Chương 47: Tướng quân yêu thôn nữ (16)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Bi kịch của công chúa Gia Huệ được cấu thành từ nhiều phương diện, và hẳn là mẹ của Đoạn Tinh Huy chiếm phần đa. Mặc dù bà ta không ưa Nhị Nha, cho rằng Nhị Nha không xứng với con trai mình, nhưng lại sợ ảnh hưởng tình cảm mẹ con nên đã lợi dụng tình cảm của công chúa Gia Huệ để giải quyết Nhị Nha. Chính vì vậy Đoạn Tinh Huy mới ngày càng ghét công chúa.

Áp lực từ nhiều phía đều đổ dồn vào công chúa Gia Huệ, trong khi đó Đoạn phu nhân chẳng hề hấn gì, vẫn luôn là bà mẹ tốt đẹp.

Ninh Thư mím môi chửi thề trong lòng, tại sao những người này đều lôi công chúa Gia Huệ ra làm bia đỡ đạn vậy?

Có lẽ công chúa Gia Huệ nhìn thấu nhưng cô ấy không thể xóa nhòa cơn phẫn nộ khi bị một con đàn bà chui từ xó xỉnh nào đó ra cướp mất hôn phu của mình, bởi vậy mà đã ganh đấu với Nhị Nha.

Trong khi danh dự công chúa Gia Huệ ngày càng bẩn, thì Nhị Nha lại vô tình cứu mạng phu nhân Hầu gia, được Hầu gia nhận làm con nuôi. Từ đây phất cao thân phận, trở thành cô gái có dòng dõi xứng đôi với Đoạn phủ.

Khi ấy Đoạn phu nhân mới mỉm cười nghênh đón Nhị Nha vào phủ, một nhà mẹ hiền dâu thảo sống hạnh phúc viên mãn bên nhau.

Ninh Thư chỉ muốn nói dẹp mẹ đi.

Mặt Ninh Thư lạnh thêm, dám chắc mục đích hôm nay của Đoạn phu nhân là vì chuyện kia rồi.

Đoạn phu nhân nhận thấy sắc mặt công chúa thay đổi thì lo lắng không thôi, càng thầm mắng to đầu Nhị Nha. Mặt thì như thế kia, dùng thủ đoạn gì bỏ bùa con trai bà ta chứ?

"Công chúa..." Đoạn phu nhân chưa nói đã rớt nước mắt, bà ta rút khăn lụa chấm khóe mắt, nói: "Công chúa, xin người tin thằng con dại dột của thần phụ. Ả đàn bà không hay tên kia cứu nó một mạng rồi tóm Tinh Huy bằng cái ơn tình nghĩa, cũng tại cô ta mà Tinh Huy bị liên lụy bãi quan rồi."

"Bây giờ Tinh Huy không chịu nghe lời thần phụ, thần phụ lo cho tương lai của Tinh Huy lắm." Đoạn phu nhân khổ sở cầu xin: "Công chúa, Tinh Huy rất mến mộ người, người có thể khuyên nó đừng đùa giỡn với tương lai của mình được không?"

Ninh Thư nghe Đoạn phu nhân khóc lóc kể lể thì nhếch mép. Cô định không tham dự vào chuyện của Nhị Nha và Đoạn Tinh Huy, nhưng mà Đoạn phu nhân lại đến lợi dụng cô.

Đoạn phu nhân đang mắng Ninh Thư, thậm chí trách móc Ninh Thư tại sao lại bỡn cợt tương lai của Đoạn Tinh Huy đây mà. Theo Đoạn phu nhân thì chức quan của Đoạn Tinh Huy bị tước đoạt là do cô xin Lý Ôn chứ còn sao.

Ninh Thư không định giải thích, cô ngứa mắt với diễn xuất của Đoạn phu nhân, cô cười khẩy: "To gan, việc chức quan đã có hoàng thượng quyết định, bà chỉ là một phụ nhân nội trạch lại dám can thiệp vào triều chính? Người lần đầu xuất chinh đã bại trận, không lẽ còn muốn hoàng huynh tuyên dương? Chưa bắt hắn ta chịu trách nhiệm về những tướng sĩ bỏ mạng đã quá nhân từ rồi."

"Chủ soái một đội quân tự ý rời quân doanh, tự ý rời chức vụ chính là tội ác tày trời, theo luật đáng trảm. Nếu bà không hài lòng với quyết định của hoàng huynh vậy vào cung với bổn cung, để hoàng huynh cho bà một câu trả lời thích đáng."

Ninh Thư dằn mặt, mày liễu dựng ngược, cái uy làm Đoạn phu nhân ngây ngẩn cả người. Trước kia công chúa Gia Huệ rất tôn trọng bà ta, chưa từng lấy danh hiệu công chúa ra để nói chuyện. Còn giờ đây Ninh Thư không khách sáo với mình làm Đoạn phu nhân dần thấy sợ hãi.

Bà ta cậy tình cảm sâu đậm công chúa dành cho con trai, nhưng giờ công chúa thật xa lạ, không ôn tồn với bà ta. Hai người nói chuyện có uy nghi quân thần, Đoạn phu nhân biết khiếp sợ rồi.

Trông dáng vẻ công chúa muốn Đoạn Tinh Huy chịu trách nhiệm vì biên cảnh thất thủ, không lẽ muốn cái mạng của Đoạn Tinh Huy mới hài lòng sao? Đoạn phu nhân sững sờ, con ngươi co rút, lần này thì khóc thật: "Công chúa, thần phụ, thần phụ..."

Đoạn phu nhân chỉ cảm thấy mưu mô của mình bị công chúa nhìn thấu.

Đoạn phu nhân không nhịn được phải hỏi: "Công chúa, chẳng lẽ người muốn thấy Tinh Huy bị hủy hoại tiền đồ thật sao?"

"Chuyện của Đoạn Tinh Huy liên quan gì đến bổn cung? Một tướng quân thua trận cũng xứng đáng với tới bổn cung ư? Đoạn phu nhân, mong bà đừng nói năng bừa bãi, làm bẩn danh dự bổn cung." Ninh Thư nói chẳng nể nang.

Cô là công chúa, cần gì phải nể người khác. Mà cô cũng chẳng có cảm giác gì với Đoạn Tinh Huy, chứ đừng nói là lấy lòng mẹ của Đoạn Tinh Huy. Bây giờ phải lấy cái uy hoàng tộc ra cho lũ thối tha này sáng mắt, tỉnh ngộ, hiểu rằng cô không dễ chọc vào.

Đoạn phu nhân như ăn mấy cái vả. Đứa con trai kiêu ngạo bị người khác sỉ vả như thế nhưng bà ta không phản bác được. Bởi vì đối phương là công chúa, là công chúa triều Đại Ung.

Trông khuôn mặt muốn hộc máu của Đoạn phu nhân, Ninh Thư nhếch khóe môi hừ một tiếng ra vẻ vô cùng khinh thường, nói tiếp: "Nghe nói Đoạn tướng quân, ôi, xem trí nhớ của ta này, Đoạn Tinh Huy đâu còn là tướng quân nữa, là một tên lính quèn mà nhỉ? Nghe nói trên đường hành quân Đoạn Tinh Huy dẫn theo con gái, xem ra hắn ta rất thích cô gái đó, chúc mừng nhà phu nhân nhé."

Ninh Thư tỏ ra khinh thường.

Mặt Đoạn phu nhân co giật, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Thư mà lại tức hộc máu. Con trai bà ta ưu tú như thế há lại xứng đôi với thôn nữ kia.

Đoạn phu nhân nhận ra lời nói và nét mặt của công chúa không còn tình ý nào khi nhắc đến con trai mình. Lúc này đây Đoạn phu nhân mới luống cuống, đã không còn công chúa thì con trai bà quật khởi thế nào đây, chẳng lẽ chỉ còn là một dân thường ư?

Đoạn phu nhân đến phải nôn ra máu, lựa lời cầu xin sự giúp đỡ: "Công chúa có thể niệm tình xưa cho Tinh Huy lấy công chuộc tội không ạ?"

"Lấy công chuộc tội? Tướng sĩ biên cương không chịu nổi bị người như vậy chà đạp đâu." Ninh Thư nói thẳng: "Bổn cung mệt rồi, Nguyên Đông, tiễn khách."

Dứt lời Ninh Thư vén màn đi vào gian trong. Mặt Đoạn phu nhân đen như đít nồi rồi lại tái mét, rời khỏi phủ công chúa mà không cam lòng, về đến nhà thì ngất luôn.

Đoạn Tinh Huy ôm mẹ đã ngất, hắn ta nghiêm mặt hỏi nha hoàn của Đoạn phu nhân: "Mẹ ta làm sao thế này?"

Nha hoàn run người khi thấy đôi mắt muốn giết người của Đoạn Tinh Huy, trả lời: "Bẩm tướng quân, phu nhân cầu kiến công chúa xin giúp đỡ ạ."

Tướng quân? Giờ hắn ta là tướng quân gì vậy? Đoạn Tinh Huy cũng đoán mẫu thân đi xin công chúa Gia Huệ giúp đỡ, rõ ràng đang tự rước lấy nhục, vả lại Đoạn Tinh Huy không tin mình rời xa công chúa sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Đoạn Tinh Huy nhăn mặt căm hận công chúa Gia Huệ, hắn ta ghìm chuôi kiếm bên hông, đằng đằng sát khí: Tại sao công chúa Gia Huệ lại đối xử với mẹ mình như vậy?

Đoạn Tinh Huy định ra ngoài thì bị một giọng nói yếu ớt gọi lại: "Đứng lại đó."

"Con muốn qua đòi lại công bằng cho mẹ." Đoạn Tinh Huy cho rằng dù công chúa Gia Huệ có hận hắn ta bao nhiêu cũng không nên bất kính với mẹ mình.

"Con đứng lại đó, con điên rồi à? Cứ vậy mà đi đòi công bằng ở công chúa sao?" Đoạn phu nhân cuống cuồng không biết nói sao mới phải, giờ công chúa Gia Huệ không còn là người có thể khống chế bằng tình yêu nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip