Dạ Lan x Hạ An 3
Sáng hôm sau.
Ánh sáng trắng từ cửa kính lớn rọi vào làm rát mắt. Hạ An vẫn quỳ, mông vẫn bị nhét nút nhồi tinh, miệng vẫn bị cặc giả khóa cứng.
Thân thể tê dại, mắt đờ đẫn, đùi trong đã loang lổ dịch tràn ra, nhỏ thành vệt xuống nền đá.
Cạch.
Tiếng cửa mở. Dạ Lan bước vào – thong thả, áo sơ mi đen mở ba nút, tay cầm ly cà phê.
"Tốt. Mày vẫn còn ở đúng vị trí tao để lại."
Hắn bước tới, tháo nút miệng. Ngay khi cặc giả bung ra khỏi miệng, Hạ An ho sặc, nước bọt và dịch rơi dài thành dây.
"Nói đi."
"…Dạ Lan…"
Giọng khàn đục, nhỏ như tiếng muỗi.
"Gọi lại cho đúng."
"Tao là chủ. Mày là gì?"
"Em là… đồ chơi… của chủ nhân."
"Của ai?"
"Của Dạ Lan… của chủ nhân Dạ Lan."
---
Dạ Lan hài lòng. Hắn đi vòng sau lưng, giật mạnh nút hậu ra – "Póc" – như mở chai rượu đặc.
Tinh dịch bắn thành tia ra ngoài, văng cả vào đùi và sàn nhà. Hạ An rên rỉ vì trống rỗng, lỗ hậu co thắt loạn, cơ thể co giật vì khoái cảm dư âm.
"Nhìn xem kìa. Cái lỗ nhỏ của mày giờ chỉ biết nhả tinh tao."
Dạ Lan đặt mũi giày bóng vào giữa khe mông cậu, rồi dí mạnh.
"Liếm."
Hạ An quỳ xuống, ngậm lấy mũi giày, liếm từng đường, từng mép da.
"Cảm ơn chủ nhân đã đụ em."
"Cảm ơn vì đã bắn đầy lỗ em."
"Cảm ơn vì biến em thành con đĩ của riêng chủ nhân."
---
Dạ Lan gật nhẹ. Hắn kéo sợi xích từ góc phòng ra – nơi có một cái lồng sắt nhỏ chỉ vừa đủ để co người vào.
"Mày thích làm thú nuôi không?"
Hạ An nhìn cái lồng, im lặng một giây… rồi tự bò đến.
Tự chui vào. Tự quỳ gọn bên trong.
"Xin chủ nhân khoá em lại."
"Xin chủ nhân cho em ở trong này – như món đồ không cần ý thức."
Dạ Lan khóa cửa lồng, tra khóa, rồi treo chìa lên cổ mình. Hắn ngồi xuống ghế, ngắm Omega yêu dấu của mình như một tác phẩm đã hoàn thiện:
Cơ thể bị chơi rách nhưng lại căng lên vì phản ứng sinh học.
Ánh mắt mờ đục, vừa phục tùng vừa loạn dâm.
Cái lỗ nhỏ phía sau vẫn rỉ tinh dịch ra từng giọt.
"Tốt lắm, con điếm của tao."
"Từ giờ, không cần nghĩ nữa. Tao sẽ đụ mày cho đến khi cái thân thể này chỉ biết mời chào tao."
"Không còn tên, không còn thân phận – chỉ còn một cái lỗ, để tao dùng."
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip