Chương 47: Phạt ngươi đêm nay lại hầu hạ bổn vương
Ban đêm, sau khi Trấn Bắc vương dạy Trầm Vũ học chữ xong, theo thường lệ ôn tồn một phen.
"Vũ Nhi, hoàng đế bệ hạ của chúng ta tới bắc vực công du, bổn vương phải đi cùng, sợ là không có nhiều thời gian nhàn rỗi đến bồi ngươi ."
Trầm Vũ lãnh đạm mà gật đầu, Trấn Bắc vương thống lĩnh bắc vực, bận tram công ngàn việc, sao có thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc bồi cạnh y? Đạo lý này Trầm Vũ hiểu được.
Trấn Bắc vương trầm ngâm một lát, nói "Mấy ngày này ngươi cứ ở Mỹ Xuân viện, phải tránh không cần ra khỏi viện, có nhu cầu gì có thể nói cho Tống Thanh, Tống Thanh sẽ lo chu toàn thỏa đáng."
Trầm Vũ khó hiểu, y vẫn luôn đều ở Mỹ Xuân viện, trừ phi Trấn Bắc vương dẫn y đi ra ngoài, hoặc là Vương phi gọi đến. Vì cái gì Trấn Bắc vương phải đặc biệt giao phó như vậy? Thật giống như trước kia mẫu thân không cho y xuất môn, sợ y lại rước lấy tai họa.
Trấn Bắc vương cười nói "Ngươi không cần nghĩ nhiều, mấy ngày nay vương phủ nhiều người nhiều mắt, ngươi xương cốt yếu ớt, lại trời sinh thích yên tĩnh, ta sợ có người va chạm ngươi." Trầm Vũ trong lòng hoà thuận vui vẻ ấm áp, y gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã rõ ràng.
Trấn Bắc vương vừa lòng nói "Bổn vương sẽ nói Tống Thanh hầu hạ bên cạnh ngươi, nếu là có người ngoài xông tới, ngươi cũng không dùng để ý, chỉ cần để cho Tống Thanh đuổi đi."
Trầm Vũ ý bảo chính mình đã nhớ kỹ, Trấn Bắc vương nhất định là vì y ngoan ngoãn, mới có thể coi trọng y như thế.
"Ngươi cũng không có gì muốn nói với bổn vương?" Trấn Bắc vương giả vờ giận dỗi.
Trầm Vũ nghi hoặc, trong nháy mắt quay đầu nhìn Trấn Bắc vương.
"Tỉ như ngươi nhớ bổn vương, mong bổn vương lưu lại cùng ngươi hoặc những câu tương tự vậy."
Trấn Bắc vương nắm thắt lưng Trầm Vũ, như trừng phạt mà bấm bấm, Trầm Vũ vừa đau vừa ngứa, vặn vẹo thân thể mà Vương gia dã nhân này, tay lại rất hữu lực.
"Vương gia lòng mang thiên hạ, không thể chỉ chiếu cố mỗi mình Vũ Nhi."
Còn có một nửa không có viết chính là thế giới của Trầm Vũ chỉ có Vương gia.
"Vũ Nhi, ngươi thực hiểu chuyện, làm cho bổn vương bớt lo không ít." Trấn Bắc vương vừa chuyển trọng tâm câu chuyện đi nơi khác, "Nhưng là cư nhiên không nghĩ tới bổn vương, ngươi nói có nên phạt hay không?"
Trầm Vũ nỗ bĩu môi, y rõ ràng là thay Trấn Bắc vương suy nghĩ.
"Liền phạt ngươi đêm nay lại hầu hạ bổn vương."
Nói xong, Trấn Bắc vương đã kéo mở vạt áo Trầm Vũ, ma trảo luồn vào thăm dò xung quanh.
Trầm Vũ vội viết lên giấy "Hải thái y nói, chuyện đó phải tiết chế."
"Còn biết lấy Thập Tứ Hải ra cản bổn vương ?" Trấn Bắc vương cười mắng, "Người miệng đầy lời không đứng đắn, không câu nào đàng hoàng, không cần để ý tới, bất quá, bổn vương luyến tiếc Vũ Nhi lại sinh ốm đau thôi."
Trấn Bắc vương lúc này ngược lại thành thành thật thật thu hồi tay, Trầm Vũ bỗng nhiên có chút mất mác, nghĩ thầm, chính mình thật đúng là quái đản, Trấn Bắc vương muốn, y liền cự tuyệt, không muốn, chính y ngược lại thấy mất mác.
Trầm Vũ cũng không lo được lo mất, dù sao y cũng không có gì để mất, nhưng hiện lại khác, y không muốn mất đi Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương để cho Trầm Vũ nghỉ ngơi, sớm từ Mỹ Xuân viện bước ra .
"Bọn họ đến đâu rồi?"
Dưới ánh trăng, Trấn Bắc vương khuôn mặt lạnh lùng.
Tống Thanh trả lời "Ở dịch quán vẫn phái người đến truyền lời, nói giờ Ngọ có thể đến bắc vực."
"Ừm, ngày mai bổn vương tự mình mang người đi mở cửa thành, nghênh đón hoàng thượng." Trấn Bắc vương hạ lệnh nói, "Ngươi đêm nay liền thêm nhân thủ, tăng cường bảo vệ bên trong thành và vương phủ, trong lúc bắc tuần, không để cho Diệp đếgặp chuyện gì ngoài ý muốn."
Trấn Bắc vương dừng một chút, nói "Mỹ Xuân viện bên này, ngươi tự mình coi sóc, đừng cho Ẩn phi chạy loạn, đừng cho người ngoài tới gần Mỹ Xuân viện, nếu là quá phận cố chấp, giết không tha."
Tống Thanh ngoài ý muốn, bất quá Trấn Bắc vương mệnh lệnh đều có đạo lý, hắn cũng không hỏi nhiều.
"Vậy Vương phi bên kia..."
"Để cho nàng thành thật ở Lê Thanh viện, bắc tuần chấm dứt, theo Diệp đếcùng nhau trở lại kinh thành!"
Xem ra Trấn Bắc vương lần này là quyết tâm phải từ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip