9
“Lưu Tuấn, anh đừng đi, ở lại với em.” Tử Du nằm trên giường nắm tay Lưu Tuấn không muốn buông ra.
“Nguyệt Nguyệt, anh sẽ không đi, sẽ luôn ở đây cùng em được không?”
Lưu Tuấn đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt cùng hai mắt đã khóc đến sưng đỏ của cậu.
Sau khi Tử Du chạy ra khỏi cao ốc tập đoàn Điền Thị thì bắt một chiếc taxi chạy thẳng về nhà. Lưu Tuấn vẫn còn đang đi học, sau khi nhận được điện thoại cậu gọi tới khóc nức nở thì lập tức chạy đến nhà cậu.
Đi tới nhà họ Trịnh thấy Tử Du quần áo xốc xếch nằm trên ghế salon khóc đến toàn thân run rẩy làm anh sợ ngây người. Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Nguyệt Nguyệt lại ở nhà khóc một mình?
Cho dù anh hỏi như thế nào, cậu vẫn chỉ vùi đầu vào ngực anh khóc. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lẳng lặng ôm cậu, để cho cậu đem toàn bộ uất ức đều khóc ra...
Cho đến khi anh cho rằng cậu sắp khóc đến mù, cậu khóc đến toàn thân không còn sức mới nghẹn ngào ngừng lại. Dưới sự khuyên nhủ của anh, cậu mới kể đầu đuôi mọi chuyện. Nhưng Tử Du không kể chuyện mình đi tìm Điền Hủ Ninh, cậu không dám cũng không thể, nếu Lưu Tuấn biết trong phòng làm việc của anh ta xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, nhất định sẽ không tha thứ cho cậu. Tử Du cảm giác mình rất vô sỉ, lợi dụng tình cảm Lưu Tuấn dành cho mình, nhưng cậu đã không còn cách nào khác.
“Lưu Tuấn, anh có thể giúp chuyện của ba em phải không?” Tử Du vừa nghĩ tới chuyện của ba nước mắt lại muốn chảy xuống.
“Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện lớn như vậy em nên sớm nói với anh. Yên tâm đi, cứ giao cho anh. Công ty ba em nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Sau khi Lưu Tuấn nghe Tử Du kể moi việc thì trong lòng đã có cách. Phía anh hai thì anh không chắc, nhưng phía ba mẹ thì có thể xuống tay được. Anh tin tưởng ba mẹ nhất định sẽ đồng ý giúp Tử Du, dù sao bọn họ cũng sắp đính hôn rồi không phải sao? Hơn nữa lần trước gặp mặt, ấn tượng của bọn họ đối với Tử Du cũng không tệ lắm. Dự định xấu nhất là mọi người trong nhà đều không đồng ý, anh có thể sử dụng một ít tài sản ông nội để lại cho anh, mặc dù so với anh hai không nhiều lắm nhưng đủ để ứng phó chuyện công ty ba Tử Du.
“Lưu Tuấn em vẫn rất sợ, rất lo lắng...”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tử Du hai mắt rõ ràng đã có quầng thâm, bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi. Nhưng cậu không muốn đi ngủ.
“Nguyệt Nguyệt, nghỉ ngơi thật tốt. Tin tưởng anh, chờ em tỉnh lại mọi chuyện đã được giải quyết xong.”
Giọng nói ấm áp của Lưu Tuấn khiến Tử Du từ từ thả lỏng cảm xúc, nặng nề mà ngủ. Hôm nay cậu thật sự quá mệt mỏi, lại bị kích thích lớn như vậy.
Sau khi Lưu Tuấn xác định cậu đã ngủ, cẩn thận từng li từng tí đặt tay cậu vào trong chăn, thuận tay đem vài sợi tóc nghịch ngợm bám vào trên trán nhẹ nhàng vén lên.
Cậu ngủ chân mày còn nhíu chặt, trên lông mi vừa dài vừa cong vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô, cái mũi nhỏ nhắn lẳng lặng hô hấp, chẳng qua là đôi môi tái nhợt sao lại sưng như vậy đây? Là bị đụng vào cái gì sao? Tay Lưu Tuấn bắt đầu từ trên trán di chuyển xuống, dừng trên đôi môi sưng đỏ của cậu.
Người con trai ở trước mặt là người mà anh đã thề phải trân trọng cả đời, nhưng hôm nay anh lại làm cậu đau lòng, khổ sở và bất lực như vậy. Có phải cậu còn chưa đủ tin tưởng anh không? Tại sao chuyện xảy ra lâu như vậy cũng không có nói? Nhưng nếu anh đã biết sẽ phải nghĩ biện pháp giúp cậu giải quyết. Anh không thể mất đi cậu được!
“Nguyệt Nguyệt, ngủ thật ngon. Chờ anh trở lại.”
Lưu Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bây giờ anh phải lập tức về nhà nói chuyện với ba mẹ, không thể kéo dài thêm một giây nào nữa.
“Mẹ, tại sao không thể? Nguyệt Nguyệt là vợ sắp cưới của con mà?”
Lưu Tuấn về đến nhà không quan tâm đến chuyện ăn cơm, lập tức đem chuyện đã xảy ra với nhà họ Trịnh nói ra, không nghĩ tới mẹ lại nói không thể? Điều này làm cho anh không thể nào tiếp nhận?
“Con trai, hai đứa còn chưa kết hôn cậu ta đã lấy của chúng ta một khoản tiền lớn như vậy, vậy sau này kết hôn cậu ta muốn cả nhà họ Điền có phải con cũng hai tay dâng cho cậu ta không?”
Mẹ Điền trăm ngàn không nghĩ tới con dâu tương lai mình lại là một người có mưu tính như vậy. Có trách thì trách bọn họ không có tìm hiểu rõ ràng nhà họ Trịnh mà vẫn luôn hợp tác với bọn họ, lúc đầu bà chỉ cho rằng chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Càng làm cho bọn họ không ngờ chính là con trưởng sau khi vừa tiếp nhận công ty cái xí nghiệp đầu tiên muốn xuống tay lại là nhà họ Trịnh.
“Mẹ, đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Nguyệt Nguyệt không phải là người như vậy, ba mẹ không nhìn ra được sao?”
Tâm trạng Lưu Tuấn đã mất khống chế. Ba Điền chỉ ngồi ở chỗ đó không nói lời nào.
“Mẹ mặc kệ cậu ta là hạng người gì, dù sao chuyện này ba mẹ không thể giúp. Cho dù nhà họ Trịnh có thật sự phá sản cũng không ảnh hưởng đến chuyện con với cậu ta kết hôn.”
Mẹ Điền cũng không muốn vì một nhà họ Trịnh nhỏ xíu kia mà đối địch với con trưởng. Con trưởng của bà luôn là người làm việc nói một không là một, hai là hai, không coi trọng tình cảm, cho dù là ba mẹ như bọn họ cũng không cách nào can thiệp vào việc công.
“Mẹ, sao mẹ có thể vô tình như vậy? Ba, ba nói gì đi chứ?” Lưu Tuấn đi ngang qua mẹ, quỳ gối dưới chân ba Điền vẫn ngồi trên ghế salon đọc báo.
“Lưu Tuấn, ý kiến của ba với mẹ con giống nhau. Con đứng lên đi, không được quỳ.” Ba Điền buông tờ báo trong tay ra, đỡ con trai út đã bắt đầu chảy nước mắt.
“Tại sao ba mẹ có thể máu lạnh như vậy? Ba mẹ không giúp đúng không? Con lấy tiền của mình giúp Nguyệt Nguyệt, lần này ba mẹ không còn gì để nói chứ?” Lưu Tuấn ném toàn bộ báo trên bàn xuống đất.
“Con trai, mẹ biết con sôt ruột, nhưng chuyện của công ty không thể để tình cảm cá nhân vào được. Hơn nữa cho dù là con lấy tiền của mình đi giúp cậu ta ứng phó nhu cầu cấp bách, con có hỏi qua ý kiến của anh hai chưa? Con có biết bây giờ công ty có quyết sách (Quyết định sách lược) gì không? Có còn hợp tác với nhà họ Trịnh không?”
Mẹ Điền không đành lòng nhìn con út khổ sở như vậy. Nhưng quyết định của con trưởng không cách nào thay đổi, điều này làm cho bà bắt đầu bất mãn với Tử Du.
“Mẹ, vậy Nguyệt Nguyệt làm sao bây giờ? Con không thể bỏ mặc em ấy.” Nghe mẹ nói vậy Lưu Tuấn bất lực ngồi phịch trên đất.
“Con trai, chúng ta đợi anh hai về nói với nó xem có được không?”
Mẹ Điền ngồi chồm hổm xuống ôm lấy con út. Thật ra thì chính bà một chút cũng không chắc chắn, nói như vậy chẳng qua là an ủi nó thôi.
“Mẹ, mẹ nhất định phải giúp Nguyệt Nguyệt.”
Lưu Tuấn đi không tới nửa tiếng Tử Du liền tỉnh lại, tiếng sấm ầm ầm làm cậu từ trong ác mộng thức tỉnh, trong mơ ba cậu một lần nữa leo lên sân thượng, cho dù cậu và mẹ có nói thế nào ông cũng không chịu xuống. Cậu mở mắt ra Lưu Tuấn đã không còn ở đây.
Hoảng hốt cùng luống cuống làm cậu bất chấp mưa to gió lớn chạy tới nhà họ Điền. Bảo vệ thấy là bạn trai của nhị thiếu gia thì không thông báo đã cho cậu đi vào. Toàn thân Tử Du ướt sũng đứng trước cửa phòng khách nhà họ Điền, đối thoại của bọn họ cậu đều nghe được. Lòng cậu trở nên lạnh lẽo, thì ra là hi vọng dễ dàng tan biến như vậy, có phải nhà họ Trịnh nhất định phải sụp đổ hay không? Ba mẹ phải làm sao đây? Cậu phải làm sao đây?
Giống như một linh hồn lang thang đi ra từ nhà họ Điền, trời mưa càng ngày càng lớn.
“Cậu Trịnh, sao lại không mang theo dù? Trời mưa lớn như vậy sẽ bị bệnh đó.”
Bảo vệ thấy cậu vội vã đi vào lại giống như một linh hồn lang thang đi ra thì rất kinh ngạc. Chẳng lẽ cãi nhau với nhị thiếu gia sao? Không thể, tính tình nhị thiếu gia rất tốt.
“Không cần, cám ơn.”
Tử Du đối với lòng tốt của người bảo vệ chỉ nở một nụ cười yếu ớt, quay lại nhìn cửa chính trạm trổ hoa văn. Lưu Tuấn cũng không thể giúp cậu, cậu phải làm sao?
Ánh đèn xe hơi chói mắt phá vỡ màn mưa, chiếu thẳng vào khuôn trắng bệch như tờ giấy của Tử Du, cậu theo bản năng đưa tay che mắt, thấy hoa mắt, cả người cũng chầm chậm ngã xuống đất, mưa vẫn không ngừng rơi.
“Trịnh Tử Du, mở mắt ra nhìn tôi.”
Điền Hủ Ninh xuống xe ôm lấy cậu đã ngồi phịch trên mặt đất. Tại sao cậu lại té xỉu trước cửa nhà mình?
“Anh Điền....”
Tử Du mệt mỏi mở mắt ra, người đàn ông khiến cậu sợ hãi, khuôn mặt ở trong mưa xem ra không hề lãnh khốc vô tình chút nào, dường như có chút thương tiếc. Là cậu đang nằm mơ sao? Tại sao giờ phút này cậu lại không sợ anh ta?
“Lên xe trước rồi hãy nói.” Điền Hủ Ninh ôm lấy cậu đi về hướng xe. Cậu nhẹ quá, ở trong ngực anh tựa như một con cún nhỏ vậy
“Anh Điền, xin anh hãy giúp ba tôi.” Tử Du thừa dịp mình còn tỉnh táo nói hết những lời cần nói.
“Đừng nói nữa.” Điền Hủ Ninh mở cửa xe đặt cậu vào, cũng không sợ làm dơ xe thể thao đắt giá của mình.
“Anh Điền, tôi muốn nói.”
Ở thời điểm Điền Hủ Ninh đang muốn buông cậu ra đóng cửa xe lại, Tử Du dùng hết hơi sức lúc này ôm cổ anh.
“Tôi đồng ý ở bên anh. Nhưng anh phải cưới tôi.”
Tử Du nói xong anh kinh ngạc đến không thể tin, cả người cậu mềm nhũng ngất đi trong ngực anh.
Lambogini quay đầu xe trong mưa, trong nháy mắt đã biến mất ở trong đêm mưa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip