Mộc Ngôn x Hạ An 1

Phong cách tĩnh lặng, thao túng, lạnh lùng. Ngôn từ thô tục, chiếm hữu, không khí trầm – căng – biến Hạ An thành con rối phục tùng từng ánh nhìn.

---

Phòng tối. Rèm kéo kín. Không một tiếng gió.
Hạ An quỳ gối trên đệm lụa đen, cổ đeo vòng da trơn bóng, khóa bằng kim loại lạnh toát. Mắt bịt kín, tay trói sau lưng.

Không có tiếng bước chân.
Chỉ có mùi trà sen nhàn nhạt vờn quanh mũi, như sương mờ tan trong miệng.

"Ngẩng mặt lên."

Giọng Mộc Ngôn như thì thầm – không cao, không gắt, nhưng khiến Hạ An rùng mình như bị vạch trần.

"Em đã học cách không khóc chưa?"

---

"Chủ nhân… em không dám khóc."

"Tốt."

Mộc Ngôn ngồi xuống ghế gỗ, không chạm vào cậu, chỉ nhìn.
Sự im lặng kéo dài – nhưng nó không nhẹ nhàng. Nó nặng như xiềng xích siết dần vào cổ Hạ An.

Cậu run – dù chẳng ai đánh, chẳng ai quát.
Chỉ có một ánh mắt – đủ khiến bản năng phải quỳ thấp hơn nữa.

---

"Mở miệng ra."

Hạ An hé môi. Không phải để nói – mà vì Mộc Ngôn đưa một ngón tay vào.
Ngón tay đeo găng đen – sạch sẽ, lạnh ngắt, không mùi người.

"Liếm."
"Không cần nhìn – chỉ cần phục tùng."

Cậu liếm – từng đường, từng đốt tay, như đang liếm thần thánh.

"Giỏi. Giờ thì nuốt."
**Ngón tay được ấn sâu vào họng. Cậu nghẹn – ho khan.
"Không nuốt được thì không cần nói."

"Đĩ không cần tiếng nói – chỉ cần thân thể."

---

Mộc Ngôn tháo dần từng món đồ trên người Hạ An:
vải che mắt, vòng cổ, áo lụa, dây trói.

Nhưng cậu vẫn không nhúc nhích – như búp bê bị rút pin, chỉ chờ lệnh.

"Giỏi."
"Tốt hơn lần đầu gặp rất nhiều."

"Lần đầu, em vẫn còn biết nhục. Giờ thì tốt rồi – em đã hiểu ra rồi."

"Làm đĩ – không cần nhân cách. Chỉ cần biết cách tồn tại trong bóng tối này."

---

Mộc Ngôn không thô bạo. Hắn chỉ lật Hạ An nằm sấp.

Lưng cậu trắng nhợt, xương bả vai gầy gò run nhẹ.

"Muốn được đụ không?"
"Muốn được bắn vào ruột như bồn chứa tinh?"

"Nói đi."

"Muốn… em muốn được chủ nhân Mộc Ngôn đụ…"
"Muốn bị biến thành đồ chơi sống…"
"Muốn bị nhét đầy…"

---

Mộc Ngôn cười nhẹ – một nụ cười không vui, không tàn nhẫn – mà trống rỗng.

"Tốt. Nhưng tao không thích đụ đĩ hét to. Tao chỉ muốn nghe tiếng ẩm ướt khi cặc tao đâm vào."

"Chỉ được rên trong đầu."
"Nếu phát ra tiếng – tao sẽ khâu miệng mày lại."

---

Hắn không cởi đồ, chỉ mở khóa quần, kéo cặc ra – lạnh như thân phận hắn.
Một tay xoa dầu, tay còn lại dùng ngón cái tách hậu huyệt Hạ An.

"Đĩ học cách mở lỗ chưa?"
"Rồi… em học rồi… học để trở thành cái lỗ chứa tinh ngoan ngoãn…"

"Giỏi."

"Giờ thì nín thở. Tao vào đây."

---

Ọp.
Không có màn dạo đầu. Không mơn trớn.
Chỉ có một cú đâm thẳng, sâu, lạnh lẽo như lưỡi dao chém xuyên cột sống.

"Ư…" – Hạ An cắn chặt môi. Không rên.

"Ngoan. Không phát ra tiếng."
"Giữ nguyên. Đừng giật."
"Con rối không được run – trừ khi chủ nhân giật dây."

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip