37


Cao ốc tập đoàn Điền Thị

Thư ký tổng giám đốc tuần này làm việc vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ chọc phải lão đại ở bên trong. Gần đây Điền tổng không dễ phục vụ lắm, bình thường tỉnh táo đến trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc nhưng mấy ngày nay lại động một chút là nổi giận, khiến người bên cạnh cũng nhanh chóng tự động tránh xa

“Tổng giám đốc.”

Thư ký Trần lễ phép gõ cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đối mặt với ông chủ cả tuần nay sắc mặt không quá thân thiện. Đợi gần 1 phút không nghe bất kỳ tiếng đáp lại nào, thư ký Trần còn tưởng rằng tổng giám đốc không nghe thấy:

“Tổng...” Thư ký Trần cẩn trọng mở miệng lần nữa, nhưng ba chữ “Tổng giám đốc” còn chưa gọi xong đã bị Điền Hủ Ninh vô lý cắt đứt.

“Bây giờ tôi không rảnh.” Anh không ngẩng đầu, bực bội nói.

“À? Nhưng, nhưng mà.....” Thư ký Trần không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy. Đây thật sự là ông chủ luôn luôn tỉnh táo kiềm chế đến làm người ta sợ hãi của bọn họ sao?

“Không nghe thấy tôi nói không rảnh sao? Đi ra ngoài.”

Không hiểu sao bị nạt, Thư ký Trần có nhiều năm kinh nghiệm cũng sợ hết hồn, không dám tiếp tục nói thêm câu nào, khép cửa đi ra ngoài. Cũng tại cửa ra vào gặp được anh Diệp – người tự xưng là bạn thân của tổng giám đốc mới vừa rồi bị cô cản lại ngoài cửa đã tự động đi tới, sắc mặt cô tái nhợt bảo anh ta không nên đi vào.

“Thư ký Trần, lửa bên trong, tôi phụ trách dập tắt cho.”

Nụ cười trên mặt Diệp Kê Lâm vẫn như làn gió xuân, cả đôi mắt đào hoa kia cũng lóe ra nụ cười. Chẳng trách được nhân viên tiếp tân Hà Như Tuệ lại bị lừa, không có hẹn trước liền ngây ngốc để cho người ta xông thẳng lên tầng văn phòng của tổng giám đốc, mà mình cũng không phải bị anh ta lừa đi vào thông báo, kết quả thành bia đỡ đạn sao? Cũng may cô đã kết hôn sinh con rồi, nếu không phỏng chừng còn vô sỉ bị gương mặt đó của anh ta lừa. Đã có người tự nguyện làm nhân viên cứu hỏa, tự dâng lên tính mạng của mình, cô vẫn nên nhanh chóng tránh xa một chút đi.

“Đã nói tôi không rảnh...”

Diệp Kê Lâm vừa mới mở cửa vào, bên trong liền truyền ra một tiếng gầm của sư tử. Không phải chứ, lửa cháy mạnh như vậy? Không phải chưa thỏa mãn dục vọng? Đáng thương cho người vợ mới cưới nhu mì điềm đạm đó phải ngày ngày hầu hạ người đàn ông “sáng nắng chiều mưa” này.

“Ninh, vợ của cậu không thỏa mãn được cậu sao?” Diệp Kê Lâm đóng cửa lại đến gần anh, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa bằng da thật trước mặt anh.

“Mắc mớ gì tới cậu? Cậu tới làm gì?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Điền Hủ Ninh rốt cuộc dừng lại việc đang làm, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông xấu bụng trước mặt.

“Ninh, đừng như vậy chứ. Dù gì chúng ta cũng là bạn thân, tới thăm phòng làm việc của cậu một chút cũng không được sao.”

Diệp Kê Lâm nói nửa đùa nửa thật, bởi vì anh chưa từng tới phòng làm việc của anh ta, bọn họ đều gặp mặt bên ngoài. Mà sức mạnh của nhà họ Diệp mặc dù trên hai giới chính thương đều không thể khinh thường, nhưng Diệp Kê Lâm cũng không có về thừa kế gia nghiệp, cho nên rất ít xuất hiện ở nơi công cộng. Nhưng danh hiệu đại trưởng tôn, thái tử đời thứ ba của nhà họ Diệp vẫn còn rất tốt, cho nên cậu ta mới có thể thuận lợi lên thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Xem xong rồi chứ? Xem xong rồi có thể đi rồi. Tôi rất bận, không rảnh đếm xỉa tới cậu.” Điền Hủ Ninh nhìn anh khoảng chừng 2 phút mới mở miệng nói chuyện

“Tôi biết mấy ngày nay cậu bề bộn nhiều việc, bận đến mức thường ngủ ở phòng làm việc?”

Đây chính là người phụ nữ Mai Ngọc Vấn đó không cẩn thận lỡ miệng nói ra, không thể trách anh nhiều chuyện được. Anh quả thật cực kỳ tò mò, mặc dù Điền Hủ Ninh luôn là người làm việc điên cuồng, nhưng vừa kết hôn không lâu lại lạnh nhạt với tiểu mỹ nhân kia dường như có chút không bình thường. Huống chi ngày hôm qua anh còn chứng kiền mẹ của tiểu mỹ nhân đến bệnh viện, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh quả thật nhiều chuyện, biết ba của tiểu mỹ nhân đã xuất viện rồi, cho nên muốn xem thử mẹ cậu có phải bị bệnh gì hay không, Cuối cùng tra được kết quả lại làm anh giật mình. Nhưng, có cần nói với Ninh hay không, thì phải xem thái độ hôm nay của cậu ta rồi.

“Chuyện đó không liên quan tới cậu.”

Điền Hủ Ninh cũng không muốn cùng Diệp Kê Lâm nói quá nhiều về cuộc sống riêng tư của mình. Đúng vậy, hôm đó sau khi cậu ngất đi anh cũng tức giận rời đi, cũng đã một tuần không về nhìn cậu dù chỉ một lần, chỉ sợ lại không khống chế được mình. Đối với sự mất khống chế của mình, anh vẫn luôn buồn phiền, muốn nói xin lỗi cũng không mở miệng được, anh là người đàn ông kiêu ngạo tự phụ như thế nào, chẳng nói xin lỗi với bất cứ một ai bao giờ. Câu xin lỗi quả thật không nói được, lại không muốn quay về nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu, cứ dứt khoát sống ở công ty luôn, dù sao chắc chắn có chuyện làm không hết. Thím Đỗ nói sau khi cậu tỉnh lại vẫn luôn không vui, thế nhưng anh lại không hạ được quyết tâm trở về thăm cậu.

“Ninh, làm bạn thân của cậu, quan tâm cậu một chút không được sao. Có phải cậu ấy không thỏa mãn được cậu nên cậu mới muốn sống bên ngoài để tìm cơ hội đi kiếm ăn nơi khác đúng không?”

Biết rõ cậu ta không phải là người đàn ông lăng nhăng, Diệp Kê Lâm lại cố ý tấn công anh.

“Diệp Kê Lâm, có phải cậu ngứa da rồi không?” Điền Hủ Ninh đẩy những công văn đang đợi phê duyệt trước mặt ra đứng lên.

“Này, Ninh. Tôi không phải tới đánh nhau. Chẳng qua là quan tâm cậu mà thôi. Tôi chỉ sợ cậu vì công việc mà trì hoãn nhiệm vụ nối dõi tông đường trọng đại, vậy thì đền bù không nổi đâu.”

Diệp Kê Lâm quyết định từ từ thăm dò cậu ta, bởi vì kết quả anh tra được là mẹ của tiểu mỹ nhân kê đơn thuốc là thuốc tránh thai thường dùng, nhưng tên người được kê đơn lại là Trịnh Tử Du, 20 tuổi. Làm cho người ta muốn không nghi ngờ cũng không được. Nên anh mới đặc biệt đi một chuyến, xem thử rốt cuộc cách nghĩ của Ninh như thế nào.

“Chuyện nối dõi tông đường của tôi không cần nhọc tới cậu quan tâm. Tôi còn chưa muốn có con. Nếu như đây là điều cậu muốn biết, cậu có thể đi.”

Điền Hủ Ninh nghĩ đến những cảm xúc phiền não của mình, không muốn có con? Có lẽ hiện tại trong bụng cậu cũng đã có cốt nhục của anh rồi? Dù sao mấy lần này anh cũng không có làm bất kỳ biện pháp dự phòng nào. Không phải là không muốn làm, mà là mỗi lần đều bị cậu ép tới không có thời gian đi làm. Mà cậu quả thật cũng còn trẻ, còn chưa tốt nghiệp đại học. Anh đã sắp xếp xong, 2 ngày nữa cậu có thể về trường đi học, còn chuyện con cái thì thuận theo tự nhiên đi.

“A, thì ra là không đành lòng để tiểu mỹ nhân có con sớm như vậy. Có thể hiểu được, khó trách được cậu không phải không dám về nhà. Thì ra là sợ mình không khống chế được.”

Vậy căn bản là anh nhiều chuyện đúng không? Diệp Kê Lâm cười cười, lần này tới phòng làm việc của cậu ta thu hoạch quả thật không ít, ít nhất nữ nhân viên tiếp tân tên Hà Như Tuệ làm cho anh cảm thấy cực kỳ thích thú.

“Tôi không có sở thích gieo giống như cậu.”

“Trời đất chứng giám, Ninh. Tôi chỉ duy trì sinh lý bình thường của mình thôi, chẳng lẽ cậu muốn phủ nhận trước đây cậu không có tìm người khác?”

“Diệp Kê Lâm, tôi không có thời gian nói chuyện đó với cậu. Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì tự đi đi. Tôi còn phải mở một cuộc họp.” Điền Hủ Ninh nhìn đồng hồ đứng lên đi ra ngoài.

“Một ly nước cũng không cho tôi uống đã đuổi tôi đi sao? Thái độ của cậu như vậy là sao?”

Mặt Diệp Kê Lâm hiện lên vẻ bất mãn, nhìn người đàn ông đã đi ra ngoài, thật là quá đáng. Chẳng lẽ đạo đãi khách của Điền Thị là như vậy sao? Ninh, cậu được lắm. Lần sau có chuyện đừng cầu xin tôi. Diệp Kê Lâm cũng đứng dậy đi ra ngoài, anh quyết định xuống dưới lầu trêu chọc nhân viên tiếp tân.

_____________

Mặt trời lúc 4 giờ chiều không tính là gay gắt, một mình Tử Du ngồi ở ban công nhỏ ngẩn người. Kể từ sau hôm ở sân bay về, cậu không có tâm trạng đọc sách, cho dù cầm quyển sách trên tay cũng không xem nổi. Tâm trạng vẫn luôn phiền não. Cũng may người đàn ông đó không có trở về, điều này làm cho không gian tự do của cậu càng nhiều, càng thêm dễ dàng suy nghĩ miên man.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia mới vừa gọi điện về.”

Thím Đỗ chạy tới, vui như vừa trúng số. Tử Du đã nhiều lần nói thím Đỗ đừng gọi cậu là thiếu phu nhân nhưng bà không nghe. Thím Đỗ không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại báo cáo với anh ta sao? Vậy anh ta gọi điện thoại về có gì mà đáng vui mừng chứ? Tử Du duy trì tư thế mới vừa rồi, không nhúc nhích.

“Thiếu phu nhân, đây chính là chuyện vui! Không phải mỗi ngày cậu đều nghĩ tới chuyện về trường đi học sao? Mới vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, nói là cậu ấy đã cho người tới trường làm thủ tục xong rồi, ngày mai cậu có thể đến trường học được rồi.”

Thím Đỗ cười tươi như hoa, lần này thật là tốt, thiếu phu nhân không cần cả ngày lẫn đêm ở nhà đều mặt ủ mày ê rồi.

“Thím Đỗ, đây là thật sao?”

Quyển sách trong tay Tử Du rơi xuống đất. Vào lúc cậu cho là cậu sẽ giống như chim hoàng yến bị giam cầm trong lồng thì anh ta lại đồng ý để cậu đi học! Tử Du véo má mình thật mạnh, biết đau, vậy chính là thật?

“Chẳng lẽ thím Đỗ sẽ lừa cậu sao? Đi thu dọn mấy quyển sách nhanh lên, ngày mai trở về đi học. Tối nay ngủ sớm một chút.”

Thím Đỗ cười tít mắt đi ra ngoài, bỏ lại một mình Tử Du đang mơ màng. Trời ạ, không ngờ nhanh như vậy cậu có thể trở về trường đi học. Không được, phải lên tinh thần, sắp phải thi rồi. Tử Du vừa nghĩ tới chuyện thi cử thì lập tức bước nhanh trở về phòng.

Trở về ngôi trường quen thuộc sau hơn một tháng xin nghỉ phép, Tử Du đã không còn là Tử Du của lúc trước nữa rồi, ít nhất tâm trạng đã không giống nhau, một bông hoa một ngọn cỏ nơi đây vẫn còn tồn tại, chẳng qua là người cũng đã không còn ở đây nữa.

Thời gian tan học vừa đến, cho nên mọi người đã đi trước, chỉ còn mình Tử Du đang tranh thủ mượn vở ghi chép, mặc dù ở nhà vẫn đọc sách nhưng trọng tâm của giáo viên nói vẫn phải ghi lại, nhiều môn như vậy, cậu thật sự muốn mệt chết. Nhưng mà không sao, bây giờ cậu cần mệt mỏi để điều chỉnh cảm xúc, chỉ hy vọng có thể mệt đến vừa ngả đầu xuống là có thể ngủ mới tốt, cái gì cũng không cần nghĩ.

Mấy người bạn học không tính là quen biết sau khi đã thu dọn xong sách vở chuẩn bị rời khỏi phòng học lớn, không hẹn mà cùng nhau vây đến bên cạnh Tử Du.

“Trịnh Tử Du, nghe nói cậu đã kết hôn rồi, hơn nữa nhà chồng cậu hình như rất có tiền, sao không ở nhà tự do tự tại làm thiếu phu nhân? Cực khổ chép bài như vậy làm gì?”

“Đúng vậy, người đã kết hôn rồi sao còn không có đeo nhẫn cưới? Không phải giả chứ?”

Mấy người bạn đều hỏi như có ý tốt nhưng thật ra rất ganh ghét.

“Các bạn còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì bây giờ mình thật sự rất bận, xin lỗi.”

Tử Du cũng không muốn gây gỗ với bọn họ, huống chi ngay cả tên của bọn họ cậu cũng không nhớ.

“Mày phách lối cái gì? Không phải mày gả cho người có tiền sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ?” Một người bạn lớn giọng rồi hất sách trên tay cậu xuống dưới đất.

“Tôi gả cho người như thế nào không liên quan tới mấy người, có bản lãnh thì cũng tìm một người đi. Bây giờ mời mấy người tránh ra.” Tử Du đứng lên, không biết chuyện gì xảy ra, bình thường tính tình vốn rất tốt thế nhưng hôm nay cũng bị ba người này chọc nổi giận.

“Trịnh Tử Du, mày là cái thá gì? Loại người chỉ vì vinh hoa phú quý, vứt bỏ bạn trai như mày dù sao cũng chỉ là một đứa trai bao thôi.”

Sắc mặt của Tử Du đã tái nhợt, muốn mở miệng nói gì cũng đã không nói nên lời. Cậu không quan tâm người khác nói gì, nhưng câu vứt bỏ bạn trai kia đã làm cậu nghẹn rồi. Vì câu này cậu biết cãi lại cái gì?

“Nói không nên lời sao? Xem ra đúng là sự thật.”

“Trịnh Tử Du quả thật cậu cũng quá vô sỉ.”

Tiếng cười không chút kiêng kị vang vọng khắp phòng học, khiến lòng Tử Du càng thêm khó chịu.

Cậu không nói thêm gì nữa, ngồi xổm xuống muốn nhặt những quyển sách bị bọn họ ném xuống đất lên đã bị người đó dùng một cước đá nó ra xa lần nữa, xa tới mức cậu không thể với tay tới được.

Họ thật sự rất quá đáng, Nước mắt của Tử Du đã đầy trong hốc mắt. Giọng một nam sinh giúp cậu đòi lại công bằng:

“Mấy người cũng rãnh quá ha! Sao không soi gương xem mình là cái dạng gì, sao lại đi ghen tị với người ta chứ?”

Bị một nam sinh nói thành như vậy, sao có thể không tức giận,mấy người kia đồng thời quay đầu nhìn về phía nam sinh đang hướng về phía bọn họ đi tới. Hả? Người cao gầy đang cầm một cái laptop đó không phải là Lưu Hiên Thừa của khoa tin tức sao? Sao anh ta có thể ở chỗ này? Hơn nữa người vừa nhìn trông có vẻ lịch sự nho nhã như vậy nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đem mầy người bọn họ bỡn cợt tới không đáng một đồng? Thật sự là tức chết người!

Tử Du thu dọn xong sách vở, ngẩng đầu nhìn rồi nói tiếng “Cảm ơn” rồi bước nhanh rời khỏi phòng học
__________
Đã quay trở lạiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip