trentbappe; chạm (𝟷)
a, apple
giống như trái táo trong vườn địa đàng, trent đã ví mình là adam, lao thẳng vào thượng uyển, trong xiềng xích cấm kị, dưới muôn trùng nghiệt kiếp.
trái táo ngọt đầu môi, là người nọ áp sát, cúi đầu rủ rỉ bên tai.
"trent này."
bàn tay của em nóng rực, là lửa diễm bùng cháy lách tách trên da. bỏng rát. trent thấy gã cháy, tầm mắt đỏ au nhập nhòe vì khói mù lại vì nụ cười của người kia mà ráng mở thật to.
"kylian, chúng ta đang ở ngoài."
định bụng gạt tay đang ôm lấy gáy gã, thì người bị gã điểm tên lại bĩu dài môi, em chớp chớp mắt, giống như cún nhỏ nũng nịu. sát thương của chiêu thức nọ quá mạnh, chỉ một giây đã đánh bại trái tim của gã người anh ngoan cường.
"kyks, một chút thôi nhé. em không muốn thấy tụi mình trên báo đâu nhỉ."
thằng nhóc lớn xác nhưng cùng tuổi mà gã thương rõ là không muốn nhưng vẫn đành buông ra. biết sao được đây, chuyện hai ngôi sao hàng đầu của real madrid va thẳng vào lưới tình chỉ sau vài tuần hẳn sẽ một miếng mồi ngon cho mấy tay nhà báo vô nhân tính kia.
nghĩ cảnh fan quay lưng, anti và người qua đường mỗi người nhổ một bãi, trent khẽ chép miệng, tự nhủ sẽ tắm lâu hơn một chút.
b, bae
có lẽ, đó chính là diệu kỳ của thế gian. dẫu cho thế gian đã đối xử với em như thế, kylian giống như một nhóc con trong những câu chuyện cổ tích, mang theo trái tim bao la đem cả tâm cả ý gửi cả thảy những tốt đẹp nhất tới cho những người thương yêu.
trent thấy em rũ vai, trong tiếng thở dài mệt mỏi, khi màn hình vẫn sáng, hiện lên những lời soi mói và chỉ trích.
mbappe.
mbappe.
mbappe.
giống như câu thần chú lặp đi và lặp lại, hóa thành những quả tạ nặng ầm ầm rơi lên bả vai con người bằng da bằng thịt.
rốt cuộc vì điều gì? trent thực sự muốn biết, vì điều gì mà có những kẻ không ngừng đay nghiến con người ấy.
truyền thông rác rưởi luôn chuỗi mũi kiếm về phía em, đem đủ tội danh tròng lên đầu người chẳng chịu chùn chân. họ mong em ngã, mong em rơi, mong rằng rắn rỏi và sắt đá sẽ một lần nát tan.
nhưng rồi, người nọ vẫn sải bước, những bước chân vững vàng, giống như tiễn xé gió, mang theo đam mê và nhiệt huyết hóa thành khiên cứng giáp gai, lao vào giữa bão giông xoáy lốc.
"ky-" trent toan mở miệng, nhưng rồi lời cứ nghẹn mãi đầu môi, chẳng tài nào bật ra nổi.
gã nên nói cái gì đây?
an ủi em rồi chỉ trích bọn họ? hay nên lặng im, chờ đợi em mở lời trút bầu tâm sự?
chỉ là...
"trent." em nói, giọng yếu ớt, em nhoài người về phía gã, hai tay danh rộng, "ôm em nhé."
"đừng hỏi điều đó. anh là của em. phải tập mà sử dụng anh nhiều lên chứ."
c, cheat
"vậy thì..." giọng em cao hơn, "của em cho em chơi game với haki nhé."
"không." trent thẳng thừng từ chối.
kylian vội ôm lấy ngực, tỏ vẻ đau lòng như mấy nhân vật trong bộ phim hoạt hình em hay xem. cùng cháu.
"đi màaa"
kylian dài giọng, cố gắng nài nỉ anh người yêu, đâu biết rằng anh sẽ không bao giờ đồng ý.
"không, kiki, achraf đã gọi cho anh ba lần để kêu anh quản chặt việc em gian lận khi chơi cùng nó rồi."
"mới ba lần anh đã không muốn cho em chơi rồi á!" kylian bĩu môi, rõ ràng là đang không chịu nghe lời.
"nay là thứ tư, và đó là lần thứ ba của tuần này." trent lười biếng, gần như đã quen cái nết chơi game xấu òm này của em.
kylian cái gì cũng tốt, ngoại trừ cách em chơi game. em sẽ luôn bằng cách thần kỳ nào đó mà thắng trò chơi. một cách gian lận thần kỳ.
và nạn nhân của câu chuyện ấy, luôn là hakimi. oẳn tù xì thua bị nhéo tới đỏ tai, uno thua bị gõ cho u đầu, ấy thế mà chẳng hiểu sao vẫn chọn đâm đầu vào làm nạn nhân của em.
có lẽ là thích ăn đau.
"không muốn chơi với anh à." trent nhướn mày, khẽ mỉm cười.
"không." kylian lười biếng tựa đầu lên vai gã, khẽ hích nhẹ một cái, "toàn anh chơi em mà." em nhún vai, thở dài thườn thượt, tỏ vẻ bị tổn thương, "đã được chơi anh bận nào đâu. hây da."
"thế à." trent cười nhẹ, "trông em có vẻ thích lắm mà."
kylian hừ một tiếng, "cũng may là kỹ thuật anh tốt đó."
"tốt hơn tình cũ của em không?" trent nháy mắt, tay thuận thế trượt dần xuống.
"còn kém xa." em cười nhẹ, dụi đầu vào vai anh, còn chẳng quên bồi thêm một câu, "cơ mà nếu hôm nay anh cố gắng thêm chút, thì em sẽ xem xét mà đánh giá lại đó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip