2


"Cùng nhau tận hưởng nó, một cuộc đua ly kỳ

thật dễ để nhận ra, ta không phải duy nhất ở nơi đây

thi thế thay đổi rồi, baby."


Khi đã tiến được vào bãi người, Jisung nhìn xung quanh với vẻ thích thú, bước chân trở nên có nhịp điệu. Một bài hát thiếu nhi được hát, phá vỡ sự yên lặng người ta cố tình tạo ra; còn Jisung chỉ tiếp tục ngân nga, xoay xoay khẩu súng trên những ngón tay mình. 

Đi mãi mà không thấy gì, Jisung rẽ vào một cửa hàng trên phố. Phía bên ngoài đã cũ, nhưng không khó để cậu nhận ra được sự thanh lịch của chủ sở hữu. Có thể là một cửa hàng sách, hoặc một tiệm may đo lễ phục; Jisung không nhìn thấy gì, mò tìm công tắc đèn trước. Được rồi, cậu lẩm bẩm trong miệng khi chạm vào lớp bụi dày đóng trên tường. 

Tầm nhìn trở nên rõ ràng, bấy giờ Jisung có thể nhìn toàn cảnh căn phòng. Những miếng dán tường màu xanh nhạt bị tróc, rủ xuống mà không chạm mặt đất. Những vết va chạm, những vết máu khơi lên sự tò mò trong Jisung. Ở góc có một bộ bàn ghế và một chiếc tủ gỗ đóng kín, cũng đóng tầng tầng lớp lớp bụi bẩn. Thiếu niên xinh đẹp không ngại, mở thử chiếc tủ có tay nắm hằn vết bàn tay mới nguyên. 

Oái. 

Jaemin thấy tiếng hét nho nhỏ từ tai nghe, vội nã thêm vài viên đạn vào đầu người đang nằm trên mặt đất để chắc chắn gã đã chết. Như một thói quen được hình thành trong lúc làm việc, hắn bước thật nhanh, tìm vị trí của Jisung. Mọi ngóc ngách của khu phố được hắn hiểu rõ từ lâu, chỉ mất một ít thời gian để suy luận hướng đi của cậu chủ nhỏ. Thấy ánh sáng và dáng người cao ráo, hắn tăng tốc độ, nhìn Jisung một lượt từ đầu đến chân. 

Người được tìm thấy vốn đang huýt sáo trong vui vẻ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc của Jaemin, có hơi bất ngờ. 

"Tôi nghe thấy tiếng cậu hét." Giọng hắn trầm hẳn xuống. 

"Không sao đâu, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi."  Jisung né đi ánh mắt có phần hung dữ. Jaemin xác nhận chủ nhân không bị thương, vỗ lên vai áo hơi ẩm vì dính sương đêm, ý nói Jisung hãy tiếp tục cuộc vui. 

Trước khi tách nhau ra, hắn không quên nhìn vệt đỏ vẫn còn tươi ở ống quần cậu.

Đợi bóng dáng kia khuất hẳn, hắn đẩy cửa vào trong cửa hàng. Đèn vẫn bật. Con ngươi Jaemin như được tiêm thêm vài tia hứng thú, thậm chí vô cùng phấn khích, tò mò về năng lực thực sự của Park Jisung. 

Dưới sàn, vũng máu tươi còn chưa kịp đổi màu. Cánh cửa tủ mở toang, bên trong là xác của một người đàn ông ăn mặc rách rưới được nhét vào cẩn thận. Nếu không phải vì những vết máu thì người ta sẽ cho rằng ông chỉ đang ngồi thẫn thờ nhìn về phía xa. Nhưng không. Ông ta đã chết, chưa kịp nhắm mắt. 

Phía bên ngoài, Jisung đứng đó không xa, chỉ tần ngần suy nghĩ về ánh mắt của Jaemin. Cả hành động hay ánh nhìn của hắn đều luôn thay đổi chóng mặt và có chủ đích. Khi mới gặp, đó là lạnh lẽo, khinh thường. Khi đã nói chuyện, là sự thân thiện bố thí. Còn ngay vừa mới nãy, là hiếu kỳ, điên loạn và ham vui. 

Không chỉ thế, những suy nghĩ trong Jaemin cũng thay đổi, Jisung bật cười, quay người nhanh như một phản xạ, bắn trúng mục tiêu nấp sau tán cây. Rất giống với Jeno. Những suy nghĩ của Jaemin luôn thay đổi chóng vánh theo thời cuộc, không bao giờ kiên định. 

Đoàng.

Những tiếng súng to nhỏ nối tiếp nhau, ở những góc phố khác nhau. Hai mắt Jisung híp lại vì cười. Cậu dần cảm thấy buổi tối hôm nay sẽ thú vị. 

Nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Jisung cũng không để ý, từ nóc một tòa nhà ba tầng có người đang âm thầm theo dõi cậu. Nói đúng hơn, là theo dõi bạn đồng hành của cậu. 

Jaemin, tiếp tục công cuộc bảo vệ thiếu gia xinh đẹp, đi sau Jisung một khoảng vừa phải, đủ để cậu không nhận ra. Bước đi của thiếu gia xinh đẹp không nhanh, hắn cũng rất từ từ, nếu như đánh hơi được mối nguy từ đâu, Jaemin sẽ giải quyết gọn ghẽ từ xa. Bỗng dưng, tốc độ di chuyển của Jisung tăng nhanh, Jaemin vừa định đuổi theo đã bị níu lại bởi một giọng nói quen thuộc. 

"Nana?" 

"Phải cậu không? Nana? Là tớ, Soyeon đây."

Lúc này, hắn mới quay đầu nhìn người ở đằng sau mình. Váy cô dài đến gối, không rõ màu sắc vì đã bị va quệt nhiều; hai bàn chân không đi giày, máu lẫn bùn đất hòa lẫn trên nền da trắng muốt. Soyeon đã thay đổi nhiều so với lần cuối Jaemin gặp cô, nhưng hắn vẫn có thể ngờ ngợ nhận ra, dè chừng hỏi. 

"Thật là cậu kh...?"

Anh phải cẩn thận, Jaemin. - Tiếng nói chợt phát ra từ tai nghe của hắn. 

Hắn không quan tâm. Được gặp lại một người tưởng như vĩnh viễn không thể nữa giống như phép màu. Những vỏ bọc hắn có chợt yếu đi. Những suy nghĩ và tâm trạng trong hắn lại tiếp tục thay đổi. Giống như có nhiều cảm xúc chực chờ, chỉ cần hắn cho phép sẽ ngay lập tức tràn ra, nếu như hắn không khéo léo, sẽ mất kiểm soát với chính mình. Những kí ức bắt đầu ùa về. Người trước mặt chạy vội đến, ôm chặt hắn. Hắn vẫn chỉ đứng yên như một pho tượng, mặc cho bàn tay kia đang vỗ lưng hắn giống như dỗ trẻ. 

"Tớ nghĩ sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa."

"Bây giờ tớ ở đây rồi, sẽ không sao nữa." 

Giọng Soyeon rất nhỏ. Cái ôm của cô lại thêm siết chặt, khiến Jaemin thấy ngộp, muốn cô buông mình ra. Linh cảm của hắn trào dâng mãnh liệt, dứt khoát dùng sức đẩy Soyeon ra xa, khiến cô đứng không vững, suýt ngã xuống mặt đất. Cảm thấy không còn diễn được nữa, một con dao găm nhỏ được rút ra từ ống tay Soyeon, giờ hắn mới nhớ ra lời cảnh cáo của Jisung. 

"Chúng ta là bạn mà, giúp tớ nhé? Có được không?" Đôi mắt cô không thay đổi, chỉ nói với giọng bình bình. Jaemin vẫn chưa thể tin cô bé năm ấy trở nên như thế này, thậm chí, kể cả khi Soyeon đã lao đến với con dao nhỏ trên tay, hướng đến bụng hắn, Jaemin vẫn không động đậy. 

Nếu hắn không làm cũng sẽ không sao, vì ngay khi cô ta cách hắn chừng ba mét, cơ thể gầy guộc kia đã ngã xuống đất. Viên đạn găm vào đùi dưới của Soyeon, nhanh chóng ứa ra một lượng máu đáng kể. "Cứu tớ với." Soyeon ngước lên, liên tục van xin người trước mặt. "Làm ơn, Nana..." 

Trong vô thức, Na Jaemin lùi về phía sau vài bước. Tai nghe hắn đeo tiếp tục phát ra âm thanh trầm khàn từ giọng Jisung, hắn đứng yên nhìn Soyeon lịm dần trên nền đất, hai thái dương đổ một tầng mồ hôi mỏng. 

Tuyệt đối chỉ giữ những thứ có lợi bên mình. 

Mệnh lệnh của thân chủ, tuyệt đối không được làm trái.


Từ nóc toà nhà ba tầng, Park Jisung đang trong tay một khẩu súng bắn tỉa, có cả chụp tai và đạn dược. Sau khi nhắm trúng đùi cô gái tội nghiệp kia và thủ thỉ vào tai Jaemin, cậu quay sang người đang nằm bất động trên nền bê tông.

"Nếu muốn tôi nói ra thứ gì, thà rằng hãy giết tôi đi." Anh chàng kiên quyết, ngay cả khi không thể xoay mình hay nhấc tay.

"Anh trai ơi, em chưa từng có nguyện vọng muốn nghe anh nói gì cả." Jisung nghiêng đầu, chỉ tay vào thái dương, gõ gõ như mấy đứa trẻ con đang trêu đùa người lớn. "Bởi vì tất cả mọi thứ, đều đã nằm ở đây rồi." 

Cậu vui vẻ đứng dậy, nhìn một vòng đường phố vắng tanh. Jisung nhìn được cả những người đang trốn và những người đang đi săn nữa. Nhộn nhịp như một phiên chợ nơi tất cả mọi người đều bị ép giá vậy.

"Cảm ơn vì khẩu súng, em thì chỉ thích mấy thứ cổ điển và nhỏ gọn thôi nên chắc anh Jaemin sẽ biết ơn anh đấy."

"Với cả, em vừa muốn giết anh, vừa muốn chuyển lời đến người muốn động vào vệ sĩ tương lai của em, người vừa rời khỏi đây ấy." Jisung híp mắt, dùng đôi giày nghiến lên chóp mũi anh chàng. "Nhưng em nghĩ thể nào người đó cũng sẽ giết anh thôi, chủ nhân thì phải tự tay thủ tiêu con chó của mình chứ." 

"Vậy nên hãy gửi lời hỏi thăm giúp em nhé." Cậu nháy mắt, đi tìm Jaemin. Vẫn còn thêm vài người nữa có ý đồ không tốt với Jaemin của cậu, Jisung cần phải đi tìm họ thôi. Cậu cần nắm được Jaemin trong tay. Bằng mọi giá. 




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip