Chương 27. Cảnh đêm lãng mạn

Tranh Hi ăn rất chuyên tâm, liên tục gật gù khen ngon. Còn Lục Đông Quân ăn rất ít phần lớn anh dành thời gian ngắm dáng vẻ của Tranh Hi.

Nhìn cô anh không ăn cũng thấy no bụng.

Tranh Hi ăn rất hợp khẩu vị, cô ăn đến nổi no căng bụng, một phần vì nhịn đói quá lâu cho nên cô có cảm giác như đây là bữa ăn ngon nhất từ trước đến nay vậy. Cô dùng tay xoa xoa bụng để giảm bớt cảm giác căng tức.

Lục Đông Quân nâng ly rượu vang lên đưa tới trước mặt cô: "Uống một chút cho tiêu hóa."

Nghe nói ăn bít tết uống rượu vang là tuyệt vời nhất. Cô còn chưa nếm thử rượu này lần nào. Rốt cuộc là có mùi vị gì? Tranh Hi không suy nghĩ nhiều, vui vẻ uống cạn.

Lục Đông Quân nhìn cô lắc đầu tỏ ra bất lực. Anh không kịp ngăn cản cô đã uống sạch: "Rượu vang không phải uống như vậy, em uống rượu như uống nước vậy hả?" Động tác của cô cũng thật dứt khoát. Vì thế nếu có say cũng không thể trách anh rồi.

"Vì nó ngon mà." Uống kiểu gì cũng vào bụng cần gì phải phiền phức. Cô liếm môi, cảm nhận dư vị còn đọng lại, có một chút thơm nhẹ, không gây khó chịu ở cuống họng. Tóm lại cô vẫn còn muốn uống tiếp.

Tranh Hi ngẩng đầu lên trời, cảm thán một câu: "Oa! Sao đẹp quá!" Những vì sao lấp lánh làm cô say mê như vị của rượu vang lần đầu thưởng thức vậy.

Ngắm được một lát cô cúi đầu xuống nhăn nhó, tay bóp sau gáy, nhỏ giọng than thở: "Ngắm sao kiểu này mỏi cổ quá!"

Nhưng cảnh đẹp như hôm nay không ngắm nữa thật là tiếc.

"Em ăn xong chưa?" Lục Đông Quân hỏi. Cô gái này liên tục làm anh bất ngờ, bây giờ lại giống một đứa trẻ.

"Xong rồi." Ăn rất ngon và còn rất no.

"Tôi dẫn em đến một nơi!"

"Đi đâu?" Dẫn cô ra vườn ăn một bữa lãng mạn, bây giờ còn chỗ nào để dẫn cô đi nữa.

"Đi rồi sẽ biết!" Lục Đông Quân tỏ ra bí mật, anh nắm tay Tranh Hi đi xuyên qua khu vườn trước mặt, rẽ phải qua một con đường nhỏ lát đá rồi ngừng lại.

"Rốt cuộc nhà anh còn có chỗ nào mà tôi chưa đến vậy?" Thì ra còn có nơi này nữa sao?

Lục Đông Quân dắt cô đến một bãi cỏ, không đúng nói chính xác là một "ngọn đồi" thu nhỏ, cỏ mọc xanh mướt, phía trên anh còn trải một tấm thảm picnic.

Lục Đông Quân không trả lời câu hỏi của cô, anh đi đến tấm thảm nằm xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo Tranh Hi đến.

Tranh Hi vẫn còn đứng ngẩn ngơ, anh đã nhìn cô nói tiếp: "Không phải em muốn ngắm sao sao, mau lại đây!"

Tranh Hi suy nghĩ giây lát. Quả thật đây là đề nghị của cô, nhưng chỉ là thuận miệng, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Cô đi lại gần nằm xuống, cố gắng nằm xa Lục Đông Quân một đoạn. Không lẽ nào anh ấy dự đoán như thần. Biết cô sẽ muốn ngắm sao cho nên chuẩn bị trước. Cô chớp mắt một cái rồi nhìn lên bầu trời đêm, nhanh chóng bị chìm đắm trong vẻ đẹp của nó quên cả mọi chuyện.

Nằm như vậy ngắm sao đúng là thoải mái, cũng không cảm thấy mỏi cổ nữa. Mãi ngắm sao cô cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên khi nằm gần Lục Đông Quân nữa.

"Ngôi sao kia sáng quá đi!" Bây giờ cô mới phát hiện ra mỗi ngôi sao là một màu sắc riêng. Mà ngôi sao cô đang chỉ là ngôi sao đẹp nhất đêm nay.

Lục Đông Quân theo hướng Tranh Hi chỉ, nhìn một cái rồi nói: "Em đúng là có mắt nhìn, đó chính là sao Thiên Lang, sao sáng nhất!"

Tranh Hi giơ tay chỉ: "Còn phía trên là sao gì?"

"Đàn tế!"

"Còn bên đây?" Cô hào hứng chỉ liên tục. Cô muốn biết hết tên của chúng. Nghe thật là hay.

"Tiên Hậu!"

"Nhân Mã "

...

Chỉ đến mỏi tay sao nào Lục Đông Quân đều trả lời nhanh chóng. Cô nghe một lần nhưng vừa chớp mắt một cái liền quên sạch. Chẳng phân biệt được ngôi sao nào tên gì. Hoa hết cả mắt.

Tranh Hi bỏ tay xuống không hỏi nữa. Cứ tưởng sẽ có ngôi sao Lục Đông Quân sẽ chần chừ không biết tên, ai ngờ sao nào anh cũng biết, chẳng thú vị gì cả.

"Nè sao cái gì anh cũng biết hết vậy?" Cánh tay cô vì giữ một tư thế đã lâu bắt đầu mỏi nhừ.

"Có thứ tôi không biết!"

"Là thứ gì?" Tranh Hi âm thầm cười trộm, thì ra Lục Đông Quân không phải tinh thông mọi thứ như cô nghĩ nha!

"Tôi không biết làm sao để em yêu tôi?"

"Hả?" Lục Đông Quân nói thầm thì gì đó cô mãi suy nghĩ nghe không rõ.

"Không có gì?" Lục Đông Quân có chút mong chờ, lại có chút thất vọng. Anh muốn nghe đáp án của cô nhưng sợ đáp án đó khiến anh đau lòng. Vì thế, để lần sau vậy.

"Hắc xì!" Trời về khuya bắt đầu có gió nằm lâu cô cảm thấy hơi lạnh.

"Lại gần đây!" Lục Đông Quân dang cánh tay ra nhìn Tranh Hi.

"Không cần!" Cô liền từ chối.

Vậy là Lục Đông Quân chủ động nhích lại gần Tranh Hi, thấy anh sát gần mình, cô lại nhích ra xa, cứ như vậy anh gần tôi tôi lại càng tránh xa anh.

Lục Đông Quân không vui nói: "Em còn nhích ra nữa là lăn xuống luôn đó!"

"Nhưng mà nam nữ thụ thụ... á... bất thân!" Cô nhìn Lục Đông Quân rồi nhìn phía sau mình chính là dốc đứng khiến cô run lên. Không còn đường lui nữa rồi.

Cô chưa nói hết đã bị Lục Đông Quân kéo vào lòng, anh dùng tấm chăn mỏng phủ lên người cô.

"Đến hôn cũng đã hôn rồi em còn sợ gì nữa!" Đúng là không theo kịp suy nghĩ của cô.

"Nhưng mà lúc đó chỉ là nhất thời xúc động!" Cô chẳng biết dùng từ gì để miêu tả chính xác cảm xúc lúc đó nữa. Nghĩ đến tim cô bắt đầu đập nhanh. Lúc đó có lẽ cả hai quá xúc động mà thôi, không có gì khác nữa phải không?

Tranh Hi muốn thoát khỏi cái ôm của Lục Đông Quân nhưng vẫn bị anh mạnh mẽ giữ lại. Khiến cô càng ép sát vào người anh hơn.

Hơi thở của Lục Đông Quân bị dồn nén lại, tim anh nhói lên, lúc đó là anh tự mình đa tình, còn cô chỉ do cảm xúc nhất thời, thì ra là vậy, anh cười chua xót.

"Em là nhất thời xúc động, còn tôi không phải vậy!"

"Vậy là gì?" Trái tim Tranh Hi đập thình thịch đợi câu trả lời của Lục Đông Quân.

"Tôi yêu em. Em còn không cảm nhận được sao?" Đợi anh nói rõ ràng như vậy cô mới biết sao?

Vốn cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng cô ngốc như vậy, khiến anh gấp gáp không yên.

"Hả?" Lục Đông Quân nói yêu cô, cô không nghe lầm chứ, nhưng đây cũng chính là đáp án tận trong thâm tâm cô luôn mong đợi. Bởi vì cô cũng yêu anh, chỉ là chưa chắc chắn điều gì, mọi thứ vẫn còn mơ hồ cho nên cô mới trốn tránh không dám đối mặt.

"Tôi là một người không thể bình thường hơn, cha mẹ đều đã mất hết, đang là sinh viên không có công việc, cuộc sống nghèo khổ, hơn hết dung mạo bình thường anh cũng yêu sao?" Cô không biết Lục Đông Quân yêu cô ở điểm nào. Mà hoàn cảnh của mình vẫn khiến cô rất tự ti không dám yêu ai.

Chắc có lẽ đây chính là rào cản khiến cô mãi do dự, vì hoàn cảnh của anh và cô rất khác nhau. Nhưng cái anh quan tâm không phải là thứ này, thứ mà anh đang suy nghĩ đó là cô cũng có tình cảm với anh phải không?

Lục Đông Quân hơi rướn người, một tay chống lên tấm thảm lót, nhìn trực diện vào mắt Tranh Hi: "Tôi yêu chính là yêu con người của em, sự trong sáng vui vẻ của em, dù có khoảng cách thì đã sao, em không cần lo lắng, hãy để tôi bước đến bên cạnh em, em chỉ cần đứng yên một chỗ là được. Việc duy nhất em cần làm là chuyên tâm yêu tôi. Mọi việc cứ để tôi gánh vác."

Chưa bao giờ anh nói nhiều lời như vậy, đến anh cũng không biết. Nhưng chỉ sợ không giải thích kỹ cho cô hiểu, cô sẽ mãi cách xa anh.

"Còn nữa, tôi là Lục Đông Quân là giám đốc của một công ty, cuộc sống hằng ngày cũng như em thấy đó, tôi còn có mẹ sống ở nước ngoài, là con một, người khác nhận xét tôi là người lạnh lùng, cao ngạo... " Anh nhếch môi: "Tôi còn có thân phận khác là ông chủ của một thế lực ngầm hay nói trắng ra là đại ca của một băng đảng xã hội đen vậy em có dám yêu tôi không?"

Anh tin rằng, những gì cô thấy ở nhà kho đó, không cần nói cô cũng đoán ra thân phận thứ hai của anh là gì. Nếu cô tự tin về hoàn cảnh, thì anh lại lo sợ cô vì thân phận này mà tránh xa anh, sợ hãi anh, tìm cách trốn khỏi anh.

Vẫn may, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn ở đây, ngay bên cạnh anh!

Mắt Tranh Hi đỏ lên, những lời Lục Đông Quân nói làm cô cảm động, tầng băng ngăn cách cô và anh vì những câu nói của anh mà từ từ tan chảy, trái tim cô cũng tan chảy rồi, vậy cô còn do dự gì nữa, yêu thì cứ yêu thôi chuyện tương lai đến đó rồi tính, bây giờ cô không muốn lo xa nữa.

Có thân phận xã hội đen thì đã sao, chỉ cần anh luôn giữ mình an toàn để ở bên cạnh cô là được rồi. Thứ khác cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm về an toàn của anh, tình cảm chân thành của anh mà thôi.

"Có ai tỏ tình như anh chứ!" Cô đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực Lục Đông Quân.

Lục Đông Quân ho một tiếng điều chỉnh lại giọng nói: "Vậy để tôi nói lại! "

"Em yêu chúng ta kết hôn nha!"

"Không phải là yêu mà là kết hôn sao?" Hai mắt Tranh Hi trừng lớn, căng thẳng nuốt nước bọt, tốc độ này của Lục Đông Quân còn nhanh hơn tên lửa nữa, khiến cô một phen choáng váng.

Lục Đông Quân có đang đốt cháy "quá" giai đoạn không, tỏ tình chưa xong bây giờ lại trực tiếp muốn cô làm vợ anh. Anh đang chơi trò gì vậy? Đầu óc của cô bắt đầu quay cuồng rồi.

"Nếu nhanh quá vậy em làm người yêu của tôi nha!"

"Được!" Mà khoan đã hình như cô bị Lục Đông Quân dụ rồi, cô còn đang định làm khó anh một chút vậy mà anh ấy xoay cô vòng vòng làm cô rối tung mới thuận miệng đồng ý.

Đúng là không nên khiêu chiến với tên cáo già này mà!

"Không được đổi ý!" Lục Đông Quân đạt được mục đích vui vẻ không ngừng nhưng vẫn nghiêm mặt cảnh cáo.

...

"Tranh Hi anh yêu em, nói em cũng yêu anh đi."

"Em cũng yêu anh."

"Anh quyết định rồi, hợp đồng ba tháng bây giờ anh sẽ hủy bỏ."

"Vậy anh không bắt em trả nữa sao?" Tranh Hi vui vẻ.

"Vẫn phải trả!"

"Em rất nghèo!" Cô ủ rũ, vốn dĩ có thể trả trong ba tháng, Lục Đông Quân hủy hợp đồng rồi khi nào cô mới trả xong chứ. Vậy mà còn nói yêu cô, đúng là keo kiệt hết sức.

Cô vùng vẫy khỏi cái ôm của Lục Đông Quân lại bị anh giữ chặt. Đúng là người làm ăn kinh doanh, chuyện nào ra chuyện đó. Cứ tưởng có thân phận mới, làm người yêu của anh cũng sẽ được đặc cách gì đó chứ!

Thật thất vọng.

"Bắt em dùng cả đời để trả, phải bên cạnh anh, yêu anh!" Lục Đông Quân hôn nhẹ lên tóc cô mỉm cười.

"Đáng ghét!" Cô lại đấm vào ngực Lục Đông Quân. Hại cô lo lắng một phen.

"Em dám mưu sát người yêu!"

Nói rồi anh ôm chặt cô, sau đó nâng mặt cô lên đặt lên môi cô một nụ hôn ,nụ hôn mang theo tình yêu mãnh liệt của anh và cô.

Nụ hôn này quá nồng cháy, cũng quá nổi ngọt ngào, không như lần trước nhất thời xúc động nữa...

Tranh Hi bị hắn hôn khiến cả người mềm nhũn, sắp thở không thông, cũng may bây giờ đang nằm nếu mà là đứng cô đã không còn sức mà ngã quỵ rồi. Thấy Tranh Hi sắp chịu không nổi anh mới từ rời khỏi môi cô. Thật muốn hôn cô mãi không ngừng.

...

Lục Đông Quân bế Tranh Hi đi thẳng vào nhà, vào phòng anh đặt cô xuống giường, còn anh cũng ngã xuống theo, nằm phía trên cô, dùng tay chống đỡ.

Tranh Hi đỏ mặt: "Anh yêu em từ lúc nào?"

"Từ lần đầu tiên gặp em đã yêu!" Anh nhìn thật sâu vào mắt cô.

Từ lúc gặp cô trái tim anh đã rung động rồi, càng tiếp xúc với cô anh càng cảm thấy yêu cô hơn, vì cô mà anh phá vỡ nguyên tắc của mình, ghen khi thấy cô và Minh Trọng đi cùng nhau, lo lắng cho cô, tức giận khi cô không chăm sóc tốt cho bản thân muốn được bên cạnh cô cả ngày quan tâm lo lắng cho cô.

Là từ lần đầu gặp cô sao? Nghe có vẻ vô lý nhưng Lục Đông Quân nhất định không gạt cô đâu.

Vậy mà lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh băng ức hiếp cô đủ điều: "Có thật không?" Nhưng nhìn vào ánh mắt này vô cùng chân thành không giống như nói dối.

Anh chỉ gật đầu xem như trả lời.

"Còn em yêu anh từ lúc nào?"

"Em cũng không biết nữa!"

Cô yêu anh từ lúc nào? Từ lần đầu tiên gặp mặt sao? Tất nhiên là không rồi. Vậy là lần anh xuất hiện khi cô bị ngã xe bên đường, hay là lúc anh chăm sóc cô ở bệnh viện, hay từ khi cô về nhà anh, hay có lẽ là lúc cô ngã vào lòng anh lúc xuống sân khấu, và còn là lần cô mong đợi sự xuất hiện của anh lúc cô bị bắt cóc...

Tất cả những việc Lục Đông Quân làm dồn lại khiến cô từng chút từng chút một yêu anh. Và bây giờ cô đã xác nhận được cô thật sự yêu anh thật rồi.

Tranh Hi yêu Lục Đông Quân có lẽ còn một lý do đó là vì hắn không phải là dạng người dùng những lời nói ngọt ngào khiến đối phương cảm động mà anh chỉ im lặng dùng hành động để chứng tỏ tình yêu của mình, cảm hóa trái tim của cô.

Tranh Hi vòng tay qua cổ kéo Lục Đông Quân lại gần mình. Cô rướn người lên chủ động hôn anh.

Lục Đông Quân bất ngờ vì hành động của cô, nhưng anh rất thích cô cứ chủ động như thế này.

Anh nhanh chóng biến bị động thành chủ động cúi sát người, đáp trả lại cô.

Môi cô thật mềm. Lưỡi anh bắt đầu xâm nhập vào miệng cô một cách thuần thục , cũng không quên quấn quýt lấy lưỡi của cô cùng cô hòa quyện làm một. Hơi thở nam tính phả vào mặt Tranh Hi nóng rực, cô cũng say đắm mà đáp trả lại. Ánh mắt Lục Đông Quân trở nên đục ngầu.

Anh từ từ di chuyển xuống cái cổ non mịn của cô. Ban đầu là hôn nhẹ nhàng từng chút một, rồi bắt đầu điên cuồng mà gặm nhấm khiến cổ của Tranh Hi để lại những vết đỏ mờ mờ. Anh lại duy chuyển xuống một chút nữa, Tranh Hi đang mơ màng bỗng bừng tỉnh ra, cô khẽ đẩy Lục Đông Quân ra: "Đừng, em chưa chuẩn bị tinh thần."

Cô chỉ mới là người yêu của anh, mặc dù cô cũng đã xác định tương lai lâu dài của bọn họ, nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ khiến cô hơi bối rối, chưa chuẩn bị kịp.

Lục Đông Quân vì động tác của cô mà dừng lại, anh nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô có phần hơi rối rắm. Lúc này dục vọng của anh đang rất mãnh liệt khó có thể ngưng. Anh hít một hơi thật mạnh cố kiềm chế cảm xúc, mặc dù vậy anh cũng phải nghĩ đến cảm nhận của cô.

Cô chấp nhận anh đã là điều quá thành công rồi, anh muốn để lại ấn tượng tuyệt vời nhất trong lần đầu của của cô và anh, và tất nhiên anh sẽ đợi lúc đến lúc cô sẵn sàng.

"Được!" Lục Đông Quân hôn thật mạnh vào trán cô sau đó không nói hai lời dứt khoát rời khỏi giường vào nhà tắm. Ngừng thì ngừng nhưng anh vẫn phải đi giải quyết hậu quả.

Trong nhà tắm nước chảy thật mạnh Tranh Hi nằm trên giường vẫn loáng thoáng nghe được.

Lục Đông Quân thở dài, "người anh em" đáng thương của anh không biết có vì bị xối nước lạnh đột ngột mà không "đứng" lên được nữa không? Sao này anh phải bắt cô đền bù tổn thất mà anh phải chịu.

Tranh Hi không ngờ Lục Đông Quân có thể đồng ý một cách dứt khoát như vậy. Nhưng cô cũng thầm cảm thấy may mắn vì đã tìm được một người thật lòng yêu cô và biết tôn trọng cô.

Lục Đông Quân sau khi tắm một thân lạnh toát nằm lên giường, vòng tay ôm Tranh Hi vào lòng.

Cô cảm nhận được thân nhiệt của Lục Đông Quân: "Lạnh quá đi!" Cô muốn né tránh vòng tay của anh.

"Hừ, cũng không phải tại em sao?" Lục Đông Quân bất mãn lên tiếng.

"Em làm sao?"

"Nếu em không ngừng giữa chừng anh làm sao phải đi tắm nước lạnh để hạ hoả chứ!"

Bây giờ thì cô đã hiểu rồi. Cái vấn đề này cũng nhạy cảm quá đi. Ôi sự trong sáng của cô sắp chuyển sang một màu đen tối mất thôi.

"Nhưng mà người anh lạnh quá."

"Em còn động đậy nữa thì anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

Khó khăn lắm anh mới kiềm chế được cô mà lộn xộn nữa thì lần này anh sẽ không tha cho cô.

Tranh Hi đã lĩnh hội được, nên cô nằm im không dám nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cũng may bọn họ có đắp chăn, nằm một lúc thì cũng trở nên ấm dần.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip