42
Ngày cuối cùng kỳ thi cuối kỳ, Tử Du cắn môi nhịn xuống một trận lại một trận đau đớn từ bụng truyền tới. Đây là môn thi thử cuối cùng làm sao cậu cũng phải kiên trì làm xong bài thi mới được. Đây chính là môn thi quan trọng nhất. Nhưng thân thể càng ngày càng khó chịu.
Buổi chiều lúc mới vào phòng thi bụng cũng đã bắt đầu đau, hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng đau. Tại sao lại như vậy? Tay cầm bút của Tử Du đã nắm không chắc, mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt đã nhỏ ra trên cái trán trơn bóng. Đau quá, đau quá.
“Em sao vậy? Không thoải mái sao?” Giám thị phát hiện Tử Du khác thường, đi tới quan tâm hỏi.
“Thầy, em không sao. Em chỉ là đau bụng thôi.” Tử Du cười nhẹ với giám thị. Đầu choáng mắt hoa. Mặt của thầy giáo cũng biến thành hai ba cái rồi sao?
“Trịnh Tử Du, thân thể không thoải mái không cần gắng gượng nữa. Đi về nghỉ ngơi trước đi. Sức khỏe quan trọng hơn.” Thầy giáo nhìn những nét chữ xinh đẹp trên giấy mà nói. Tên của cậu rất đặc biệt, anh nhớ.
“Thầy, em đi trước.”
Cũng không chống đỡ nổi nữa, Tử Du từ cái ghế đứng lên muốn đi ra phòng học nhưng chân mới vừa bước ra, mắt hoa đến sắp ngã xuống, một đôi tay kịp thời đỡ lấy hông cậu.
“Để tôi đưa em về.” Thầy giám khảo đỡ Tử Du lung lay sắp đổ đi ra ngoài.
“Thầy, không cần làm phiền thầy. Tài xế của em đang ở trước cổng chờ em, em có thể tự đi.”
Ở hành lang dài bên ngoài phòng học, Tử Du từ chối ý tốt của thầy giáo, hai tay không còn sức chống trên vách tường, sắc mặt tái nhợt nói. Cậu không dám để người đàn ông khác đến quá gần, chú Đỗ đang ở bên ngoài, chú ấy nhất định sẽ nói với Điền Hủ Ninh, người đàn ông đáng sợ đó đã không chỉ một lần cảnh cáo cậu không thể tiếp xúc thân thiết với người đàn ông khác, ngộ nhỡ cậu làm liên lụy đến thầy thì không hay.
“Có phải em sợ người khác hiểu lầm? Không sao, em như thế này làm thầy giáo như tôi cũng không yên tâm. Đi thôi. Tôi sẽ giải thích rõ với người nhà em.”
Tử Du đã đau đến không còn sức nói chuyện, cũng chỉ có thể tùy thầy tiếp tục giúp đỡ từng bước đi ra cổng chính trường học.
Ông Đỗ từ trong xe thấy thiếu phu nhân vẻ mặt nhợt nhạt để một người đàn ông đỡ đi ra ở xa xa, cái này sao được? Người đàn ông đó sao có thể đỡ vợ của người ta như vậy? Bị thiếu gia nhìn thấy hắn ta nhất định sẽ khó sống.
Ông Đỗ xuống xe đón: “Thiếu phu nhân, cậu chỗ nào không thoải mái?”
Sau khi chứng kiến vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Tử Du, cơn giận trong ông cũng dịu bớt, chuyển thành tràn đầy lo lắng. Tình huống của thiếu phu nhân xem ra không tốt? Buổi trưa ông đưa cơm tới, cậu ấy không phải vẫn còn rất tốt sao? Sao chỉ ngắn ngủi mấy tiếng mà đã thành ra như vậy rồi?
“Chú Đỗ....Bụng...Bụng cháu...Đau...Đau....” Tử Du nói chuyện đứt quãng.
“Chú Đỗ, chào chú. Tôi là thầy giáo của cậu ấy. Không bằng như vậy đi, tôi xem hình như Tử Du rất khó chịu, chi bằng đưa đến phòng y tế của trường trước được không?”
Lời nói của tài xế khiến thầy giám thị có chút sửng sốt, ông ta gọi cậu là thiếu phu nhân? Cậu còn trẻ như vậy đã kết hôn sao? Hơn nữa xem ra là không phải gả cho người bình thường, còn đặc biệt có tài xế đưa đón. Quả nhiên là thiếu phu nhân nhà giàu có, chẳng trách vừa rồi cậu từ chối anh đưa. Thì ra là sợ có hiểu lầm. Trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Ông Đỗ nhìn người đàn ông tự xưng là thầy giáo của thiếu phu nhân, mặt thanh tú có phong độ của người trí thức làm cho người ta không cách nào tin nổi anh ta là người xấu. Nhưng chuyện của thiếu phu nhân vẫn nên hỏi thiếu gia trước một tiếng. Thoạt nhìn rất nghiêm trọng hay là đưa đi bệnh viện lớn sẽ yên tâm hơn, nếu là xảy ra chuyện gì ông gánh vác không nổi tới.
“Thiếu phu nhân, cậu lên xe trước. Tôi gọi điện thoại cho thiếu gia.” Ông Đỗ vừa mở cửa xe vừa lấy điện thoại ra.
“Chú Đỗ...Đừng...Đừng nói với...anh ấy....”
Tử Du đưa tay muốn bảo chú Đỗ đừng gọi điện thoại, nhưng đau đớn đến mức bàn tay vươn ra lại rủ xuống.
“Tôi đỡ cậu lên xe trước. Phát bệnh không thể để lâu.”
Tử Du bị cưỡng ép đẩy lên xe rồi vô lực nằm xuống. Chú Đỗ thật sự gọi điện thoại cho anh ta, nhưng chuyện này sao có thể cho anh ấy biết? Cậu không muốn để cho anh ta biết, trong lòng cậu chợt có nỗi bất an.
Điền Hủ Ninh đang ở phòng hội nghị mở cuộc họp cán bộ cao cấp cùng với Mai Ngọc Vấn và mấy quản lý cao cấp khác của công ty thảo luận phương án đưa sản phẩm mới ra thị trường, bởi vì điện thoại cá nhân đặt trên bàn chợt rung lên mà nhíu mày. Người có thể gọi vào số điện thoại này không vượt qua 10 người, là ai sẽ ở lúc sắp thảo luận xong lại gọi tới?
Thư ký ngồi ở bên cạnh ghi biên bản thấy ánh mắt ông chủ đã rời khỏi phương án nằm trên tay, hiểu ngầm trong lòng đứng lên chủ động đem điện thoại đặt ở xa 1m cầm tới
“Chú Đỗ, có chuyện gì?”
Điền Hủ Ninh vừa nhìn thấy là chú Đỗ gọi tới, nhanh chóng nhấn phím trả lời. Nếu như không phải cậu ấy có chuyện gì, chú Đỗ cũng sẽ không gọi điện thoại tới. Hôm nay không phải là ngày thi cuối cùng sao? Xảy ra chuyện gì rồi?
Thái độ khẩn trương của anh làm cho mấy cán bộ quản lý cao cấp cười trộm, Điền tổng của bọn họ cũng có lúc như vậy sao? Nhưng anh gọi người bên kia là “chú Đỗ”. Chỉ có mình Mai Ngọc Vấn vẫn xoay cây bút trên tay, trên khuôn mặt xinh đẹp đã hiểu rõ hết. Chỉ có chàng trai nhỏ vô dụng đó mới có thể làm cho anh ấy khẩn trương như vậy đi? Hừ, cô nghĩ hôm nào có cơ hội cô phải gặp cậu ta một lần. Nhìn xem cậu ta rốt cuộc có sức hút cỡ nào mà cho Điền Hủ Ninh say mê. Cô là một người phụ nữ hiện đại nếu anh không thưởng thức cô là tổn thất của anh. Cô sẽ không sau khi anh đã kết hôn mà vẫn bám riết không buông, như vậy thật là vô nghĩa.
Điền Hủ Ninh cầm điện thoại di động càng nghe mày nhíu càng chặt, trước khi cúp điện thoại dặn dò một câu làm cho mọi người đều kinh ngạc, bao gồm Mai Ngọc Vấn. Bởi vì anh nói:
“Lập tức đưa đến bệnh viện, tôi sẽ lập tức tới.”
Điền tổng muốn đi đâu? Phương án của bọn họ không phải sắp thảo luận đến điểm mấu chốt rồi sao? Người làm việc điên cuồng như anh sao có thể nói đi là đi chứ? Hơn nữa sản phẩm này lại là sản phẩm chủ lực liên quan đến tương lai vài năm sau của Điền Thị đó.
“Các vị tiếp tục thảo luận, tôi có việc đi trước.” Điền Hủ Ninh không giải thích thêm câu nào, trực tiếp cầm lên áo khoác giắt phía sau ghế đi ra ngoài.
“Anh Hủ Ninh, anh như vậy là không được.”
Mai Ngọc Vấn đứng lên, cả gan khiêu khích người đàn ông muốn bước ra khỏi cửa. Haha. Cô đoán chuyện anh ta đi khẳng định có liên quan tới vợ của anh ta.
Thân thể cao lớn của Điền Hủ Ninh đi tới cửa dừng lại một chút, hắng giọng:
“Ngọc Vấn, phương án này giao cho cô toàn quyền giải quyết. Còn có hạng mục hợp tác với tập đoàn K & P ở Pháp cũng do cô đi đàm phán.”
Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Cô ngại ăn no rỗi việc đúng không? Anh cho cô ăn tới nuốt không được, muốn ói cũng không xong. Xem cô lần sau còn dám nhiều chuyện hay không.
“Điền Hủ Ninh, anh đừng có quá đáng. Tôi cũng không phải ông chủ....” Tư liệu cầm trên tay Mai Ngọc Vấn hung hăng ném trên mặt bàn. Mẹ kiếp, cái tên này quá độc ác.
“Chúc mừng a, Ngọc Vấn. Hiếm khi Điền Tổng xem trọng cô như vậy.”
“Thật đáng mừng. Nếu có thể đàm phán hợp đồng với tập đoàn K & P thì nhân vật chủ chốt của Điền Thị chúng ta năm sau sẽ là Mai Ngọc Vấn cô đó.”
“Chúc mừng cái đắm á. Đây là anh ta muốn trả thù tôi, muốn tôi mệt chết.”
Xem ra thật sự không thể nói lung tung, càng không thể đắc tội với thứ đàn ông keo kiệt như anh ta.
Xe thể thao Lamborghini chạy tốc độ 180 chạy trong nội thành, vượt qua mấy cái đèn đỏ, về hướng chạy như điên bệnh viện trung tâm.
“Anh à, xe của anh không thể dừng ở đây. Sẽ bị kéo đi.”
Trước tòa nhà bệnh viện trung tâm, Điền Hủ Ninh trực tiếp dừng xe ở ven đường, sau khi đóng cửa xe thì chạy thẳng tới cổng chính bệnh viện. Nhân viên trực ở cửa ra thấy vội vàng đuổi theo. Người đàn ông này cũng quá quá đáng đó chứ? Sao có thể dừng xe ở đây? Đây là đường ô tô, chặn ở đó bảo người ta làm sao đi? Có tiền cũng không thể vô lí như vậy.
“Chìa khóa xe ở đây, anh thích kéo đi đâu thì kéo.”
Điền Hủ Ninh xoay người, không nhịn được đem chìa khóa trong tay nhét vào trên tay nhân viên trực rồi xoay người rời đi. Anh không có nhiều kiên nhẫn để dây dưa với anh ta như vậy, anh muốn đi xem cậu thế nào. Không biết Kê Lâm đã tới chưa? Trên đường tới, anh đã gọi điện bảo Diệp Kê Lâm xuống xem một chút, đúng lúc cậu ta mới làm xong một ca phẫu thuật.
Đây là tình huống gì? Nhìn chìa khóa xe trong tay, con ngươi nhân viên trực đều muốn rớt ra. Đây cũng không phải loại xe thường nha, là Lamborghini đó. Anh ta hào phóng như vậy, anh cũng không ngại giúp anh ta lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, ha ha, rốt cuộc có thể thử cảm giác sờ vào xe xịn rồi.
“Này Ninh, cậu có thể tuân thủ luật lệ giao thông được không? Cửa chính bệnh viện không thể dừng xe, ảnh hưởng đến người khác đó.”
Diệp Kê Lâm vẫn đứng bên cạnh cột đá ở cửa chính, thấy hết toàn bộ việc mới vừa xảy ra, chậc chậc. Người bạn này của anh càng ngày càng phách lối, phách lối đến mức anh cũng không thể nhìn nổi nữa.
“Sao cậu lại ở đây?”
Điền Hủ Ninh thấy Diệp Kê Lâm hai tay ôm ngực đứng ở đó. Anh không phải bảo cậu ta đi xem cậu sao? Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Đặc biệt tới chờ anh sao? Không thể nào, anh có tay có chân, không cần đợi.
“Tới đón cậu. Quan tâm cậu ấy như vậy à?” Vẻ mặt Diệp Kê Lâm thoải mái cười, đưa tay ra ý bảo nhân viên trực đem xe lái tới bãi đậu xe.
“Người đâu.” Điền Hủ Ninh không để ý tới cậu ta cười nhạo, đi thẳng vào bên trong.
“Cậu đi đâu vậy?” Diệp Kê Lâm đi theo phía sau, thấy anh đi về phía phòng cấp cứu mới mở miệng hỏi. Người này thật là. Luôn tự cho là đúng.
“Cậu ấy rốt cuộc ở đâu?” Cơn giận của Điền Hủ Ninh đã bốc lên, đáng sợ tới mức y tá và bệnh nhân đi ngang qua cũng cách xa.
“Ở phòng bệnh trên tầng cao nhất, đã không sao, chích một mũi đã ngủ rồi, khi tỉnh lại là có thể về nhà.” Diệp Kê Lâm không muốn chọc vào con sư tử đã mất đi lý trí kia.
Trên giường bệnh, cậu đã ngủ, một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có huyết sắc. Y tá đang dọn dẹp chai nước biển thấy bọn họ đi vào, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bác sĩ Diệp” liền lui ra.
Điền Hủ Ninh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt. Một người khỏe như vậy sao có thể nói bệnh liền bệnh chứ.
“Thật sự quan tâm cậu ấy như vậy?” Diệp Kê Lâm ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi.
Điền Hủ Ninh đem tay của cậu bỏ vào trong chăn, đứng dậy đi tới sofa ngồi xuống bên cạnh Diệp Kê Lâm.
“Bây giờ có thể nói cho mình biết, cậu ấy rốt cuộc như thế nào?”
Khi anh ở dưới lầu rõ ràng cũng đã hỏi cậu ta không chỉ một lần, cậu ta chính là đáng chết thừa nước đục thả câu không nói, còn nói để anh tự đến xem? Nếu anh chỉ cần nhìn một người ngủ như vậy có thể biết vấn đề gì, vậy cậu ta mang danh bác sĩ chính quy này cũng nên nghỉ hưu từ mấy năm trước rồi.
“Ninh, cần gì kích động như thế? Làm ồn đến giấc ngủ của cậu ấy thì không tốt.”
Diệp Kê Lâm vẫn còn đùa giỡn, nhưng người ngồi bên cạnh đã không kiềm nén được, đứng lên níu lấy áo khoác bác sĩ của anh, bộ dạng kiểu như nếu anh không nói sẽ làm cho anh đẹp mặt. Ai ya, đầu năm nay làm bác sĩ thật không dễ, động một chút là bị người bệnh uy hiếp, anh còn phải tiếp nhận.
“Diệp Kê Lâm, cậu có tin mình có thể ném cậu từ đây xuống dưới không?”
Sự kiên nhẫn của Điền Hủ Ninh đã đến hạn. Một người buổi sáng còn tốt, sao buổi chiều lại có thể thoi thóp nằm trên giường bệnh chứ? Cậu ta còn ở đây dài dòng vô ích nữa chứ?
Diệp Kê Lâm cũng nổi giận, kéo tay anh xuống cùng anh giằng co.
“Mình bây giờ muốn hỏi là cậu ấy.”
Điền Hủ Ninh lớn tiếng, dường như cũng làm kinh động đến Tử Du đang nằm trên giường, cậu khẽ cau mày lầu bầu một tiếng lại tiếp tục ngủ.
“Mình bây giờ muốn nói cũng là cậu ấy.”
Hai người đàn ông ở trong phòng bệnh cứ tôi trừng anh, anh trừng tôi.
“Vậy thì nói nhanh chút đi.”
“Cậu không buông tay làm sao mình nói.”
“Như vậy, nếu cậu không muốn có con thì dứt khoác buộc ga”rô* đi,cần gì làm cậu ấy bị liên lụy.”
(*):ngăn sinh con
Diệp Kê Lâm vuốt vuốt chiếc áo khoác bác sĩ của mình bị cậu ta làm nhăn nhúm, vô tình nói.
“Cậu nói cái quỷ gì? Mình đang hỏi cậu tình trạng của cậu ấy như thế nào?”
Điền Hủ Ninh hoàn toàn bị lời nói của cậu ta chọc giận, quả đấm nặng nề đánh vào trên ngực của Diệp Kê Lâm khiến anh không hề phòng ngự ngã xuống sofa. Khiến Điền Hủ Ninh vẫn bị vùi trong những lời nói không đâu của anh. Cậu ta nói gì? Anh không muốn có con? Liên quan gì đến chuyện có con? Chẳng lẽ cậu ấy.........Không thể nào. Nhưng anh ở chung một chỗ với cậu cũng không có làm các biện pháp an toàn, lại có cái gì không thể? Hay là đứa bé không giữ được? Mẹ kiếp, tên Diệp Kê Lâm này sao không nói trắng ra cho thoải mái?
“Tên bạo quân như cậu, chẳng trách cậu ấy cầu xin mình đừng cho cậu đến.”
Diệp Kê Lâm xoa xoa ngực thấy đau, mẹ kiếp, cậu ta thật ác độc, đợi lát nữa phải đi chụp X” Quang xem xương có phải đã bị gãy hay không mới được.
“Cậu...”
Mắt Điền Hủ Ninh đỏ đến độ muốn đánh thêm một cú nữa. Diệp Kê Lâm đưa tay ngăn lại:
“Cậu ấy không sao. Chỉ là uống quá nhiều thuốc tránh thai làm cho thể chất mẫn cảm không thích ứng được nên mới đau bụng dữ dội như vậy thôi.”
Anh một hơi nói xong, tránh cho mình lại tiếp tục bị đánh. Hừ, không phải cậu ta nói không muốn có con sao? Còn ở đây phách lối cái gì?
Cậu ta đang nói cái gì? Uống quá nhiều thuốc tránh thai? Anh khi nào thì để cậu uống thuốc tránh thai? Chẳng lẽ tự cậu lén uống? Cậu cứ như vậy không muốn con của anh sao? Cậu không phải vẫn luôn trong phạm vi giám sát của anh sao? Sao lại có loại thuốc đó để uống?Điền Hủ Ninh bị những lời nói của Diệp Kê Lâm làm sợ ngây người.
Sao có thể chứ? Hai mắt của anh bởi vì tức giận mà đỏ lên .
“Ninh, sao vậy? Không phải cậu cho cậu ta uống sao?”
Nhìn phản ứng bất thường của bạn thân, Diệp Kê Lâm cũng lấy làm lạ, nghĩ tới lần trước là mẹ Trịnh dùng danh nghĩa của Trịnh Tử Du đến bệnh viên mua thuốc, chẳng lẽ.........Không thể nào, lần trước anh rõ ràng có đến Điền Thị hỏi Ninh, cậu ta không phải nói không muốn có con sao. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Anh thật là không hiểu nổi hai người này rồi.
“Mình có bệnh mới để cậu ta uống.”
Nắm tay nắm chặt lại, nếu bây giờ cậu tỉnh lại, anh nhất định phải làm đầu cậu vỡ ra, xem thử cuối cùng cậu đang nghĩ cái gì? Lại dám lén anh uống thuốc tránh thai. Trịnh Tử Du, cậu được lắm. Ở dưới tầm mắt của tôi mà có thể che giấu tốt như vậy.
Trên gương mặt anh tuấn của Diệp Kê Lâm đen lại, không phải chứ? Chẳng lẽ lần trước anh biết chuyện mà không báo cũng là sai?
“Ninh, ở dưới còn bệnh nhân, mình xuống trước. Sau khi cậu ấy tỉnh lại, hai người từ từ nói. Nhưng tốt nhất là đừng để cậu ấy uống loại thuốc đó nữa, nếu quả thật không muốn có con, mình có thể giúp cậu.”
Diệp Kê Lâm quyết tâm không muốn tham dự vào chuyện giữa hai vợ chồng tên tiểu tử này nữa.
“Đứng lại, có phải cậu biết chuyện gì không?”
Lúc Diệp Kê Lâm kéo cửa đi ra, Điền Hủ Ninh ngồi ở chỗ kia trầm giọng hỏi. Lần trước cậu ta tới công ty nói với anh một số chuyện không liên quan cùng với chuyện ngày hôm nay hình như có liên quan đến nhau.
“Ừ. Là mẹ cậu ấy tới bệnh viện kê đơn thuốc. Nhưng mà vừa rồi cậu ấy có nói với bác sĩ là đã uống mấy lần thuốc khẩn cấp.”
Diệp Kê Lâm nói xong lập tức khép cửa lại đi. Còn tiếp tục không đi anh sẽ xui xẻo, đáng thương tiểu mỹ nhân ở trên giường kia rồi.
_____________
Rén nữa rồi đó, vợ chồng son mà hở tý là giật đùng đùng🫣🤧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip