34

Sân bay luôn luôn là nơi chia ly đau lòng

Lưu Tuấn và ba mẹ từ phòng chờ VIP đi ra ngoài, nhìn trong đám người qua lại, mỗi một gương mặt đều xa lạ, đi lại vội vã, không người nào biết người nào. Chưa đầy 10 nữa anh phải ngồi lên chuyến bay rời đi mảnh đất quê hương anh đã sinh sống hơn 20 năm để bay đến một đất nước xa lạ. Nếu như nói có thứ gì không đành, có lẽ vẫn là người vô duyên gặp lại đó? Nguyệt Nguyệt, em biết anh hôm nay phải đi không?

"Con trai, khi tới nơi nhất định phải lập tức gọi điện thoại về, đừng làm cho mẹ lo lắng."

Mẹ Điền giống như dặn dò một đứa trẻ 10 tuổi vậy. Dù sao lần đầu tiên xa nhà, lại là một mình. Nếu như không phải là Điền Tri Sâm phản đối, e rằng bà đã thu dọn xong hành lý bay qua đó cùng con trai. Nhưng ông xã phản đối cũng đúng, con người vẫn luôn phải học cách lớn lên. Không thể chăm sóc cả đời.

"Mẹ, con sẽ tự chăm sóc mình. Yên tâm trở về đi, con lập tức phải làm thủ tục xuất cảnh rồi."

Lưu Tuấn không muốn nhìn thấy mẹ khóc, như vậy sẽ làm anh cảm thấy khó chịu. Nhưng anh không có cách nào ở lại. Chỉ có rời khỏi nơi này mới sẽ không đau lòng và khó chịu như vậy! Chỉ có rời khỏi đây anh mới có cơ hội trưởng thành.

"Con trai đã lớn rồi, bà không cần lo lắng như vậy. Huống chi đến bên đó cũng có quản gia tới đón, ở cũng là nhà của mình, còn lo lắng cái gì chứ." Điền Tri Sâm cũng không để vợ lo lắng quá nhiều như vậy.

"Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa. Con đi vào trước."

Lưu Tuấn kéo hành lý đơn giản đi về phía làm thủ tục xuất cảnh. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đau lòng này, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mà anh mong muốn.

Mà lúc này một chiếc xe thể thao Lambogini suốt quãng đường lấy tốc độ hơn 200 rốt cuộc dừng bên ngoài sân bay. Tử Du bị kiểu lái xe không muốn sống của Điền Hủ Ninh làm sợ đến hai chân nhũn ra, sắc mặt tái nhợt không cách nào xuống xe.

Còn 5 phút nữa phải lên máy bay nhưng mặt người con trai đó vẫn tái nhợt giống như muốn chết ngồi ở trong xe. Mới chạy xe với tốc độ nhanh như vậy đã dọa cậu sợ chết sao? Thật là gan thỏ đế.

"Trịnh Tử Du, xuống xe."

Điền Hủ Ninh đi tới mở cửa xe. Lúc không vui anh luôn có thói quen gọi cả tên lẫn họ cậu, mặc dù lúc đầu Tử Du vẫn còn rất choáng váng nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng là anh đang tức giận, nếu đã không muốn tại sao còn muốn cậu tới? Không phải anh yêu cầu cậu không thể gặp Lưu Tuấn sao? Hôm nay lại nổi điên cái gì chứ? Tên đàn ông khó hiểu này.

"Cậu xuống hay không? Tôi đếm tới ba nếu cậu còn không nhúc nhích tôi sẽ ôm cậu đi vào."

Người đàn ông này trừ uy hiếp cậu còn biết cái gì? Nhưng mà thứ người vô sỉ như anh ta, lời một khi đã nói ra thì nhất định làm được, cho nên Tử Du vẫn chịu đựng khó chịu xuống xe.

Thấy cậu xuống xe, Điền Hủ Ninh kéo hông cậu qua ôm cậu vào ngực. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, thân mật ôm một tuyệt đại giai nhân đi trong đám người náo nhiệt đương nhiên có thể đưa tới cái nhìn chăm chú ở khắp nơi. Tử Du cúi đầu không dám nhìn, mà người đàn ông đó vẫn làm theo ý mình, tiếp tục ôm cậu đi về phía trước.

Lát nữa phải nói gì đây? Càng đến gần sảnh chờ máy bay, Tử Du càng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thân thể cũng run lên. Cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực bất an, Điền Hủ Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn sắc mặt cậu càng ngày càng tái nhợt sau đó ôm cậu càng chặt hơn.

Người thanh niên đang xếp hàng chờ làm thủ tục, mặc quần áo thoải mái không phải là Lưu Tuấn sao? Người có tài trí hơn người cùng vóc người cao to cũng có chỗ tốt chính là ở chỗ đông người có thể đứng ở xa cũng thấy.

"Lưu Tuấn, chờ một chút."

Điền Hủ Ninh gọi em trai đang xếp hàng ở phía trước. Tử Du ở trong ngực nghe anh lên tiếng gọi Lưu Tuấn thì toàn thân phát run. Lưu Tuấn, thật sự là Lưu Tuấn sao? Tử Du sợ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Không chỉ Lưu Tuấn mà ngay cả vợ chồng Điền Tri Sâm đứng ngay bên cạnh nhìn theo cũng kinh ngạc đến phải quay đầu lại nhìn sang, con trưởng không phải nói công việc bề bộn không đến tiễn sao? Sao bây giờ lại tới? Hơn nữa còn không phải đến một mình.

Sao anh hai lại tới? Hơn nữa còn mang theo Nguyệt Nguyệt - người mà bây giờ anh phải gọi là "Anh dâu". Lưu Tuấn quay lại nửa người, chứng kiến chàng trai vẫn cúi đầu ở trong ngực anh hai, tay kéo hành lý càng nắm chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay trắng từng sợi từng sợi nổi lên, có thể tưởng tượng được anh phải tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể kiềm nén xúc động kéo cậu trở về bên cạnh mình. Cậu vốn chính là chàng trai nên được ôm ấp che chở trong ngực anh cả đời, bây giờ lại ở trong ngực một người đàn ông khác rồi. Bảo anh làm sao chịu nổi?

"Tới cũng đã tới rồi, sao có thể không lên tiếng chào hỏi?" Điền Hủ Ninh dù có lôi léo vẫn đem Tử Du lôi đến trước mặt Lưu Tuấn.

Lưu Tuấn không quan tâm đến anh hai, trong lòng lẩn trong mắt anh chỉ tràn đầy hình ảnh của chàng trai cúi đầu mặt tái nhợt. Tại sao nhìn bộ dáng của cậu giống như sắp mệt chết, lông mi thật dài khẽ khép dưới ánh đèn của sân bay chiếu rọi xuống một tầng bóng dáng nhàn nhạt. Anh hai đối xử với cậu không tốt sao? Hai tay trống rỗng muốn vuốt ve khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đó, không ngờ, một đôi tay khác đưa ra nhanh hơn so với anh, ngăn anh lại. Tay Lưu Tuấn ngừng ở không trung làm sao cũng không thu lại được.

"A Tuấn, em không phải nên gọi một tiếng "anh dâu" sao?"

Khi Điền Hủ Ninh ý thức được em trai muốn đưa tay sờ người con trai của anh, trong mắt lóe lên một tia sâu không lường được.

Anh hai, anh nhất định phải chà đạp tim tôi như vậy anh mới cảm thấy thoải mái sao? Trong mắt Lưu Tuấn đỏ bừng. Thật là buồn cười, người con trai anh yêu đang ở trước mắt, thế nhưng muốn anh phải mở miệng gọi "anh dâu"? "Anh dâu", sao anh có thể gọi được? Anh hai, anh thật quá đáng! Vừa tức giận vừa không cam tâm làm cho toàn thân Lưu Tuấn dường như muốn lập tức bộc phát ra ngoài.

Mà Tử Du khi nghe những lời của Điền Hủ Ninh nói chợt ngẩng đầu. Anh cách cậu chỉ có 1 mét nhưng lại giống như cách thiên sơn vạn thủy làm sao cũng không thể vượt qua. Lưu Tuấn, Lưu Tuấn... những giọt nước mắt trong suốt óng ánh vẫn không nhịn được nữa mà rơi xuống. Tử Du đã không quản được người khác sẽ nhìn như thế nào, không quản được đôi tay sắt bên hông cậu đang siết chặt hơn. Lưu Tuấn, anh sống không tốt sao? Sao lại gầy như vậy? Sao lại không chăm sóc tốt mình? Nước mắt rơi càng nhiều hơn.

Không khí dường như ngưng tụ lại, anh nhìn hốc mắt cậu đỏ bừng, khuôn mặt ràn rụa nước mắt, cậu không còn là tiểu thiên thần anh có thể ôm vào trong ngực che chở trăm bề nữa; cậu nhìn khuôn mặt gầy nhưng không giảm phần anh tuấn của anh, anh không còn là cảng tránh gió che mưa của cậu nữa. Bọn họ không thể trở về quá khứ được rồi.

Bọn họ xem anh là không khí sao? Điền Hủ Ninh nổi giận mà dùng sức đem gương mặt Tử Du xoay lại, mang theo tức giận muốn cuốn lấy cậu, làm cho cậu ngay cả hơi sức phản kháng cũng không có.

Đáng ghét, sao anh ta lại đáng ghét như vậy? Thế nhưng lại hôn cậu ngay trước mặt mọi người và Lưu Tuấn? Anh xem cậu là cái gì? Hai tay nhỏ của Tử Du không ngừng đánh vào sau lưng anh nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip