2 - 3
Truyền thuyết anh hùng chương thứ ba: Lựa chọn đi, anh hùng trái phải đều là sai lầm
Em nói về Charles quá tốt rồi? Hì hì, ca ca anh lại ganh tị sao? Thật là, cũng ba mươi hai tuổi rồi còn thích làm nũng em trai như thế, sẽ bị Kyle ca và An Đặc Khiết papa cười đó!
Dám cười sẽ giết bọn họ? Ca ca! Không được làm ẩu!
Thật là, không nên hơi một tí là muốn giết người. Hơn nữa đừng ganh tị nữa nhé! Charles đương nhiên vẫn là có khuyết điểm, như là... em thích xe máy, nhưng anh ta ghét xe máy nhất, mỗi lần nghe đến phải cưỡi DSII, khóe miệng liền rũ xuống năm độ, còn sẽ nhíu mày 0.2cm đó!
Xem ra sau này không thể tìm Charles đi lên núi phóng xe rồi... chẳng qua không cần lo, Melody sẽ theo em, cô ấy thích chết DSII rồi!
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Dưới mỗi phút như mỗi năm, đại khái khoảng chừng đã qua ba mươi năm, ta cuối cùng mới cảm thấy xe dừng lại, vừa mới thở phào một hơi, Melody đè thấp giọng nói với ta: "Quản gia, xem phía trước xem."
Ta ngẩng đầu lên, vốn cho rằng chúng ta đang ẩn náu ở chỗ nào đó cách hiện trường không xa, nhưng thực tế lại không phải như vậy. DSII quang minh chính đại dừng ở trên đường, trên quốc lộ phía trước chúng ta chen chúc đầy người và xe cảnh sát, nhưng lại một chút tiếng động cũng không có, thậm chí ngay cả chuông báo động cũng không có. Cũng bởi vì an tĩnh như thế, cho nên ta mới cho rằng chúng ta là ẩn ở chỗ tối.
Đoàn người đông đúc như thế, lại không có một người chú ý đến chúng ta, dù cho ăn mặc nóng bỏng của Melody, tây trang kiểu cổ của ta và DSII cỗ xe máy hạng nặng này hẳn là vô cùng nổi bật, nhưng mọi người đều không liếc một cái, chỉ là mang sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn trên không.
"Cứu vợ và con tôi với!"
Trong đoàn người đó truyền đến tiếng kêu gào, tiếng kêu này tràn đầy tâm tình tan nát cõi lòng, khiến cho ta trong lòng không khỏi trầm xuống. Lúc trước, ta chỉ có nghe qua Tencha phát ra tiếng kêu gào đau thương như thế, ở lúc anh ta thiếu chút nữa mất đi Jingji.
Mặc dù, người kêu gào đó bị đoàn người ngăn cản, nhưng ta cũng không cần nhìn anh ta... trên không trung nhất định có thứ gì đó, thứ gì đó khiến cho người nọ đau khổ tột cùng như thế.
Ta ngẩng đầu nhìn, sau đó liền giống như người ở hiện trường không thể đi chuyển mắt.
Trên không trung, một đôi mẹ con bị treo ở trên cột cờ của cao ốc, cao ốc cao hai mươi mấy tầng, mà bọn họ thoạt nhìn đong đưa muốn ngã.
"Xảy ra chuyện gì?" Ta kinh ngạc la lên: "Vì sao không lên cứu họ?"
Lúc này, mấy người cách chúng ta gần nhất đã chú ý đến chúng ta, một phụ nữ lắc đầu nói: "Có thể cứu sớm đã cứu rồi, chính là không thể cứu, ôi!"
Ta ngẩn ra, hỏi thêm: "Làm sao lại không thể cứu đây?"
Người phụ nữ thở dài, nói: "Bọn họ là bị treo lên, kẻ xấu treo bọn họ lên đó nói, chỉ cần có người dám đến gần cao ốc, hoặc là thử trải nệm ở phía dưới, hắn sẽ lập tức khiến cho bọn họ ngã chết!"
Thì ra là thế, chẳng trách không thể đi cứu bọn họ. Ta nhíu mày, hỏi: "Anh hùng đâu?"
"Ba người đều không dám động, kẻ xấu nói..."
Giữa không trung, đột nhiên truyền đến tiếng như máy phát thanh truyền ra: "Thế nào, suy nghĩ xong chưa? Đám anh hùng? He he he! Rốt cuộc muốn mạng của hai người này, hay là mạng của mấy trăm người hả?"
Mạng của mấy trăm người? Đây vừa lại là chuyện làm sao? Ta thực sự không thể hiểu.
Người phụ nữ đè thấp giọng nói: "Tên điên này hình như còn đặt bom ở chỗ khác, muốn những anh hùng quyết định cứu hai người này, hay là muốn cứu mấy trăm người kia."
"Thật sự xác định có bom sao?" Ta càng dò hỏi sâu thêm.
"Chính là không biết à! Cho nên anh hùng đều không dám động, cho dù cứu được hai người trên trên lầu này, ai mà biết có hại chết mấy trăm người khác không." Sau khi nói xong, người phụ nữ liên tục lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ con trên cao, thở dài mấy hơi.
Hai người ngay trước mắt và mấy trăm người không biết tên ở xa sao? Đây quả thật là cái vấn đề khó khăn không nhỏ, chẳng trách những anh hùng đều không thể làm ra lựa chọn.
Ta đi đến bên xe máy, thấp giọng hỏi: "DSII, thiếu gia biết tình huống chưa?"
DSII cũng thấp giọng nói: "A Dạ biết, bọn tôi đang dùng máy theo dõi lần theo dấu cái người nói chuyện trên tầng thượng, dùng cách tua lại xem hắn đã đi đâu, liền biết bom đặt ở đâu rồi!"
Ta gật đầu. Cứ như vậy, hẳn là sẽ không có vấn đề nữa. Thiếu gia quả là anh hùng đã trải qua trăm trận, vô cùng hiểu nên làm sao mới là đúng.
Melody đột nhiên kéo tay ta, khi ta đang nghi hoặc nhìn về hướng cô ta, cô ta nói với ta: "Ở đây cái gì cũng không nhìn thấy, đi! Chúng ta đi đến tầng thượng của cao ốc khác."
Ta gật đầu đồng ý, sau khi đi đến chỗ tối, hai ta cùng triển khai thân pháp của vampire, nhảy lên mặt tường, thân thể song song với mặt đất, sau đó một đường chạy băng băng lên tầng thượng. Cao ốc này không cao, khoảng chừng mười tầng mà thôi, cũng không có dấu vết của phi nhân nào cư trú ở đây.
Trên cao nhìn xuống, cuối cùng cũng khiến cho ra nhìn rõ cả tình huống.
Đoàn người phía dưới đang ở phía trước cao ốc vây thành nửa hình tròn, bên trong nửa hình tròn có phóng viên, đám người cảnh sát, ngoại trừ cái này, còn có ba người khá đến gần cao ốc, bọn họ đứng thành một hình tam giác, đang ngẩng đầu nhìn đôi mẹ con nọ.
Giữa hình tam giác là Cô Điệp ta từng thấy qua, hai góc khác thì là hai người nam.
Một người trong đó mặc tây trang kiểu cổ có phần giống ta, nhưng lại là màu trắng, gió mạnh ban đêm thổi áo choàng anh ta bay phần phật, khiến cho người khác một loại cảm giác hết sức phiêu dật. Ta nghĩ, anh ta hẳn chính là Sơ Phong được gọi là quý công tử rồi.
Trong hình tam giác, người đứng ở góc sau cùng, chỉ nhìn thân hình đã đủ biết so với Sơ Phong to hơn gấp đôi, cả người cơ bắp cuồn cuộn, nghĩ đến ngoại trừ cường thú Long An, cũng sẽ không là anh hùng khác.
Nhưng cho dù là ba anh hùng tiếp cận cao ốc nhất, cách cao ốc cũng có khoảng chừng hai mươi mét, nếu xảy ra chuyện, sợ rằng căn bản không kịp cứu viện.
Melody hừ một tiếng, lấy giọng có chút không hứng thú nói: "Tình huống này cũng không có gì! Chờ sau khi thiếu gia tìm được bom, cũng không có bom nào là thiếu gia gỡ không được, bớt đi uy hiếp của bom, chỉ cần thiếu gia lại từ mặt sau cao ốc bay lên, lấy thân thủ của cậu ấy, vô thanh vô tức áp sát kẻ xấu cũng không phải chuyện gì khó."
Đối với những lời này, ta cũng không thể đồng ý hơn, trong lúc gật đầu hưởng ứng, điện thoại trong túi vang lên. Vừa tiếp điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng của thiếu gia... không! Thật ra là tiếng của Huyền Nhật.
Thiếu gia sau khi "biến thành" Huyền Nhật, ngay cả giọng cũng có chút không giống, nghe lên khá lạnh ngắt và trầm thấp.
"Charles, đưa điện thoại cho Melody."
"Vâng." Ta lập tức đưa điện thoại cho Melody.
Melody mang thần sắc nhạ dị cầm lấy điện thoại, chỉ dùng giọng điệu nghi hoặc nói câu "thiếu gia", sau đó liền an tĩnh nghe điện thoại, thiếu gia hình như chỉ nói mấy câu liền cúp điện thoại rồi. Melody đưa lại điện thoại cho ta, có chút bất đắc dĩ nói với ta: "Thiếu gia nói, vị trí đặt bom có hơi xa, cậu ấy cần thời gian đi tháo bom, muốn tôi trước nghĩ cách đánh lạc chú ý của kẻ xấu."
"Nhưng, kẻ xấu chẳng phải không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận cao ốc sao? Cô muốn làm sao đánh lạc chú ý của hắn đây?" Ta có chút lo lắng, nếu như làm không tốt, có lẽ trái lại sẽ chọc giận kẻ xấu, thế này đối với mẹ con nọ liền có nguy hiểm rồi."
"Charles." Melody đột nhiên gọi ta một tiếng.
"Chuyện gì?"
Cô ta trên dưới đánh giá ta, dùng biểu tình hết sức hoài nghi hỏi: "Anh biết "biến mặt" của vampire không? Chính là lộ ra răng nanh, đầy mặt gân xanh, sau đó đem miệng há to đến mức độ loài người làm không được?"
Ta có chút dở khóc dở cười, loại năng lực này có thể nói là kỹ năng cơ bản của vampire, chẳng lẽ ta thoạt nhìn không giống một vampire như thế sao?
"Đương nhiên biết."
Melody lại đầy mặt không tin nói: "Nói miệng không có bằng chứng, làm thử xem xem."
Mặc dù, ta cảm giác Melody ở lúc này đề ra yêu cầu như thế, hình như có chút kỳ quái, nhưng, cô ta dùng biểu tình vô cùng kiên quyết nhìn ta, hình như không cho phép chống đối.
"Được rồi."
Ta hít sâu một hơi, sau đó dùng sức, lông mày nhíu sâu xuống, xương hàm dưới cũng lấy độ rộng bất thường liên tục kéo dài xuống, răng nanh trong miệng chầm chậm vươn dài, dài như cái ngón út... Lúc này, Melody cũng đã biến xong mặt, cô ta há miệng, gào rít một cái, cằm gần như muốn chạm tới xương quai xanh, răng nanh trong miệng trắng rậm, trên mặt cũng đầy là gân xanh nổi lên, nhất thời, từ một đại mỹ nhân diễm lệ biến thành người đáng sợ.
Ta đang nghi hoặc cô ta vì sao muốn làm như thế, cô ta lại đột nhiên nhào tới, sức lực vô cùng lớn, ta bị bức lui mấy bước... nhưng ta đã đứng ở rìa cao ốc rồi, một bước lui này, hai chúng ta trong chớp mắt liền ngã xuống.
"Melody?"
Cao ốc chúng ta đứng cũng không cao, ta mới hô một tiếng, chúng ta liền ngã xuống mặt đất rồi, còn phát ra tiếng "rầm" vang dội. Nhưng, ta lại không làm sao cảm thấy đau, nghi hoặc liếc xuống dưới, lúc này mới phát hiện, thì ra Melody dùng huyết năng làm cái "đệm bảo hộ" bảo vệ phía dưới hai người chúng ta.
Cho nên, Melody không phải thật sự muốn đả thương ta. Nhưng, cô ta vì sao muốn làm như thế đấy? Đẩy ta xuống lầu, vừa lại dùng huyết năng bảo vệ ta? Ta thật có chút không thể hiểu.
"Bảo trì biến mặt!"
Melody thấp giọng nói với ta một câu. Sau đó, cô ta túm cả người ta lên, vung một quyền, sau khi đánh ta văng một đoạn, vừa lại xông lên ẩu đả ta.
Từ đầu đến đuôi, ta đều chưa từng ra tay, gần như là cô ta đơn phương đánh ta, nhưng, cùng lúc Melody vung quyền hoặc xuất móng vuốt đánh ta, cũng luôn ở trong chớp mắt đó, dùng huyết năng nhè nhẹ đẩy ta ra, cho nên nắm đấm của cô ta đều không có thật sự đánh trúng ta, chỉ là khẽ sượt qua mà thôi.
"A quái vật!"
Đoàn người xung quanh bắt đầu la hét, lúc này, khi Melody công kích ta, còn cố ý đẩy ta về hướng đoàn người... chẳng lẽ, Melody là muốn dựa vào cái này đánh lạc chú ý của kẻ xấu, để hoàn thành việc kéo dài thời gian thiếu gia nói?
Ta bắt đầu có chút ngộ ra, thuận theo công kích của cô ta, một đường lui về hướng đoàn người, khiến cho người xung quanh nổi lên hỗn loạn, như thủy triều xuống mà bắt đầu lui sang hai bên. Mặc dù, ta cũng không muốn chiến đấu, bất luận là lý do gì, nhưng nếu cứ như thế để cho Melody độc diễn, rất có thể sẽ bị nhìn thấu.
Tiếp đến, ta không chỉ là bị đánh nữa, cũng bắt đầu gào rít cô ta, cũng dùng móng vuốt công kích cô ta, đồng thời, còn dùng huyết năng không ngừng bùng nổ mặt đất, dùng tiếng nổ và khói bụi đầy trời để khiến cho tràng cảnh thoạt nhìn dọa người một chút.
So với yên tĩnh như chết mới rồi, bây giờ hiện trường giống như cái nồi nổ tung, ồn ào và còn hỗn loạn, mọi người la hét không ngớt, hơn nữa không ngừng lui về sau, muốn cách xa chúng ta một chút.
Kẻ xấu bắt cóc mẹ con từ đầu đến cuối không có lên tiếng, xem ra hắn hình như không có sinh nghi. Thật là quá tốt rồi!
"Xin đi chỗ khác đánh nhau!"
Anh hùng tới rồi! Ta và Melody trong âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó ngừng đánh, nhảy khỏi nhau một bước.
Melody đem hàm dưới mở rộng đến cực đại, lộ ra răng nanh trắng rậm, gào rít về phía anh hùng đi tới: "Đừng xen vào chuyện người khác! Bọn ta thích đánh ở đâu thì đánh ở đó, loài người thấp hèn cút ra cho ta!"
Dáng vẻ đầy mặt gân xanh hơn nữa còn lộ ra răng nanh gào rít thoạt nhìn thật là hết sức xấu xí, nhưng đây đối với việc ẩn giấu bộ mặt thật cũng tuyệt đối là hết sức hiệu quả. Ta nghĩ, sau này cho dù chúng ta xuất hiện ở trước mặt anh hùng, bọn họ cũng sẽ không nhận ra chúng ta, cho nên, cho dù cằm há ra có chút mỏi, ta cũng cố gắng bảo trì bộ dạng xấu xí, tránh cho về sau bị người nhận ra.
Lúc này, ba anh hùng đều đi qua rồi.
Cô Điệp đi về phía Melody, hai anh hùng khác lại đi về phía ta... đây khiến cho ta bắt đầu suy nghĩ mình có nên rút lui không, ta thực sự không cho rằng mình có thể đánh thắng hai anh hùng này, nhất là sau khi ở cự ly gần nhìn thấy Long An.
Dưới nhìn gần, thân hình anh ta so với nhìn xa to lớn hơn không biết bao nhiêu, cặp nắm đấm đó lớn đến hình như một quyền là có thể đánh vỡ đầu ta, ngay cả bộ mặt đều cơ bắp rạch ròi, hoàn toàn không có đeo mặt nạ, lông mày của anh ta nhíu chặt, nhìn lên hết sức hung dữ, lực dọa nạt cả người phát tán ra có lẽ so với vampire sau khi biến mặt còn muốn cường đại hơn.
"Xin đến chỗ khác."
Một người khác mở miệng nói chuyện, cũng khiến cho ta đem lực chú ý từ Long An chuyển đến trên người anh ta, anh ta mặc tây trang kiểu cổ chủ yếu là màu trắng, phối hợp với áo choàng màu tối, trên mặt đeo mặt nạ nửa mặt, thân hình khá gầy, cho dù là cánh tay trái đã cải tạo, cũng không phải loại hình thô tráng.
Thon gầy cộng thêm tư thế đứng thẳng tắp, khí chất đúng là không tệ. Mặc dù nhìn không thấy khuôn mặt, nhưng nhìn từ nửa mặt dưới, hình như là một người trẻ tuổi, hơn nữa nói chuyện cũng tao nhã lễ độ, hết thảy đều hết sức phù hợp đặc trưng của quý công tử Sơ Phong trong tứ đại anh hùng, nghĩ đến anh ta đã chính là quý công tử rồi.
Dưới nhìn thoáng qua, Sơ Phong có lẽ không có lực dọa nạt bằng Long An... Nhưng không biết là thái độ tự tin của anh ta hay là áo choàng màu tối bay theo gió, ta vẫn là cảm thấy anh ta thoạt nhìn rất cường đại.
Ta liếc Melody một cái, thử đề nghị: "Có lẽ đổi chỗ đánh?"
Cô ta lại hung dữ trừng ta một cái, gào rít với ta: "Đừng hòng! Đợi yên cho ta, ta mười phút sẽ giải quyết con nhỏ này, sau đó sẽ đi giải quyết ngươi!"
Mười phút sao? Ta âm thầm thở dài, dùng tốc độ của vampire kéo dài mười phút, có lẽ vẫn là làm được đi! Ta nhận mệnh giơ lên móng vuốt, chuẩn bị bắt đầu làm chuyện hết sức không thiện trường, cũng chính là chiến đấu.
Thấy vậy, Sơ Phong mím chặt môi, sau đó quay đầu nói với Long An: "Long An, phiền cậu trông coi đôi mẹ con đó, ở đây xin cứ giao cho tôi."
Khí chất và phương thức nói chuyện này còn thật giống thiếu gia. Ta đột nhiên cảm thấy có điểm buồn cười, Sơ Phong vậy mà so với Huyền Nhật càng giống là thiếu gia.
Ta có chút tò mò nhìn về phía Long An, người sau thoạt nhìn cuồng bạo như thế, anh ta thật sự sẽ nghe chỉ thị của Sơ Phong sao? Dù là ngữ khí Sơ Phong dùng chính là thỉnh cầu.
Nhưng ngoài dự liệu, Long An cái gì cũng không có nói, chỉ là liếc Sơ Phong một cái, sau đó liền yên lặng mà trở lại phụ cận cao ốc, ngẩng đầu nhìn mẹ con trên cao.
Thật không ngờ đến, vị Long An thoạt nhìn đối với ai cũng sẽ không chịu phục này lại có thể thật sự nghe chỉ thị của Sơ Phong. Chẳng qua, đây đối với ta mà nói cũng là chuyện tốt, có thể chỉ cùng một vị anh hùng giao đấu, cũng đỡ hơn bị hai vị anh hùng bao vây, nhất là, nắm tay của Long An lớn đến dường như ngay cả vampire cũng có thể bị đập tan bằng một quyền.
Sơ Phong thò tay vào trong túi bên hông chân lấy ra một thứ giống như là chuôi đao. Là vũ khí năng lượng dạng đao kiếm sao?
Lúc này, tay anh ta đột nhiên giơ chuôi đao vung động một cái về phía ta.
Đây là... Ta sửng sốt, chỉ thấy một đường vật thể màu trắng xanh đã áp sát đến bên mặt của ta, ta lập tức cảm nhận được một luồng nóng rực, vội vàng thi triển bước lướt của vampire, di chuyển một bước sang bên cạnh. Ở trong mắt loài người, thoạt nhìn sẽ giống như ta trong chớp mắt biến mất, lại xuất hiện ở bên cạnh cách mấy bước.
Giờ phút này, vũ khí trên tay phải Sơ Phong đã không phải chuôi đao, mà là một cây roi, hào quang trên thân roi là màu trắng xanh... là vũ khí năng lượng dạng roi!
Đối với vampire mà nói, đây thật là vũ khí gay go nhất rồi.
So với đao súng dễ dàng dự đoán được chiều hướng, roi đúng là dễ đánh được vampire hơn. Nếu là roi bình thường, ta cũng không đến mức sẽ sợ nó, cho dù bị roi đánh trúng, cùng lắm xuất hiện một chút sát thương, nhưng, roi năng lượng thì khác, cái vũ khí đáng sợ này có thể dùng năng lượng nhiệt cao chặt đứt tay chân.
Đương nhiên, loại vũ khí này cũng có nhược điểm trí mạng, chính là quá nguy hiểm.
Chẳng những dễ dàng tổn thương đến người vô tội, thậm chí cũng có khả năng tổn thương đến mình, vung roi bình thường nếu xảy ra sai lầm, không cẩn thận đánh trúng mình, cùng lắm là bị xước và bầm tím, nhưng roi năng lượng một khi sai lầm, chính là nguy cơ trí mạng.
Cho nên, mặc dù roi năng lượng có loại ưu điềm, ví dụ như cự ly công kích dài, lượng năng lượng hao tổn thấp, kẻ địch khó né tránh vân vân, nhưng lại gần như không có người dám dùng nó.
Thật là cảm tạ thiếu gia. Ta ở trong lòng âm thầm cảm kích.
Bởi vì giải thích tường tận trên đây đều là bài tập thiếu gia lúc trước ghi, báo cáo vũ khí năng lượng, là nội dung đề cập trong đó, bài báo cáo này cũng khiến cho ta triệt để hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ có bao nhiêu gay go, nếu không ta cũng có lẽ sẽ làm theo kiểu chiến đấu bình thường, sau đó trực tiếp bị chặt đứt tay chân.
Nếu Sơ Phong biết sử dụng roi năng lượng, loại vũ khí nguy hiểm như thế, vậy thì, ta hình như không thể chờ mong anh ta trước khi chặt đứt tay chân ta, sẽ quất trúng chính mình.
"Mời rời khỏi." Sơ Phong dùng giọng hơi trầm cảnh cáo: "Đây là lần cảnh cáo cuối cùng."
Anh ta đúng là một anh hùng có lễ độ, khiến cho ta vô cùng muốn làm theo lời anh ta, thế nhưng chuyện không như mong muốn, ta chỉ dùng huyết năng hóa ra hai thanh tây dương kiếm, làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này, ánh mắt của Sơ Phong cũng thay đổi, càng thêm mím chặt môi, mấy lần vung động roi năng lượng, sau đó thân roi màu trắng xanh liền vung về phía ta.
Ta liên tiếp né qua công kích của roi, nhưng Sơ Phong sử dụng roi vô cùng tốt, nhưng chỉ là đứng tại chỗ, lại bức được ta không ngừng thi triển thân pháp né roi, hơn nữa không thể tiếp cận anh ta. Ta nghĩ, nếu không dùng huyết năng cùng tấm lưới roi năng lượng này cứng chọi cứng, sợ rằng là không có biện pháp đột phá lưới roi này của anh ta.
Cứ như thế duy trì né tránh, hay là dùng huyết năng đột phá đây? Ta do dự một chút, liền quyết định không sử dụng huyết năng nữa.
Công thế của Sơ Phong mặc dù nhanh, lại không có ý muốn đưa người vào chỗ chết, chỉ cần anh ta duy trì công kích không ác liệt này, ta nghĩ, ta hẳn có thể dựa vào tốc độ chống giữ qua mười phút này.
Mặc dù, ta hình như không có biện pháp khiến cho áo choàng trên người cùng né qua công kích, sau khi bị roi năng lượng quét qua, áo choàng lập tức rạn ra một mảnh bốc cháy, sau đó cháy thành tro bụi.
Ôi... Gần đây, tốc độ tây trang hao tổn hình như có chút nhanh, xem ra phải nhanh chóng tìm thợ may đặt làm rồi, làm loại tây trang kiểu cổ này hao tốn không ít thời gian...
Lúc này, lưng của ta đột nhiên đập phải thứ gì đó, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn, thì ra là đập vào Melody, cô ta cũng đang quay đầu nhìn ta, ánh mắt tuyệt đối không thân thiện.
Lúc ta đang muốn xin lỗi, cô ta đột nhiên vươn tay giựt ta lại, đồng thời, một phát quang tuyến năng lượng từ chỗ ta mới đứng xuyên qua.
Ta thở phào một hơi, nói: "Cám ơn..."
Nói đến một nửa, Melody lại một quyền đánh vào bụng ta, lúc ta đau đến cúi gập người, nghe thấy gào hét của cô ta: "Người muốn giết ngươi là ta, không cho ngươi chết trên tay người khác!"
Mặc dù hết sức đau, nhưng ta cũng hiểu là cô ta đang nhắc nhở ta, chúng ta vẫn là trong trạng thái "đối địch", chỉ là... nếu như cô ta có thể đánh nhẹ một chút thì tốt rồi.
Ta và Melody trong nháy mắt tách ra, ta tiếp tục né roi, Sơ Phong vẫn bảo trì công kích không một chút ác liệt của mình, và sau lưng ta cũng liên tiếp truyền đến tiếng súng vang lên, nhưng súng năng lượng sẽ không có tiếng, cho nên, kỳ thực Cô Điệp cũng không có sử dụng súng năng lượng, chỉ đơn thuần dùng súng đạn truyền thống uy lực nhỏ.
Bọn họ phải chăng đã phát hiện ý đồ kéo dài thời gian của ta và Melody? Hay là bọn họ chỉ là đơn thuần không muốn trở lại đi làm chuyện khó khăn kia... mặc kệ chọn gì cũng là lựa chọn sai lầm đây?
Ta tự hỏi một hồi, vẫn là cho rằng cái sau có khả năng hơn, dù sao ta và Melody thế nhưng là vampire, mà kiểu đối xử giữa loài người và vampire luôn luôn không phải thân thiện.
A-
Tiếng la hét? Bước chân của ta khựng lại, roi năng lượng sượt qua vai của ta, ta ngửi thấy mùi máu nồng đậm, nhưng đó chỉ là vết thương nhỏ không đáng lo.
Sơ Phong cũng nghe thấy tiếng la hét, anh ta ngừng động tác quất roi, sau đó làm ra động tác giống như ta, quay đầu nhìn trên cao.
Đôi mẹ con treo trên không trung đó lung lay mạnh mấy cái, ở trong lung lay kịch liệt như thế, người mẹ vẫn ôm chặt con gái, một chút cũng không chịu buông ra.
"Long An!" Sơ Phong căng thẳng la lớn, sau đó bắt đầu chạy về phía cao ốc.
Là hành động câu giờ của chúng ta bị vạch trần rồi, cho nên kẻ bắt cóc tức giận sao? Ta nhíu mày suy nghĩ, nếu như là vậy, có lẽ ta hẳn là đi lên giúp đỡ. Huyết năng là cái đệm giảm xóc khá tốt.
Đột nhiên, trên không truyền đến một tiếng "rắc", trong tiếng la hét của người mẹ, bọn họ cũng bắt đầu rơi xuống, mà chỗ không xa cao ốc, người đàn ông đau lòng tuyệt vọng kia chạy như điên cuồng về hướng cao ốc, nhưng anh ta chắc chắn bắt không nổi, vật thể từ hai mươi mấy lầu rơi xuống, không ai có thể bắt được... hẳn nên nói, không người bình thường có thể bắt được.
Nhưng, ta không chút hoài nghi, Long An cả người cơ bắp có thể bắt được bọn họ hay không.
Anh ta vẫn luôn chú ý mẹ con kia, lúc Sơ Phong gào lên, kỳ thực anh ta sớm đã bắt đầu chạy rồi. Lúc này, anh ta sớm đã vọt đến phía dưới cao ốc, dang hai tay lên trên, chuẩn bị bắt đôi mẹ con này, hơn nữa trên mặt anh ta một chút thần sắc lo lắng cũng không có. Cho nên ta nghĩ bọn họ sẽ không có chuyện gì.
"Đi mau! Có bom!"
Bom?
Long An đang mở rộng hai tay ngẩn người, trên mặt anh ta lần đầu tiên có thần sắc do dự.
Lúc này, Sơ Phong đột nhiên vươn tay trái, đó là một cánh tay cơ giới, sau đó từ cánh tay bắn ra một sợi dây thừng, dây thừng rất mảnh, nhưng xem ra hình như là làm từ kim loại. Dây thừng quấn lên eo của Long An, cuộn vài vòng, lúc này, Sơ Phong nhảy về sau một cái, cánh tay trái dùng sức kéo một phát, đem cả người Long An kéo bay về phía sau một đoạn.
Nhìn bóng dáng đôi mẹ con rơi xuống, lúc bóng dáng bọn họ chìm xuống, đuôi mắt của ta đúng lúc liếc thấy trên tầng thượng, có một vệt sáng bạc lóe lên ở dưới trời đêm... là tóc bạc của Huyền Nhật!
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao thiếu gia ở trên đó, lại vẫn để cho đôi mẹ con này rớt xuống? Chẳng trách, giọng nói cảnh cáo có bom vừa rồi nghe lên quen thuộc như thế...
BÙM!
Tiểng nổ vừa dừng, Sơ Phong liền vội vàng vọt về phía trung tâm của vụ nổ.
Nhưng anh ta không thể tìm được đôi mẹ con, bởi vì trong quá trình bom nổ, ta không chớp mắt một lần nào, xác thực nhìn thấy đôi mẹ con kia vỡ thành một đống máu thịt.
Sơ Phong hình như cũng biết điểm này, anh ta căn bản không hao tổn tâm trí tìm kiếm đôi mẹ con kia, mục tiêu của anh ta là người đàn ông vọt về phía mẹ con, người sau bị ảnh hưởng của bom, xem ra thương thế hết sức nghiêm trọng, cả người như là ngâm ở trong máu.
Anh ta ôm lấy người đàn ông đầm đìa máu, dọc đường gào lớn "toàn bộ tránh ra". Sau đó đi về phía xe cứu thương đang chờ đợi.
Lúc này, Melody kéo ta, thấp giọng nói: "Mau đi!"
Ta gật đầu, sau đó theo cô ta lẩn vào trong bóng tối, trên đường, không nhịn được ngẩng đầu nhìn đỉnh cao ốc, nhưng ở đó sớm đã không còn bóng dáng của Huyền Nhật rồi.
Thiếu gia lại có thể đi rồi... chẳng lẽ cậu ấy không giải thích tình huống với mọi người một chút sao? Ta có chút lo lắng, làm thế này hình như không phải tốt lắm.
Mặc dù không phải mỗi một người đều nhìn thấy Huyền Nhật ở trên tầng thượng, nhưng ít nhất Sơ Phong nhất định đã nhìn thấy, anh ta biết là Huyền Nhật lên tiếng cảnh cáo, nếu không sẽ không kéo Long An lại dứt khoát như thế, bỏ rơi đôi mẹ con.
"Charles, nên đi thôi!" Melody thấp giọng nói: "DSII đến đón chúng ta rồi."
Ta gật đầu, cuối cùng quay đầu nhìn phía dưới cao ốc một chút.
Đoàn người hoảng loạn và sợ hãi, chuông báo động của xe cứu hộ inh ỏi, đôi mẹ con hóa thành máu thịt đầy đất, người đàn ông bị thương nặng ngất xỉu hơn nữa cho dù tỉnh lại, cũng nhất định thà rằng mình vĩnh viễn đừng tỉnh lại...
Anh hùng hôm nay, toàn bộ thất bại.
◊◊◊◊
Ta và Melody trực tiếp trở về nhà, mặc dù thời gian còn sớm, kỳ thực vẫn có thời gian có thể đi tìm người sói, nhưng ta nghĩ, tối nay sẽ không cần đi tìm rồi đi!
Thiếu gia lại vẫn chưa trở về, cho nên, ta và Melody chỉ có thể ở trong phòng khách chờ đợi thiếu gia.
Ta ngồi ở trên ghế salon, thuận tay cầm lấy giẻ lau để lau chùi bàn, mà Melody thì tới lui giẫm giày cao gót, giẫm ra tiếng cộp cộp vừa nhanh vừa mạnh... đột nhiên, cô ta đột ngột dừng chân lại, quay người qua thẳng thừng hỏi ta: "Anh nghĩ, thiếu gia là thất thủ rồi sao?"
Ta cười khổ trả lời: "Tôi cũng không rõ."
"Đừng lau nữa." Melody liếc một cái, nói: "Cái bàn cũng sắp lột một lớp da rồi."
Ta nhìn xuống mặt bàn, nó đương nhiên không có lột da, chỉ là sạch đến có thể dùng làm gương. Ta đành đổi lại chùi chân bàn, mà Melody cũng tiếp tục đạp giày cao gót vang lên cộp cộp.
Tiếng cửa mở... ta đột ngột đứng lên, nhẹ giọng hô: "Thiếu gia!"
Quả nhiên là thiếu gia về rồi, cậu ấy từ cửa tiến vào, vẫn mặc trang phục của Huyền Nhật, và đang tháo kính bảo hộ trên mặt xuống.
Ta và Melody cùng kêu lên: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"
Thiếu gia gỡ mặt nạ, biểu tình thoạt nhìn một chút dị trạng cũng không có, chỉ là lúc nhìn thấy ta, lại la hoảng một tiếng: "Charles, ngươi làm sao lại bị thương?"
Ta sửng sốt, không nghĩ đến thiếu gia sẽ nhắc tới chuyện này đầu tiên.
Ta quay đầu nhìn, vết thương nhỏ trên vai cũng đã khép miệng rồi. Lấy năng lực khôi phục của vampire, có thể sau khi ngủ qua một giấc, vết thương sẽ biến mất tăm, nhưng, bộ dạng thiếu gia lại rất lo lắng, cho nên ta mở miệng giải thích: "Không cẩn thận bị Sơ Phong đả thương, chỉ là chút thương nhỏ, không đáng lo."
"Bị Sơ Phong đả thương?" Biểu tình của thiếu gia xem ra rất ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Ngươi tại sao lại chạy đi đánh nhau với Sơ Phong?"
Thế là, ta đem kế hoạch của Melody lợi dụng hai người chúng ta hỗn chiến để dẫn tới hỗn loạn, muốn mượn cơ hội đánh lạc chú ý của kẻ xấu, một năm một mười nói cho thiếu gia. Đậy thực sự là kế hoạch không tệ, nhất là dưới tình huống ta và Melody đều không phải loài người, kẻ xấu sẽ càng không dễ dàng sinh nghi.
Phần lớn người đều sẽ không tin hai tên vampire đánh nhau là vì muốn cứu người đi!
"Melody! Cô làm sao có thể làm như thế?"
Ta sửng sốt, Melody lại càng sững sờ. Ta cho rằng thiếu gia sẽ khen ngợi cơ trí của Melody, nhưng, cậu ấy thoạt nhìn lại vô cùng tức giận.
Thiếu gia nhíu chặt mày, trách mắng Melody: "Cho dù làm sao, đều không thể đem Charles kéo vào, anh ta là quản gia, không phụ trách chiến đấu!"
Thiếu gia... ta có chút kinh ngạc, thì ra là thiếu gia đang tức giận ở điểm này sao? Mặc dù cảm thấy an ủi, nhưng lại cũng cảm thấy thiếu gia nói như thế thực sự không phải rất tốt. Phương pháp Melody nghĩ ra đúng là biện pháp tốt nhất trong tạm thời có thể nghĩ ra, hơn nữa cô ta cũng không rõ ước định giữa ta và thiếu gia.
Quả nhiên, Melody xem ra hết sức không phục, sau khi trừng ta một cái, cô ta không vui la lên: "Nhưng Charles lúc ấy cũng ở đó, giúp đỡ kéo dài thời gian cũng đâu sao chứ?"
Thiếu gia như chuyện đương nhiên nói: "Không được! Chuyện của Charles phụ trách không giống với cô, anh ta là quản gia."
"Cho nên anh ta là quản gia, chỉ cần ở bên cạnh hóng gió, tôi thì phải liều mạng nghĩ biện pháp kéo dài thời gian?"
Melody cắn môi dưới, gào lên: "Cho dù lặp lại lần nữa, tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra cái biện pháp đó! Nếu như ngài không hài lòng... dù sao thiếu gia ngài vốn đã không cần tôi! Bây giờ cứ đuổi tôi một lần nữa cho rồi!"
Cô ta gào xong, lập tức chạy ra khỏi phòng, còn dùng lực đóng sầm cửa.
Trong lúc này, thiếu gia đều sững sờ ở tại chỗ, nhìn biểu tình của cậu ấy hình như hết sức kinh ngạc. Qua một hồi, cậu ấy chỉ là đứng nguyên tại chỗ, lời gì cũng không có nói, vẫn ngây người nhìn cửa.
"Thiếu gia." Ta nhẹ giọng dò hỏi: "Charles có thể hỏi một vấn đề không?"
Thiếu gia quay đầu nhìn ta, nói: "Ngươi hỏi đi."
"Kyle tiên sinh từng nói với tôi, ngài lúc đó sa thải Melody là bởi vì không thích cô ấy. Nhưng mấy ngày qua, ngài hình như cũng không ghét Melody."
"Ta không có không thích cô ấy!" Thiếu gia vừa nói vừa nhìn cửa, nói: "Ta cảm thấy, Melody thú vị như Charles ngươi. Hơn nữa, cô ấy giống như ngươi, đều là số rất ít người bên cạnh ta dám nói ta không đúng! Hơn nữa, Melody hình như so với lúc trước càng to gan, cô ấy lúc trước cũng còn không dám quát ta đây!"
Nói đến đây, thiếu gia nhàn nhạt cười, thoạt nhìn một chút cũng không có bởi vì Melody nổi giận với mình mà cảm thấy không thoải mái.
Chẳng qua, mình rốt cuộc là chỗ nào khiến cho thiếu gia cảm thấy thú vị đây? Thật là không rõ à! Nhưng điểm này hiện tại không quan trọng. Ta lần nữa dò hỏi: "Vậy ngài lúc đó vì sao sa thải Melody đây? Thiếu gia, xin chờ một chút."
Lúc này, ta lấy ra điện thoại, sau khi xác định đã nối được, ta ấn xuống nút khuếch đại, để cho đối phương cũng có thể nghe thấy giọng của thiếu gia.
"Được rồi, thiếu gia, ngài có thể nói cho tôi biết, lúc đầu vì sao sa thải Melody không?"
Thiếu gia tò mò nhìn hành động của ta, ta lộ ra mỉm cười cổ vũ cậu ấy, thiếu gia xem ra mặc dù khó hiểu, nhưng cậu ấy vẫn là mở miệng giải thích: "Bởi vì ta biết Melody rất thích ca ca! Nhưng ta lúc đó thi vào đại học, quyết định muốn rời khỏi nhà, một mình ở bên ngoài, cô ấy nếu như theo ta, sẽ không thể thường thường nhìn thấy ca ca. Đúng lúc, Kyle ca lúc đó có nhắc tới, gần đây muốn chinh tuyển một tốp bảo vệ, là phải ở bên cạnh ca ca, cho nên, ta nghĩ nếu như ta sa thải Melody, cô ấy có thể đi tham gia tuyển chọn."
Thì ra là thế.
Thiếu gia nghiêng đầu, có chút mờ mịt hỏi: "Chẳng qua không ngờ, Melody lại không có đi tuyển chọn đây!"
"Thì ra ngài sau đó còn có nghe ngóng cô ấy có đi tuyển chọn hay không sao?" Ta đặc biệt dò hỏi.
Thiếu gia gật đầu nói: "Uh, lúc Kyle ca nói cô ấy xin nghỉ phép dài, ta còn rất lo lắng đây! May là Melody không sao."
Sau khi giải thích xong, thiếu gia tò mò nhìn điện thoại hỏi: "Charles, ngươi rốt cuộc đã gọi cho ai?"
Khi ta đang định giải thích, lại truyền đến tiếng cửa bị tông ra, tiếng cộp cộp vội vã của giày cao gót vang lên xong, Melody đã vọt đến trước mặt thiếu gia, sau đó dùng sức ôm thiếu gia đầy lòng.
"Melody?" Thiếu gia xem ra có chút không hiểu gì hết, nhưng sau đó lại lộ ra biểu tình chợt hiểu, kinh hô: "A... Charles, ngươi vừa rồi là gọi điện cho Melody sao?"
Thiếu gia, ngài thật đúng là chậm hiểu... Ta không khỏi cười khổ.
Lúc này, Melody buông thiếu gia ra, oán giận: "Thiếu gia, ngài lúc đó có thể nói với tôi trước mà! Nếu như ngài nói với tôi, tôi sẽ nói cho ngài biết, tôi mới không cần đến bên cạnh lão gia đây! Tôi là thích lão gia, nhưng một chút cũng không muốn làm việc phía dưới ngài ấy, lão gia đối với người dưới thế nhưng không tốt như ngài!"
Nghe vậy, thiếu gia bật cười.
"Thiếu gia, ngài tha thứ cho người ta chứ? Tôi sau này cũng sẽ không để cho quản gia đi chiến đấu nữa." ánh mắt của Melody quét qua một vòng trên người ta, "hừ" một tiếng nói: "Dù sao năng lực chiến đấu của gã đó yếu kém gần chết, một chút cũng không giống đời thứ năm!"
Thiếu gia gật đầu rồi cười nói: "Ta cũng không có trách cô, làm sao tha thứ cho cô? Kỳ thực ta muốn nói xin lỗi, vừa rồi quá dữ dằn, nhất định làm cô sợ rồi. Nhưng sau này vẫn là không thể để cho Charles đi chiến đấu, bởi vì đó là ước định của ta và anh ta, quản gia chính là làm chuyện của quản gia, giống như ta sẽ không bảo Melody đi pha trà vậy, bởi vì Melody không phải phụ trách loại chuyện đó mà!"
Melody sửng sốt, sau đó, sâu sắc nhìn thiếu gia, day dứt trong ánh mắt thoạt nhìn so với lúc xin lỗi vừa rồi càng nồng đậm, ngay cả biểu tình cũng dịu lại. Ở trong ấn tượng của ta, hình như chưa bao giờ thấy Melody dó biểu tình dịu dàng như thế, giống như thể là chị gái đang nhìn em trai bé nhỏ của mình vậy.
Kỳ thực Melody rất thích thiếu gia đi?
Nếu không, cô ta lúc đầu cũng sẽ không đặc biệt đến cảnh cáo ta. Mặc dù người cảnh cáo là ta, nhưng phần lớn vẫn là sợ ta chọc giận lão gia, nếu bị lão gia "xử lý mất", sẽ khiến cho thiếu gia rất đau lòng đi?
"Đúng rồi, kỳ thực "kéo dài thời gian" làm rất tốt đó! Loại chuyện này quả nhiên vẫn là chỉ có thể giao cho Melody."
Thiếu gia nói đến đây, đột nhiên quay đầu qua, cười hì hì nhìn ta nói: "Nếu như là bảo Charles đi kéo dài thời gian, anh ta nhất định sẽ hoàn toàn không biết nên làm sao!"
Đúng là như thế, ta hết sức đồng ý.
"Cám ơn khen ngợi của thiếu gia..." Melody cúi đầu, lẩm bẩm: "Vậy, vậy thiếu gia, tôi đi tắm trước đây!"
Nói xong, cô ta cứ như thế cúi đầu, giống như một cơn gió cuốn đi, lúc ngang qua bên cạnh ta, còn hung hăng trừng ta một cái, thấp giọng nói: "Đừng xen vào chuyện người khác!"
"Melody thẹn thùng rồi đây!" Thiếu gia nhìn cửa đóng lại, đột nhiên nói một câu này.
Thẹn thùng? Ta thực sự không cảm thấy loại ánh mắt giết người đó là biểu hiện của "thẹn thùng".
Thiếu gia cười hì hì nói: "Melody rất thú vị đó! Cô ấy mỗi làn thẹn thùng đều giả bộ nổi giận, trái lại lúc tức giận thật sự lại sẽ cười đây!"
Lúc tức giận thực sự? Ta ngớ ra một chút, có chút do dự nhìn thiếu gia.
Thiếu gia nhàn nhạt cười nói: "Lúc ta sa thải cô ấy, cô ấy cười đến xinh tươi như hoa hồng! Nhưng ta nhìn tươi cười của cô ấy liền cảm thấy rất buồn, một chút cũng không vui vẻ."
Thì ra như thế, hoa hồng mỹ lệ nhưng có gai sao?
"Charles."
"Vâng."
"Sau mười hai giờ của hai tuần này, ngươi đều có thể ra ngoài tìm người sói." Thiếu gia đột nhiên nói: "Chẳng qua tiếp đến, ta sẽ không theo ngươi ra ngoài tìm rồi."
Ta lặng đi một chút, nghi hoặc hỏi: "Vì sao đây?"
Thiếu gia có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu như vô tình lại cuốn người vào chiến đấu thì không hay rồi, nếu đã ước định với ngươi, sẽ không thể nói không giữ lời. Được rồi, ta muốn đi tắm rửa trước, ngươi có thể ra ngoài tìm người sói, dù sao tắm xong ta sẽ muốn ngủ."
Cậu ấy nói xong, liền quay người đi khỏi phòng khách. Mà ta chỉ đứng một hồi, xác thực nghe thấy tiếng nước từ nhà tắm truyền tới, liền làm theo thiếu gia nói, ra ngoài tìm người sói.
Thiếu gia thoạt nhìn, cũng không muốn nói chuyện về đôi mẹ con vừa rồi kia, mà thân là quản gia của thiếu gia, cũng chỉ có thể biết chuyện thiếu gia muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip