Phiên ngoại 2 + 3. Acc thật acc giả
Bùi Thính Tụng không ngờ có một ngày hắn lại có được người nhà mới.
Trên thực tế hắn chưa từng ảo tưởng Phương Giác Hạ sẽ come-out với người thân mình, chuyện này hầu như không có khả năng xảy ra, bởi vì tính cách của Phương Giác Hạ quá nội liễm, mà gia đình của anh lại quá đặc thù. Nhưng hắn thật sự không ngờ, ngày đầu tiên dẫn hắn về nhà Phương Giác Hạ đã ngả bài, thậm chí còn không nói trước cho hắn biết.
Trong toàn bộ quá trình thú nhận, Phương Giác Hạ đều dũng cảm che chắn cho Bùi Thính Tụng như một người anh trai chân chính, ôm hết toàn bộ động cơ và trách nhiệm vào người, tựa như anh mới là người chủ động bắt đầu đoạn quan hệ này.
Nhưng Bùi Thính Tụng biết, sự thật hoàn toàn ngược lại, là hắn trêu chọc anh trước, nhưng vì không để cho người nhà có cơ hội chỉ trích hắn, Phương Giác Hạ chấp nhận sắm vai một người anh tệ hại dạy hư đứa em chưa kịp lớn trong đội.
Có lẽ khi đó Phương Giác Hạ đã ôm tâm tư được ăn cả ngã về không mà nói thẳng ra hết thảy.
Cho nên hắn cũng làm như không biết gì, một mình quay về phòng Phương Giác Hạ. Cả đêm hôm đó hắn ôm Phương Giác Hạ từ sau lưng, làm sao cũng không ngủ được.
Lúc này hắn mới phát hiện, có được người tốt đẹp nhất thế giới là một việc khủng hoảng đến cỡ nào. Hắn từ một người không sợ hãi bất kỳ điều gì, đột nhiên một ngày nọ cực kỳ sợ mình sẽ đánh mất.
Ngày rời Quảng Châu đi Thượng Hải tổ chức concert tiếp theo, lúc Bùi Thính Tụng dọn dẹp hành lý mới phát hiện ra một phong thư, là do mẹ Phương viết rồi lén nhét vào túi trong áo khoác của hắn.
[ Thính Tụng, Giác Hạ đã nói cho dì nghe chuyện của hai đứa, dì đoán nó sẽ không thương lượng trước với con. Hơn nữa vì thân thể ông ngoại vẫn chưa tốt, dì khuyên nó tạm thời chưa nên nói với ông ngoại, để dì ở nhà từ từ dẫn đường cho ông trước. Ông lớn tuổi rồi, có lẽ không thể nhanh chóng tiếp thu những việc không nằm trong quan niệm cũ, hy vọng con thông cảm.
Kỳ thật chuyện tình cảm của các con dì đã phát hiện ra từ sớm. Dì rất hiểu Giác Hạ, nó là đứa luôn theo đuổi hiệu suất và kết quả, nhưng con người tinh lực hữu hạn, rất nhiều lúc nó tỉnh lược đi biểu đạt của bản thân và mong muốn câu thông với người khác, chỉ sống trong thế giới của chính mình. Nó cũng không phải đứa yếu đuối, cho dù chịu nhục nhã chịu tổn thương, nó cũng sẽ tự mình cắt bỏ những cảm xúc này ra khỏi nội tâm.
Nhưng sau đó dì đi Bắc Kinh, trong mấy ngày ở chung này dì có thể nhìn ra. Tuy nó đã cố gắng thu bớt cảm xúc, nhưng chỉ cần con xuất hiện, tầm mắt nó sẽ luôn rơi xuống người con, quay xung quanh con, lúc nhìn con đôi mắt luôn cười rất nhu hòa. Đôi mắt là thứ không bao giờ biết nói dối.
Dì biết con cũng rất thích nó, những chuyện con làm cho nó, còn có những chuyện con làm cho người nhà dì, dì đều thấy hết. Có điều dì tin con cũng rõ, dì là người từng chịu đau khổ, cho nên nhìn thấy con trai đang đi trên con đường giống mình, trong lòng dì vẫn còn chút sợ hãi. Dì biết, nếu bây giờ dì đưa ra yêu cầu thì nghe thật vô lý, nhưng nguyện vọng lớn nhất đời dì chỉ là Giác Hạ sẽ không giống như dì, cay đắng khổ ải này dì không muốn Giác Hạ phải nếm trải.
Cho nên nếu có thể, dì hy vọng hai đứa có thể yêu nhau lâu dài.
Dì biết đối với con, 'mẹ' là một từ xa lạ, có lẽ còn có chút kháng cự, cho nên dì sẽ không nói ra câu 'Xin hãy xem dì như mẹ con'. Nhưng ở trong lòng dì, con đã là người nhà của chúng ta.
Tự chăm sóc mình cho tốt, có thời gian lại về nhà chơi, dì nấu canh ngon chờ các con về. ]
Bùi Thính Tụng vĩnh viễn nhớ rõ cảm thụ sau khi xem xong bức thư này.
Hai tuần sau ngày nọ, mẹ Phương nhận được một phong thư hồi âm dài, lúc xem đến câu cuối cùng, bà nhịn không được ý cười.
[ Mẹ, con xin hứa với mẹ, sẽ cho anh ấy một mùa xuân không lụi tàn. ]
Chạy một vòng mười thành phố khắp cả nước, lăn lộn hơn hai tháng, concert cuối cùng của Kaleido ở Hàng Châu đã hạ màn. Bọn họ được nhìn thấy mùa hè khác nhau ở rất nhiều thành phố khác nhau.
Biểu diễn concert quá hao phí tinh lực, cho nên sau khi trở lại Bắc Kinh, công ty cho bọn họ mấy ngày nghỉ phép không sắp xếp lịch trình. Vừa đến thời gian lười biếng, Bùi Thính Tụng lập tức ôm Phương Giác Hạ trốn về chung cư riêng, tuy rằng ở ký túc xá cũng tốt, nhưng tóm lại vẫn không tiện cho thế giới hai người.
Trước đây căn hộ chung cư chỉ có một người ở nên vẫn luôn trống rỗng, bây giờ có thêm Phương Giác Hạ, hắn liền đặt mua rất nhiều đồ nội thất mới, cả những thứ mà hai người cùng thích, vì thế căn hộ càng ngày trông càng giống một cái nhà. Bọn họ ở trong nhà đọc sách, xem phim, ôm nhau ngủ trưa rất lâu, sau đó tỉnh lại cùng nhau phát ngốc.
"Chuẩn bị xong rồi sao?" Bùi Thính Tụng dựa vào ghế sô pha mới mua, điều khiển TV internet, "Chương trình giải trí có Lăng Nhất làm khách mời sang mùa mới rồi?"
"Vừa đổi ngày hôm qua." Phương Giác Hạ đóng cửa tủ lạnh.
Tìm mãi không thấy chương trình, Bùi Thính Tụng dứt khoát đi vào phòng bếp.
"Anh dùng dao cẩn thận một chút." Hắn chống tay lên bệ bếp, nhìn Phương Giác Hạ cúi đầu nghiêm túc cắt trái cây giống như đang làm chuyện quốc gia đại sự.
Vì thế Bùi Thính Tụng thừa dịp anh không chú ý, ăn trộm một miếng thanh long ruột hồng nhét vào miệng.
Không ngờ Phương Giác Hạ không cần nhìn vẫn vạch trần hắn, "Không được ăn vụng."
"Em không có." Bùi Thính Tụng chối bay.
Phương Giác Hạ ngẩng đầu, lấy tay túm cằm hắn xuống, "Nói phét không cần kịch bản, lưỡi toàn màu hồng kìa."
Vừa nói xong, eo Phương Giác Hạ đã bị hắn ôm lấy, rút ngắn khoảng cách, nụ hôn mang theo vị thanh ngọt xâm nhập trong nháy mắt. Dây dưa đầu lưỡi ngắn ngủi qua đi, Bùi Thính Tụng tách ra, cười như thằng nhóc xấu tính vừa thực hiện xong trò đùa ác.
"Bây giờ anh cũng ăn rồi, anh không có tư cách nói em."
"Anh ăn cái gì?"
"Ăn em~"
"...... Bùi Thính Tụng, em thấy dao trên tay anh đang lóe sáng đây không?"
"Em sai rồi em sai rồi." Bùi Thính Tụng cười, mau chóng giật con dao gọt hoa quả trong tay Phương Giác Hạ ném sang một bên, sau đó bế bảo bối nhà hắn ngồi lên bệ bếp, ôm eo anh, "Không nên tùy tiện chơi dao đâu, chơi em đi."
"Em thì có gì vui mà chơi." Phương Giác Hạ giả vờ hung dữ véo véo cổ hắn, nhưng vẫn không nhịn được cười, cuối cùng vòng hai tay qua cổ, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, đáy mắt là tuyết tan trong suốt, ấm áp lung linh.
Bùi Thính Tụng bỗng nhiên nhớ tới bức thư mẹ Phương viết, nói về ánh mắt lúc Phương Giác Hạ nhìn hắn, trái tim đột nhiên mềm đi. Vì thế hắn vươn người hôn anh, môi kề môi duy trì gần hai giây mới buông ra.
Nhưng thời điểm hắn buông ra, Phương Giác Hạ bắt đầu hôn đáp lại. Hai tay anh nắm ót Bùi Thính Tụng, đầu lưỡi xâm nhập, hết thảy động tác đều mang tính thăm dò, hai mắt nhắm lại, trong bóng đêm cảm thụ hàm răng trơn bóng, cảm thụ môi lưỡi gắn bó thân mật.
Đỏ tươi mà ướt át, là trái cây nhiệt đới, cũng là nụ hôn của bọn họ.
Bùi Thính Tụng trời sinh có chút thú tính bất hảo, lúc hôn môi khẽ cắn bờ môi anh theo bản năng, sau đó Phương Giác Hạ sẽ phát ra tiếng rên khe khẽ, vừa như ngăn lại, vừa như cổ vũ dụ dỗ hắn.
"Ưm......"
Tay hắn cố định gáy Phương Giác Hạ, đẩy anh ngã xuống mặt bàn bếp, môi răng đi xuống cắn mở chiếc cúc áo ngủ thứ nhất.
Nhưng chuyện sắp phát sinh lại không thuận lợi phát sinh.
Điện thoại Bùi Thính Tụng vang lên, hắn không thèm nhìn đã nhanh chóng ấn tắt, nhưng không bao lâu điện thoại lại vang lên lần thứ hai.
"Em nghe điện thoại đi." Phương Giác Hạ nằm trên bàn lấy tay đẩy hắn, thở hổn hển, "Nhỡ là việc gấp thì sao."
"Rồi rồi." Bùi Thính Tụng thở dài một hơi, nhặt điện thoại lên nhìn, thấy tên anh Khương trên màn hình đành phải ấn nhận, "A lô, anh Khương."
Phương Giác Hạ đột nhiên rảnh rỗi ngồi lên, lại vươn tay rút từ bình hoa trên bàn một cành hoa cát tường vừa nở, dùng đóa hoa cọ cọ sau cổ Bùi Thính Tụng.
"Cái gì? Acc phụ?" Bùi Thính Tụng đổi giọng, ngữ khí tràn ngập kinh ngạc, "Sao có thể?"
Acc phụ?
Động tác trên tay Phương Giác Hạ dừng lại, cành hoa trên cổ cũng bất động.
Chẳng lẽ acc clone của Bùi Thính Tụng bị đào ra rồi?
Anh cũng chưa từng được xem đâu.
Chỉ tưởng tượng ra đến đó, Phương Giác Hạ xưa nay chưa từng có máu bát quái đột nhiên nổi lên tò mò, vì thế đạp rơi dép lê, nâng chân lên khoanh tròn ngồi trên bàn, lấy điện thoại trong túi mở weibo lên, tìm từ khóa [ Bùi Thính Tụng acc phụ ], click mở dòng liên quan đầu tiên trên bảng tìm kiếm.
[ @Không Có Bát Quái Sao: Cư dân mạng hình như đã đào ra acc clone của Bùi Thính rồi, phong cách đúng là khá dữ dằn, hận trời hận đất hận không khí, rất Bùi Thính Tụng. Có điều trong đó có chia sẻ mấy bức ảnh giống như đang yêu đương, chẳng lẽ lại thêm một phòng nữa sắp sập rồi sao? ]
Phương Giác Hạ rất chột dạ, vì thế lập tức ấn vào ảnh chụp màn hình, ID của acc nọ tên là [Tinh Thần Yêu Đương Platonic], hình ảnh đầu tiên là ảnh chụp màn hình lời một bài rap tiếng Anh về các cô gái. Còn có một tấm hình chụp một chiếc nhẫn, caption chỉ là ba cái emoji, một icon hình con trai, một hình con gái, ở giữa là emoji chiếc nhẫn.
Không đúng.
Lúc này Bùi Thính Tụng đã tắt điện thoại, tức giận đến mức chưa kịp nói chuyện với Phương Giác Hạ đã trực tiếp mở weibo ra trước.
"Acc clone là người ta mạo danh đúng không." Phương Giác Hạ ngoan ngoãn đặt cằm lên vai hắn. Giận thì có giận, nhưng phản ứng đầu tiên của Bùi Thính Tụng là nghiêng đầu hôn Phương Giác Hạ một cái, sau đó mới quay lại chuyên chú nhìn điện thoại, "Đương nhiên, tức chết em rồi, dám tạo cho em cái acc giả không có trình độ như thế."
Nhìn ngón tay Bùi Thính Tụng bùm bùm gõ chữ như bay, Phương Giác Hạ nhịn không được bật cười, hôn hôn vành tai hắn, "Không cần tức giận vì bọn họ."
[@Kaleido Bùi Thính Tụng: WTF? @Tinh Thần Yêu Đương Platonic, cái acc giả tục khí này không liên quan gì đến tôi, còn muốn bịa đặt cả bạn gái cho tôi nữa cơ đấy, muốn phí lên sân khấu cứ liên hệ thẳng với Tinh Đồ, cảm ơn. Ngoài ra, tôi dùng ơn báo oán phổ cập kiến thức cho mấy người một chút, cái gọi là "tình yêu tinh thần" Platonic là định nghĩa do triết gia người Ý Marsilio Ficino đưa ra vào thế kỷ 15, ông ta lý giải lại lần thứ hai. Trên thực tế, phàm là người đã đọc qua "The Symposium", có một chút hiểu biết về các triết gia Hy Lạp, đều biết tình yêu mà Plato thảo luận là tình cảm giữa nam và nam (coi nào, chính là Schopenhauer nói như vậy đó), ID tên Tinh Thần Yêu Đương Platonic, nội dung weibo thì yêu đương với con gái, mâu thuẫn còn vượt qua logic cơ bản luôn rồi.
Còn nữa, tôi đi chửi ai cũng dùng acc chính, nếu không thì chửi cho ai xem chứ, cảm ơn không thân. ]
*The Symposium - Tiệc Rượu (Συμποσίον): một kiệt tác đầy thơ và kịch của Plato, kể lại những gì đã xảy ra trong một "symposium", hay một tiệc rượu theo nghi thức truyền thống Athens, tổ chức để ăn mừng nhà thơ viết bi kịch Agathon nhân dịp tác phẩm đầu tay của ông đoạt giải nhất một cuộc thi bi kịch hàng năm trong một lễ hội ở thành phố này. Để thoả mãn Phaedrus (người nồng nhiệt hâm mộ những bài nói chuyện và thuật thuyết phục trong một đàm thoại khác của Plato mang tên ông), là người bất bình vì tiếc cho sự hờ hững của những nhà thơ và những nhà văn Hy Lạp với vị gót của Ái tình, những người dự tiệc hôm đó đã tán đồng, trong khi bọn họ uống rượu cùng nhau sẽ lần lượt nói lời ca ngợi Ái tình. "Ái tình" ở đây bao gồm sự lôi cuốn, thu hút tinh thần và thỏa mãn tình dục giữa nam và nữ, cả giữa nam và nam thiếu niên.
"Chậc chậc." Cằm Phương Giác Hạ vẫn chống lên bả vai Bùi Thính Tụng, nhìn màn hình di động, lại nghiêng đầu nhìn hắn, "Em đăng weibo này lên kiểu gì cũng lại lên hot search."
Không chỉ thế đâu, có lẽ còn được lên topic Tuyển tập Sự kiện hổ báo nữa.
"Muốn lên thì cho nó lên."
Thấy bộ dạng hắn tức giận, Phương Giác Hạ dùng ngón tay chọc chọc vào mặt hắn, "Anh vẫn chưa biết acc clone của em đâu. Sẽ không thật sự bất cẩn bị lộ ra chứ." Nhớ lại nội dung trên acc weibo giả lúc nãy, Phương Giác Hạ bỗng nhiên muốn hỏi Bùi Thính Tụng trên acc clone của hắn có viết gì về mình không, anh không biết mình nên hy vọng có hay hy vọng là không có.
"Tuyệt đối không có khả năng." Bùi Thính Tụng nói chắc như đinh đóng cột.
Thật không?
Nhưng Phương Giác Hạ luôn có dự cảm không tốt rất không đúng lúc.
"Quá rác rưởi." Rõ ràng weibo phản bác đã viết rồi, nhưng Bùi Thính Tụng vẫn giận dữ lải nhải, "Ai không biết còn tưởng em chỉ đến trình độ như thế."
Mạch não kiểu gì thế không biết.
Phương Giác Hạ buột miệng thốt ra, "Em đáng yêu quá."
Được Phương Giác Hạ khen đáng yêu luôn có cảm giác rất không tự nhiên, Bùi Thính Tụng xoay người cù léc, "Anh nói ai đáng yêu, nói ai đáng yêu......"
"Nhột quá em đừng đụng vào anh, Bùi Thính Tụng!" Phương Giác Hạ sợ nhột, nhảy từ trên bàn xuống, bị Bùi Thính Tụng đuổi tới phòng khách, ấn ngã lên sô pha.
Phương Giác Hạ bị hắn lăn lộn cho thở phì phò, lấy tay đẩy đẩy cánh tay hắn, "Đứng lên, em nặng chết."
"Cũng không phải lần đầu đè lên người anh, bây giờ còn ngại nặng."
"...... Câm miệng."
Vì thế Bùi Thính Tụng thật sự câm miệng, đồng thời cũng làm Phương Giác Hạ ngậm miệng. Tiết trời đầu thu hanh nóng, làn da dán vào nhau cọ xát nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
"Em thích cái sô pha mới này." Giọng nói Bùi Thính Tụng mang theo nhiệt lưu, hun nóng lỗ tai Phương Giác Hạ, theo mạch máu lan tràn xuống toàn thân, khiến anh quay cuồng mất hết sức lực, bị hắn ấn xuống, "Dáng vẻ lúc anh nằm lên rất đẹp."
Đôi môi hé mở, tiếng thở dốc cùng nước bọt trào ra, thấm lên sô pha màu xám những vết ướt át đậm màu, tựa như hạt mưa rơi trên mặt sàn xi măng.
Ở dưới thân Bùi Thính Tụng, anh trở về đêm hè giông tố nọ.
Oi bức, ẩm ướt, dính dớp, hơi bùn đất tanh ngọt cuồn cuộn bốc lên trong không khí.
Cuối cùng Phương Giác Hạ mệt đến mức không muốn động đậy, phát ngốc vùi trong lòng Bùi Thính Tụng, miệng vẫn lẩm bẩm, "Còn chưa ăn trái cây đâu."
"Ăn no rồi, không thèm trái cây." Bùi Thính Tụng dõng dạc, cho nên nhanh chóng nhận được một cái khuỷu tay của Phương Giác Hạ.
"Thầy Phương, anh không thể lúc nào cũng bạo hành thể xác học sinh như thế được."
"Cái đó không tính." Phương Giác Hạ cầm cổ tay hắn nhẹ nhàng cắn thành một dấu răng nhỏ, "Đây mới phải." Nói xong anh lại hôn lên, ngữ khí làm nũng hiếm thấy, "Anh đói bụng, muốn ăn mì."
"Được, đúng lúc em vừa mua Nùng Thang Bảo, cái đó nấu mì ngon lắm." Bùi Thính Tụng đứng lên khỏi sô pha, nhưng cũng không trực tiếp đi xuống bếp mà rẽ vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn rồi quay lại bế Phương Giác Hạ đang lười không muốn nhúc nhích lên.
*Nùng Thang Bảo - 浓汤宝: viên súp gia vị nấu canh của Knorr phát triển ở thị trường Trung Quốc, gồm nhiều vị khác nhau tùy mục đích sử dụng.
"Em làm gì đó?"
"Xác định địa điểm thả xuống."
Giải quyết xong sự nghiệp ngâm bồn tắm của Hoa Trắng Nhỏ nhà mình, Bùi Thính Tụng mới đi sang phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Phương Giác Hạ ngâm mình trong bồn, nhớ lại chuyện vừa nãy Bùi Thính Tụng đăng weibo, vì thế duỗi tay với lấy điện thoại.
Quả nhiên, từ khóa # Bùi Thính Tụng đáp trả acc clone # đã ngồi chễm chệ trên hot search, bấm vào là đủ loại thảo luận.
[@BEbemei: Ha ha ha ha ha Tiểu Bùi táo bạo online đánh bay đồ giả mạo! ]
[@Hả Cậu Nói Gì: Ôm tâm thái ăn dưa đi vào sau đó còn được phổ cập khoa học là trải nghiệm như thế nào. ]
[@Bản Thân Là Người Máy: Nhưng mà câu cuối của cậu ta ý, đọc kỹ lại đi, có phải ý muốn nói là "Đúng, tôi có acc clone đấy, nhưng acc của tôi không tục khí như thế, hơn nữa tôi sẽ không lấy acc clone đi chửi mắng người ta đâu"? ]
[@Hôm Nay Cũng Không Ngoan Ngoãn Đọc Sách trả lời @Bản Thân Là Người Máy: Tôi cũng cảm thấy dzị đó ]
Quả nhiên không sai, có điều trong thời gian ngắn chắc sẽ đào không ra cái acc này. Phương Giác Hạ đang muốn click vào weibo tiếp theo, điện thoại đột nhiên rung mấy cái, là tin nhắn từ group WeChat.
Phương Giác Hạ thoát Weibo, mở WeChat ra, không ngờ là từ group sáu người Kaleido.
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi ]
[ Anh Hỏa Nhà Mi: Chú mày lại tọc mạch trúng cái gì rồi? ]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Kìa, sao anh biết!!! ]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Kỳ này không phải em có chương trình gameshow sao? Lúc quay tiết mục em ngồi ăn cơm chơi di động bị quay trúng, hình mờ như vậy mà cũng bị người ta bới ra acc clone rồi huhuhuhuhu ]
Kỳ quặc, hôm nay tất cả bọn họ đều đạp dớp acc clone à?
Phương Giác Hạ trả lời một câu, acc phụ của em không đăng cái gì nguy hiểm thì chắc không sao đâu.
Đầu bên kia tạm dừng một chút, dường như đang suy xét chuyện gì. Một lát sau Lăng Nhất mới nhắn tiếp.
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Acc clone weibo của em không đăng cái gì kỳ quái hết...... Nếu muốn nói có gì đó thì......]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Em có follow acc clone của Tiểu Bùi......]
Cái gì??
Phương Giác Hạ lập tức từ bồn tắm ngồi dậy.
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Thật ra em vừa nhanh tay unfollow rồi, nhưng mà bị chụp lại......]
Cậu ta còn nhắn thêm icon động dập đầu quỳ lạy.
[ Anh Hỏa Nhà Mi: Vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm vạ mồm! ]
[ Anh Hỏa Nhà Mi: @Đại Lão Duy Nhất Nhà K em út, chúc cậu may mắn lần sau. ]
Phương Giác Hạ ngồi trong bồn tắm do dự không biết nên báo tin tức cho Bùi Thính Tụng biết trước, hay là lén lút vào xem trộm một chút acc clone của hắn trước.
Nếu Lăng Nhất cũng đã follow, vậy cái acc kia chắc sẽ không có gì kỳ quái mà anh không thể xem.
Trong group chat vẫn đang sôi nổi nhảy tin, Lộ Viễn và Giang Miểu hình như đã bắt đầu tham gia nhiều chuyện.
[ Thầy Viên Gợi Cảm Online Múa Quạt: Đậu má, may ghê, hôm trước Lăng Nhất ăn vụng que cay của tuôi, tuôi tức quá lên mạng đá đít nó rồi! Thật là hành động sáng suốt hãy mau gọi tuôi là tiên tri dzũ chụ! Tiểu Bùi chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ được mình ngã ngựa là nhờ ơn Lăng Nhất ha ha ha ha ha ha ha, đồng đội heo không hổ là đồng đội heo, trên một dây kéo được hẳn hai trái dưa. ]
[ Thủy Thủy Thủy: Nhất Nhất, thật ra nếu em không unfollow nó, chắc hẳn không ai biết đó là acc clone của Tiểu Bùi đâu. ]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Tại sốt ruột quá nên em quênnnnn mà huhuhuhu]
[ Thầy Viên Gợi Cảm Online Múa Quạt: Để anh lên Taobao mua cho chú mày cây kiếm samurai Nhật, không cần cảm ơn. ]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Bây giờ mổ bụng tự sát đã không kịp nữa rồi, em chết rồi, mọi người không cần tưởng niệm em huhuhuhu em với nó mới follow nhau từ tuần trước chứ nhiêu...... Vì em nghe nói acc nó nhiều follow hơn em ]
[ Anh Hỏa Nhà Mi: Acc clone của anh chỉ có mấy shop bán quần áo follow, đây là lý do chú mày không follow anh đấy phỏng??? Tuyệt giao đi Lăng Nhất ]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: Không phải đâu anh Hỏa! Em không phải người như vậy mà! Các anh phải giúp em ngăn Tiểu Bùi lại, nếu không nhóm chúng ta sẽ lên trang nhất báo tin tức xã hội mất. ]
[ Thủy Thủy Thủy: Sao nãy giờ em út không thấy nói gì, đừng nói là lẳng lặng lái xe đi tìm em rồi chứ? ]
[ Gạch Nối Acc Chính Chủ: [ rơi lệ đầy mặt ·jpg][ rơi lệ đầy mặt ·jpg][ rơi lệ đầy mặt ·jpg]]
Phương Giác Hạ ngồi trong bồn tắm cười không dừng được, nhưng vẫn cố ý đi lục soát từ khóa acc clone của Lăng Nhất, quả nhiên tìm thấy một fan đã đăng lên weibo, bên trong đính kèm tấm ảnh chụp màn hình thông báo Lăng Nhất đã unfollow một tài khoản weibo. Theo đường link đi qua, rốt cuộc Phương Giác Hạ đã tìm thấy acc clone của Bùi Thính Tụng.
"ID này......"
[ Entelecheia Chi Nguyệt ]
Có một cảm giác thật huyền diệu. Phương Giác Hạ biết cái tên này đã vượt qua phạm vị tri thức của anh, nhưng nhìn thấy chữ Nguyệt đằng sau, trong lòng lại nổi lên một chút dao động kỳ dị.
Ở bên một người thích chơi đùa với chữ nghĩa, mỗi ngày đều như đang đọc ám hiệu.
Tóm tắt Bio của Bùi Thính Tụng càng thú vị hơn -- một tài khoản đọc sách không nhận marketing
Nhìn thấy dòng này Phương Giác Hạ không nhịn được bật cười, đại khái đã đoán được nội dung acc clone của thằng nhóc Bùi Thính Tụng này viết cái gì. Tài khoản này thế mà có tận mấy trăm follow. Phương Giác Hạ chọn dòng đầu tiên trong lịch sử đăng, hóa ra là ngày bọn họ vừa xuất đạo, lướt tiếp xuống dưới, phần lớn đều là bài đăng bằng tiếng Anh, có trích dẫn từ sách, cũng có một ít bài cảm nhận của chính hắn, nội dung không nhiều, tần suất cơ bản mỗi tuần khoảng hai ba lần.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Hình tượng dễ dàng bị hủy diệt của nhân loại mang đến ảo tưởng trường sinh bất lão, mà lầu vàng đẹp đẽ kiên cố ngược lại lộ ra tính chất có thể hủy diệt. -- Mishima Yukio
# chỉ có những thứ đẹp đẽ mới sinh ra dục vọng hủy diệt ]
(*Mishima Yukio (三島 由紀夫), tên thật Hiraoka Kimitake (平岡 公威) ( 1925 - 1970 ) là một nhà văn và nhà biên kịch người Nhật Bản, nổi tiếng với các tác phẩm như Kim Các Tự ( 1956), bộ bốn tác phẩm "豐饒の海" (Hōjō no Umi, "Bể phong nhiêu", 1965-70).)
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Về cơ bản, hiện tượng thẩm mỹ rất đơn giản; chỉ cần một người có khả năng liên tục nhìn thấy một trò chơi sống động, thường xuyên được các tinh linh bao quanh, thì anh ta là một nhà thơ; chừng nào người ta cảm thấy cần phải thay đổi bản thân, dùng tinh thần và thể xác của người khác để kể chuyện, anh ta chính là nhà viết kịch. - Nietzsche ]
(*Friedrich Wilhelm Nietzsche ( 1844 - 1900 ): Nhà triết học người Đức, các tác phẩm của ông nổi bật với phong cách viết thường mang tính ẩn dụ (aphorism) và nhiều nghịch lý hơn mức độ thông thường của các bài luận triết học. Trong suốt cuộc đời Nietzsche không được đánh giá cao bởi những người đương thời, nhưng đến đầu thế kỉ 20, ông đã được giới trí thức ở Đức, Pháp và Anh công nhận.)
Những đoạn trích trong sách và đoạn cảm thụ ngắn sau dấu # làm Phương Giác Hạ cảm thấy cực kỳ chân thật. Đây đích xác là Bùi Thính Tụng, giống như lúc xem sách hắn sẽ thích viết thêm những đoạn phê bình nho nhỏ vào, nghiêm túc đến mức đáng yêu.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Muốn đổi bio thành "Người không hiểu thì không được vào". ]
Bên dưới có một người bình luận.
[ @Cánh Nhỏ Bay Múa: Vì sao không hiểu thì không được vào?"
Không ngờ bình luận này được Bùi Thính Tụng trả lời lại.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt trả lời @Cánh Nhỏ Bay Múa: Đây là câu Plato viết trên cửa lớn học viện của ông ta, một câu đùa thôi. ]
Đây là khoảng thời gian quan hệ của Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng chưa phá băng, khi đó bọn họ không thèm nói câu nào với nhau. Nhưng hiện tại xem những thứ này, trong lòng Phương Giác Hạ tràn đầy yêu thích, anh cũng không rõ cụ thể mình thích cái gì, nhưng cho dù chỉ nhìn thấy một câu trả lời của hắn thôi, anh cũng cảm thấy người này như đang xuất hiện sống động trước mặt mình.
Ban đầu nhờ trích dẫn sách mà hắn cũng tích lũy được một ít fan theo dõi, thậm chí còn có người bình luận ở dưới. Nhưng Bùi Thính Tụng là một thằng nhóc thích biểu đạt, cho nên dần dần hắn còn tự mình phát ngôn, đặc biệt là vào những thời điểm xuất hiện tin tức xã hội.
[ @ Entelecheia Chi Nguyệt: Dùng tư duy logic phi nhân loại xây dựng "người" phản đối bình đẳng giới tính, vừa không xứng là nam cũng không xứng làm nữ, cho nên đối với loại phản đối này, chỉ là một thủ đoạn để chui vào trận doanh đối thủ thôi.
# Chuyện của nhân loại không cần sinh vật khác nhọc công nhúng tay ]
[@Sophy: Xin hỏi cậu là nam đúng không? Không có ý gì đâu tôi chỉ tò mò thôi, xem những bài trước thì nghĩ cậu chắc là nam, nhưng tôi lại cảm giác có rất ít nam giới lấy góc nhìn như vậy lên tiếng. ]
[ @Entelecheia Chi Nguyệt trả lời @Sophy: tôi là con người. ]
Nhìn đến câu này Phương Giác Hạ phụt cười một tiếng. Trước giờ anh không hề có hứng thú với bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào. Nhưng trăm triệu không ngờ được, chính mình cũng có ngày mê mẩn đi xem weibo của người khác, thậm chí nước trong bồn tắm sắp lạnh rồi cũng không có cảm giác gì.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Tôi nhận được vài tin nhắn đề nghị làm tài khoản marketing review sách, ngại quá, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa tôi vừa sửa tóm tắt bio rồi, Một tài khoản đọc sách không nhận marketing. [ hình ảnh ][ hình ảnh ]]
Hóa ra là sửa lúc này. Phương Giác Hạ nhìn thời gian, là mùa hè một năm sau ngày bọn họ xuất đạo, không có công việc gì cả. Lúc ấy Bùi Thính Tụng hẳn là......
Anh không thể nghĩ ra được khi đó Bùi Thính Tụng đang làm gì.
Trái tim lan tràn một trận chua xót. Phương Giác Hạ mím môi theo bản năng, tiếp tục lướt lên trên.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Ký hiệu hóa vốn là một phát minh vĩ đại của logic học, nhưng hiện giờ nó đã bị mọi người tùy tiện khái quát đến khắp mọi nơi mà không cần suy nghĩ, cắt đứt kênh tư duy sâu sắc.
Mọi người luôn quen lấy hiểu biết hẹp hòi của mình ra làm kinh nghiệm phán đoán, người học triết nhất định là rất bình tĩnh quái gở, học kỹ thuật nhất định lôi thôi lếch thếch không giỏi giao tiếp. Trên thực tế triết gia có thể là quý tộc, kẻ tị nạn, giáo viên, người tôn thờ tình dục, kẻ điên, đồng tính luyến ái hoặc phụ nữ, có thể là bất kỳ ai.
Con người vốn dĩ có thể trở thành bất kỳ người nào. ]
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Hạnh phúc đôi khi có thể làm nhân tính trở nên cao quý. Hầu hết thời gian, cực khổ chỉ khiến con người trở nên hẹp hòi và thù dai. - Somerset Maugham
# Nhẩm câu này trong đầu sau khi bị mấy đứa ngốc quấn chân rất có hiệu quả
# Tôi rất hạnh phúc, tôi cao quý, anh khổ sở lắm, anh không xứng ]
(*William Somerset Maugham (25.1.1874 - 16.12.1965) là nhà văn, kịch tác gia người Anh. Ông là một trong những nhà văn nổi tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình, và là tác giả được trả tiền nhuận bút cao nhất trong thập niên 1930.)
Xem đến đây, Phương Giác Hạ lại bật cười.
Rõ ràng Bùi Thính Tụng là một tài năng văn chương, thiên tư xuất chúng, nhưng cố tình vẫn duy trì cái tính khí ấu trĩ bất hảo của trẻ con.
Hắn thật sự quá đáng yêu.
Lại kéo tiếp lên trên, nhìn thấy hắn oán giận rất nhiều với việc học hành.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Mình thà đọc một trăm quyển sách, cũng không muốn xem một tờ tóm tắt văn hiến......]
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Mình nhất định là lưu học sinh yêu học hành nhất cái lớp này. ]
Còn không đúng sao.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Thời đại bây giờ chê bai việc chuyển giới nếu không phải là đồ cổ hủ thì chính là đồ bất lực. Người trước khó thay đổi, người sau càng khó thay đổi hơn (thôi gửi gắm hy vọng vào y học đi) ]
Thật không hổ là Bùi Thính Tụng. Phương Giác Hạ nhìn câu này liền cảm thấy đích xác là tác phong của hắn, lại sợ nếu thật sự đào ra có khi sẽ bị anti-fan mang đi tế sống.
Nhưng nghĩ lại thì, trước nay có khi nào Bùi Thính Tụng thèm quan tâm đến anti-fan đâu.
Ngón tay tùy tiện lướt lướt, thế mà lại lướt trúng mấy bài đăng hình như là nói về mình.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Mình mãi không thể hiểu được loại người không thích biểu đạt này, cảm thấy nhẫn nhục là một loại mỹ đức cao cả? Hay là hoàn toàn không thèm để ý đến thế giới này? Người bình tĩnh đến vô cảm quả nhiên là loại người mình không thích nhất. ]
Phương Giác Hạ dường như nghe thấy tiếng ngực mình trúng tên.
Hắn nói không hề sai, hắn chán ghét anh không phải vì tai tiếng hay dư luận, mà là ghét thái độ hờ hững lãnh đạm của anh.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Người đáng ghét tốt nhất là nên có một gương mặt đáng ghét, lúc người ta ghét sẽ không có gánh nặng. Bây giờ tình huống đang ở ngược lại, tự dưng sẽ sinh ra cảm xúc cực kỳ không được tự nhiên. ]
Thế này xem như gián tiếp khen anh đẹp?
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Vẻ đẹp kết tinh của mỹ thiếu niên Hy Lạp cổ đại thật là......
#fine, có ai mà không thích một thân thể đẹp? Chỉ là nếu kết hợp cùng một linh hồn nhiệt tình thì tốt hơn.
# đêm khuya nói sảng ]
Nhiệt tình.
Phương Giác Hạ đảo mắt, nhớ lại thái độ lạnh như băng của mình đối với hắn, hai chữ nhiệt tình này chỉ sợ bắn đại bác ba ngày cũng không đến chỗ anh.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Thế mà mình ngồi xem hết một bộ phim tài liệu toán học! And I see passion! ]
Là ngày anh đề cử hắn xem bộ 'Định lý cuối cùng của Fermat' sao?
Nhìn quá trình chuyển biến thái độ từng chút một của Bùi Thính Tụng, tâm tình Phương Giác Hạ vừa quỷ dị lại vừa thấy kỳ diệu.
Lại tiếp tục xem, đột nhiên anh nhìn thấy một ngày rất đặc biệt, Phương Giác Hạ vốn rất có thiên phú với các con số, cho nên rất nhanh đã nhớ ra, đây là ngày bọn họ làm khách mời trong concert của nhóm đàn anh, cũng chính là cái đêm ở khách sạn anh uống say còn cắn Bùi Thính Tụng một cái.
Ba giờ sáng.
Phương Giác Hạ nghĩ thầm, lúc này có phải anh đã nằm trong lòng Bùi Thính Tụng ngủ rồi hay không. Nhưng Bùi Thính Tụng lại không ngủ, hắn còn đăng ảnh chụp một đoạn trích trong sách, là trích đoạn thư của Voltaire, nội dung như sau.
[ Tôi rất bức thiết hy vọng nhìn thấy anh, cùng anh nói chuyện. Cho dù anh cho rằng mình có là kiệt tác do thượng đế tạo ra, hay chỉ là một tạo vật tất nhiên, một hạt vật chất vĩnh cửu hay một hạt vật chất không thể phủ nhận. Mặc kệ anh là ai, anh vẫn là một phần quý giá của thế giới mà tôi không biết. ]
Xem trích đoạn này, đôi mắt Phương Giác Hạ bỗng nhiên hơi chua xót. Khi đó anh thẳng thắn chuyện mình bị quáng gà với hắn, nói với hắn vết bớt này là một đánh dấu sai lầm, nhưng đã bị Bùi Thính Tụng dứt khoát phủ quyết, nói thứ này rất đẹp.
Lúc trước thậm chí anh từng nghĩ có lẽ Bùi Thính Tụng chỉ trấn an anh trong một phút đồng cảm mà thôi. Nhưng nhìn thấy đoạn trích dẫn này, anh mới hiểu rõ, lúc đó Bùi Thính Tụng đang nói thật lòng. Cho dù hắn không hiểu thế giới nội tâm của Phương Giác Hạ, nhưng vẫn xem anh là một phần đáng quý của thế giới.
Sau đó bọn họ bận rộn nhiều hơn, tài khoản weibo này ít cập nhật đi nhiều, có khi một hai tuần cũng không thấy hắn đăng bài mới.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Trước kia tại sao mình lại không phát hiện ra, hoa là một ẩn dụ xinh đẹp đến thế. ]
Mấy dòng bình luận bên dưới phần lớn đều nói "phong cách của cậu thay đổi nhiều quá", nhưng Bùi Thính Tụng không trả lời bất cứ người nào.
Sau đó, thời gian trôi đến ngày bọn họ comeback.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Tất cả thi nhân sở dĩ trở thành thi nhân, đều bởi vì được thần tình yêu dẫn dắt. Một người cho dù không có bất kỳ kinh nghiệm nào với thơ ca, chỉ cần bị thần tình yêu nắm trong tay, liền lập tức trở thành thi nhân. -- 《 The Symposium 》
# Agathon nói đúng lắm ]
(*Agathon (448 - c. 400 BC): Là một nhà thơ chuyên viết bi kịch nổi tiếng người Athen, tuy nhiên tác phẩm của ông hầu hết đã bị thất lạc. Agathon được biết đến nhiều nhất nhờ sự xuất hiện trong tác phẩm The Symposium của Plato, trong đó mô tả bữa tiệc rượu được tổ chức để ăn mừng ông nhận được giải thưởng cho tác phẩm bi kịch đầu tiên của mình tại Lenaia vào năm 416 TCN.)
Cho nên mới suốt ngày làm thơ sao? Đúng là kiểu gì cũng có thể tìm được lời trích dẫn của tiền nhân để lấy làm luận cứ phục vụ cho quan điểm của mình.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: !! Hôm nay mình là người hạnh phúc nhất địa cầu!! Gãy mất một tay cũng xứng đáng!!! ]
Trời ạ.
Đây là thời điểm anh đồng ý kết giao với hắn.
Không biết lấy đâu ra thời gian lén lút đăng weibo nữa.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: bây giờ mình là một miếng điểm tâm phế vật mê muội mất cả ý chí, rất xin lỗi ngài Lermontov, tôi không nghe theo lời ngài dạy bảo được nữa. ]
Đáng yêu quá đi mất. Phương Giác Hạ đã không còn nhớ rõ mình tự cảm thán trong lòng như vậy bao nhiêu lần.
Nhìn thấy bình luận cũng không nhịn được phải mở ra xem.
[@3diny: Ủa? Cậu đổi tên rồi à? Trước kia không phải là Entelecheia sao? Bây giờ sao lại thành Entelecheia Chi Nguyệt rồi? ]
Hóa ra từ đầu không phải là cái tên này.
Đáng tiếc là Bùi Thính Tụng cũng không trả lời.
[ @Entelecheia Chi Nguyệt: Kiss = Killing me so softly.]
Một câu này đột nhiên bắt được trái tim Phương Giác Hạ.
"Bạn nhỏ Phương Giác Hạ, không phải anh ngủ quên trong bồn tắm rồi đấy chứ?"
Bùi Thính Tụng đẩy cửa làm Phương Giác Hạ sợ tới mức giật mình, điện thoại trong tay không cầm chắc rơi tõm xuống bồn tắm. Anh nhanh tay vớt lên, vừa cầm chiếc di động ướt đẫm vừa dùng vẻ mặt tủi thân quay đầu nhìn Bùi Thính Tụng, còn không khống chế được phát ra tiếng nức nở như động vật nhỏ.
"Anh làm sao thế? Anh mới ba tuổi đấy à?" Bùi Thính Tụng cười lại gần ngồi xổm trước mặt anh, nhận chiếc điện thoại ướt lắc lắc mấy cái đặt qua một bên, "May là không thấm nước." Duỗi tay sờ thấy nước trong bồn đã lạnh ngắt, Bùi Thính Tụng lập tức đổi sắc mặt, "Lạnh như vậy mà còn ngâm, lần sau đi tắm không cho phép chơi điện thoại."
Mắng xong hắn nhìn Phương Giác Hạ, cảm thấy biểu tình của anh hơi quái dị, hình như đang nghẹn cười, lại đặc biệt ngoan ngoãn, "Làm sao thế?" Hắn quẹt quẹt tay vào mũi Phương Giác Hạ, "Ngâm choáng đầu rồi à."
Giây tiếp theo, Phương Giác Hạ liền vươn hai cánh tay trắng như tuyết ra ôm cổ hắn, hôn lên vành tai Bùi Thính Tụng, còn thì thầm bên tai hắn.
"Killing me so softly."
Ban đầu Bùi Thính Tụng còn chưa kịp phản ứng, sau đó đột nhiên nghiêng đầu, chóp mũi cọ vào chóp mũi Phương Giác Hạ, đôi mắt trừng lớn, Anh, làm sao anh......"
Phương Giác Hạ nghiêng đầu hôn lên môi hắn, nụ cười mang theo một tia hả hê khi thấy người gặp họa.
"Em ngã ngựa rồi, Entelecheia."
Bùi Thính Tụng hoàn toàn chết đứng.
Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, phản ứng đầu tiên của hắn là không tin, "Không thể nào, acc clone của em không thể bị bới ra được." Nói xong hắn nhìn Phương Giác Hạ, "Có chuyện gì rồi? Vì sao cả anh cũng biết? Ai đào ra thế, cư dân mạng à?"
"Ừm......" Phương Giác Hạ nhìn qua chỗ khác, "Nói cho chính xác thì, em bị kéo xuống nước." Anh vươn tay gỡ áo tắm dài xuống khoác lên người mình, đi ra khỏi bồn tắm, "Em có thể lướt lên group chat xem một chút, có điều em phải hứa với anh là không được tức giận."
Nhưng lời hứa này quả nhiên không hề có tác dụng gì cả.
Phương Giác Hạ ngồi trước bàn ăn đang chuẩn bị duỗi tay lấy đôi đũa, đáng tiếc dưới cú nện dùng mười phần lực lên cái bàn của Bùi Thính Tụng, đôi đũa đáng thương bắn lên cao rồi leng keng rơi xuống.
"Anh ta không hổ là đồng đội của em!"
"Em không đau tay à, dùng sức nhiều thế." Phương Giác Hạ chống bàn muốn kéo cổ tay hắn.
"Lăng Nhất......"
Hai chữ này làm Phương Giác Hạ lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào mới chân chính gọi là nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Thính Tụng ném điện thoại lên bàn, không khí xung quanh hắn gần như sôi sùng sục, "Lúc không cho follow thì một hai phải follow cho bằng được, đến khi không cần thì lại unfollow nhanh thế? Hay lắm, buổi chiều còn đi vả mặt người ta, đến tối đã bị người khác hất ngã ngựa, cuộc sống đúng là lắm bất ngờ."
"Thôi mà, chuyện cũng đã rồi." Phương Giác Hạ vòng qua bàn, nhẹ nhàng sờ vuốt sau lưng hắn như vuốt lông chó, "Lăng Nhất biết sai rồi, chắc bây giờ anh Khương đang mắng nó đấy."
"Mắng chết anh ta đi, quay chương trình còn dám đăng nhập acc clone lướt weibo."
"Đúng đúng đúng, phải mắng phải mắng." Phương Giác Hạ xoa xoa mặt Bùi Thính Tụng, tự giác tách hai chân ra ngồi lên đùi hắn, "Nhưng mà em đáng yêu quá."
Vốn dĩ cực kỳ tức giận, đột nhiên được Phương Giác Hạ ngọt ngào khen ngợi, Bùi Thính Tụng vừa sững sờ vừa có chút xấu hổ, "Cái, cái gì chứ, anh đang nói cái quỷ gì thế."
"Anh nói em đáng yêu quá." Phương Giác Hạ nghiêm túc lặp lại, "Những thứ em viết trên acc clone rất thú vị. Cứ cho là bị mọi người biết, bọn họ cũng chỉ cảm thấy, ồ hóa ra cậu Bùi Thính Tụng này không chỉ có cái miệng pháo trúc, kỳ thật còn là một người đặc biệt có nhiều ý tưởng, đặc biệt đáng yêu."
Bùi Thính Tụng không tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, "Chỉ có anh mới thấy như thế thôi."
Phương Giác Hạ vặn mặt hắn lại, nghiêm túc hỏi, "Vì sao chỉ có mỗi anh thấy thế?"
Sao lại tích cực thế nhỉ.
Phương Giác Hạ lại hỏi, "Là vì anh thích em à?"
Quá thẳng thắn. Bùi Thính Tụng lập tức không biết phải chống đỡ ra sao, "Anh......"
"Theo logic thì có thể nói như vậy, nhưng vẫn không phải." Phương Giác Hạ nghiêm túc nhéo mặt hắn, "Cho dù người ta không thích em giống anh, nhìn thấy em như thế vẫn sẽ cảm thấy em đáng yêu."
Từng đòn bắn liên tiếp vào mặt như cây đậu Hà Lan xạ thủ bắn đạn trái tim bùm bùm, bắn cho Bùi Thính Tụng không chống đỡ nổi, tức giận gì đó của hắn lập tức bay mất.
Anh mới là người đáng yêu nhất thế giới.
"Thế anh thích em bao nhiêu nào?" Bùi Thính Tụng thuận thế hỏi.
Phương Giác Hạ cẩn thận suy nghĩ, "Ừm...... Đại khái thì là, anh xem weibo thấy em nói ghét anh, nhưng lại nói thích diện mạo của anh, anh không hề tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ."
Thật quá mức thẳng thắn.
"Đó đều là những chuyện trước kia," Phản ứng đầu tiên của Bùi Thính Tụng là muốn xin lỗi, "Bây giờ ngẫm nghĩ lại, mấy cái đó căn bản không xem là chán ghét, cùng lắm chỉ là em đối với anh không được tự nhiên."
"Em tự nhận thức rõ ràng quá nhỉ, bạn học Tiểu Bùi." Phương Giác Hạ cười với hắn, "Anh biết hết, cho nên anh không buồn chút nào đâu."
"Cảm ơn anh." Bùi Thính Tụng ôm eo anh, lại hôn hôn lên, lúc này mới nhớ ra bọn họ đang ăn bữa chiều, "Thôi đừng nói nữa, mau ăn mì đi, để lát nữa nó nguội mất."
"Vậy em không giận nữa phải không?"
Làm sao em tức giận với anh được chứ.
"Không giận."
Trả thù Lăng Nhất, mười năm cũng không muộn.
Phương Giác Hạ ngoan ngoãn trở về ghế của mình ăn mì. Vừa ngồi xuống anh liền nghĩ tới chuyện vừa nãy Bùi Thính Tụng nói trừ anh ra sẽ không ai cảm thấy hắn đáng yêu, nhưng anh lại không cho là như vậy, cho nên muốn xem một chút sau khi acc clone bị đào ra người khác sẽ nói gì.
"Điện thoại anh đâu rồi?"
"Còn muốn chơi điện thoại à," Bùi Thính Tụng trả lời tin nhắn của Trình Khương, "Chờ chút em sấy khô rồi đưa cho anh dùng."
"Thế anh mượn của em dùng có được không?" Phương Giác Hạ chớp chớp mắt.
Bùi Thính Tụng hoàn toàn chịu thua.
"Vậy anh phải hứa với em là ăn hết bát mì này trong vòng mười phút đã"
Phương Giác Hạ nhanh nhẹn gật đầu hai cái.
"Đây, của anh của anh." Hắn đẩy di động của mình qua.
Phương Giác Hạ bắt được điện thoại cực kỳ mỹ mãn mở weibo ra xem, cẩn thận lục tìm những nội dung liên quan. Quả nhiên bài đăng tìm ra acc phụ của hắn đã có vài ngàn bình luận.
[ @SawadeeKa: Nói thật nha, nếu không phải nhờ thao tác của Lăng Nhất, tôi thật sự sẽ không hoài nghi account này là của người nào đó đâu...... Chỉ cho đây là weibo của một anh thích đọc sách bình thường thôi. ]
[ @Tạp Ca Ca Ca Tạp Tạp: Ai mà ngờ được chuyện truy một lại rớt hai?? Cái nhóm này đúng là có độc, luôn luôn xuất hiện đoàn hồn ở những chỗ không thể hiểu được. ]
[ @Fan Của Đoàn Thể Xuất Sắc BMA: RIP Lăng Nhất, over.]
[ @Rapgod PTS: Cậu ấy ưu tú hơn tui tưởng tượng luôn đó, hơn nữa lúc độc miệng còn quá thú vị. PS: fan CP nhà nào-đó đừng hoang tưởng nữa, ngày cậu ta gãy tay là bài 《 Phá Trận 》 đại bạo, người viết ca từ cho bài hát vui vẻ một chút không được sao, cứ phải có quan hệ với anh nhà các cô thì mới được à. ]
Thật ra...... đúng là có quan hệ. Phương Giác Hạ yên lặng trả lời vị dân mạng này trong lòng.
[ @Em Gái Gạch Nối Là Dấu Phẩy trả lời @SawatdeeKa: nsdd, thao tác unfollow này quá trâu bò, mị phải nghi ngờ không biết Nhất Nhất và Cây Nho có thù oán gì với nhau không ha ha ha ha ha, hay là muốn gián tiếp báo cho chúng ta "Đây mới là acc clone của em út nhà bọn tôi nè!"]
[ @Ăn Nho Không Phun Vỏ: Acc chính thì nhộn nhịp khẩu chiến, acc phụ cả năm yên tĩnh. Có điều bạn nhỏ độc miệng này lợi hại quá, tam quan cũng rất chính trực, hoàn toàn trúng khẩu vị của mị! ]
[ @Vĩnh Viễn Cưỡi Lên Mộng Tưởng Hão Huyền: Nhưng mà Cây Nho vẫn chưa nhận là acc của mình mà, mọi người xác định có chính xác không? ]
[ @Sáu Vị Flop trả lời @ Vĩnh Viễn Cưỡi Lên Mộng Tưởng Hão Huyền: thao tác hốt hoảng của Lăng Nhất đã chứng minh 80% acc này là của cậu ta rồi, hơn nữa trích dẫn sách trong đó rất là PTS, lại còn nhận mình là lưu học sinh, tất cả đều khớp. ]
[ @Tai Điếc Bột Lọc: Không ai phát hiện ra sao, ngoài trích dẫn sách và nêu quan điểm cá nhân, chỗ này thường xuyên nhắc tới "anh ấy" (nói thật là em không dám đào sâu hơn đâu các chị ơi, dù sao Quả Nho cũng không nhận) ]
[ @Cát Tường Dạ Du trả lời @Tai Điếc Bột Lọc: Tôi cũng...... Tôi xem một vòng mà muốn điếc......]
Hình dung gì mà kỳ cục thế? Phương Giác Hạ không nhịn được bật cười, vừa nhấc mắt đã thấy Bùi Thính Tụng đang trừng mình, thế là phải mau chóng ăn tiếp, "Ăn ngon quá." Sau đó lại tiếp tục xem xuống dưới.
[ @Phong Cảnh Tuyến Dưới Cây Nho trả lời @Cát Tường Dạ Dụ: +1, nhìn một vòng mà lỗ tai ong ong, tim đập thình thịch, chắc mị ngã bệnh rồi. ]
[ @Domino Nhỏ Nhà Kaleido: Tuôi không muốn liên tưởng chữ 'Nguyệt' trên ID này với Moonlight đâu, nhưng mà tuôi không khống chế mình được...... Vậy còn Entelecheia nghĩa là gì, tên người à? ]
Nhìn đến câu này, Phương Giác Hạ cũng cảm thấy tò mò, để nhanh chóng được trả lời, anh ngoan ngoãn ăn một đống mì lớn sau đó ngẩng đầu, mờ mịt hỏi, "Vì sao em lại đặt tên ID của mình là Entelecheia?"
Bùi Thính Tụng cầm đũa đảo đảo mì trong bát, do dự vài giây vẫn trả lời.
"Entelecheia là một từ dịch âm từ cổ ngữ Hy Lạp, cũng là một từ trong triết học mà Aristotle từng dùng, ý nghĩa nguyên thủy là hoàn thành một mục đích hoặc tiềm năng. Trong lý giải của Aristotle đối với sinh vật học, có một khái niệm rất quan trọng là 'hình thức'. Không giống với định nghĩa hình thức hiện tại, 'hình thức' của ông ta đại biểu cho bản chất của sự vật."
Tự cảm thấy mình giải thích có hơi phức tạp, Bùi Thính Tụng gãi đầu, "Nói đơn giản một chút, ông ta cho rằng 'hình thức' của sinh vật chính là linh hồn, hơn nữa còn đặt tên là Entelecheia."
Phương Giác Hạ là người thích học tập, cắn đầu đũa cố gắng tự lý giải khái niệm phức tạp này, "Nói cách khác, Entelecheia là chỉ linh hồn?"
"Từ em dùng hàm nghĩa vẫn hơi hẹp, hàm nghĩa của ông ấy phong phú hơn nhiều."
Linh hồn......
"Thế vì sao từ đầu em chỉ đặt là Entelecheia, sau đó lại đặt thêm......"
Tuy chưa hỏi xong nhưng trong lòng Phương Giác Hạ đã có đáp án, câu hỏi này quá trắng trợn, thậm chí còn có chút ý vị cậy sủng mà kiêu, cho nên anh dừng lại.
Nhưng không ngờ, Bùi Thính Tụng chỉ chôn đầu ăn mì, một lúc sau mới muộn màng trả lời anh.
"Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Trước kia linh hồn trống rỗng, sau đó tìm thấy một ánh trăng."
----
Lời tác giả: Thời kỳ đỉnh lưu sẽ không công khai, chuyện công khai được viết riêng thành một phiên ngoại sau.
Mọi người đang chờ mong có trò sai lầm gì sao hahaha Bùi Thính Tụng không lập được hình tượng các bạn không nhớ à hahaha cậu ta chỉ keep real và thích đọc sách thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip