Chương 40: Tướng quân yêu thôn nữ (9)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Khuôn viên phủ công chúa rất rộng, bao gồm đình đài lầu các lợp ngói lưu ly xanh, núi giả suối nhỏ, đường ngoằn quanh co, trông khá là hoành tráng. Ninh Thư cảm thấy vô cùng khoan khoái, hạnh phúc như đang đi nghỉ phép.

Từng rương đồ đạc được khênh vào trong phủ, phủ công chúa không có chủ ở vẫn được quét tước sạch sẽ, từng hàng người ở xếp hàng ngay ngắn chào đón chủ nhân.

Ninh Thư vào phòng mình, cô khá hài lòng với trang trí trong phòng.

Ừm, từ giờ trở đi đây là nhà cô. Ở đây thoải mái hơn ở trong hoàng cung nhiều và đặc biệt đó là không phải chạm mặt hoàng đế Lý Ôn thâm sâu như biển.

Nguyên Đông nhìn đồ đạc trong phòng, cô ta ra mặt cho Ninh Thư: "Căn phòng này nhỏ quá, không thể so với trong cung được."

Ninh Thư nhìn sang cô ta: "Đây là phủ hoàng huynh ban cho bổn cung, chỉ cần là hoàng huynh cho thì bổn cung đều thích."

Nguyên Đông tái mặt, lời cô ta vừa nói là đại nghịch bất đạo, Nguyên Đông vội sửa sai: "Vâng vâng, hoàng ân mênh mông bát ngát."

Ninh Thư qua kiểm tra các rương tài sản của người ủy thác.

Thị vệ đang xếp rương ở trong kho, Nguyên Đông mở một cái rương để Ninh Thư kiểm tra, cả cái rương này chứa toàn là sách.

Ninh Thư cầm một quyển lên đọc mà không có hứng thú nổi, toàn là chữ phồn thể lại còn phải đọc từ trên xuống dưới mệt quá.

Không biết cổ đại có cô nhi viện không để quyên góp chỗ sách này cho đỡ tốn diện tích. Trong ký ức của người ủy thác, cô ấy không quá đam mê đọc sách, nếu có cũng chỉ đọc vài quyển truyện tình yêu giai nhân không thì đọc truyền thuyết thần quỷ, nói chung là không đọc sách triết lý.

Ninh Thư không có hứng thú với đống sách này, bới từng quyển một cũng bới đến cuối rương thì  thấy một quyển sách ngả màu ố vàng, bốc mùi mốc meo.

Ninh Thư giật mình, có lẽ đây là sách hay nhỉ, sách hay luôn đặt dưới đáy rương mà, biết đâu là cuốn sách yêu thích của người ủy thác thì sao? Ninh Thư kích động cầm nó lên phủi ra một đống bụi.

Nguyên Đông ở bên ho khù khụ, nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của Ninh Thư, cô ta hỏi: "Sao thế ạ?"

Bìa cuốn sách viết bốn chữ "Tuyệt Thế Võ Công" to đùng.

Ninh Thư: Ặc.

Có thể như một trò đùa hơn không? Chẳng trách người ủy thác quăng nó ở đáy rương, mặc nó bị ẩm mốc bị côn trùng gặm.

Cô mở ra xem và đúng là trong sách có một vài động tác hình người tĩnh tọa luyện võ công như thật.

Ninh Thư lật sách đồng thời hỏi Nguyên Đông bên cạnh: "Quyển sách này ở đâu ra?"

Nguyên Đông ngó xem, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra: "Mấy năm trước có quan viên nghe nói công chúa thích đọc sách nên tặng cho công chúa nhân dịp người được trao đất phong ở Tấn Dương ạ."

Ninh Thư: ...

Ninh Thư phủi sách lại phủi ra một lớp bụi dày, tuy cái tên như một trò đùa nhưng Ninh Thư khá có hứng thú với võ công giúp tăng cường sức mạnh.

Ra khỏi nhà kho, Ninh Thư trông thấy mười bước có một thị vệ canh gác nghiêm ngặt, họ đều là thị vệ ở trong cung, được Lý Ôn ban cho cô. Thật lòng thì Lý Ôn rất rất tốt với người ủy thác, nhưng người ủy thác chỉ lo đắm chìm trong đau đớn của mình mà không chịu thấy những thứ khác.

Quốc gia thiên hạ có bao nhiêu điều ý nghĩa, hà tất lâm ly bi đát trong tình yêu nam nữ.

Ninh Thư cởi giày bò lên giường, cô đặt sách ở trước mặt, học theo động tác tĩnh tọa trong sách. Ninh Thư cảm thấy mình ngốc thật, vô tình tìm thấy một quyển sách lại đi học theo động tác trong đó, lỡ đâu tẩu hỏa nhập ma thì sao?

Không rõ vì sao nhưng Ninh Thư có niềm tin đây là sách xịn, Ninh Thư hít sâu một hơi, chuẩn bị tĩnh tọa thì nghe thấy tiếng của hệ thống.

Từ khi bước vào thế giới này hệ thống chưa từng lên tiếng, mặc dù là âm thanh máy móc lạnh tanh nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy thật thân quen. Ninh Thư thấy mình ngớ ngẩn thật rồi mới nảy sinh tình cảm thân thiết với hệ thống vô nhân tính.

"Ting, phát hiện bí kíp võ công, người chơi có muốn bán không?" Hệ thống bỗng lên tiếng làm Ninh Thư giật nảy mình.

Ninh Thư hỏi: "Bán rồi tôi còn tu luyện bí kíp được không?"

"Được."

"Thế bán đi." 

Ninh Thư bán bí kíp mà chỉ đổi được một trăm kinh nghiệm, sao lại ít thế nhỉ?

Vì đã được hệ thống chứng thực, Ninh Thư biết đây là bí kíp thật nên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không sợ tẩu hỏa nhập nữa rồi.

Ninh Thư ngồi trên giường thả lỏng, làm theo nội dung cuốn sách.

Kế tiếp đó... Kế tiếp đó tĩnh tọa cả một đêm Ninh Thư chẳng thấy thay đổi cái quái gì, không có cảm giác gì hết, được cái thức trắng một đêm tuy không quá mệt nhưng cũng chẳng khoan khoái.

Nguyên Đông đi vào hầu Ninh Thư, ngâm tay Ninh Thư trong nước ấm rồi lấy khăn lau khô tay cho cô.

Ninh Thư nghĩ ngợi, chẳng bao lâu nữa Đoạn Tinh Huy sẽ trở lại, còn có cả Nhị Nha nữa, cuộc chiến thật sự sắp bắt đầu rồi.

Trước lúc ấy, Ninh Thư phải giải quyết chuyện hòa thân, phải cho Lý Ôn nhìn thấy giá trị của mình, nhưng cô chưa có cách giải quyết nào hết.

Lúc ăn sáng Ninh Thư ăn tận ba bát cháo, năm cái cuộn mè đen, thế mà mới no lưng bụng. Đây là tình huống gì? Cô ăn khỏe thế này từ bao giờ?

Nguyên Đông bên cạnh cũng ngạc nhiên, khuyên cô: "Công chúa ơi, nô tỳ biết người đang buồn nhưng không được ăn quá nhiều đâu ạ."

Ninh Thư cũng không biết lý do nữa, cô không hề đau thương hóa thèm ăn nhé, cô chưa có ăn no thật mà.

Ninh Thư thản nhiên xử lý thêm ba cái bánh bao, lại ăn thêm hai cái cuộn mè đen trước khuôn mặt co giật của Nguyên Đông.

Bấy giờ Ninh Thư mới cảm thấy no bụng.

Không lẽ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công có tác dụng phụ đó là biến thành đại vương dạ dày?

Hình ảnh đẹp đẽ quá Ninh Thư không có gan tưởng tượng.

Ăn sáng xong Ninh Thư lại về giường tĩnh tọa, cô lên tinh thần bắt buộc phải học xong Tuyệt Thế Võ Công.

Tiếp sau đó... Tiếp sau đó đến giờ cơm trưa, Ninh Thư ăn năm bát cơm, ăn sạch thức ăn trên bàn.

Khi ấy Ninh Thư mới thực sự xác định cơ thể cô dã thay đổi, cơ thể cần rất nhiều năng lượng. Cổ đại có lời đồn rằng người luyện võ có thể ăn một bữa hết cả con trâu do cơ thể cần quá nhiều năng lượng.

Nguyên Đông sốt sắng thay công chúa, để ai trông thấy cảnh này đều cho rằng công chúa đang phá hủy một con người mỹ mạo, hơn nữa thức ăn trôi đi đâu hết rồi?

Công chúa khác thường quá, công chúa đang tự sa ngã sao?

Nguyên Đông thở dài: Đoạn tướng quân ơi Đoạn tướng quân, người đang ở nơi nào? Nguyên Đông cảm thấy Đoạn Tinh Huy chưa chết, vẫn chờ một ngày nào đó hắn ta quay về.

Ninh Thư đặt bát xuống ợ một cái. Sau đó cô cảm nhận được rõ ràng dạ dày mình co bóp tiêu hóa thức ăn, và rồi có một dòng chảy ấm áp chạy khắp trong người.

Tuy bán cho hệ thống chỉ được ít kinh nghiệm nhưng Ninh Thư vẫn rất phấn khích, bí kíp này có ích thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip