tốt hơn tôi, nếu như cậu chỉ vì tiền của tôi, tôi sẽ cho cậu một khoản xem như tiền bồi thường.”
“Hừ, ai muốn tiền bồi thường của anh, đừng tưởng rằng các người sẽ có kết quả tốt, tôi sẽ không cho các người yên.” Tô Dương thấy cầu cạnh không được liền lộ ra bộ mặt thật.
“Tô Dương, cậu đừng có làm loạn.” Điền Hủ Ninh hét lớn, bàn tay đập lên bàn làm Nicole núp trong gầm bàn hoảng sợ, chỉ nghe phịch một tiếng giống như đầu Nicole đụng phải bàn, đau đến nỗi khóc lên hơn nữa chậm rãi đi ra từ trong gầm bàn.
Điền Hủ Ninh thấy Nicole đang ở phòng làm việc nghĩ tới Tử Du cũng ở đây “Nguyệt Nguyệt, em ở đâu, đi ra đi.”
“Papa không ở đây! Hu...” Nicole xoa chỗ đau đi tới bên cạnh Điền Hủ Ninh “Đau quá....” Điền Hủ Ninh cúi xuống ôm Nicole ngồi lên chân mình, ôm vào ngực nhẹ nhàng dỗ, có thể thấy hắn cũng biết dỗ con nít.
Tô Dương thấy trong phòng làm việc không có người khác lập tức bốc hỏa “ Mày trốn đấy làm gì, chiếm đoạt đàn ông của người khác không biết xấu hổ sao?”
“Tô Dương, cậu đừng quá mức!” Điền Hủ Ninh giận dữ, hắn có thể dễ dàng tha tội cho ai bất kính với hắn nhưng không thể tha thứ cho ai nhục mạ Tử Du.
“Tôi làm sao, tôi làm gì quá mức, chẳng lẽ tôi nói không đúng? Rõ ràng cậu ta quyến rũ anh làm anh bỏ tôi. Là cậu ta không biết xấu hổ.”
“Câm mồm.” Điền Hủ Ninh giận dữ, vung tay lên tát vào má Tô Dương “Cậu đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy cậu nữa!”
“Anh đánh tôi?” Tô Dương không thể tin nhìn Điền Hủ Ninh, trong mơ cậu ta cũng không nghĩ rằng đây là Điền Hủ Ninh đã từng che chở cậu ta, chưa một lần nặng lời với cậu ta, càng không đánh cậu ta.
Trong lòng người đàn ông này chỉ có Trịnh Tử Du đó.
“Hừ, Điền Hủ Ninh, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì ngày hôm nay, tôi chỉ muốn tiền của anh thôi. Anh có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là một người đàn ông lớn tuổi. Hừ...”
Tô Dương nhìn chằm chằm hắn nói xong cuối cùng tức giận đẩy hắn một cái, sau đó hung hăng xoay người bỏ đi, không bao giờ lưu luyến hắn nữa.
Đúng lúc kéo cửa phòng làm việc của hắn ra thì thấy Tử Du đứng đó, cầm trong tay ly nước trái cây, giống như tới đã lâu chỉ đứng ngoài nghe bọn họ cãi nhau mà thôi.
Tô Dương nhìn cậu một cái lại nhìn ly nước trái cây trong tay cậu, tức giận đoạt lấy nhẫn tâm hất lên người Tử Du, sau đó hung hăng ném ly thủy tinh vào bên cạnh chân Tử Du, thiếu chút nữa làm chân Tử Du bị thương.
“A....” Tử Du sợ hãi kêu lên. Nhưng không tránh kịp, trên người toàn nước trái cây.
“Cậu làm gì vậy?” Điền Hủ Ninh thấy vậy tức giận gầm lên một tiếng, vội vàng để Nicole trong ngực xuống đi ra xem Tử Du thế nào nhưng Tô Dương đã đi ra thang máy.
“Chết tiệt, Nguyệt Nguyệt, em có sao không?” Điền Hủ Ninh nhìn Tử Du, thấy mảnh kính vỡ cạnh trên, ánh mắt lập tức sắc lạnh, chỉ thiếu chút nữa là Tử Du bị thương, thằng nhóc kia dám phách lối như vậy, dám làm người khác bị thương ngay trước mặt hắn, có thể thấy bình thường lúc không có hắn cậu ta có thể làm những việc không thể tưởng tượng được.
Phòng làm việc không ít người đến xem chuyện hay, thấy những việc như vậy cũng không dám lên tiếng, không nghĩ tới tổng giám đốc đào hoa như vậy, trước kia vẫn cho rằng hắn chỉ thích Tô Dương, thì ra trong nhà còn có một người vợ danh chính ngôn thuận cùng với một đứa con gái.
Những người biết sự thật cũng chỉ có hai ba người, bất bình thay Tử Du, bình thường bọn họ rất tức Tô Dương, chẳng qua chỉ là một đứa con nít, tuy nhiên lại la hét với những lớn tuổi hơn như bọn họ, động một chút là liếc bọn họ, tự cho mình là ta đây, tổng giám đốc Điền cưng cậu ta thì ngon lắm sao, vừa nghe thấy tiếng tổng giám đốc chửi cậu ta trong phòng làm việc, mặc dù nghe không rõ lắm nhưng trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng người ở trong là Tô Dương, trong lòng không khỏi có chút hả hê.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thư ký Lê, còn không mau gọi điện mời bác sĩ đến.”
“Không cần, không có bị thương chỉ có bị bẩn một chút mà thôi.” Tử Du không biết tâm tình của mình bây giờ thế nào, có hạnh phúc cùng ngọt ngào bởi vì người đàn ông cậu yêu vẫn luôn bảo vệ cậu. Gả cho người đàn ông như vậy cậu còn mong gì hơn?
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Điền Hủ Ninh quan tâm hỏi lại nhìn khắp cơ thể Tử Du, thấy không có vết thương lúc này mới yên lòng.
Nicole thấy như vậy đã sớm bị hù sợ đến khóc.
“Thật sự không có sao!” Tử Du đi vào phòng làm việc, đi tới bên cạnh Nicole an ủi cô bé.
“Vậy em đi vào phòng tắm trong phòng tắm rửa thay đồ đi, anh nói Thư ký Lê mua cho em bộ quần áo khác.”
Điền Hủ Ninh dẫn Tử Du tới phòng nghỉ, Nicole cũng bị ôm đi vào mà hắn đi ra ngoài phòng thư ký giao phó công việc.
“Triển Hiên, giúp tôi tìm Lý Bối Thanh, tối nay...” Điền Hủ Ninh cầm điện thoại ấn một chuỗi dãy số quen thuộc giao phó công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip