25


Buổi chiều, sau khi tạm biệt mẹ, Tử Du cùng thím Đỗ đến siêu thị mua thức ăn và một chút đồ dùng hàng ngày mới về nhà. Bởi vì rất nhiều ngày không có ra ngoài cho nên hôm nay tâm trạng Tử Du cũng rất thư thái, dọc theo đường đi trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười nhẹ.

“Thiếu phu nhân, cậu nên cười nhiều mới đẹp.”

Ngay cả thím Đỗ cả ngày theo bên cạnh cậu cũng bị nụ cười tuyệt mỹ của cậu mê hoặc. Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy đã mê hoặc hai vị thiếu gia của nhà họ Điền, cuối cùng mỹ nhân vẫn thuộc về đại thiếu gia mạnh mẽ. Nhưng nhìn sao thiếu phu nhân cũng không giống dạng người dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác? Đối với điều này, Thím Đỗ vẫn luôn nghi ngờ nhưng không dám mở miệng hỏi. Làm người phải giữ bổn phận, chuyện của chủ vẫn ít hỏi thì tốt hơn.

“Thím Đỗ, cám ơn thím dẫn con ra ngoài.”

Tử Du thật tâm nói. Cậu biết bình thường thím Đỗ giám sát cậu chặt như vậy nguyên nhân cũng bởi vì Điền Hủ Ninh, cậu không trách bà. Nếu sau này khi thím Đỗ ra ngoài mua thức ăn có thể dẫn cậu ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.

“Thiếu phu nhân, đây là chuyện tôi phải làm.”

Khuôn mặt già nua của thím Đỗ hiện lên vẻ ngại ngùng. Mặc dù ở nhà họ Điền, chủ nhân đối xử với những người tôi tớ như bà cũng rất khách sáo, nhưng chưa bao giờ có sự chân thành và thân thiện như thiếu phu nhân. Điều này càng làm cho thím Đỗ đối với vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này thêm phần tôn trọng.

Xe ngừng lại trước cổng chính khu nhà, Tử Du cùng thím Đỗ quyết định đi thang máy ở đại sảnh cho nên để lão Đỗ một mình lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người vừa xách theo những túi đồ vừa nói chuyện, rất tiêu diêu tự tại, nhưng trước khi thang máy mở cửa, trong phút chốc Tử Du cảm thấy trong lòng bất an.

Trước cửa nhà bọn họ, một phu nhân toàn thân trang phục đẹp đẽ chẳng phải là mẹ chồng cậu – người mà sau khi cậu được cưới vào cửa chưa từng về thăm hỏi sao? Sau lưng còn dẫn theo quản gia nhà họ Điền. Thấy cậu và thím Đỗ từ trong thang máy bước ra con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài. Họ đi đâu mà lâu như vậy? Thế nhưng để bà không công đợi một tiếng đồng hồ, cái giá của Trịnh Tử Du cũng thật cao! Được gả vào nhà cũng không về thăm hỏi mẹ chồng như bà thì thôi, thế nhưng lại còn không cho bà vào nhà. Mẹ Điền lại càng tức giận hơn nữa. Sự bất mãn đối với cậu càng thêm sâu sắc.

“Phu nhân, bà tới lúc nào vậy? Sao lại không gọi điện thoại tới trước?”

Thím Đỗ lập tức nghênh đón. Cũng không nhận được điện thoại của thiếu gia nói phu nhân muốn đến? Nhìn sắc mặt của phu nhân chắc là không được tốt. Chỉ là không tốt thôi sao? Xem ra là chuẩn bị có bão nổi rồi. Chẳng lẽ là vì thiếu phu nhân mà đến?

“Thì ra tôi muốn tới đây, còn phải điện thoại xin phép ai đó hay sao? Trịnh Tử Du, cậu rất được đó.” Mẹ Điền lạnh lùng nói.

“Mẹ...”

Tử Du theo sau lưng thím Đỗ nghe được những lời như châm chọc của mẹ Điền không biết đáp lại như thế nào, cũng không dám đến quá gần, cách xa bà ba bước sợ hãi gọi mẹ. Vừa nhìn thấy mẹ Điền, Tử Du liền nghĩ đến chuyện ngày đó trên xe Điền Hủ Ninh nói bà không phải mẹ anh ta. Nhưng bất kể như thế nào cậu vẫn phải gọi bà là mẹ. Nhưng mẹ Điền có mắt cao hơn đầu cũng không đáp lại cậu mà chỉ hung hăng lườm cậu một cái sau đó xoay người đối mặt với thím Đỗ lớn tiếng nói:

“Còn nói linh tinh cái gì nữa, tôi đứng đến chân cũng muốn rút gân còn không mau mở cửa.”

Sau khi vào nhà thím Đỗ và quản gia liền vào bếp pha trà chỉ còn hai người Tử Du và mẹ Điền ở phòng khách. Tử Du theo sát sau lưng mẹ Điền đang nhìn xung quanh quan sát khắp nơi không dám mở miệng nói chuyện. Chỉ sợ mình còn nói sai điều gì sẽ làm bà không vui. Mà mẹ Điền cũng là lần đầu tiên đến nhà con trai mình cho nên nhìn đặc biệt cẩn thận. Hừ, không biết con trai nghĩ gì mà sau khi kết hôn không chuyển về nhà ở mà còn sai người giúp việc trong nhà đến đây chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu ta. Thật sự coi mình là thiếu phu nhân sao? Nhưng ở trong nhà thì sợ không biết làm sao đối mặt với con trai út của mình sao? Vừa nghĩ đến chuyện của con út, cơn giận của mẹ Điền vốn đã nguôi bớt lại dâng trào, bà dừng bước xoay người lại làm Tử Du trở tay không kịp thiếu chút nữa đã đụng vào bà.

“Không biết hai đứa con trai của tôi sao lại coi trọng con hồ ly tinh vô dụng này.”

Mẹ Điền bình thường nói chuyện khách sáo lễ độ hôm nay lại đối với Tử Du vô cùng cay nghiệt. Nhưng bộ dáng yếu đuối như gió thổi qua cũng có thể ngã mới có thể đi dụ dỗ đàn ông sao? Trịnh Tử Du, cậu được lắm.

“Mẹ...”

Tử Du không biết nên trả lời bà vấn đề này như thế nào. Trong lòng cười khổ, mẹ Điền nhất định cho rằng là cậu dụ dỗ Điền Hủ Ninh? Cậu nói với bà đó không phải sự thật bà sẽ tin sao? Việc đã đến nước này thì nói gì đều vô dụng, bà muốn nói gì thì cứ để cho bà nói đi.

“Đừng tiếp tục gọi tôi là mẹ. Tôi không có đứa con dâu như cậu. Mặc dù cậu đã kết hôn với Hủ Ninh nhưng tôi không thừa nhận cậu là người nhà họ Điền chúng tôi, không cần phí công cậu quan tâm.”

Mẹ Điền cay nghiệt nói. Ban đầu bà còn cho là Trịnh Tử Du thật sự là một người đứa con trai tốt! Không ngờ cậu ta cũng là dạng người cầu hư vinh, vừa nhìn thấy con trưởng nắm quyền trong nhà thì cắt đứt mối quan hệ với con út mà thay đổi gả cho anh, thật sự là quá vô sỉ.

“Phu nhân, mời bà ngồi xuống uống ly trà.”

Thím Đỗ bưng ấm trà lài vừa pha xong đi ra ngoài, thấy bộ dáng của phu nhân và thiếu phu nhân dường như là đang chuẩn bị chiến tranh, vội vàng lên tiếng. Thiếu phu nhân hiền lành như vậy sao có thể là đối thủ của phu nhân chứ?

Mẹ Điền khinh thường trợn mắt nhìn Tử Du một cái, ngồi xuống. Thím Đỗ bên cạnh ý bảo Tử Du còn đứng ngốc ở đó làm gì mau châm trà. Sau khi Tử Du hiểu ý, nhận lấy ấm trà trong tay thím Đỗ rót một ly, cung kính đi tới trước mặt mẹ Điền nửa ngồi xuống nói:

“Mẹ, mời mẹ uống trà.”

Dù nói gì đi nữa đây cũng là lần đầu tiền người làm dâu như cậu kính mẹ chồng một ly, cần phải vậy, chẳng qua là trong lòng Tử Du lại vô cùng chua xót. Ly trà này vốn là ly trà vui vẻ hạnh phúc, bởi vì khi cậu có cơ hội dâng ly trà này thì cậu rốt cuộc có thể kết hôn với người đàn ông cậu yêu. Nhưng bây giờ người được kính trà không có thay đổi, vẫn là bà, thay đổi chính là người mà cậu nên lấy. Tất cả đã không còn giống nữa, vĩnh viễn không giống.

“Trà nóng như vậy còn đưa cho tôi uống có phải cậu cố tình để tôi bị phỏng không? Cậu thật là quá độc ác.” Mẹ Điền gạt đi cái ly trong tay Tử Du ra.

“Xoảng” một tiếng, ly trà trong tay Tử Du đã rơi xuống đất, nước trà không coi là nóng đến có thể bỏng nhưng vẫn làm cho da thịt mu bàn tay Tử Du đỏ lên.

“Thiếu phu nhân, cậu không sao chứ?”

Thím Đỗ vội vàng chạy tới kéo tay Tử Du. Phu nhân sao lại ác như vậy? Mà quản gia vẫn vẻ mặt lạnh lùng không đổi đứng ở bên cạnh nhìn tất cả.

“Thím Đỗ con không sao. Là tay con run không cẩn thận làm đổ. Phiền thím dọn dẹp một chút."

Tử Du dưới ánh mắt nghiêm nghi của mẹ Điền rút tay về. Bất kể thế nào bà vẫn là mẹ của Lưu Tuấn, cậu không muốn tranh chấp với bà, nhịn chút đi! Mặc dù mu bàn tay đau muốn chết.

























Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip